Hiểu Thanh Hoan

Chương 93




Ninh Dục không như Ninh Tranh. Ninh Tranh tự cho rằng thân phận Hoàng tử của mình là bất phàm, từ trước đến nay xem thường việc hạ thấp thân phận để qua lại với thần tử. Nhưng Ninh Dục lại gần gũi bình dị hơn so với hắn, thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi, còn có thể nói vài câu chuyện phiếm với quan lại đồng nghiệp.

Giang Hiểu Hàn đến chính viện, thay một bộ quần áo khác rồi mới tới chính đường.

Lần này Ninh Dục cũng không phải gióng trống khua chiêng mà tới, ngoài tùy tùng, hộ vệ cũng không dẫn theo mấy người. Khi Giang Hiểu Hàn đến, hắn đang ngồi ở chính đường phẩm trà, dáng vẻ thản nhiên tự tại.

Giang Hiểu Hàn bước vào, còn chưa đến gần đã khom người thi lễ: "Hôm nay trong phủ lộn xộn, thực khiến Điện hạ đợi lâu."

Ninh Dục lúc này mới như nhìn thấy hắn, đặt chén trà trong tay xuống, người ở địa vị cao lại nhân nhượng trước người ở địa vị thấp, đứng dậy làm động tác giả, ý muốn nâng Giang Hiểu Hàn dậy, cười: "Tả tướng sao lại nói vậy. Ta đây không mời mà tới, là lỗi của bản vương."

Vẻ ngoài của Ninh Dục giống Ninh Tông Nguyên đến sáu phần, nhưng đôi mắt lại rất giống mẹ đẻ của hắn, Ôn quý phi. Tuy Ôn quý phi có tướng mạo đẹp, dùng gương mặt nhận được thánh sủng nhiều năm, nhưng đôi mắt của nàng đặt trên người nam tử, khó tránh khỏi có chút nữ tính. Mắt Ninh Dục hẹp mà dài, hắn lại là kiểu người khá kiêu ngạo, có cười thì cũng mang vẻ ngoài cười trong không cười, đại khái là khiến người nhìn vào cảm thấy không tự nhiên.

Ngôn hành cử chỉ của Ninh Dục không ít thì nhiều cũng học theo Ninh Tông Nguyên, chỉ là không học được cái dẻo dai và thủ đoạn của ông, nhưng tính đa nghi giả dối thì học được mười phần.

Khi ở Kinh thành, phần lớn thời gian, Giang Hiểu Hàn đều ở Nội các, không thường qua lại quá gần với những Hoàng tử này. Mà phía trên còn có Ninh Tông Nguyên, đám người trẻ chưa đủ lông đủ cánh này cũng không dám tùy tiện lấy lòng quyền thần. Đây về cơ bản là lần đầu Giang Hiểu Hàn giao chiến trực diện cùng Ninh Dục.

"Nào như Điện hạ nói." Giang Hiểu Hàn theo ý của hắn, đứng dậy, đưa tay về phía chủ vị: "Điện hạ chịu đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm ___ mời Điện hạ ngồi ghế trên."

Ninh Dục bày ra vẻ "bình dị gần gũi, quân thần kết thân", đương nhiên sẽ không tranh với Giang Hiểu Hàn cái này, nghe vậy chỉ cười cười bảo mình là khách, không tiện ngồi ở chủ tọa.

Giang Hiểu Hàn vốn cũng chỉ khách khí đôi câu, nhưng dù sao Ninh Dục cũng là Hoàng tử, Giang Hiểu Hàn không thể không nể mặt mũi, bèn không ngồi chủ vị mà cũng dùng ghế dành cho khách.

Giang Mặc rất có năng lực quan sát, đến đổi trà cho hai người, sau đó để tôi tớ trong phòng lui ra, còn mình thì đứng sau Giang Hiểu Hàn, sẵn sàng hầu hạ.

Ninh Dục nâng chén trà, thưởng hương trà rồi khen một câu trà ngon, lại khen Giang Hiểu Hàn một câu: "Có Tả tướng chỉ dạy, ngay cả hạ nhân Giang phủ cũng rất có năng lực."

