Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 37: Bản thảo của tử khiêm – số 37




Ngay đêm đó, Nguyệt Như ngủ thiếp đi trong đình cạnh hồ, chờ đến khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trong phòng, nha hoàn Tiểu Ngọc vẫn luôn chăm sóc cho Hiểu Ngọc thường ngày lại đang chăm sóc nàng.

Nguyệt Như ngồi dậy, hỏi: “Ta trở về thế nào?”.

“Tiểu Vương gia thấy cô ngủ trong đình cho nên mới đưa cô về.”. Tiểu Ngọc đưa cho y phục sạch cho nàng thay.

Nguyêt Như nhìn y phục trên giường, hỏi Tiểu Ngọc: “Liên nhi đâu rồi?”.

“A…”. Tiểu Ngọc hơi do dự.

Liên nhi là nha hoàn vẫn hầu hạ Đường Nguyệt Như thường ngày. Đường Nguyệt Như cũng không gần gũi với người khác lắm, nhưng mà nha hoàn này nàng rất thích, vẫn theo bên nàng khoảng mười năm rồi.

“Chị Liên nhi… nói là có chuyện gấp cho nên về quê một chuyến rồi.”. Tiểu Ngọc lí nhí nói: “Tiểu thư nói, mấy hôm nay để ta phục vụ công chúa, cô có chuyện gì cứ sai ta là được rồi.”.

Đường Nguyệt Như hơi ngớ người một chút, sau đó lại cười một tiếng: “Thì ra là vậy.”.

“Tỷ.”.

Lúc này lại có người đẩy cửa từ bên ngoài vào, là Đường Nguyệt Yên.

Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn nàng.

Đường Nguyệt Yên đến bên mép giường ngồi xuống, hừ hừ tức giận, trong tay còn cầm một hộp thức ăn.

“Tiểu Ngọc, đi châm bình trà đến đây đi.”. Nguyệt Yên nói, vừa đặt hộp thức ăn xuống: “Có sữa đậu nành thì tốt hơn.”.

“Dạ.”. Tểu Ngọc chạy đi mua sữa đậu nành.

Đường Nguyệt Yên mở hộp đồ ăn ra, bên trong có một lồng bánh bao hấp trong suốt, đặt vào trong tay Nguyệt Như.

“Muội mua sao?”. Nguyệt Như lại thấy có chút kinh ngạc.

“Sáng sớm nay Sầm Miễn chạy ra ngoài mua cho tỷ đấy.”. Đường Nguyệt Yên mím môi: “Hắn đối với tỷ tốt thật, có phải thầm mến tỷ không đấy?”.

Nguyệt Như cắn một miếng bánh bao, cười: “Đừng nói bừa, hắn còn nhỏ hơn tỷ rất nhiều, chắc coi tỷ là đại tỷ thôi.”.

“Vậy tỷ coi hắn là gì?”. Nguyệt Yên hỏi.

“Là đệ đệ mà.”. Nguyệt Như vừa ăn bánh bao vừa cười: “Đứa nhỏ này rất hiểu lòng người.”.

Nguyệt Yên than thở.

“Gì mà than thở?”.

“Không có gì.”. Đường Nguyệt Yên suy nghĩ một chút, nói: “Tỷ, sáng sớm hôm nay muội về hỏi qua hoàng nương muội rồi, không phải bọn họ hại tỷ!”.

Đường Nguyệt Như hơi ngây ngẩn một chút, nhìn Đường Nguyệt Yên, cười, đưa một ngón tay ra ấn trán Đường Nguyệt Yên một cái: “Muội đó, ngốc chết, chuyện này sao có thể là Hoàng hậu và Lệ phi làm được.”.

Nguyệt Yên xoa trán: “Không phải sao? Vậy là ai nhằm vào tỷ chứ?”.

Đường Nguyệt Như nhìn nàng một chút, nói: “Đối tượng không phải tỷ, chẳng qua tỷ chỉ bị đạp một cước xuống theo mà thôi, đối tượng muốn hại thực sự là Hoàng hậu và Lệ phi kìa.”.

