Hiểu Thanh Hoan

Chương 60




Cô bé nói chuyện không lưu loát, chỉ biết ôm chân Giang Hiểu Hàn khóc.

Giang Hiểu Hàn từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp đứa nhỏ khác nhỏ như vậy, nào đã gặp phải tình cảnh này, cứ thế bị cô nhóc này khóc ướt cả một mảnh ống quần.

"Cha ___ hu hu hu ___"

Cô bé con khóc đến thở không ra hơi, vừa túm ống quần vừa dúi người về phía hắn. Giang Hiểu Hàn đứng đó luống cuống tay chân, cảm thấy hiện tại mình rất giống Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con trong thoại bản.

Cô bé vẫn khóc thút thít, nhìn như muốn ngất đi. Giang Hiểu Hàn bất đắc dĩ khom người, bế nhãi con này lên.

"Ta không phải cha nhóc." Giang Hiểu Hàn mặt chau mày ủ động viên bé: "Nhóc nhận lầm người rồi."

Nhưng cô bé này vẫn không nghe, không biết có hiểu Giang Hiểu Hàn nói gì không, chỉ ôm cổ hắn, ghé bên tai hắn mà gào.

"Cha hu hu hu ___!"

Giang Hiểu Hàn hít khí ___ nhãi con người có một mẩu, sức chiến đấu lại không nhỏ, cô bé vừa gào, Giang Hiểu Hàn đã tê cả người, lỗ tai ông ông.

"Rồi rồi rồi." Giang Hiểu Hàn bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ lưng bé: "Không khóc nữa, không khóc nữa."

Cô bé thấy hắn không định đuổi mình đi nữa, thút thít đáp lại, cũng không khóc lớn như mới nãy, chỉ là đôi tay nhỏ kia túm chặt y phục hắn, nằm nhoài trên bả vai hắn không chịu lên.

"Nhóc con, ta không phải cha nhóc." Giang Hiểu Hàn cố gắng giải thích: "Nhóc nhìn mặt ta một chút, có giống cha nhóc sao?"

Có vẻ như đứa nhỏ chỉ nghe hiểu hai chữ "không phải", miêng lại cong lên, bắt đầu muốn khóc. Giang Hiểu Hàn bị chiêu này dọa sợ rồi, vội vã xin hàng: "Được được được, rồi rồi, đừng khóc nữa."

Tiểu cô nương tủi thân ôm cổ hắn, thút thít nói: "Ca ca..."

"Ca ca?" Giang Hiểu Hàn buồn cười nói: "Vừa mới nãy không phải là cha sao? Sao lại để ta xuống cùng hàng với nhóc rồi?"

Tiểu cô nương túm áo hắn lay lay, bi bô: "Cha, tìm ca ca."

Giang Hiểu Hàn đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện mình đã vô tình đi tới rìa thôn. Nơi này vỗ dĩ nằm trong phạm vi tây thôn, nhưng khi bệnh nhân ở tây thôn khỏe hẳn, họ cũng dần rời khỏi đây. Tây viện đã được khóa lại, chỉ đợi bước tiêu độc cuối cùng.

Cô nhóc này cũng không biết chạy đến từ nhà nào, Giang Hiểu Hàn đứng đợi một lát cũng không thấy người lớn nhà ai đến tìm.

"Nhóc con?" Giang Hiểu Hàn đung đưa bé: "Nhà nhóc ở đâu, có nhớ không?"

Trẻ con sức yếu, khóc một hồi đã mệt lả: "Cha, tìm ca ca..."

Không câu thông được.

Giang đại nhân trước giờ chưa từng chịu thiệt vì nữ giới, lần này vẫn là lần đầu trong đời, không khỏi có chút mới mẻ.

Hắn đương nhiên không thể cứ đứng tại chỗ chờ người đến tìm. Y phục của cô bé này sạch sẽ, sắc mặt không đến nỗi khô vàng gầy gò, chắc là vẫn có người chăm bẵm, phát hiện lạc mất con, nhất định sẽ đi tìm. Hắn cứ đưa cô nhóc về chẩn đường trước, sau lại sai Giang Mặc ra ngoài hỏi thăm xem có nhà ai lạc con không là được.