"Hạ nhân vụng về, không đáng nhắc tới." Giang Hiểu Hàn cười cười, cũng không nói thêm về vấn đề này: "Từ biệt ở Bình Giang, không biết Ôn đại nhân hiện nay thế nào?"

Nhắc đến Ôn Túy, Ninh Dục không được tự nhiên mà đặt chén trà xuống, ho khan một tiếng: "Cậu... Hiện nay đang dưỡng bệnh tại bổn gia."

Ninh Dục nói rồi, lắc lắc đầu, thở dài: "Tính tình cậu cũng quá bộp chộp, đang yên đang lành, sao lại để bản thân thành ra như vậy."

"Tuy nói là Ôn đại nhân tự mình nghĩ không ra, nhưng suy cho cùng cũng là sơ hở của ta." Giang Hiểu Hàn nói: "Nếu như có cơ hội, ta cũng cần qua thăm viếng."

Ninh Dục thấy vẻ lãnh đạm của Giang Hiểu Hàn, cũng không rõ Giang Hiểu Hàn đang khách khí hay là đang thăm dò hắn, bèn dứt khoát tránh đề tài này.

"Bản vương đến đây hôm nay là vì muốn báo cho Giang đại nhân một tiếng, từ khi Phụ hoàng bệnh nặng, vào triều mỗi ngày đã hủy bỏ, mỗi tháng chỉ lên triều vào thượng, trung, hạ tuần. Những việc thường ngày đều giao cho Nội các phê phục, nếu như không thể quyết định mới báo lên trên." Ninh Dục cười nói: "Lần lên triều trước mới qua hai ngày, Giang đại nhân có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm."

Giang Hiểu Hàn khách khí nói: "Việc nhỏ chừng này, sao lại phiền Điện hạ đimột chuyến, tìm một hạ nhân truyền lời, không phải được rồi sao?"

Ninh Dục lại thở dài: "Thực không dám giấu diếm, bản vương tới lần này là có chuyện quan trọng muốn hỏi ý kiến Tả tướng."

Đến rồi.

Giang Hiểu Hàn rùng mình.

Dù Ninh Dục có muốn lôi kéo hắn cũng sẽ không tự nhiên hạ thấp thân phận, đến đây hàn huyên ôn chuyện. Lúc này hắn nói có việc muốn nhờ, Giang Hiểu Hàn lại yên tâm.

"Sao Điện hạ lại nói vậy." Giang Hiểu Hàn nói: "Điện hạ phụng chỉ giám quốc, thần tất nhiên phải giúp Điện hạ phân ưu."

Ninh Dục thầm mắng đối phương là con hồ ly ngàn năm trơn tuột, dù là nói chuyện ở ngay phủ của mình cũng vẫn kín kẽ, không một lỗ hổng. Giang Hiểu Hàn thoải mái đáp ứng, nhưng lại nói là vì giám quốc. Hắn chưa kịp mở miệng, việc này đã được coi như "quốc sự", cho nên hắn cũng không thể nói ra lời gì quá đáng.

Huống hồ, Hoàng tử phụng chỉ giám quốc cũng không phải chỉ có mình Ninh Dục.

Ninh Dục bất mãn trong lòng, ngoài mặt lại lộ vẻ sầu lo: "Chuyện của Tạ tướng quân, Tả tướng hẳn cũng đã biết."

Giang Hiểu Hàn gật đầu: "Có biết qua."

"Chuyện của Tạ gia là chuyện lớn, bản vương từng khuyên Tam ca không nên tự ý hành động, đáng tiếc, Tam ca dù sao cũng là huynh trưởng, làm đệ đệ chỉ có thể khuyên nhủ, không thể nhúng tay quá mức." Ninh Dục tỏ vẻ tình chân ý thiết: "Tuy Tạ đại nguyên soái lần này quả có chút vì công lao mà tự kiêu, nhưng gì ông ấy cũng trấn thủ biên cương nhiều năm, thự sự không cần ồn ào đến kết cục này. Tả tướng chưởng quản Nội các nhiều năm, hẳn cũng hiểu được. Bản vương đến đây, là muốn mời Tả tướng góp sức một hồi."

