Hiểu Thanh Hoan

Chương 66




Nhà Lưu gia đã bị nước sông phá hủy, hai đứa bé cũng không có đồ gì cần thu thập, cứ như vậy mà đi theo hai người Nhan Thanh.

Đi tới cửa thôn, Nhan Thanh mới phát giác trước cửa thôn có hai chiếc xe ngựa. Giang Mặc đang đứng bên một xe, thấy bọn họ bước ra thì đi tới hành lễ rồi nhận lấy hai đứa bé, dẫn tụi nhóc vào chiếc xe ngựa đỗ sau.

Nhan Thanh mờ mịt nhìn cái cảnh cứ như đương nhiên phải vậy này.

Cũng may Cảnh Trạm và Giang Lăng đã lên xe, không nhìn thấy bộ dạng này của y.

"Sao em lại sững người ra như vậy, không lên xe à?" Giang Hiểu Hàn bước một chân lên xe ngựa, quay đầu lại đưa tay về phía y: "Còn không lên đường, sợ là lại lỡ mất canh giờ."

Lúc này Nhan Thanh mới phản ứng lại, nắm lấy tay hắn theo bản năng, bước lên ván cửa. Giang Ảnh thấy hai người đã ngồi vững trên xe mới đóng cửa, vung roi đi.

Giang Hiểu Hàn vừa lên xe đã như không xương mà nằm tựa lên gối mềm, từ dưới ghế rút ra một quyển sách.

Nhan Thanh thấy dáng vẻ nhàn nhã này của hắn, lại cả chiếc xe ngựa thêm vào ngoài kia, không khỏi kỳ quái nói: "Huynh biết từ trước rồi?"

Giang Hiểu Hàn làm bạn bên Quân tại Kinh thành, bản lĩnh nghe lời đoán ý đã sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh, việc nhỏ hắn còn có thể để ý, huống chi là đại sự nhường này.

"Đương nhiên biết." Giang Hiểu Hàn lật hai trang sách, cười trêu nói: "Là người yêu với nhau, nếu ngay cả tâm tư của em ta cũng đoán không được, vậy sao còn mặt mũi nói em là người trong lòng ta chứ?"

Giang đại nhân nói chuyện cứ tỉnh bơ như thế, nét mặt chân thành đáng tin.

Ai ngờ hôm nay Nhan Thanh lại như chuyển tính, chỉ đáp lại: "Ừm."

Giang Hiểu Hàn lấy làm lạ: "Hôm nay không lườm ta nữa à?"

Hắn là một tên kỳ quặc. Ngày thường trêu cho người bực lên rồi lại dỗ, hôm nào cũng lôi kéo người ta nói mấy lời linh tinh; hôm nay Nhan Thanh hào phòng đồng ý với hắn, hắn lại cảm thấy không tự nhiên.

Nhan Thanh liếc hắn: "Lời huynh nói là sự thật, lườm huynh làm chi?"

Nói rồi, Nhan Thanh như nghĩ tới điều gì, lo lắng nói: "Có điều, huynh tùy tiện nhận một người làm con gái ở ngoài, có thể bàn giao cùng người trong tộc sao?"

Tay lật sách của Giang Hiểu Hàn dừng lại, lập tức nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra: "Giang gia không có các nhánh khác, cha mẹ ta đã không còn, cũng chỉ còn lại một mình ta, chỉ cần ta nói là được. Về rồi cho nhóc con thắp một nén hương ở từ đường, rồi lại viết tên trong gia phả là xong."

Nhan Thanh cảm thấy mình đã lỡ lời.

___ Tranh Lăng Yên, trước Cam Tuyền, công danh người niên thiếu từ thưở xưa. Những người được xưng là "công thần thiếu niên"ở Lăng Yên các, lại có mấy người được chết tử tế. Cũng không biết khi đặt tên này cho cô bé, hắn đến cùng là nghĩ cái gì.

GIang Hiểu Hàn nghĩ gì cũng không rõ, nhưng Nhan Thanh nghĩ đến đây đã thấy đau lòng.

"Huống hồ ___" Giang Hiểu Hàn híp mắt cười: "Đời này ta đều phải dựa vào em, nuôi đứa nhỏ này từ sớm, ngày sau còn có người dưỡng lão đưa ma cho ta."

Nhan Thanh là người nghĩ thoáng, vừa sáng tỏ tâm ý của mình, sẽ không nhắc đến chuyện mất hứng như khuyên hắn nên nối tiếp đèn nhang.

"Ra là vậy." Nhan Thanh theo bậc thang của hắn mà xuống: "Không ngờ huynh lại nghĩ như vậy."

"Cũng không phải chỉ có như vậy." Giang Hiểu Hàn nói tiếp: "Con gái ta là em gái ruột của đồ đệ của em, đây không phải là thân càng thêm thân sao. Nếu như ngày sau ta làm gì đó chọc em giận, không chịu để ý tới ta, ta sẽ nhờ nhóc ấy đi xin cho ta... Sao nào, ta thông minh không?"

Coi một đứa bé làm viện binh, thiệt thòi cho hắn còn nói ra được.

Nhưng Nhan Thanh cũng không làm mất mặt hắn, không những vậy, thậm chí còn bị bộ dáng tự mãn đắc ý này của hắn chọc cười, vội vàng chắp tay khen: "Phải rồi, khắp thiên hạ chỉ có Giang đại nhân túc trí đa mưu, thần cơ diệu toán."

Giang Hiểu Hàn hài lòng cười cười, lại lật một trang sách, thuận miệng nói: "Lúc nãy nhìn Nhan Thanh thu nhận đồ đệ, em nói sư phụ không tiện đặt tên, chỉ là giúp đồ đệ chọn tự. Cho nên, hai chữ Nhan Thanh này là tên hay là tự?"

