Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 32: Bản thảo của tử khiêm – số 32




“Công tử nhà Thượng thư nào?”. Hiểu Nguyệt kinh ngạc…

“Chính là vị Trần Tỉnh nhà Trần Cần Thái kia!”. Tử Khiêm vừa lau mặt vừa nói: “Nghe nói tối hôm qua sau khi tàn tiệc thì bị đại vương sơn tặc bắt đi, chờ đến khi được tìm thấy vào sáng nay thì hắn đã bị lột sạch rồi bị ném ở chân núi rồi, vừa nhìn qua thì có vẻ đã bị người ta làm gì đó rồi. Ài, tạo nghiệt mà!”.

Hiểu Nguyệt che miệng: “Thật à…”.

“Đây là tin đồn lớn nhất hôm nay đấy! Bản thảo của ta cũng không đủ bán nữa!”. Tử Khiêm cướp cái bánh bao trong khay của Sầm Miễn, lại tiếp tục chạy ra ngoài rồi…

Hiểu Nguyệt nghĩ đến chuyện này thì đỏ mặt lên, hỏi Sách La Định: “Hắn… bị nam cướp sắc, hay là bị nữ cướp sắc nhỉ?”.

Vẻ mặt Sách La Định cũng rất khó hiểu, bĩu môi: “Dạo gần đây sao lại có người khẩu vị nặng thế chứ…”.

Lau mặt xong rồi, Sách La Định ra ngoài mua bánh bao chiên cho Bạch Hiểu Nguyệt. Lúc này cả thành đã sớm oanh động, dân chúng hoàng thành cứ như uống phải tiên đơn, người nào người nấy sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, túm năm tụm ba cùng nhau bàn tán chuyện “cướp sắc” kia.

Sầm Miễn cùng Sách La Định đi ra ngoài đã nhanh chóng bị đoàn người hấp dẫn, khoanh tay đứng cạnh nghe hóng.

Sách La Định mua bánh bao chiên xong rồi, ra khỏi cửa hàng sớm một chút đã thấy vị đại thiếu gia Sầm Miễn này đang đứng ngoài đoàn người mà há hốc mồm kinh ngạc, trong đám người có một người ăn mặc kiểu tiều phu đang nói chuyện gì đó một cách rất sinh động.

Khóe miệng Sách La Định cũng co giật, Sầm Miễn này vừa mới tới đây đã bị dạy hư rồi, khi về liệu Quế vương có lật bàn không nhỉ?

Đi đến kéo hắn một cái, nói: “Đừng có nghe mấy cái chuyện thật thật giả giả này, mấy cái tin đồn này có thể làm cho lợn nái trèo cây được luôn đó.”.

“Không phải…”. Sầm Miễn vừa theo Sách La Định trở về thư quán vừa nói: “Nghe nói tiều phu đó chính là một trọng những người phát hiện ra Trần Tỉnh, nói cứ như thế hắn chứng kiến tận mắt vậy, còn nói là Trần Tỉnh bị nữ đại vương sơn tặc cướp đi, bị thất thân rồi.”.

Mặt Sách La Định đầy vẻ chán ghét: “Có mà sơn tặc đại vương kia thất thân ấy? Trần Tỉnh chẳng phải là nam nhân bình thường sao, đâu có lỗ.”.

“Nhưng mà nghe nói mặc dù đại vương sơn tặc kia là nữ nhưng mà cao lớn vạm vỡ, hơn nữa toàn thân còn mọc đầy lông đen…”.

Sách La Định cảm thấy mí mắt mình sắp giật đứt đến nơi rồi, hỏi: “Thứ kia không phải là nữ nhân mà là một con khỉ cái.”.

“Bị con khỉ cái cướp sắc á?!”. Sầm Miễn không biết là Sách La Định đang chế nhạo, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Thật đúng lúc, một gia nô đi ngang qua cửa… cho nên, mấy lời đồn đại trong thành lập tức chuyển hướng luôn, ngày càng phát triển theo hướng ly kỳ hơn.

“Nghe nói chưa? Trần Tỉnh bị con khỉ cái cướp sắc đấy!”.

“Tưởng bảo là gấu mẹ mà?”.

“Ta nghe nói là gấu đen thành tinh nữa!”.

