Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 43: Bản Thảo Của Tử Khiêm – Số 43 – Chương kết




Chờ đến khi kết thúc cuộc đi săn, hoàng thượng tự mình dẫn theo quần thần đến kiểm kê con mồi.

Thấy Đường Tinh Trị cùng Hồ Khai dẫn đầu đi ra, đám thị vệ sau lưng hắn kéo theo rất nhiều con mồi, vô cùng khí thế.

Vinh phi vừa nhìn thấy Đường Tinh Trị vẫn khỏe mạnh không hề hấn gì, khẽ cau mày.

Lúc này, lại thấy Đường Tinh Vũ cũng đi ra, đầu tóc bờ phờ, đám thị vệ sau lưng đến một con thỏ cũng không bắt được, hơn nữa, còn không thấy Sách La Định đâu.

Vinh phi chạy đến hỏi Đường Tinh Vũ, Tinh Vũ cau mày một mực lắc đầu.

Lúc này Vinh phi mới phát hiện ra trên má Đường Tinh Vũ bị trầy xước một mảng lớn, hơn nữa trên người còn có mùi khai… làm sao vậy?

Người của thư quán Hiểu Phong đều chúc mừng Đường Tinh Trị, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bốn xung quanh, không tìm thấy Sách La Định, hơi lo lắng một chút, đi mấy bước về phía rừng cây.

***

Hoàng thượng cũng khen ngợi Đường Tinh Trị mấy câu, rồi xoay mặt hỏi Đường Tinh Vũ: “Tinh Vũ, lần này con không thu hoạch được gì sao?”.

Đường Tinh Vũ đột nhiên cảm thấy vị phụ vương thường ngày hiền từ nhân hậu của mình đột nhiên lại trở nên đáng sợ, lắp bắp gật đầu: “Dạ…”.

“Sách tướng quân đâu rồi?”. Hoàng thượng vừa hỏi vừa cười nhìn Vinh phi: “Trẫm đặc biệt phái Sách tướng quân đến giúp Tinh Vũ mà, sao lại không phản công được thế? Liệu có phải do nương con dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn hay không?”.

Lúc này gương mặt Vinh phi cũng trắng bệch, há miệng. Đường Tinh Vũ nhớ lại những lời Sách La Định dạy hắn lúc chuẩn bị đi ra, vội vã cầu xin tha thứ: “Không phải… Không phải lỗi của nương con đâu. Phụ vương, đều là lỗi của con cả, ngài muốn phạt thì cứ phạt con được rồi, xin hãy tha cho nương con.”.

Vinh phi kinh ngạc nhìn Đường Tinh Vũ – Đứa nhỏ này trời sinh chẳng có điểm gì tốt, vậy mà hôm nay lại hoạn nạn thấy chân tình, còn tự mình gánh tội mà cầu xin tha lỗi cho bà nữa.”.

Hoàng thượng im lặng chốc lát, đưa tay vỗ bả vai Tinh Vũ: “Tinh Vũ, cũng rất hiếu thuận nhỉ. Nể tình con hiếu thuận như thế, lần này bỏ qua đi, nhớ kỹ, không có lần sau.”.

Đường Tinh Vũ cùng Vinh phi nhanh chóng gật đầu, coi như tránh được một kiếp, nhưng mà, tương lai sau này sẽ chẳng thể khá hơn được nữa rồi. Lúc này, đừng nói đến chuyện bọn họ không bao giờ dám tơ tưởng đến việc tranh giành ngai vị Hoàng đế nữa, chỉ cần có thể sống yên ổn qua nửa đời còn lại đã tốt lắm rồi, tốt nhất là rời khỏi Hoàng thành, nếu không Hoàng hậu và Lệ phi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ.

Bạch Hiểu Phong đến nhìn Đường Tinh Trị một cái, lúc trở về đã không thấy Bạch Hiểu Nguyệt đâu, nhanh chóng chạy đến hỏi Bạch thừa tướng: “Cha, Hiểu Nguyệt đâu rồi?”.

