Hiểu Thanh Hoan

Chương 46




uy trước đó Giang Hiểu Hàn có vài ngày mệt nhọc, nhưng hắn đã quen như vậy quanh năm suốt tháng, lúc mở mắt ra, trời mới tờ mờ sáng.

Nếu đã tỉnh, hắn cũng không tiếp tục nằm trên giường, tự mình dậy rửa mặt, thấy tây phòng vẫn yên lặng, cho là Nhan Thanh chưa tỉnh ngủ, bèn không quấy rầy mà ra ngoài trước, làm quen một chút tình huống.

Khi còn ở Bình Giang thành, ngày nào Giang Hiểu Hàn cũng nhận được tin tức từ thôn Lưu gia; từ Tạ Giác, Giang Ảnh và cả Nhan Thanh. Phạm vi quản lý của ba người họ khác nhau, trọng điểm tin tức không tương đồng, nhưng qua ba phần tin ấy, Giang Hiểu Hàn cũng có thể nắm khá rõ tình hình thôn Lưu gia. 

Nhưng hắn không nghĩ tới, thực tế tồi tệ hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Thôn Lưu gia vốn không tính là giàu có gì, ngoài nhà thôn trưởng được Trang Dịch dùng để dựng tạm chẩn đường,phần lớn đều là nhà lợp ngói qua loa, thậm chí đã ở mấy đời, nóc nhà cũ kĩ, phải chèn cỏ khô vào mới có thể miễn cưỡng che mưa chắn gió, đâu đâu cũng nhìn thấy vách tường rạn nứt rồi phải dùng bùn vàng tu bổ.

Chính vì vậy mà sau khi nạn lụt qua đi, phần lớn nhà trong thôn đều không thể tiếp tục ở lại. Thêm nữa, thôn xóm ở quá gần bờ sông, mực nước chỉ cần dâng lên một chút, những ngôi nhà tranh vốn đã không vững vàng bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.

Ôn dịch đã đoạt đi không ít mạng người, hiện giờ, nhân khẩu trong thôn chỉ còn lại hai phần ba, số người chưa nhiễm bệnh lại càng ít.

Giang Hiểu Hàn thở dài, thầm nghĩ, chỗ tốt duy nhất là thôn Lưu gia nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh chỉ có núi rừng, dịch bệnh không lan tới nơi đông dân hơn.

Khác với Nhan Thanh, ngoài những bệnh nhân ở thôn này, Giang Hiểu Hàn còn phải lo đến mấy huyện xung quanh, thậm chí là an nguy của cả Bình Giang phủ. Từ khi biết đến dịch bệnh đến nay, hắn đã tận lực khống chế thôn dân của thôn Lưu gia. Ngoài vài người theo mưu kế của hắn đi đến Bình Giang kêu oan, những ngày này, không có ai rời khỏi thôn Lưu gia hết.

Mãi đến tận khi hắn rời Bình Giang, trong thành cũng chưa phát hiện người nhiễm bệnh. Quá trình phòng chống coi như kết thúc, người dân cũng đã bớt hoảng sợ.

Đại khái có thể coi là vạn hạnh trong bất hạnh.

Giờ mão, thôn xóm dần dần có thêm sức sống. Người đông thôn ra khỏi cửa rửa mặt, bệnh nhân tây thôn thì nhân dịp trời nắng đi ra phủ đệm chăn, hoặc xách ghế ra ngoài sân ngồi một lát, hóng khí trời.

Tuy hàng ngày quan gia sẽ bố thí một chút cháo cơm, nhưng có người có tiền không đủ kiên nhẫn chờ bát cháo hoa nhạt nhẽo kia, bèn tự nhóm lửa nấu chút cơm cho mình.

Tây thôn được quây thành một đại viện, người đông thôn vẫn ở nhà riêng, ngoài một vài người vốn ở tây thôn thì đại đa số đều ở nhà của chính mình.

Giang Hiểu Hàn đầu tiên là đi quan sát bờ đê, nơi vỡ đã được Thần Vệ doanh tu sửa xong xuôi, Giang Hiểu Hàn chỉ nhìn qua một chút rồi vòng trở về thôn.

Lúc về thì gặp phải Giang Ảnh đang định đến tây thôn đưa đồ. Đối phương một tay cầm hộp thức ăn, một tay nâng một cái khay lớn, trên đó là mấy cái bát sứ đặt chồng lên nhau.

Giang Hiểu Hàn dùng suốt đêm để đến đây cũng là nhất thời hứng khởi, cho nên khi Giang Ảnh thấy hắn, còn bị dọa cho giật cả mình.