“Hửm? Nghe nói là hắc phong quái mà?”.

“Hử? Vậy ai nói với ta là hắc sơn lão yêu vậy?”.

***

Hiểu Nguyệt ăn bánh bao chiên, uống canh xương, vẻ mặt vẫn đỏ ửng, hỏi Sách La Định: “Nữ cũng có thể cướp nam à?”.

Sách La Định chỉ bánh bao chiên, nói: “Ăn bánh bao của nàng đi, đừng có mà nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn!”.

Sầm Miễn cũng rất tò mò: “Cướp thế nào vậy?”.

Sách La Định đỡ trán…

Lúc này Bạch Hiểu Phong đi từ ngoài cửa vào, đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ đến.

“Ái chà!”. Sách La Định đứng lên quan sát chiếc xe kia một lượt, nói: “Không tệ nhỉ!”.

“Thuê thợ mộc giỏi nhất hoàng thành làm mà.”. Bạch Hiểu Phong nhận lấy chiếc đệm mềm mà nha hoàn đưa tới đặt lên ghế, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đang ăn đến cái bánh bao chiên thứ sáu, bất đắc dĩ… Kể từ khi làm phu tử của Sách La Định, chưa cần nói đến những chuyện khác, thì tiểu muội dịu dàng nhà hắn cũng đã ăn nhiều hơn rồi!

Hiểu Nguyệt hơi ghét bỏ mà nhìn cái xe lăn kia, làm như người ta bị tàn tật vậy.

“Ta giúp muội cản cha rồi, bảo người một tháng sau hãy đến.”. Bạch Hiểu Phong cảnh cáo nàng: “Một tháng này ngồi yên trên xe lăn dưỡng thương cho ta! Nếu một tháng này mà không khỏi thì ta cũng không giúp được muội nữa đâu!”.

Hiểu Nguyệt vừa nghe đến cha nàng tạm thời chưa đến thì hoan hô một tiếng, cái bánh bao trong miệng rớt luôn xuống, môi cũng mím lại…

Ăn sáng xong, Hiểu Nguyệt ngồi trên xe lăn, Sách La Định đẩy nàng một cái, cảm thấy rất thuận tay, nhưng mà cái xe lăn này rất nặng có khi bọn nha hoàn cũng chẳng đẩy đi nổi, xem ra mấy ngày này nhiệm vụ chính của hắn chính là đẩy xe lăn cho Hiểu Nguyệt rồi…

Bạch Hiểu Phong là chuẩn dạng quân tử xa nhà bếp, hắn rất ít khi xuất hiện ở trù phòng, nhưng mà hôm nay đưa xe lăn rồi cũng không có ý định đi, nhìn bốn xung quanh bên ngoài một chút.

“Đại ca ăn sáng chưa?”. Hiểu Nguyệt hỏi.

“Ăn rồi… Tử Khiêm đâu rồi?”.

Mọi người im lặng trong chốc lát, Sách La Định nhìn hắn: “Chắc không phải ngươi cũng muốn hỏi thăm cái tin đồn kia của Trần Tỉnh ấy chứ?”.

“Trần Tỉnh?”. Bạch Hiểu Phong mỉm cười, thần sắc có vẻ rất bình tĩnh hỏi: “Chính là vị công tử nhà Thượng thư Trần Cần Thái kia sao? Hắn xảy ra chuyện gì à?”.

Sách La Định im lặng, tỏ vẻ vì yêu khí của Trình Tử Khiêm quá nặng cho nên toàn bộ người của Thư quán cũng bị dạy hư rồi…

“Đại ca, huynh không nghe nói sao?”. Hiểu Nguyệt lập tức tung tin cho Bạch Hiểu Phong, Sầm Miễn cũng chen vào nói.

Bạch Hiểu Phong nghe đến mới mẻ.

Lúc học buổi sáng trong thư trai Hải Đường, Sách La Định vừa mới bước đến ngưỡng cửa đã thấy có một vạn con ruồi vo ve qua lại cùng ca bài “ông ông ông cướp sắc…. ông ông cướp sắc” rồi.

Đẩy Bạch Hiểu Nguyệt đến cạnh bàn, vừa mới ngồi xuống thì Đường Tinh Trị đã hỏi hắn: “Sách La Định, phụ hoàng có triệu kiến ngươi không?”.