Thừa tướng vẫn đang uống trà, còn gật gù nói: “Ừ… Sách La Định này đúng là bất ngờ thật, không sợ vinh nhục rất có phong độ của đại tướng, chậc chậc…”.

“Cha!”. Bạch Hiểu Phong gấp gáp: “Hiểu Nguyệt đâu rồi?!”.

Bạch thừa tướng nhìn chung quanh một chút: “Chẳng phải đi cùng con sao?”.

Bạch Hiểu Phong giật mình, quay đầu lại, thấy Trần thượng thư cũng đang tìm kiếm xung quanh – Trần Tỉnh không ở bên cạnh hắn.

“Nguy rồi!”. Bạch Hiểu Phong nói thầm một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng rừng cây.

***

“Ái cha!”.

Bạch Hiểu Nguyệt bị người ta kéo vào trong rừng, cuối cùng bị ném thẳng xuống đất.

Nằm trên mặt đất, Hiểu Nguyệt ngồi dậy, tay cũng bị xước, ngẩng đầu nhìn lên cũng sợ hết cả hồn – Là Trần Tỉnh.

Lúc này hai mắt Trần Tỉnh đỏ bừng, mặt thì trắng toát, xem ra bệnh cũng không nhẹ.

Hiểu Nguyệt thấy dáng vẻ hắn đáng sợ kinh khủng như thế, cau mày: “Ngươi làm gì vậy?”.

Trần Tỉnh chỉ Hiểu Nguyệt: “Đều tại ngươi, ngươi hại ta mất hết danh dự.”.

Hiểu Nguyệt mở to mắt, hoàn toàn chẳng hiểu hắn nói cái gì.

“Uổng cho ngươi thân là danh môn thục nữ, thiên kim nhà Tể tướng, giữa ban ngày ban mặt còn vô liêm sỉ đi lôi lôi kéo kéo với Sách La Định!”. Trần Tỉnh đưa tay móc ra một con dao găm: “Nếu không phải vì ngươi, sao ta lại có thể uống say đến nỗi bị đám kỹ nữ kia trêu cợt được, tất cả đều tại ngươi hại ta!”.

Hiểu Nguyệt có vẻ cũng hiểu đại khái hắn nói gì rồi, nhanh chóng bò dậy: “Ngươi nói nhăng cuội gì đó, tự ngươi uống rượu sinh sự, liên quan gì đến ta.”. Vừa nói nàng vừa quan sát đường xung quanh, thấy chỗ này cách bìa rừng cũng không xa lắm, Hiểu Nguyệt liền nhảy dựng lên kêu: “Cứu mạnh với!”.

Nhưng mà nàng vừa kêu lên, Trần Tỉnh cũng kinh hãi, giương dao định bắt Hiểu Nguyệt lại. Hiểu Nguyệt tránh hai cái, xoay người bỏ chạy, Trần Tỉnh đuổi theo phía sau.

Hiểu Nguyệt sợ hãi bỏ chạy không có nhìn đường, Trần Tỉnh cũng đuổi sát phía sau.

Hiểu Nguyệt vừa chạy vừa hô cứu mạng, còn phải vừa quay đầu quan sát để không cho Trần Tỉnh đuổi kịp, vừa hoảng loạn một cái liền bị trượt chân…

“Ái da!”. Hiểu Nguyệt không chú ý thấy phía trước có một cái dốc đứng, lập tức lăn xuống, cuối cùng là “ùm” một tiếng.

“Á!”. Hiểu Nguyệt sặc một ngụm nước, biết mình rớt xuống sông rồi, nàng không biết bơi, trước đây đã bị ngã xuống nước một lần cho nên vô cùng sợ nước.

Hiểu Nguyệt vật lộn tránh bị uống vài ngụm nước, bây giờ cũng cảm thấy bất lực rồi.