Tựa hồ là để biểu hiện thành ý, Ninh Dục lấy ra một phong thủ lệnh từ trong tay áo: "Đây là thủ dụ của bản vương, Tả tướng cầm phần thủ dụ này, có thể tùy ý ra vào Ngự Sử đài."

Ninh Dục nói xong, tựa hồ cảm thấy có chút không thích hợp, lại bồi thêm một câu: "Tuy rằng nếu không có thủ dụ, Tả tướng cũng có quyền tra hỏi những chuyện này. Nhưng dù sao Ngự Sử đài cũng ở thành tây, cầm thủ dụ của bản vương, cũng coi như càng danh chính ngôn thuận."

Giang Hiểu Hàn đương nhiên nhìn ra ý định của hắn. Trong Kinh, Ninh Tông Nguyên đóng cửa, không để ý chuyện ngoài, Hữu tướng Thư Xuyên thì mở miệng ngậm mồm lại nhắc tới tôn ti, cũng chỉ còn dư lại Giang Hiểu Hàn hắn là có thể dùng. Huống hồ, vụ việc lần này của Tạ Vĩnh Minh nhất định sẽ khiến hai phe tranh đấu. Ninh Dục biết rõ Ninh Tranh sẽ không dễ dàng thả Tạ Vĩnh Minh, cho nên có đánh chủ ý lên người hắn cũng không kỳ quái.

Ninh Dục đặt thủ dụ lên bàn trà, hồ như chắc chắn rằng Giang Hiểu Hàn sẽ không từ chối.

Giang Hiểu Hàn quả là không từ chối. Vô luận thế nào, hắn đúng là vẫn cần gặp mặt Tạ Vĩnh Minh một lần. Lần này đến, tuy rằng Ninh Dục không có ý tốt, nhưng nếu là vì Tạ Vĩnh Minh, Giang Hiểu Hàn vẫn đồng ý mạo hiểm.

"Vậy thì phải cảm ơn Điện hạ." Giang Hiểu Hàn nói: "Thần sẽ tận lực vì Điện hạ phân ưu."

Thấy Giang Hiểu Hàn đồng ý đỡ củ khoai nóng bỏng tay này, tâm tình Ninh Dục tốt lên, ý cười cũng rõ hơn mấy phần. Đã đạt được mục đích, hắn đương nhiên không cần ở lại nơi này nói chuyện phiếm với Giang Hiểu Hàn, bèn đứng dậy, làm dáng cáo từ: "Bản vương bỗng nhớ tới, ở nhà còn có chút chuyện quan trọng cần xử lý, cũng không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của Tả tướng nữa."

Giang Hiểu Hàn vội đứng lên tiễn người: "Không dám, Điện hạ đi thong thả."

Ninh Dục tỏ vẻ sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, cầu người tài với Giang Hiểu Hàn một hồi, sau mới hài lòng dẫn tùy tùng thoải mái rời đi.

Ninh Dục vừa bước chân khỏi cửa, Giang Hiểu Hàn quay đầu cầm phong thủ dụ trên bàn.

"Công tử thực sự muốn đi sao?" Giang Mặc hỏi: "Tứ điện hạ trước giờ không thấy thỏ không thả chim ưng, lần này ắt hẳn có mưu đồ."

"Chuyện của Tạ Vĩnh Minh là chuyện lớn, hai phái trong triều nhất định sẽ không ngừng tranh luận. Ninh Dục muốn đưa việc khó cho ta, để ta thẩm tra vụ án này." Giang Hiểu Hàn xé phong thư, xác nhận đó là chữ của Ninh Dục, mới tiếp tục nói: "Tạ Vĩnh Minh bị nói là phạm tội kháng chỉ bất tuân, nếu xử nặng thì oan uổng ông ấy, nhưng nếu xử nhẹ, e rằng phe Ninh Tranh sẽ không để yên... Ninh Dục không muốn làm chủ việc này, cho nên muốn đẩy người khác lên làm kẻ ác."

Giang Mặc lắc đầu, lo lắng nói: "Nếu công tử tùy tiện nhúng tay vào việc này, chỉ sợ sẽ không dễ ăn nói với Bệ hạ."

