Giang Khác Chi cầm lấy cây đèn pin, dẫn cô đi theo một hướng.
Chung Hi bây giờ mới phát hiện, nơi đây còn có một cái hang động cũng không lớn lắm.
“Bên trong có khi nào có cái thi thể đã thối rữa gì đó hay không?” Chung Hi nhỏ giọng hỏi, nghe theo bản năng dính sát bên cạnh Giang Khác Chi.
“Không biết nữa.” Cơ thể Giang Khác Chi vô cùng căng thẳng.
Anh đi vào cửa hang động, lấy một chai nước và một mẩu bánh mì lúa mạch từ trong túi ra.
“Ăn đi.” Anh đặt chúng trên cái túi giấy rồi đưa qua.
Chung Hi để lộ vẻ kinh ngạc, “Không phải là anh vừa quay lại thuyền lấy đồ đấy chứ.”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, lúc nhảy xuống thuyền anh đã để chúng trên thuyền cứu hộ, chỉ là lúc đó Chung Hi cứ la lối ồn ào không chịu đi xuống, căn bản là không hề để ý đến thôi.
Nhìn chai nước suối cùng với miếng bánh mì, Chung Hi chưa từng cảm thấy hình tượng của Giang Khác Chi lại vĩ đại đến như vậy.
Cô do dự một lát, rồi chia miếng bánh mì ở trong tay ra thành hai phần, sau đó đưa một nửa cho Giang Khác Chi.
“Anh không ăn à?”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, “Tôi không có thói quen ăn cơm tối, cô ăn đi.”
Chung Hi “Ừm” một tiếng, bắt đầu gặm bánh mì, khó ăn thì cũng có chút khó ăn đấy, nhưng ăn no thì mới có sức, cô đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Có điều nửa phần bánh mì kia cô vẫn chưa ăn, cũng không biết còn bị kẹt lại nơi quỷ quái này bao lâu nữa, chút đồ ăn này vẫn có thể cầm cự đến lúc đó, vì vậy nước cô cũng chỉ uống một ngụm nhỏ.
Nếu không gặp phải bi kịch này chắc có lẽ cô đã về nước rồi, sau đó còn hẹn bạn bè đi bar rồi, Chung Hi ăn xong chống tay lên cằm suy nghĩ.
Chung Hi rất thích chơi, cô coi nhảy nhót như một loại hình thể dục nhịp điệu, có khi nhảy đến mệt nhừ người thì về nhà ngủ, khi đấy cũng phải tầm mười hai giờ.
Cô lại nhìn chiếc điện thoại một lần nữa, mười giờ rưỡi, cô đã bắt đầu buồn ngủ rồi. Ngày hôm nay quả là quá kịch tính.
Ngẩng đầu nhìn sang, Giang Khác Chi đang dựa vào hang động không biết đang suy nghĩ những gì.
Ăn đồ của người ta thì mềm miệng, Chung Hi cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó.
Thật là hối hận, khi còn tiểu học không nên chỉ lo cày dăm ba cái tiểu thuyết ngôn tình, học sinh tiểu học phải đọc sách mới đúng!
Thế nhưng, theo lẽ thường thì chắc chắn tối nay bọn họ phải ngủ ở trong hang nhỉ? Vậy có phải cô nên ôm lá cây về trải trong hang mới đúng không nhỉ.
Hai tay cô nắm chặt để tạo động lực cho bản thân, trong chớp mắt đã nghĩ đi nhặt ít lá cây trong rừng.
Giang Khác Chi trầm giọng gọi cô lại: “Sao vậy?” Tiếng hai hàm răng của cô run rẩy va vào nhau khiến anh có muốn làm ngơ cũng khó.
Chung Hi bị anh dọa cho giật mình, vuốt vuốt trước ngực nói: “Giang tổng này, chúng ta thương lượng một chút có được không, tôi biết những người giọng trầm đều toát lên sức quyến rũ, nhưng ở nơi này chỉ có hai người chúng ta, buổi tối khi anh nói chuyện, thanh âm có thể nào cao lên quãng tám được không? Giọng trầm nghe khiếp quá.”
Giang Khác Chi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô một lúc lâu mới lên tiếng, “Cô lại muốn làm gì nữa vậy?” “Anh buồn ngủ chưa?” Không đợi Giang Khác Chi trả lời, Chung Hi nói tiếp: “Tôi buồn ngủ rồi.”
“Vậy thì đi ngủ đi.”
“Nhưng mà ngủ ở đâu bây giờ?”
Giang Khác Chi đứng dậy, “Cô ngủ bên trong động.”
“Đúng rồi, bởi vậy tôi định ra ngoài nhặt một ít lá khô đem về.”