Trần Tỉnh đứng trên cao nhìn rõ ràng, suy nghĩ một chút rồi xoay người bỏ chạy.

Hiểu Nguyệt giằng co dưới nước, kêu lên mấy tiếng, cuối cùng không còn sức để mà thở nữa… cứ thế bắt đầu chìm xuống… đồng thời, nàng nghe thấy “ùm” một tiếng nữa, hình như có gì đó rơi xuống nước, sau đó… lại cảm thấy có người kéo nàng ra khỏi mặt nước, nàng có thể thở được rồi!

Hiểu Nguyệt vừa ho khan vừa thở, cảm giác vừa đen thui, vừa lạnh lẽo lại suýt nữa ngạt thở chết này hình như đã từng biết qua.

Hiểu Nguyệt mở to mắt ra nhìn lên, trong khoảnh khắc ấy, nàng đã nghĩ rằng mình lại thiếp đi, tiếp tục mơ về giấc mộng thường gặp mấy năm nay.

Nàng lại thấy được một đại anh hùng y phục màu đen, khuôn ngực vững chắc, còn cả chiếc cằm thật đẹp hoàn toàn khác với đám văn nhân.

“Hiểu Nguyệt.”.

Hiểu Nguyệt cảm thấy mình bị lắc hai cái, nước uống vào ban nãy cũng bị lắc ra gần hết rồi, vừa mở to hai mắt nhìn… quả nhiên là Sách La Định đã cứu nàng lên.

“Oa…”.

Hiểu Nguyệt vốn định mở miệng gọi một tiếng “Sách La Định”, chẳng ngờ vừa mới mở miệng đã khóc lên rồi.

Sách La Định bị dọa cho giật mình, đưa tay gãi đầu, có thể khóc chứng tỏ chưa bị chết đuối… nhưng mà không biết có bị ngã hỏng mất không đây.

Thực ra ban nãy hắn vẫn còn ở trong rừng, định tìm xem còn con cá lọt lưới nào nữa không thì lại nghe thấy có người kêu cứu mạng, hình như còn là giọng của Hiểu Nguyệt nữa. Hắn chạy tới nơi thì thấy Trần Tỉnh đang chạy trốn, cũng không kịp bắt hắn lại, vừa chạy đến sườn núi nhìn thì… quả nhiên Hiểu Nguyệt rớt xuống nước rồi.

Hiểu Nguyệt khóc một lúc lâu, cầm ống tay áo Sách La Định lau nước mắt, lau một lúc rồi cũng cảm thấy kỳ lại, sao quần áo Sách La Định lại không ướt vậy?

Cuối cùng cũng nín khóc, có chút khó hiểu nhìn bốn xung quanh một chút.

Sách La Định dở khóc dở cười: “Nàng giỏi thật, ngã xuống vũng nước mà cũng suýt nữa chết đuối.”.

Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, nhìn về phía sau lưng hắn xem, thì ra mình lăn xuống vũng nước chứ chẳng phải ngã xuống con sông nào cả, nước còn rất trong nữa. Nhìn thấy cả đáy, sâu lắm thì cũng chỉ đến gần eo mà thôi… ách…

Sách La Định cởi áo khoác, chọn chỗ khô ráo trùm lên người nàng, bế nàng về: “Nàng chờ xem, ta mang nàng về giao cho Bạch Hiểu Phong rồi sẽ đi tìm Trần Tỉnh, gia lột sạch hắn để giúp nàng xả giận!”.

Hiểu Nguyệt mím môi, tựa vào ngực Sách La Định – Chỉ có ngươi tốt nhất.

Vừa nghĩ đến đây, bên trên lại truyền đến tiếng “ái da”.

Sau đó lại thấy Trần Tỉnh lăn lông lốc xuống, lăn thẳng đến bên chân Sách La Định.

Sách La Định đạp một cước chặn lại, hơi khó hiểu nhìn lên.