“Hả?”. Đường Nguyệt Yên giật mình, đứng dậy: “Muốn nhằm vào nương muội sao?”.

Đường Nguyệt Như gật đầu một cái: “Tỷ thì là cái gì chứ? Dù có giết chết tỷ thì đã sao?”.

Nguyệt Yên cau mày, ngồi xuống: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.

“Muội không cần sợ.”. Nguyệt Như cười nói: “Hiểu Phong cùng Sách La Định sẽ nghĩ cách, cho dù hai người họ không có cách thì còn có Lệ phi và Hoàng hậu nữa mà, nếu tất cả đều không được thì vẫn còn có Hoàng thượng nữa.”.

Nguyệt Yên suy nghĩ một chút, sờ mũi: “Còn… những lời đồn đó là thật hay giả nhỉ?”.

Nguyệt Như nhàn nhạt cười: “Tỷ cũng không biết.”.

“Không biết phụ hoàng đã nghe qua chưa.”. Nguyệt Yên nói nhỏ: “Nếu như đột nhiên phụ hoàng không thương tỷ nữa thì phải làm sao bây giờ?”.

Nguyệt Như khẽ cười: “Thì cũng coi như không có Liên nhi thôi, không có hoạn nạn thì sao thấy được chân tình chứ. Nếu như có một ngày, khi muội một lần mất đi tất cả, nếu có người vẫn hết lòng hết dạ với muội, vẫn ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ muội, nếu muội có thể gặp được người như thế, hãy gả cho hắn đi.”.

Nguyệt Yên thì lại lầm bầm một câu: “Vậy tỷ có thể gả đi được rồi đấy.”.

“Hử?”. Nguyệt Như nghe không rõ.

“Không có gì, tối nay tỷ có đi dự thọ yến không?”. Nguyệt Yên nhắc nhở: “Hôm nay mấy tử địch của tỷ cũng đến đó, chắc chắn bây giờ mấy người đó đang vô cùng đắc ý cho xem, cẩn thận bọn họ giở trò hại tỷ.”.

Đường Nguyệt Như lại ngớ người, nếu đã nhắc đến “tử địch” hẳn là nói đến mấy vị thiên kim, quận chúa nhà mấy vị quan viên kia rồi… Bình thường Nguyệt Như đều không thích giao thiệp với người khác, mà điều quan trọng là tài tử văn nhân hâm mộ nàng lại quá nhiều. Con gái mà, chàng trai mình thích lại đi thích cô gái khác, đương nhiên là sẽ có chút giận dỗi vu vơ. Cho nên mấy vị thiên kim con nhà đại quan cùng mấy cô quận chúa nhà mấy vương gia trong hoàng thành đều không hợp với Nguyệt Như cho lắm.

Nguyệt Như chỉ cười nhạt, không nói gì, tiếp tục ăn sáng.

Người đưa sữa đậu nành tới lại không phải là Tiểu Ngọc mà là Bạch Hiểu Nguyệt nhảy lò cò bằng một chân.

“Ái cha!”. Nguyệt Yên nhanh chóng chạy đến đỡ nàng: “Cậu cẩn thận chút đi, vừa mới đỡ một chút thôi.”.

“Tốt hơn rất nhiều rồi, căn bản cũng không nghiêm trọng lắm.”. Hiểu Nguyệt vào phòng đưa sữa đậu nành cho Nguyệt Như.

Nguyệt Như vừa mới mở ra xem, được chứ… đổ mất một nửa rồi.

Hiểu Nguyệt ngượng ngùng cười: “Sách La Định cả đêm không về, nhất định là đi điều tra chuyện kia rồi.”.

“Vậy anh cậu thì sao?”. Nguyệt Yên hỏi.

“Á…”. Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên.

Nguyệt Như cùng Nguyệt Yên đều nhìn một cái – Nhìn cô tiểu muội này xem, biết Sách La Định cả đêm không về thế mà lại không biết đại ca mình tối có về nhà hay không?

“Thương vong tối qua thế nào?”. Nguyêt Như thấy Hiểu Nguyệt nhìn lồng bánh bao, gắp một cái đút vào miệng nàng.