"Công tử." Giang Ảnh ngẩn người, rồi hồi thần khẽ khom người: "Sao ngài lại đến đây?"

"Chuyện ở Bình Giang đã xử lý xong." Giang Hiểu Hàn đáp.

Giang Ảnh xưa nay không thắc mắc về quyết định của Giang Hiểu Hàn. Đại đa số tình huống, hắn đều coi bản thân là một thanh kiếm chỉ đâu đánh đó trong tay Giang Hiểu Hàn, vì vậy chỉ hỏi một câu như vậy rồi thôi.

Cách đó không xa, trong sân mơ hồ có tiếng khóc truyền đến. Giang Hiểu Hàn muốn cất bước đi vào viện theo bản năng nhưng lại bị Giang Ảnh ngăn cản.

"Bên trong đều là bệnh nhân, công tử quý thể, không nên đi vào."

Giang Hiểu Hàn gật đầu, lại hỏi: "Bên trong là ai đang khóc?"

"Có lẽ là nhà ai đó lại có người qua đời." Gương mặt Giang Ảnh không hề có cảm xúc, thật giống như không phải hắn đang nhắc đến một mạng người, mà chỉ là một hạt bụi mà thôi: "Người chết vì bệnh không được an táng, vì vậy người thân khóc có chút thảm thiết hơn."

"An táng?" Giang Hiểu Hàn trào phúng cười: "Trăm năm sau rồi cũng trở thành một đám xương khô, an táng hay không thì có ích lợi gì."

Lời còn chưa dứt, cổng chính đã mở ra, bên trong có vài người đàn ông dùng lụa trắng che mặt mũi, cau mày dùng ván cửa khiêng một người ra.

Đó là một người đàn ông gầy gò, có vẻ như đang ở tuổi tráng niên, đáng tiếc lại bị bệnh tật hành hạ đến gầy trơ cả xương. Vết thương trên mu bàn tay và bắp chân lở loét, phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

Giang Ảnh che chở Giang Hiểu Hàn, lùi về sau một bước. Có một cô bé tầm mười ba, mười bốn tuổi chạy đuổi theo từ trong viện, khóc sướt mướt, ôm cửa nhìn người đàn ông đã chết, không ngừng gọi anh trai.

Giang Hiểu Hàn mím môi, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Thôn Lưu gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi một vòng như vậy, trời đã sáng rõ.

Khi Giang Hiểu Hàn trở lại chẩn đường thì đã là giờ thìn.

Cậu bé hôm trước giúp Nhan Thanh đã đứng chờ ở cửa chẩn đường. Nhóc hiển nhiên chưa từng thấy Giang Hiểu Hàn, bèn dắt tay em gái, đứng lên bậc cửa.

Có lẽ là lời hứa lúc trước của Nhan Thanh giúp nhóc có thêm chút tự tin, cậu bé đánh giá quần áo của Giang Hiểu Hàn, ngập ngừng hỏi: "Ngài muốn tìm Nhan tiên sinh sao ạ?"

Giang Hiểu Hàn dừng chân, như đang đánh giá hai tiểu đậu đinh cạnh cửa. Giang Hiểu Hàn chưa nói gì, Giang Ảnh đã cúi đầu liếc hai đứa bé. Hắn là người luyện võ, lại quanh năm dấn thân vào tranh đấu, trên người nặng lệ khí, chỉ nhìn xuống một chút như vậy đã khiến hai đứa nhỏ sợ đến không dám lên tiếng.

"Giang Ảnh." Giang Hiểu Hàn lại không để ý, khoát tay áo: "Ngươi đi trước đi."

Cậu bé cẩn thận quan sát Giang Hiểu Hàn, thấy hắn cười như không cười nhìn mình, lại như thỏ con bị hoảng sợ mà cúi đầu.

Không hiểu sao, người này trông thì thân thiện hơn Nhan công tử suốt ngày lạnh mặt, nhưng nhóc lại có cảm giác bị tê cả lưng.

"Hai đứa là người phương nào?"

Giọng Giang Hiểu Hàn rất êm tai, hắn nói chuyện không dứt khoát như Nhan Thanh, đại đa số thời điểm đều kéo dài âm cuối, lộ ra chút lười biếng uể oải.

"Con..." Cậu bé nuốt nước miếng, cảm thấy không thể để Nhan Thanh mất mặt, bèn đứng thẳng người: "Nhan tiên sinh để con tới giúp đỡ ngài ấy."

"Chỉ bằng nhóc ấy hả?" Giang Hiểu Hàn bị nhóc chọc cười: "Lát nữa y tỉnh, ta cũng muốn hỏi chút, xem một đứa nhỏ như nhóc thì có thể giúp được cái gì?"