Lại thấy Bạch Hiểu Phong xuất hiện trên sườn núi, vừa nhìn thấy Sách La Định đang bế Bạch Hiểu Nguyệt bên dưới, Hiểu Nguyệt ướt đẫm cả người, trùm áo choàng của Sách La Định, rúc trong lòng hắn, hẳn không bị thương.

Bạch Hiểu Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc quan trọng vẫn chỉ có Sách La Định tương đối đáng tin.

“Tìm được không?”.

Lúc này, bên trên lại truyền đến tiếng của những người khác.

Chỉ trong chốc lát, Bạch thừa tướng dẫn đầu một đám người đến, cả người của thư quán Hiểu Phong cũng đến đông đủ, chẳng biết Trình Tử Khiêm đi đâu hét một vòng, ngay cả Hoàng thượng cũng mò tới.

Hiểu Nguyệt vội vàng rúc vào trong y phục Sách La Định.

Sách La Định không biết phải nói sao, hỏi: “Các ngươi tới hết làm gì vậy?”.

“Sách ái khanh, Hiểu Nguyệt có sao không?!”. Hoàng thượng ôm một gốc cây nhòm xuống.

“Trần Tỉnh, ngươi, thật là ngươi…”. Trần Cần Thái giống như sắp tức chết đến nơi.

Sách La Định nhìn Trần Tỉnh nằm bên chân một chút, lắc đầu một cái, bế Hiểu Nguyệt lên núi, Nguyệt Như cùng Nguyệt Yên vội vàng đỡ nàng đến xe ngựa, giúp Hiểu Nguyệt thay quần áo, cẩn thận lát nữa lại ốm.

“Sách ái khanh à.”. Hoàng thượng kéo Sách La Định đang định chạy đi thay quần áo lại, nói: “Danh tiết của con gái người ta rất quan trọng đấy, ngươi xem…”.

Sách La Định nháy mắt mấy cái, nhìn Hoàng đế: “Ta xem cái gì?”.

“Ngươi xem, Hiểu Nguyệt cô nương vừa bị ngươi kéo lại vừa bị ngươi bế, có phải không nào?”. Vừa nói vừa ra hiệu cho Sách La Định nhìn Bạch thừa tướng đang đen mặt phía sau.

Sách La Định quay đầu lại, đối mắt với Bạch thừa tướng, Bạch thừa tướng có vẻ hơi lúng túng một chút, sờ cằm.

Sách La Định đột nhiên “phụt” một tiếng, lại nghĩ đến chuyện “con gái bị lưu manh” cướp mất rồi…

Thừa tướng quan sát Sách La Định trên dưới một lượt, thở dài, cứ quyết định vậy đi, cũng có không ít đại thần đã đến bên cạnh hắn nói chúc mừng rồi.

Hiểu Nguyệt tránh trong xe ngựa, thay quần áo xong thì lại thấy Tiểu Ngọc chạy về, chui vào xe nói: “Tiểu thư tiểu thư, Tể tướng gả cô cho Sách tướng quân rồi đó!”.

Hiểu Nguyệt giật mình, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy Sách La Định đâu?”.

Tiểu Ngọc nghe đến đó lại đột nhiên vui vẻ, che miệng cười.

“Em cười cái gì?”. Hiểu Nguyệt không hiểu.

“Tiểu thư, cô nhìn một chút xem, lần đầu tiên em thấy lão gia hết cách như vậy đấy.”.

Hiểu Nguyệt khó hiểu, vịn cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài xem, lại thấy cách đó không xa, Sách La Định đang cùng Bạch thừa tướng đi về.

Sách La Định một tay vỗ vai Thừa tướng, vừa nói còn vừa giật râu hắn nữa.

Hiểu Nguyệt há to miệng: “Cha ta không nổi điên à?”.

“Cha nổi điên cái gì, cậu con rể này cha hài lòng biết mấy.”.

Lúc này, giọng nói của Bạch Hiểu Phong truyền từ ngoài vào.