“Ừm… phu tử Tử Khiêm vừa về rồi, nói là may mà cấp cứu kịp thời cho nên không có người chết, nhưng mà lại khiến hơn bốn mươi người bị thương, có hai người bị thương rất nặng.”.

“Hơn bốn mươi người sao?”. Nguyệt Yên cau mày.

“Bên ngoài có tin đồn nào không?”. Nguyệt Như hỏi.

Vẻ mặt Hiểu Nguyệt xị ngay xuống, than: “Đồn đại rất khó nghe nữa, đều nói là gánh hát diễn về chuyện của tỷ… Về lời đồn đại kia, nói là sau đó Tinh Trị gây chuyện cho nên làm sụp sân khấu, tạo thành sự cố lớn như vậy.”.

Nguyệt Yên cau mày, nhìn Nguyệt Như một cái – Thật sự đổ lên đầu Tinh Trị rồi.

“Vậy bây giờ thì sao?”. Nguyệt Như hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.

“Bây giờ đã ổn định rồi.”.

Lúc này từ ngoài cửa có người đi vào, là Trình Tử Khiêm.

“Phu tử.”. Nguyệt Yên hỏi: “Ổn định thế nào vậy?”.

“Lão Sách kéo nhân mã đến, truy nã mấy kẻ viết lời hát chế nhạo người khác.”. Trình Tử Khiêm nói với Tam công chúa: “Còn dán cả hình cáo thị toàn thành nữa.”.

Tam công chúa ngớ người, Nguyệt Yên cũng quay đầu lại, hỏi: “Tìm được kẻ tung tin đồn rồi sao?”.

Tử Khiêm lắc đầu: “Không có.”.

“Vậy… hình truy nã đó là ai?”. Hiểu Nguyệt cũng không hiểu.

Tử Khiêm khẽ mỉm cười: “Lão Sách tự vẽ ra.”.

“Há?”. Đám người Hiểu Nguyệt cũng dở khóc dở cười.

“Cách làm này của Sách La Định vô cùng thông minh, công khai chuyện này ra còn có thể ăn miếng trả miếng, càng giấu diếm sẽ càng khiến người ta tưởng chuyện thực sự có gì đó.”. Đường Nguyệt Như nhàn nhạt thở dài: “Có điều…”.

“Có điều những nghi ngờ về công chúa sẽ vẫn còn. Tối nay sau khi kết thúc dạ tiệc, Hoàng thượng sẽ lên đỉnh thành gặp mặt dân chúng, việc cô có thể đứng bên cạnh ngài để chứng minh thân phận hay không mới là điều quan trọng nhất!”.

Đường Nguyệt Như gật đầu một cái: “Miệng lưỡi thế gian nhiều như vậy, chúng ta có muốn chặn cũng không nổi, có một số việc rõ ràng chúng ta không hề làm, nhưng nếu đã trở thành chuyện cười thì cũng sẽ bị người ta nói.”.

“Vậy còn phải phụ thuộc vào việc nói thế nào, và có chiếm được ích lợi gì không.”. Trình Tử Khiêm hình như lại có cách nhìn khác.

“Lợi ích sao?”. Nguyệt Như không hiểu: “Lợi ích gì?”.

Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Chẳng hạn như nói, chỗ bánh bao này, cô ăn rồi, người ta sẽ nói cô tham ăn, cô không ăn nữa, người ta vẫn nói cô tham ăn, vậy thà cứ ăn đi, như vậy còn được chút lợi ích!”.

Nguyệt Như khẽ cau mày: “Lợi ích…”.

Nguyệt Yên nhìn trời: “Phu tử, ngài nói gì vậy, nghe không hiểu.”.

“Ài…”. Trình Tử Khiêm phất tay áo một cái: “Đã nói chuyện đâu ắt có đó, con gái các cô đừng có nghĩ mấy chuyện khó khăn này làm gì, chuyện lớn đã có đám nam nhân thối chúng ta lo rồi, các cô chỉ cần chăm chút khiến mình xinh đẹp như hoa là được, ta tiếp tục đi làm việc đây.”. Nói xong bỏ đi.