Cánh tay trái của Giang Hiểu Hàn còn có vết thương, bèn bế cô nhóc con bên tay phải, dễ tính thương lượng hỏi: "Nếu nhóc đã gọi ta là cha, vậy thì đi theo trước, được không?"

Có lẽ đã dùng hết sức ban đầu, cô bé đã yên tĩnh lại, bám vào cổ áo hắn, nhìn hắn gật gật đầu.

"Dạ được."

Tiểu cô nương vẫn chưa nói sõi, giọng bi ba bi bô, âm cuối hơi nâng, còn có vẻ rất đáng yêu.

"Nhãi con." Giang Hiểu Hàn khẽ nhéo mặt bé: "Sao ta lại thấy nhóc có chút quen mắt nhỉ?"

Cô nhóc nghiêng đầu nhìn hắn, á một tiếng, cười lên, lộ ra cái răng trắng.

"Cha ~"

"Rồi thì cha." Giang Hiểu Hàn từ bỏ đấu tranh, bất đắc dĩ xoa đầu bé: "Nhóc con."

Cô bé cong mắt cười, ngoan ngoãn ôm cổ, nằm nhoài trên vai hắn, đi được nửa đường đã bắt đầu buồn ngủ.

Đứa nhỏ vừa mềm vừa ngoan, chỉ cần được ôm sẽ không khóc không quấy, lộ rõ vẻ ỷ lại, Giang Hiểu Hàn bế bé, đáy lòng mềm nhũn.

Ở Kinh thành, đàn ông tuổi hắn đã thành gia lập nghiệp từ lâu, có vợ có con. Hắn một thân một mình nhiều năm như vậy, dù không đến nỗi hâm mộ người ngoài, nhưng thỉnh thoảng, vào những ngày lễ tết, khắp Kinh thành lại chỉ có mình phủ hắn tối om, khó tránh khỏi cảm giác cô quạnh.

Không biết là con cái nhà ai, Giang Hiểu Hàn nghĩ thầm, tại nơi sơn dã này mà cũng có thể nuôi ra một nhãi con thông minh biết điều như vậy.

Hắn đi nhanh, từ tây viện về chẩn đường cũng chỉ hơn một phút. Còn chưa đến gần, hắn đã thấy một người phụ nữ đứng ở cửa chẩn đường, do do dự dự ngó vào trong.

Giang Hiểu Hàn nhíu mày, dừng lại cách người phụ nữ mấy bước: "Ngươi là ai?"

Hắn đột nhiên lên tiếng, dọa đối phương giật mình. Người phụ nữ hoang mang quay đầu lại, thấy bé gái trong lòng hắn thì lộ vẻ vui mừng.

"Là ngươi?" Giang Hiểu Hàn sững sờ.

Trí nhớ hắn trước giờ vẫn rất tốt, dù chỉ là người mới gặp qua một lần thì vẫn có ấn tượng. Người phụ nữ này chính là người thả đèn cho Nha Thanh vào ngày Hạ chí.

Giang Hiểu Hàn thấy nàng nhìn vào trong chẩn đường, không biết có phải vì muốn tìm Nhan Thanh không, sắc mặt chợt có chút không dễ nhìn, đi tới trước cửa mới quay người hỏi: "Có chuyện gì?"

Người phụ nữ vặn vặn góc áo, chỉ chỉ cô bé trong lòng hắn: "Ta... Ta đến tìm cô bé này."

Cô bé con đang nằm nhoài trên vai hắn ngủ không biết trời đất gì, thậm chí còn dính lên vai áo hắn một vệt nước nho nhỏ.

Giang Hiểu Hàn nhướn mày: "Đây là con của ngươi?"

"Không, không phải của ta." Người phụ nữ đáp: "Ta chỉ trông hộ thôi."

Trong thôn thường có chuyện như vậy, người lớn bận rộn không có thời gian, bèn giao con cháu cho phụ nhân nhà hàng xóm trông hộ, không phải chuyện gì kỳ quái. Giang Hiểu Hàn gật gật đầu, nhấc tiểu cô nương khỏi vai mình, trả bé cho người phụ nữ. Tay người phụ nữ vừa giơ ra một nửa, cô bé đã bị động tĩnh này đánh thức, thấy Giang Hiểu Hàn định đưa mình cho người khác thì liều mạng ôm lấy tay hắn khóc lên.

"Cha!"