Hiểu Nguyệt ghé đầu ra nhìn.

Bạch Hiểu Phong khoanh tay: “Cứ cảm thấy quá lời cho Sách La Định rồi.”.

Trình Tử Khiêm ở bên cạnh cũng nhanh chóng ghi chép: “Lần này có thể nói là Lão Sách trong họa được phúc.”.

Còn đang nói thì lại thấy Đường Tinh Trị đến bên cạnh xe ngựa.

Hiểu Nguyệt thấy hắn, vội rụt người về.

Bạch Hiểu Phong nhìn Đường Tinh Trị - Xem ra tiểu tử này không được vui, Hiểu Nguyệt và Sách La Định đôi bên tình nguyện, cả Hoàng thượng cũng lên tiếng rồi.

Đường Tinh Trị có chút buồn bã, nhưng mà, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Con người Sách La Định thực sự không tệ, chắc là có thể chăm sóc cho Hiểu Nguyệt cô nương thật tốt, ta cũng yên tâm.”.

Bạch Hiểu Phong hơi giật mình, trong xe ngựa, Hiểu Nguyệt khẽ mỉm cười – Không phải vì Hoàng thượng mở miệng nên Đường Tinh Trị mới chịu khuất phục, mà bởi vì hắn thực lòng phục Sách La Định.

Nghĩ đến đây, Hiểu Nguyệt vén rèm lên, muốn ra ngoài xem một chút, lại nhìn thấy cái bản mặt to đùng của Sách La Định ở ngay cửa xe, còn đang trưng ra cái vẻ du côn mà cười với nàng: “Ha hả.”.

Hiểu Nguyệt giật mình, “bộp” một tiếng, đập thẳng cái mành xe vào mặt Sách La Định – Chẳng lẽ thật sự là tên lưu manh sao?

***

Hôm sau, làn sóng tin đồn lại càng lúc càng dâng cao hơn.

Gần đây, dân chúng hoàng thành đã bị hàng loạt cái loại tinh thần kích thích khiến tinh thần dâng lên quá cao, nhưng cũng chẳng có cái nào có thể sánh được với tin đồn này.

Đường Tinh Trị chỉ có một mình lại có thể chiến thắng Đường Tinh Vũ được Sách La Định giúp đỡ. Hoàng thượng lập hắn làm Thái tử, thành người thừa kế ngai vị Hoàng đế chân chính. Ban đầu, có thể nói tin này xứng đáng là tin tức lớn nhất cả thiên hạ, đủ để chiếm trọn toàn bộ thời gian cơm tối của dân chúng hoàng thành rồi, vậy mà vẫn còn một cái tin khác còn ác liệt hơn – Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt đính hôn.

Tin tức này có thể sánh ngang sấm dậy giữa trời, toàn bộ dân chúng hoàng thành đều đang tự hỏi – Tại sao chứ?!

Bản thảo của Tử Khiêm viết rất mơ hồ, mọi người đồn đại nhau mới biết được rằng, Bạch Hiểu Nguyệt bất cẩn rớt xuống nước, Sách La Định xả thân cứu giúp cho nên Bạch Hiểu Nguyệt đã lấy thân báo đáp. Chỉ là tất cả dân chúng hoàng thành đều đang thắc mắc – Trên núi Đại Bình có sông à? Cùng lắm lúc trời mưa cũng chỉ tạo ra mấy cái vũng nước thôi mà.

Nhưng mà, mặc kệ bên ngoài đồn đại ra sao, mấy ngày nay Hiểu Nguyệt đều vô cùng hạnh phúc.

Kể từ sau khi đính hôn, tối đến Hiểu Nguyệt lại chẳng thể nào ngủ được, chui vào chăn rõ sớm nhưng lại trằn trọc không thôi, Nguyệt Như và Nguyệt Yên thường xuyên đến quấy rối nàng còn Nguyên Bảo Bảo lại bắt đầu liệt kê những chuyện liên quan đến hôn lễ, Hiểu Nguyệt càng khẩn trương hơn, mãi cho đến tận tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp đi.