Nguyệt Yên quay đầu lại nhìn Nguyệt Như một chút.

Nguyệt Như cười gật đầu một cái: “Cũng đúng, việc gì chúng ta phải lo nghĩ nhiều? Có đám nam nhân thối đó rồi mà!”.

Chỉ một buổi sang, hàng loạt các loại tin đồn đều thay đổi bất ngờ.

Hoàng bảng dán đầy cả thành cùng với nhân mã Sách La Định dẫn vào đúng là rất có công dụng, rất nhiều người đã bắt đầu bàn luận – Liệu có phải thực sự có người cố ý muốn hãm hại Đường Nguyệt Như không đây. Mà người bị tình nghi đầu tiên mọi người hướng tới, đương nhiên chính là Hoàng hậu và Lệ phi.

Ai cũng biết cung đình khó tránh được tranh đấu, người khả nghi nhất bây giờ chính là Lệ phi, nhưng mà hai người Sách La Định vẽ kia lại có râu ria xồm xoàm, còn có cái đuôi sam, nhìn giống như ngoại tộc vậy.

Cho nên, tin đồn lại rối rít xoay chuyển – Liệu có phải do ngoại tộc quấy rối không?

“Ngươi nói, liệu sắp có chiến tranh không?”.

“Không đến nỗi đâu, có thể chẳng qua chỉ nhằm vào Đường Nguyệt Như mà thôi.”.

“Bình thường Nguyệt Như cô nương đều nhìn có vẻ rất nghiêm túc, có người thấy nàng không vừa mắt sao.”.

“Thật đáng thương.”.

“Danh dự của con gái rất quan trọng mà! Huống chi nàng còn là Trưởng công chúa nữa!”.

“Cứ xem thọ yến tối nay đã đi.”.

“Đã nói rồi, bất luận có phải hay không, Tam công chúa cũng là người vô tội!”.

“Đúng vậy! Cũng đâu phải lỗi của nàng.”.

Trên thực tế, con người ta vốn là loại động vật giả nhân giả nghĩa. Bản tính con người thường được chia thành hai loại, một loại ác, một loại không ác. Không ác chưa chắc đã là tốt, trên đời này cũng chẳng có được mấy người thực sự hiền lành. Nhưng mà, lại có rất nhiều người biết phân biệt đúng sai. Nói cách khác, có rất nhiều người được coi là người tốt là bởi vì bọn họ biết thiện là đúng, ác là sai. Chính bởi vậy mà, chẳng ai biết được trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, cũng không ai biết sau lưng ta, họ sẽ nói những gì, nhưng mà ngoài mặt thì họ nhất định đều sẽ đứng về phe thiện.

Cho nên, lời đồn cũng bắt đầu đổi hướng, đại đa số mọi người đều bắt đầu thương cảm cho Đường Nguyệt Như.

Mặt khác, chuyện hôm qua mọi người đều nhằm cả vào Đường Tinh Trị. Vị vương tử bình thường chẳng mắc quá nhiều lỗi lầm cũng chẳng được yêu thích mấy này, lập tức trở thành đề tài chỉ trích của dân chúng hoàng thành.

Đường Tinh Trị cũng rất tức giận, mình vô duyên vô cớ lại bị người ta đổ oan! Nhưng mà vừa nghĩ lại, hắn cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm, nhìn những gì Sách La Định trải qua, chuyện của mình đã là cái thá gì?

Đến chiều, Sách La Định lại vẽ thêm mấy mấy tờ cáo thị truy nã, còn vẽ tỉ mỉ cả mấy cây gậy trúc bị chém đứt nữa.

Trong nhất thời, mấy lời bàn tán về đủ loại mưu ma chước quỷ rầm rập nổi lên.

Mấy chuyện bàn luận của dân chúng hoàng thành thường ngày đổi từ chuyện tình yêu tình báo bị phụ mẫu cấm cản, lần này chuyển ngay sang chuyện bàn mưu tính kế hãm hại người ta, thế này còn không náo nhiệt sao được?

Toàn bộ dân chúng toàn thành đều coi mình như ông thợ vụng cả rồi, túm năm tụm ba lại chuẩn bị muốn vượt qua Gia Cát Lượng đây mà.