Giang Khác Chi cầm chiếc đèn pin rọi vào trong động, lúc này Chung Hi mới phát hiện ra trong hang đã có sẵn rất nhiều lá khô rồi, không biết anh ta nhặt chúng từ lúc nào nữa.
“Sáng sớm mai tôi sẽ lên thuyền đem lều bạt mang về đây, đêm nay cô ngủ tạm ở đây đi.”
Chung Hi thừa nhận rằng bản thân rất tán thưởng cái phong cách nói ít làm nhiều này của anh ấy, nhưng con người này làm hết tất cả mọi chuyện rồi, vậy thì cô có thể làm được gì đây.
Thiệt khó xử, bọn họ còn không phải là bạn bè nữa chứ.
Vốn dĩ Chung Hi còn định ra ngoài nhặt lá khô về làm thành đệm, đủ để hai người nằm, nhưng Giang Khác Chi ngăn cô lại.
“Lẽ nào anh không ngủ ở đây à?” Chung Hi khó hiểu hỏi anh.
Nhưng cô rất nhanh lại hiểu ra vấn đề, dẫu sao cô cũng có một khoảng thời gian đọc thể loại ngôn tình ngu ngục.
Các tình tiết trong kịch bản này không thể quen thuộc hơn nữa.
Nếu như cô giả bộ nói với Giang Khác Chi rằng sẽ nhường anh ngủ trong hang động, đơn giản chỉ có hai khả năng: Một là, Giang Khác Chi sẽ nghĩ sao có thể để con gái ngủ bên ngoài được, cũng còn một loại khả năng khác, đó chính là anh ta thuận theo ý cô mà tạm đồng ý, cuối cùng nhìn cô “tội nghiệp” phải ngủ ở bên ngoài lạnh lẽo, thì lại nhường bên trong cho cô.
Không nằm ngoài dự đoán.
Ở cái nơi khỉ ho cò gáy vô vị như này, Chung Hi không ngại làm trò mua vui cho bản thân mình, thế nhưng mà chưa kịp đợi cô bắt đầu diễn, thì đã nghe thấy Giang Khác Chi lạnh lùng nói: “Tôi ngủ ở ngoài.”
Tên đàn ông này vừa chặt mất cơ hội khiến bản thân mình vui vẻ của cô!
Nói thật ra, Chung Hi làm sao cũng không thể hiểu nổi chuyện rõ ràng trong hang động có đủ chỗ để hai người cùng ngủ, nhưng lại có một người bảo thủ lựa chọn ngủ ở bên ngoài, khó hiểu vô cùng.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Tôi biết nam nữ thụ thụ bất thân, xuất phát từ sự chính nhân quân tử của anh, anh nhất định sẽ nhường cho tôi ngủ trong hang động, nhưng đối với tình huống đặc biệt thì cách xử lý cũng khác, tối nay đều ngủ trong hang đi.”
Thấy Giang Khác Chi không phản ứng gì, cô cố ý khích tướng: “Nếu như anh lo lắng rằng tôi sẽ đụng chạm anh, hay là sẽ la liếm anh…”
Chung Hi vẫn đang cân nhắc chọn lọc từ để nói, không chú ý đến mặt Giang Khác Chi đã tối sầm lại.
“Vậy thì anh nghĩ nhiều rồi.” Chung Hi hy vọng Giang Khác Chi đừng có phụ lòng tốt của người khác.
Nhưng phản ứng của Giang Khác Chi lại không hề nằm trong dự tính của cô.
Nhân vật đối thủ duy nhất này lại không hé một lời, Chung Hi cứ nhìn anh ta như vậy, mà trong lúc cô đang chuẩn bị bổ sung thêm, Giang Khác Chi đã khôi phục vẻ mặt trước đó.
“Cô ngủ trong hang, tôi ngủ bên ngoài.”
“?” Chung Hi không thể nào ngờ được rằng cô đã nói đến nước này rồi, mà Giang Khác Chi vẫn có thể ra vẻ làm màu như vậy.
Sao chứ? Chẳng lẽ là sợ nửa đêm cô làm nhục anh ta thật à? Đó cũng là do phúc phần mà anh ta tu luyện mấy đời mới có được OK? Được đà đầu óc xông lên cô lại nhớ đến ly rượu cocktail bị anh ta cự tuyệt từ xa kia.
Hai tay cô ôm ngực, hai mắt trừng lên tròn xoe.
“Tôi quả thực không nghĩ rằng như vậy là mất lịch sự, nhưng cho phép tôi hỏi một câu nhé, xin hỏi Giang tổng đầu óc anh có vấn đề phải không? Không lẽ ngủ trong cùng một hang động với tôi thì từ nay về sau anh không còn sạch sẽ nữa hả?”
___
Trong phần bình luận nhìn thấy rất nhiều bạn đọc quen thuộc, cảm động quá đi, tâm tình càng tốt hơn nè.