Rạng sáng ngay hôm sau, Hiểu Nguyệt giật mình tỉnh lại – Ái da, quên nấu mỳ cho Sách La Định rồi.

Vừa định mặc quần áo thì lại nghe thấy từ ngoài cửa có tiếng động.

Hiểu Nguyệt còn tưởng là Tiểu Ngọc mang quần áo đến cho nàng, bèn gọi: “Vào đi.”.

Vừa mới dứt lời, cửa được mở ra, Sách La Định ghé đầu liếc vào phòng một cái.

Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Sách La Định à?”.

Sách La Định cầm một hộp thức ăn đi vào, ngồi xuống bên cạnh Hiểu Nguyệt, đưa hộp thức ăn cho nàng: “Ăn sáng.”.

Hiểu Nguyệt mở hộp ra, liếc nhìn đồ ăn trong hộp – Bánh bao.

Sách La Định hơi lúng túng gãi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng một chút, Hiểu Nguyệt mặc đồ khá mỏng, Sách La Định vừa liếc nhìn một cái đã vội vàng ngẩng mặt nhìn trời.

Hiểu Nguyệt cầm đôi đũa gắp bánh bao, kéo tay áo Sách La Định.

Sách La Định cúi đầu nhìn nàng.

Hiểu Nguyệt mỉm cười, đút vào miệng hắn một chiếc bánh bao.

Sách La Định nhai bánh, tiếp tục nhìn trời… vành tai đỏ rực, sao nha đầu này lại mặc ít thế chứ, nhìn thấy chết người, đầu cứ ong ong.

Hiểu Nguyệt hạnh phúc muốn chết, tiếp tục trêu chọc Sách La Định, chàng Đại tướng quân này ngây thơ chết mất!

Ngoài cửa, Trình Tử Khiêm đứng bên ngưỡng cửa, vừa ghi chép vừa lắc đầu.

Bạch Hiểu Phong cũng xán tới, hỏi: “Sao rồi?”.

“Tiểu muội ngươi đang trêu ghẹo Lão Sách.”. Trình Tử Khiêm phất tay: “Đời này lão Sách chưa từng yêu đương gì, lần đầu đó lần đầu, non nớt chẳng khác nào tên ngốc.”.

“Vậy à?!”. Bạch Hiểu Nguyệt sờ cằm: “Thì ra Sách La Định chàng ngố à?”.

Tử Khiêm cười ha hả, gật đầu một cái: “Đôi thứ nhất này, ngây thơ nhỉ!”.

“Đôi thứ nhất?”. Bạch Hiểu Phong không hiểu.

Tử Khiêm ngoắc tay, nói: “Đi, dẫn ngươi đi xem đôi thứ hai.”.

Bạch Hiểu Phong đi theo Trình Tử Khiêm rời khỏi phòng Bạch Hiểu Nguyệt, đi sang một khu phòng khác.

Đến trong sân viện của Sầm Miễn.

Sầm Miễn đang ngồi cạnh bàn đọc sách, Đường Nguyệt Yên đứng bên cạnh.

Sầm Miễn khó hiểu nhìn Nguyệt Yên.

Nguyệt Yên cầm trong tay một lồng canh, đặt xuống trước mặt hắn: “Ăn!”.

Sầm Miễn mờ mịt: “Cái gì vậy?”.

“Gà hầm nhân sâm!”. Nguyệt Yên nói.

Sầm Miễn mở lồng canh ra nhìn qua, lại nhìn Đường Nguyệt Yên: “Há… màu đen à?”.

Nguyệt Yên bĩu môi: “Gà đen.”.

Khóe miệng Sầm Miễn méo xẹo: “Gà đen… vậy sao nước canh cũng có màu đen?”.