Cũng cùng lý do như vậy, vốn chỉ là thọ yến mỗi năm được tổ chức một lần tối nay lại bị nói thành nơi truyền bá các loại sự thật, biết đâu lại còn trở thành Hồng môn yến cũng nên. Liệu Đường Nguyệt Như có từ vị trí Phượng Hoàng cao cao tại thượng mà rớt xuống làm gà rừng bới đất tìm sâu, từ nay phải vạn kiếp bất phục hay không, tất cả đều trông cả vào tối nay rồi…

Những năm trước, mỗi lần thọ yến kết thúc đều có đốt pháo hoa, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều lên đỉnh thành gặp mặt dân chúng, công chúa cũng sẽ cũng lên theo, không biết năm nay sẽ thế nào, Đường Nguyệt Như còn có thể lên được tòa thành kia nữa hay không đây?

Đến gần trưa, Sách La Định cũng về tới nơi.

Mọi người thấy hắn chạy khá vội, vào viện cái đã uống miếng nước trước.

“Sách La Định.”. Hiểu Nguyệt lò cò chạy tới.

“Chậc.”. Sách La Định vừa thấy đã cau mày: “Đã tìm được xe lăn cho nàng rồi, chỉ bị hỏng một chút, đại ca nàng đang mang đi sửa, nàng vào phòng nằm yên một chỗ cho ta, đừng có nhảy khắp nơi như thế, cứ như con thỏ ấy.”.

Hiểu Nguyệt đã nhảy đến cạnh hắn rồi: “Thế nào rồi?”.

“Ừm… còn đang điều tra.”. Sách La Định phất tay: “Nhưng mà tình hình cũng không quá tệ, tối nay ăn một bữa chắc không có vấn đề gì.”.

“Vậy… Hoàng thượng có nói gì liên quan đến chuyện của chị Nguyệt Như không?”. Hiểu Nguyệt thử dò hỏi.

Sách La Định suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.

Hiểu Nguyệt thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bèn hỏi: “Vậy…”.

“Có thể cả đời Đường Nguyệt Như đều phải đeo trên lưng cái loại bị nghi ngờ này mà sống tiếp rồi.”. Sách La Định nhàn nhạt nói.

Hiểu Nguyệt há miệng: “Tại sao chứ?”.

Sách La Định nhìn xung quanh một chút, đến gần, một tay che tai Hiểu Nguyệt, nói rất nhỏ, rất nhỏ với nàng: “Thật ra thì năm đó, phi tử của Tiên hoàng là do cướp từ trên tay Hoàng thượng đấy.”.

Hiểu Nguyệt há to miệng: “Chẳng lẽ…”.

“Tóm lại trong chuyện này cũng không tiện nói đến chuyện ai bất trung với ai. Tiên hoàng cướp đoạt nhân duyên của người ta trước, lúc đó trong người mẫu thân của Nguyệt Như cũng đã mang cốt nhục của Hoàng thượng rồi, mà Tiên hoàng cũng không có khả năng sinh con, cho nên còn yêu thương hơn cả con gái ruột của mình nữa.”. Sách La Định cười: “Nàng chính là Trưởng công chúa thực sự, chỉ tiếc là…”.

Hiểu Nguyệt hiểu: “Chuyện này không thể nói ra được!”.

“Đúng vậy.”. Sách La Định bất đắc dĩ: “Nói ra, Nguyệt Như biết rồi sẽ khó xử, hậu cung cũng có thể sẽ đại loạn, dân chúng trong thiên sẽ cảm thấy hoàng thất loạn luân.”.

“Như vậy chẳng phải chị Nguyệt Như sẽ bị người ta hoài nghi cả đời sao?”. Hiểu Nguyệt cau mày: “Phụ thân như Hoàng thượng cũng thật chẳng đáng tin chút nào.”.