"Không còn cách nào khác." Giang Hiểu Hàn cất phong thủ dụ vào tay áo: "Ninh Dục đã đến đây, hắn biết chắc ta sẽ không từ chối... Ngay cả tên không đầu óc như Ninh Tranh cũng biết dùng Tạ gia có thể bắt bí ta, nói chi là Ninh Dục... Huống hồ, Ngự Sử đài quả thật nằm trong tay Ninh Dục, giao tình giữa Phạm Vinh và Ôn Túy ra sao, ngươi không phải không biết. Nếu như không có phong thủ dụ này, e rằng ta cũng không thể dễ dàng gặp Tạ Vĩnh Minh."

Nói tới mức này, Giang Mặc cũng không thể nói gì thêm.

"Dọn dẹp một chút, đêm nay gọi Giang Ảnh đi cùng ta." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn lại nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, lát nữa gọi Tạ Giác đến thư phòng một chuyến, ta cần nói với hắn chuyện này."

Giang Hiểu Hàn xưa nay quen tự mình quyết định, chưa từng thương nghị cùng người khác, Giang Mặc kỳ quái hỏi: "Tìm Tạ tiểu công tử làm gì ạ?"

"Ta muốn đi gặp cha và huynh hắn, tuy không tiện dẫn hắn đi cùng, nhưng dù gì cũng phải nói với hắn một tiếng." Giang Hiểu Hàn oán giận nói: "Miễn cho Tạ tiểu công tử không vừa lòng, lại đến trước mặt Bệ hạ tố cáo ta."

Giang Mặc đương nhiên biết chuyện đêm đó ở Bình Giang phủ nha, thấy thế thì gượng gạo cười, vội vàng đi gọi người cho hắn.

Tại một ngã rẽ gần Giang phủ, Ninh Dục đang đạp lưng tôi tớ để lên xe ngựa.

Người đánh xe xin chỉ thị: "Chủ nhân, chúng ta đi đâu ạ?"

Ninh Dục vén màn xe: "Hôm nay đang rảnh rỗi, vậy thì ra khỏi thành xem... Cũng đã lâu không đến khu suối nước nóng tại khu điền trang kia giải sầu."

Phu xe nhất thời sáng tỏ, kéo dây cương, đánh xe ngựa hướng về phía ngoại thành.

Mùi thơm thoang thoảng của son phấn qua khe hở cửa xe truyền đến, bám trên xe. Phu xe nhìn thẳng, chỉ là nắm dây cương chặt hơn một chút.

Trong xe, Ninh Dục đang nằm trên đùi mỹ cơ, nhắm mắt dưỡng thần. Vị mỹ cơ này xinh đẹp lại làm người vừa ý, mặt mày tú lệ, đầu ngón tay trắng nõn thon dài đang giúp NInh Dục xoa bóp đầu.

"Điện hạ, ngài nói hôm nay sẽ dẫn ta đến suối nước nóng ở hành cung, mà giờ đã sắp về đêm rồi." Mỹ cơ gắt giọng: "Thân phận ngài cao quý, cần gì phải đến thăm nhà một thần tử nho nhỏ. Nếu cần làm gì, dặn dò một câu không phải được rồi sao."

Mỹ cơ này là cung nữ Ôn quý phi tự tay dạy dỗ, vóc người khuôn mặt đẹp đã đành, còn rất biết săn sóc. Ninh Dục được nàng hầu hạ thoải mái, cũng rất hưởng thụ chút hờn dỗi này, cho nên không nổi giận.

"Đúng là ít hiểu biết ___ Người xưa nói, ngàn quân dễ kiếm, tướng tài khó cầu. Trên triều đình, Giang Hiểu Hàn chính là vị tướng tài kia, tốn tâm tư trên người hắn, không thiệt thòi." Ninh Dục nhắm mắt: "Tạ Vĩnh Minh cùng Giang Hiểu Hàn, một văn một võ, muốn trị quốc, thiếu một bên cũng không được." Ninh Dục nói: "Dùng tay Giang Hiểu Hàn để bảo vệ Tạ Vĩnh Minh, vừa có thể khiến hắn nợ một phần ân tình, lại có thể bảo vệ một thanh lợi khí của quốc gia. Kế sách một mũi tên trúng hai đích, việc gì mà không làm."