“Ngươi có ăn không?!”. Nguyệt Yên đưa tay cho hắn xem, bàn tay bị quấn chặt mấy vòng băng vải: “Lần đầu tiên bản công chúa xuống bếp, ngươi dám bỏ lại một cái xương gà thì chết chắc!”.

“Được được…”. Sầm Miễn nhắm mắt ăn cháo gà, có phải Nguyệt Yên đổ cả nửa vại muối vào không nhỉ? Mặn quá!

Nguyệt Yên mỉm cười ngồi xuống cạnh hắn: “Ăn nhiều chút, lát nữa đến trưa sẽ ăn ba ba hầm, ta đã hầm rồi.”.

“Khụ khụ…”. Sầm Miễn che miệng – Không phải chứ? Ăn một bữa còn chưa đủ? Gà hầm đã thành như vậy, ba ba hầm thì còn thành cái dạng gì nữa đây?

Trình Tử Khiêm lại ghi chép một cái, xoay người ra khỏi sân.

Bạch Hiểu Phong cũng cùng đi ra ngoài, thầm nghĩ Nguyệt Yên thích Sầm Miễn rồi à? Khó trách sao mấy hôm trước nghe Đường Tinh Trị bảo Nguyệt Yên đồng ý hôn sự với Sầm Miễn, nhưng mà, hình như Sầm Miễn vẫn chưa biết gì thì phải.

“Phu tử.”.

Tử Khiêm cùng Bạch Hiểu Phong đều dừng chân lại,

Quay đầu sang, thấy người gọi là Tiểu Ngọc.

Bạch Hiểu Phong hỏi nàng có việc gì vậy.

Tiểu Ngọc mỉm cười nói: “Tam công chúa nấu trà, hỏi ngài có muốn đến uống một chén không.”.

Bạch Hiểu Phong suy nghĩ một chút, cười một tiếng, hớn hở chạy đi.

Trình Tử Khiêm lấy giấy bút ra, viết “Cặp thứ ba.”, sau đó thích điên mà chạy đi nhìn trộm.

***

Nơi nào có người sinh sống thì nơi đó ắt sẽ có tin đồn. Vạn vật trên thế gian không ngừng sinh trưởng thì những lời đồn đại trên thế gian cũng là bất diệt trường tồn, mà tin đồn cũng cần phải tùy theo sở thích của người nghe mà thay đổi cho phù hợp.

Khi dân chúng toàn thành đã nghĩ mọi đâu đã vào đó cả rồi, chính lúc máu buôn chuyện bắt đầu lắng xuống thì ngay lập tức… tin đồn mới lại đường lan truyền.

Lúc này, tin đồn lại càng thêm đặc sắc hơn nữa, phần lớn đều là những chuyện yêu đương của từng đôi từng lứa trong thư quán Hiểu Phong.

Hôm nay có thể là Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt cùng nhau ngắm trăng, ngày mai có lẽ lại là Bạch Hiểu Phong giúp Đường Nguyệt Như kẻ mày, sau đó lại đến Sầm Miễn bị Đường Nguyệt Yên kéo thẳng vào phòng, hôm sau nữa lại có thể là Đường Tinh Trị gặp phải một cô nương ngoại tộc nào đó, lửa tình nhen nhóm.

Tóm lại, trong thư quán có cái tuyệt của thư quán, mà ngoài thư quán cũng có cái đặc sắc của bên ngoài.

Tuyệt vời nhất đương nhiên chính là Trình Tử Khiêm, Bản Thảo Của Tử Khiêm hắn viết chính là thứ được người ta giành giật nhiều nhất trong cả hoàng thành, chuyện trai tài gái sắc tao khách văn nhân đều được rối rít lưu truyền, ngay cả những khách lữ hành nơi khác đi ngang qua cũng phải điểm mặt chỉ danh mua bằng được một từ Bản thảo của Tử Khiêm mới chịu, để xem qua một chút, chuyện bát quái ở thư quán Hiểu Phong này hấp dẫn nhường nào.

- Hoàn -​