“Cho nên dù có thế nào thì hắn cũng muốn tác hợp cho Đường Nguyệt Như và Bạch Hiểu Phong, việc sủng ái đến tận trời như vậy có lẽ cũng là một loại bồi thường.”. Sách La Định cười một tiếng: “Hẳn là trong lòng Hoàng hậu nương nương và Lệ phi cũng đoán được gì đó rồi, cho nên mới mắt nhắm mắt mở, dù sao thì Nguyệt Như cũng là con gái, không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế được.”.

“Vậy rốt cuộc kẻ chủ mưu lần này là ai?”. Hiểu Nguyệt tò mò.

“Chuyện này…”. Sách La Định vẻ mặt thâm sâu nói: “Ài, tóm lại là rất nhức đầu.”.

***

Trời tối rất nhanh, toàn bộ dân chúng hoàng thành lại bắt đầu bàn luận về bữa tiệc tối nay, mà cả những người sẽ tham gia yến hội tối nay, ai cũng có những tâm sự riêng.

Đường Nguyệt Yên thay bộ trang phục công chúa long trọng, mang thêm mấy phần quý khí của hoàng gia.

Nguyệt Như vẫn ở mãi trong phòng không đi ra ngoài, mọi người cũng không dám đi quấy rầy nàng.

Đường Tinh Trị hôm nay cũng bất ngờ đổi một thân quân phục, hình như Hoàng hậu bảo hắn mặc như thế, hắn mặc một thân hắc bào kết hợp với nhuyễn giáp màu vàng trông rất diệu kỳ.

Vừa mới ra đến sân, Hồ Khai ở bên cạnh đã vỗ tay: “Đẹp trai quá, Tinh Trị!”.

“Thật sao?”. Đường Tinh Trị nhìn bộ y phục này của mình, giọng nói còn chút hoàn nghi: “Sao ta lại cảm thấy có chút ngu ngốc…”.

Còn đang nói chuyện thì Sách La Định và Bạch Hiểu Phong đã đi từ bên ngoài vào.

Sách La Định kéo theo chiếc xe lăn đã được sửa xong của Bạch Hiểu Nguyệt, liếc Đường Tinh Trị một cái thì “phụt” một tiếng.

Đường Tinh Trị cau mày, bất mãn: “Ngươi cười gì hả?”.

Sách La Định lắc đầu: “Ngươi mang cái bộ dạng này đến chiến trường, chắc chắn chẳng cần đánh cũng sẽ thắng cho xem.”.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, chẳng rõ Sách La Định đang khen hay đang nhạo báng Đường Tinh Trị nữa.

“Có ý gì?”. Thạch Minh Lượng không hiểu.

Sách La Định chỉ Đường Tinh Trị: “Cái màu vàng chóe này rất hoa mắt, phơi dưới ánh mặt trời sẽ càng khiến đối phương choáng váng, bị hôn mê là thắng rồi.”.

Đường Tinh Trị bĩu môi, tức giận.

Thạch Minh Lượng thì chưa hiểu lắm, hỏi Hồ Khai: “Rốt cuộc là khen hay chê vậy?”.

Hồ Khai bất lực: “Thực ra thì… có phải chưa được long trọng lắm không?”.

Cát Phạm sờ cằm gật đầu: “Cứ cảm thấy bộ dạng này nó cứ sến súa quá.”.

“Là quá mới.”. Sách La Định đến cạnh bàn ngồi xuống, sờ đầu Tuấn Tuấn vừa tiến tới: “Thay cái dây lưng có khi sẽ khá hơn chút đấy!”.

Đường Tinh Trị sờ cái dây lưng màu vàng nạm ngọc bát bảo của mình, nói: “Ta chỉ có mỗi một cái.”.

Sách La Định suy nghĩ một chút, vào phòng lấy một chiếc đai lưng da trâu có thắt khá nhiều nút bình thường ra, đưa cho hắn.

Đường Tinh Trị cầm lên nhìn một chút, đám người Hồ Khai cũng tới nghiên cứu, đều nhịn không được mà kêu lên – Cái đai lưng thật quá khí chất!

“Da trâu đen nhìn rất đẹp!”. Cát Phạm thường xuyên nhìn thấy đồ tốt, đưa tay sờ, hỏi: “Sao lại có hoa văn màu đỏ đen thế?”.