Vẻ mặt Sách La Định mờ mịt: “Không có.”.

“Sáng nay Trần thượng thư vào cung, hình như cầu xin Hoàng thượng phái binh trừ phiến loạn.”. Đường Tinh Trị nói: “Có phải muốn phái ngươi đi không?”.

Sách La Định sờ mũi: “Không nhận được tin.”.

“Khụ khụ.”. Bạch Hiểu Phong ho khan một tiếng, nhắc nhở mọi người bắt đầu học thôi, đừng có buôn chuyện nữa.

Cho nên mọi người cũng chỉnh đốn lại tâm tình, bắt đầu buổi học sáng nhàm chán.

Giảng khoảng một canh giờ, Bạch Hiểu Phong giao bài tập về nhà cho mọi người làm xong rồi thì bảo tan học, nhàn nhã đi ra ngoài.

Sách La Định ngáp một cái, lại thấy ở bàn bên cạnh, Sầm Miễn mới đi học buổi đầu tiên đang sắp xếp lại ghi chép của mình, đến mấy tờ giấy dày bịch nữa.

Hiểu Nguyệt híp mắt lại, dùng ngón tay thon nhọn của mình mà chọc Sách La Định, bảo hắn nhìn Sầm Miễn mà xem – Nhìn người ta một chút, đây mới là đi học chứ! Ai như ngươi, cả buổi thì có đến hơn nửa buổi ngồi ngáp.

Sách La Định vặn eo, tâm tình hắn cũng chẳng đặt ở đây, quay đầu lại hỏi Hiểu Nguyệt: “Nàng về phòng hay là đi đâu?”.

Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Ta muốn đến thư trai tìm mấy cuốn bản đồ.”.

Sách La Định gật đầu, đẩy nàng ra ngoài, có vẻ rất vội…

Sầm Miễn ngẩng đầu nhìn về phía trước một chút, Đường Nguyệt Như đang nói chuyện cùng Hạ Mẫn, có vẻ đang nói về chuyện đàn thì phải.

“Này.”.

Sầm Miễn cảm thấy bả vai mình bị vỗ một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Đường Tinh Trị đã đến đây, cùi trỏ tựa lên bả vai hắn: “Chiều nay đi chơi không?”.

“Đi chơi ở đâu?”. Sầm Miễn vừa hỏi vừa vô thức đánh mắt qua chỗ Đường Nguyệt Như phía trước.

“Chậc.”. Đường Tinh Trị cười xấu xa, nhắc nhỏ Sầm Miễn: “Lát nữa hoàng tỷ ta định đến cầm quán mua cầm phổ, chẳng phải ngươi không có đàn à, vậy làm sao có thể học giờ đàn được! Chiều nay đi mua cho người một cây nhé?”.

Sầm Miễn ngẩn người, nhanh chóng gật đầu.

Đường Tinh Trị cười toét miệng, nhìn cái kiểu này hình như đang muốn tác hợp Sầm Miễn cho Đường Nguyệt Như rồi.

Sầm Miễn về viện chuẩn bị đi, mọi người cũng tan lớp.

Hồ Khai bèn hỏi Đường Tinh Trị: “Tinh Trị à, ngươi muốn tác hợp Sầm Miễn với Tam công chúa, không sợ hoàng nương ngươi tức giận à?”.

Đường Tinh Trị bĩu môi: “Ài, có làm hoàng đế hay không thì cũng không thể làm lỡ hôn sự của hoàng tỷ ta được! Ngươi nghĩ mà xem, tuổi hoàng tỷ ta đã lớn thế nào rồi chứ, Bạch Hiểu Phong đối với tỷ ấy lại không nóng không lạnh, nếu cứ để lớn tuổi thêm sẽ không ai muốn lấy mất. Sầm Miễn cũng không tệ, si tình như vậy, rất xứng với Hoàng tỷ, tốt nhất là hãy mang tỷ về phía Nam hưởng phúc, đỡ phải ở hoàng thành giả dối này. Còn tiểu muội có thể sánh đôi cùng Bạch Hiểu Phong… chẳng phải mọi người đều được vui vẻ sao?”.