Cậu nhóc chưa kịp cãi lại, Giang Ảnh vào trong gian nhà trả đồ đã trở về: "Nhắc đến cũng kỳ quái. Sao hôm nay Nhan công tử vẫn chưa dậy?"

"Đêm qua ta đến muộn, y thức theo ta đến nửa đêm." Giang Hiểu Hàn không quá để tâm: "Có lẽ là mệt mỏi, ngủ thêm một hồi cũng tốt."

"Không phải!" Cậu nhóc nói như chặt đinh chém sắt: "Nhan tiên sinh chưa bao giờ ngủ quá giờ thìn."

Giang Hiểu Hàn nhín mày, nhìn theo tiếng nói. Cậu nhóc như muốn phản bác câu cười chê ban nãy của Giang Hiểu Hàn, không hề sợ sệt mà nhìn thẳng hắn, dõng dạc nói: "Nhan tiên sinh không ngủ lại trong thôn, nhưng cho dù ngày hôm trước ngài ấy có rời đi muộn thế nào, sáng hôm sau sẽ luôn đến mở chẩn đường và giờ mão ba khắc. Cho nên chắc chắn không thể ngủ mãi đến giờ còn không dậy."

Lời đứa nhỏ vô tâm, nhưng lại khiến Giang Hiểu Hàn lo lắng.

Một loại cảm giác bất an không tên bỗng xuất hiện. Giang Hiểu Hàn xoay người, đi qua Giang Ảnh, bước vào hậu đường.

Cậu bé con có chút tự đắc, cảm thấy Giang Hiểu Hàn lớn như vậy, có lẽ là bị một đứa nhỏ nói tới á khẩu, không trả lời được nên mới mất mặt mũi, vội vã rời đi. Nhưng Giang Ảnh cảm thấy không ổn, cũng nhanh chóng xoay người đuổi theo bước chân Giang Hiểu Hàn.

Lúc này, cậu bé cũng nhìn ra điểm bất thường.

Từ chẩn đường đến hậu viện chỉ mất có mười mấy bước, Giang Hiểu Hàn gần như là chạy đi. Hắn đứng trước cửa tây phòng, không tùy tiện vào mà cố kiềm chế bản thân, nâng tay gõ cửa.

"A Thanh?" Giang Hiểu Hàn thấp giọng hoán: "Ngươi dậy chưa?"

Trong phòng không hề có tiếng đáp lại.

Khi đến đây, Giang Hiểu Hàn không hề thả nhẹ bước chân. Nhan Thanh có nội lực thâm hậu, ngủ cũng không sâu, dù cho y có mệt mỏi đến đâu, lúc này cũng có thể nghe thấy.

Giang Hiểu Hàn không nghe được lời đáp, bắt đầu cuống lên, vỗ mạnh lên cửa.

Cửa gỗ yếu ớt vang lên tiếng cót két, cài cửa bên trong rơi xuống mặt đất. Giang Hiểu Hàn không rảnh quan tâm chuyện khác, cất bước vào cửa.

Tây phòng đã được nhóm Trang Dịch thu dọn từ trước, bên trái cửa có một bức bình phong hơi cũ, sau đó là khung giường đặt sát tường.

Giang Hiểu Hàn vô cùng lo lắng, đi vòng qua bức bình phong, chỉ thấy Nhan Thanh nằm trên giường, ngủ thật sâu, lông mày nhíu chặt, mặt ửng hồng không tự nhiên. Giang Hiểu Hàn kề mu bàn tay lên, mới phát hiện người y nóng rẫy.

Nỗi lo lắng lại thành sự thật. Giang Hiểu Hàn run lên, khuỵu chân, ngã ngồi bên mép giường.

Không nhận được mệnh lệnh của Giang Hiểu Hàn, Giang Ảnh cũng không dám tự ý vào phòng. Vì vậy, hẳn chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ Giang Hiểu Hàn đi ra.

Nhưng chờ mãi, bên trong lại không vang lên tiếng động nào. Trong lòng Giang Ảnh cũng bắt đầu nổi lên nỗi bất an mơ hồ, chỉ là ngoài mặt vẫn chưa hiện ra.

Tầm nửa chén trà nhỏ sau, trong phòng mới truyền ra một tiếng quát khẽ đầy tức giận.

"Giang Ảnh, cút lại đây cho ta!"

___

Hal: Giang đại nhân đừng mắng Giang Ảnh nặng quá hic. Đây là chuyện không ai ngờ hiu hiu.