“Là máu sói.”. Sách La Định vừa mở miệng nói, mọi người giật mình rụt cả tay lại.

Sách La Định bĩu môi: “Trông các ngươi có tiền đồ chưa kìa.”.

Đường Tinh Trị cầm lên ngắm nghía hồi lâu, thấy cái dây lưng này rất có phong thái dị vực, nút thắt cũng được tạo hình nanh sói, còn có cả trang trí thắt hình đầu sói, dùng để đeo đao.

“Ngươi kiếm được ở đâu vậy?”. Đường Tinh Trị tháo đai lưng của mình ra, thay cái này vào.

“Ta chơi đấu vật với một tên hòa thượng Tây Vực, hắn thua ta.”. Sách La Định vắt chân nói: “Cả đời tên hung tăng kia đều lấy việc giết sói làm thú vui, mỗi lần giết sói xong đều đeo cả cây đao dính máu lên cái đai lưng này, hắn đeo tổng cộng hơn ba mươi năm, bộ giáp vàng lấp lánh kia sao có thể giống vật tham chinh chiến xông pha giết giặc chân chính được, cái đai lưng này sát khí rất nặng, cho dù trang phục có phù hoa sến súa đến đây cũng trấn áp được hết.”.

Đường Tinh Trị vừa mới đeo lên, cả người liền thay đổi, từ vị Đại tướng quân phù hoa ẻo lả trong gánh hát bỗng biến thành vị võ tướng hoàng tộc khí phách trầm lặng ngay rồi.

“Ngươi cũng rất có phẩm vị nhỉ.”. Hồ Khai hỏi Sách La Định: “Ngươi cho Tinh Trị cái đai lưng này rồi, vậy ngươi dùng cái gì?”.

Sách La Định một tay chống má tay kia rót trà, vắt chân uống trà: “Dù sao thì cũng không phải cưởi truồng đi.”.

“Lần nào ngươi cũng mặc mỗi bộ áo đen mà đi như vậy, không sợ người ta cười ngươi à?”. Đường Tinh Trị nhìn Sách La Định, cứ cảm thấy như thiếu nợ hắn vậy, cho nên nói: “Hay là thế này đi, ngươi cho ta mượn đai lưng, ta cho ngươi mượn một bộ y phục đẹp mắt chút, được không?”.

Sách La Định nhìn hắn một chút, đột nhiên cười.

Đường Tinh Trị bị hắn cười có chút sợ hãi, người này từ trước đến giờ thường ít cười, chẳng biết có phải do ngũ quan của hắn quá góc cạnh hay không mà khi hắn cười lại mang theo mấy phần tà dị, vừa có chút bất cần lại vừa có chút xấu xa gì đó.

“Ngươi cười cái gì?”. Đường Tinh Trị bĩu môi: “Có muốn không?”.

“Miễn đi.”. Sách La Định cầm bình trà chậm rì nói: “Ông đây có mặc cái áo rách thì người ta cũng biết ta là tướng quân. Ngươi chẳng cần đeo cái đai lưng sáng chóe thì người ta cũng biết ngươi là Hoàng tử, có một số chuyện thuộc về bản chất, không cần mang mấy thứ vải vóc đến che.”.

“Khụ khụ…”. Thạch Minh Lượng đang uống trà cũng bị sặc, mặt Đường Tinh Trị lại có chút nóng, trừng Sách La Định – Cách nói chuyện thật muốn đập cho một trận!

Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh lại chú ý đến phía sau mọi người, Bạch Hiểu Nguyệt đang được đám nha hoàn đỡ đến.

Hiểu Nguyệt vừa mới vào sân đã nghe được đoạn đối thoại của Sách La Định với Đường Tinh Trị, Bạch Hiểu Phong lại thấy nàng che ngực như sắp không chịu nổi nữa rồi, đầy mặt đều là – Đại anh hùng, đại anh hùng! Qúa đẹp trai quá khí phách, hoàng tử vương gia quý công tử gì gì đó, đều tránh hết ra!

Bạch Hiểu Phong đỡ trán, chẳng lẽ thật sự phải nhận Sách La Định là em rể à?