“Ài… Nhưng mà đâu dễ thế chứ.”.

Mọi người đều nghe thấy từ sau lưng có một giọng nói âm trầm xen vào thì giật mình quay lại – Qủa nhiên, Trình Tử Khiêm đã lén đến đây từ bao giờ rồi.

“Sao rồi?”. Bọn Đường Tinh Trị đều hiếu kỳ mà tiến đến: “Trần Tỉnh tỉnh lại chưa?”.

“Trần Tỉnh đang ở phủ Thượng thư rồi, nhưng mà ta đã mua chuộc mấy lang trung đến xem bệnh cho hắn, và cả dì của em rể của con trai nhà thúc thúc của quản gia trong phủ họ nên đã lấy được tin tốt rồi.”.

Bốn huynh đệ bọn Đường Tinh Trị cảm thấy có chút choáng váng…

“Trần Tỉnh đã tỉnh lại, nghe nói, không phải chỉ bị một người cướp sắc thôi đâu!”.

“Ha!” Hồ Khai giật mình trợn tròn mắt: “Bị luân phiên…”.

“Bốp.”.

Còn chưa nói hết, sau đầu đã bị Thạch Minh Lượng vỗ một cái: “Chuyện phi lễ thì đừng có nói!”.

Hồ Khai xoa đầu: “Còn nói gì mà chuyện phi lễ đừng nói chứ, chẳng phải ngươi cũng rất thích hóng hớt sao!”.

Thạch Minh Lượng ho khan mấy tiếng, Cát Phạm hỏi Trình Tử Khiêm: “Thế rốt cuộc đó là người, là gấu hay là yêu quái vậy?”.

“Chuyện là thế này!”. Trình Tử Khiêm mở ghi chép ra nói cặn kẽ: “Sau khi tan tiệc hôm qua, Trần Tỉnh uống hơi quá chén, hình như còn bị Thượng thư mắng cho một trận nữa cho nên buồn bực không vui, trốn ra ngoài uống rượu tiếp, nhưng mà đi rồi lại không thấy về. Theo lời của mấy tiểu nhị làm việc ở tửu lâu kia thì sau khi Trần Tỉnh xuống lầu liền bị hai nữ nhân cướp đi, bọn họ cứ kề vai sát cánh với nhau cho nên bọn họ còn tưởng đó là kỹ nữ nữa. Sáng sớm hôm sau, có mấy tiều phu vào núi lại phát hiện ra Trần Tỉnh trần truồng nằm ở chân núi Đại Bình. Nghe nói hôm qua Trần Tỉnh bị mấy nữ nhân kia bắt lên núi dâng cho đại vương nhà họ, nhưng mà đại vương nâng cằm hắn lên nhìn một chút thì nói ngoại hình hắn xấu quá, bèn thưởng cho bọn hạ nhân, cho nên Trần Tỉnh đã bị một đám nữ sơn tặc làm… cái gì đó.”.

“A…”. Mọi người nghe xong cũng phải chắt lưỡi hít hà…

“Chuyện này cũng thật càn rỡ, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm càn như thế.”. Đường Tinh Trị khoanh tay nói: “Thực sự cần phải tiêu diệt đám nữ tặc này mới được!”.

Sách La Định đẩy Hiểu Nguyệt vào thư trai, thị vệ áo đen vẫn thường đi theo hắn lại tới nữa, rỉ tai hắn mấy câu.

Sách La Định gật đầu một cái, thị vệ áo đen kia rời đi.

Hiểu Nguyệt hỏi Sách La Định: “Hoàng thượng thực sự phái ngươi đi trừ phiến loạn sao?”.

Sách La Định lắc đầu một cái, nhún vai.

“Không sao? Phái người khác đi à?”. Hiểu Nguyệt khó hiểu.

Sách La Định lại tiếp tục lắc đầu: “Chẳng phái ai đi cả, không trừ phiến loạn gì hết!”.

“Sao?”. Hiểu Nguyệt cảm thấy khó tin: “Làm quá đáng vậy mà cũng không trừ phiến loạn á? Vậy chẳng phải Trần Tỉnh kia rất thiệt thòi sao?”.