"Là tên, cũng là tự." Nhan Thanh nói thật: "Ta không biết họ tên của mình, khi sư phụ tìm thấy ta, ta mới chỉ lớn hơn đứa nhỏ còn nằm trong tã lót chút xíu. Lấy Thanh làm tự, là muốn nhắc nhở ta phải luôn trong sạch, giữ vững bản tâm."

Giang Hiểu Hàn cảm thấy thú vị: "Vậy vì sao lại dùng họ Nhan?"

"Chuyện này..." Nói đến đây, Nhan Thanh có chút không tiện: "Sư phụ ta nói, là bởi vì lúc còn nhỏ, nhìn ta tuấn tú hơn những đứa nhỏ khác một chút."

"Phụt ___" Giang Hiểu Hàn không khỏi cười ra tiếng.

"Đâu chỉ khi lúc còn là trẻ con." Hắn trêu ghẹo nhìn Nhan Thanh: "Bây giờ Nhan Thanh cũng vẫn có phong thái hơn người."

Nhan Thanh rất ít khi được người khen tướng mạo thẳng thắn như thế, y mím mím môi, khẽ cười: "Nói nhảm."

"Chuyện này sao có thể là nói nhảm, đây là lời thật không thể thật hơn." Giang Hiểu Hàn ôm sách, chuyển đề tài: "Nhắc đến thì, tự của ta là Minh Viễn, sáng như ánh trăng, tầm nhìn cao xa."

"Ta biết." Mặc dù Nhan Thanh ngạc nhiên khi thấy hắn chủ động nhắc tới, y vẫn gật gật đầu: "Lúc trước đều nghe Trang tiểu công tử và Tạ tiểu tướng quân gọi như vậy."

"Ồ?" Giang Hiểu Hàn nhướn mày: "Vậy vì sao trước giờ không thấy A Thanh gọi ta như vậy?"

Nhan Thanh nhất thời nghẹn lời.

Nếu nói vì hắn chưa từng chủ động nói, cho nên y không tiện xưng hô như thế, tên Giang Hiểu hàn này nhất định còn có cả ngàn câu để đùa y, nhất định phải chỉ rõ ra xem họ như vậy là "thân hay không thân".

Ai ngờ Giang Hiểu Hàn lại không đòi bằng được đáp án như thường ngày mà chỉ thở dài: "A Thanh, dùng tự tuy có vẻ thân cận, nhưng hai chữ này là do Bệ hạ ban tặng, luôn có cảm giác nặng nề. Tuy ta không đến nỗi là ghét, nhưng cũng không quá yêu thích."

"Bệ hạ không hiểu rõ huynh." Nhan Thanh an ủi: "Hai chữ Minh Viễn tuy có ý tốt, nhưng khó tránh khỏi có kỳ vọng quá nặng, như là có gông xiềng trên người. Tuy huynh có mưu lược tài tình, lại không hề ràng buộc bởi khuôn sáo cũ... Tên Giang lão tiên sinh đặt cũng rất hay."

"Đúng là rất hay." Giang Hiểu Hàn nhìn y: "Hơn nữa... Hai chữ Minh Viễn luôn có người khác gọi, nhưng gọi tên của ta, lại chỉ có một mình A Thanh."

Nói chuyện một hồi cũng coi như giải trí. Xe ngựa này rộng rãi, bên trong ngoài băng ghế đủ chỗ cho ba người còn có một lò nhỏ và bàn gỗ, cũng không có vẻ chật chội. Nhan Thanh đứng dậy, lấy xuống một cái hộp thuốc chừng một thước vuông, có ba tầng, kéo hết các ngăn ra, bày lên bàn trà trong xe ngựa.

Thuốc này là từ mấy ngày trước y viết danh sách dược liệu, nhờ Giang Mặc hỗ trợ đặt mua. Hôm nay vừa lúc nhớ tới, tìm một chút liền phát hiện Giang Mặc cũng xếp đồ lên xe.

"Em làm gì vậy?" Giang Hiểu Hàn thấy y bận bịu thì gối lên cánh tay phải, nghiêng đầu nhìn động tác của y.

"Điều chế thuốc." Nhan Thanh không ngẩng đầu lên: "Không phải huynh nói đã dùng xong thuốc ta đưa sao?"

Nói rồi, y tìm trong hộp thuốc một cái cân đồng nhỏ. Giang Mặc trước giờ làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, dù không có người dặn dò thì cũng có thể chuẩn bị thỏa đáng đâu ra đấy.

Nhan Thanh có một đôi tay rất đẹp, ngón tay trắng trẻo thon dài, cầm kiếm thì khiến người vui tai vui mắt, lúc phân dược liệu cũng không hề kém cạnh.

Bên ngoài có tiếng ve kêu chó sủa, tạo nên càm giác năm tháng yên bình dần trôi.

Lúc điều chế thuốc, Nhan Thanh vô cùng chăm chú nghiêm túc, Giang Hiểu Hàn không làm phiền y, chỉ nằm bên lẳng lặng nhìn.

Bởi vì trong xe sau còn có hai đứa nhỏ, tốc độ đi khó tránh khỏi chậm hơn. Cảm giác lắc lư kéo dài khiến người ta mệt mỏi rã rời, Giang Hiểu Hàn nhìn một lúc liền không nhịn được mà ngáp một cái rồi tựa gối thiếp đi.

Cùng lúc đó, ngoài An Khánh phủ cách Bình Giang 800 dặm, đã nghênh đón một khuôn mặt xa lạ.

Một con ngựa màu xám xấu xí dừng trước cửa nha môn, người đàn ông cao to mặc bố y nhảy xuống, quỳ gối trước cửa phủ.

"Thuộc hạ từ Bình Giang mà đến, cầu kiến Hạ đại nhân."