Người phụ nữ thấy thế thì vội vàng nói: "Đại nhân đừng thấy lạ. Trẻ con không hiểu chuyện, có lẽ nó thấy ngài đi cùng với anh nó, cho nên mới gọi ngài là cha."

Giang Hiểu Hàn sững sờ, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu đánh giá mặt cô bé. Lần này nhìn mới phát hiện, cô bé có năm phần tương tự với cậu nhóc trong chẩn đường.

Cằm cô bé tròn tròn, đôi mắt lớn long lanh, khóe mắt hơi cong, khác với vẻ nhanh nhẹn quyết đoán như cậu nhóc kia, cô bé này có vẻ ngoan ngoãn hiền dịu hơn, có mấy phần mềm mại hơn so với cậu nhóc.

Giang Hiểu Hàn nhớ cậu bé kia lúc trước cũng dẫn theo một cô bé con, chỉ là sau đó Nhan Thanh đổ bệnh, không biết nhóc ta sắp xếp cho cô bé ở nơi nào, cho nên những ngày sau hắn cũng chưa từng thấy.

Ra là vậy, Giang Hiểu Hàn đã hiểu. Huynh muội quả nhiên giống nhau, cũng không biết cha mẹ là người thế nào, lại có thể nuôi được hai đứa con tốt như vậy.

Hắn nghĩ đến đây, thuận miệng hỏi.

Người phụ nữa có chút khó xử: "Thưa, nghe nói mẹ của hai đứa nhỏ là người từ trong thành tới, chúng ta không rõ lai lịch nàng. Chỉ biết là, sau khi sinh cô bé này thì bị xuất huyết vì khó sinh, không qua khỏi... Sau thì cha lại nhiễm bệnh mà mất, bây giờ chỉ còn có hai đứa bé này."

Giang Hiểu Hàn hơi nhíu mày, nâng tay che kín tay cô bé: "Vậy hai đứa còn có thân nhân khác không?"

"Đều đã mất rồi ạ." Người phụ nữ cúi đầu, ngập ngừng nói: "Cha hai đứa nghèo túng, không có thân thích gì."

"Cha." Cô nhóc bỗng dụi dụi cổ hắn, tủi thân nói: "Nhóc con ngoan, không đi."

"Được, không đi." Giang Hiểu Hàn vỗ vỗ lưng bé, nói với người phụ nữ kia: "Nếu anh cô bé đã làm việc trong chẩn đường, vậy cứ để ta tìm cậu nhóc là được, ngươi không cần lo lắng."

"Dạ, vâng..." Người phụ nữ nào dám nói không, vội vã đáp ứng.

Giang Hiểu Hàn lau nước mắt cho cô bé, ngẩng đầu lại thấy người phụ nữ vẫn đứng đó, không khỏi có chút mất kiên nhẫn: "Còn có chuyện gì?"

"Trước khi Bích Đào tạ thế, có một vật muốn giao cho Nhan tiên sinh..." Người phụ nữ do dự lấy ra một bọc vải từ trong ống tay áo, bọc vải chỉ dài chừng hai ngón tay, được bọc chặt chẽ: "Nàng nghe nói là cây trâm này khiến tiên sinh bị thương, cho nên tiên sinh mới nhiễm bệnh, tâm trạng không khỏi bất an... Vì lẽ đó, trước khi tạ thế mới nhờ ta giao cây trâm này cho tiên sinh xử trí."

Nghe đến việc này, Giang Hiểu Hàn lại bực mình: "Không cần, y đã khỏe lại, ngươi cầm đồ về, tự xử lý đi."

Người phụ nữ muốn nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ cố chấp đưa tay. Giang Hiểu Hàn nhìn nàng chốc lát, cuối cùng cũng vì nể mặt Nhan Thanh mà nhận lấy.

Người phụ nữ thấy hắn nhận đồ thì mừng rỡ không thôi.

Giang Hiểu Hàn còn chưa kịp bảo nàng ta đi, đã thấy từ sau truyền đến một tiếng gọi có chút lạnh nhạt.

"Giang Hiểu Hàn."

Giang Hiểu Hàn theo tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Nhan Thanh nghiêm mặt đứng trong viện, ánh mắt rơi lên thứ đồ trong tay hắn.

Giang Hiểu Hàn: "..."

Hôm nay trước khi ra cửa, hắn hẳn là quên coi ngày.