Sách La Định nhìn ra bên ngoài, thấy bốn bề tĩnh lặng mới xán đến gần Hiểu Nguyệt…

Hiểu Nguyệt bắt đầu cảm thấy tim mình nhảy bồm bộp, gì mà bốn bề vắng lặng ấy… gì mà cô nam quả nữ ấy…

“Chuyện này chỉ có thể nín lặng chịu đựng thôi, chuyện lần này có khi Trần Tỉnh kia tự làm tự chịu.”. Sách La Định ngồi khoanh chân cạnh bàn, lấy bản đồ từ trong thùng ra để cho nàng chọn.

“Có ý gì vậy?”. Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Không phải hắn bị bắt đi à?”.

“Là do tự hắn uống quá nhiều, lại đi trêu đùa hai diêu tỷ trong tửu lâu.”. Sách La Định nói: “Tiểu nhị và những thực khách trong tửu lâu hôm đó cũng chứng kiến, Trần Tỉnh dùng bạc ép hai diêu tỷ kia hầu rượu, hai diêu tỷ cũng không để ý đến hắn, sau đó hai bên cãi vã, Trần Tỉnh lại mắng diêu tỷ đó gì mà ‘đám tiện nữ các ngươi giả thanh cao cái gì, chẳng phải đều đã từng giữa bàn dân thiên hạ mà câu dẫn nam nhân sao, không biết xấu hổ’. Tóm lại là hắn nói rất khó nghe, rất nhiều thực khách đều nghe thấy, cũng đều thấy hắn say rượu phát điên rất đáng ăn đòn. Nhưng mà hắn lại là công tử nhà Thượng thư, người qua đường sợ phiền phức cho nên đều bỏ qua.”.

Hiểu Nguyệt cau mày: “Bình thường Trần Tỉnh rất nhã nhặn mà, sao lại thế nhỉ?”.

Sách La Định suy nghĩ một chút: “Chắc là do uống quá nhiều hoặc bị chuyện gì đó kích thích, bình thường Trần Cần Thái quản hắn quá nghiêm, những hành động càn quấy của người uống say đúng là không thể nói lên nhân phẩm của hắn được. Một người đã lớn như vậy rồi mà vẫn bị cha mình quản lý như trẻ con, lại còn thường xuyên chê hắn không có tiền đồ thì khi không vui phát tác một chút cũng là chuyện bình thường mà thôi.”.

Hiểu Nguyệt mỉm cười – Sách La Định không hổ là Đại tướng quân, rất độ lượng, lần trước Trần Tỉnh còn gây sự với hắn nữa, vậy mà hắn vẫn còn nói giúp người ta nữa!

“Vậy tiếp đó thế nào?”. Hiểu Nguyệt hỏi tiếp.

“Sau khi Trần Tỉnh uống rượu xong bỏ đi rồi, hai diêu tỷ kia trong lòng ghi hận cho nên mới xuống lầu rủ rê hắn, nói là sẽ cùng hắn uống tiếp.”. Sách La Định bất đắc dĩ: “Trần Tỉnh mê mê tỉnh tỉnh cứ thế bị người mang đi, sau đó hắn say như chết cũng không biết gì, sáng sớm hôm sau đã thấy mình trần truồng nằm ở chân núi Đại Bình rồi. Ta nghi ngờ mấy diêu tỷ kia chơi hắn mà thôi, chuyện bị cướp sắc này chắc cũng do mấy diêu tỷ truyền ra, muốn Trần Tỉnh mất hết danh dự. Lúc này Trần Tỉnh chỉ có thể nhịn đắng nuốt cay, thay vì nói ra chân tướng thì thà cứ để bị nói là bị sơn tặc hay yêu quái bắt đi… có khi còn được người ta thương cảm một chút.”.

Hiểu Nguyệt nghe mà cau mày: “Có chuyện như vậy sao.”.

“Ài dà, mấy diêu tỷ cũng đã điên cuồng rồi, quả nhiên không thể đắc tội nữ nhân được.”.

Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt cùng nhau quay đầu lại thì thấy Trình Tử Khiêm đã vào phòng từ lúc nào rồi, nằm trên một chiếc ghế mây nhỏ phía sau bọn họ, đang chép nhoay nhoáy.

Sách La Định cầm bản đồ đập hắn một cái: “Ngươi biết độn thổ hả? Cầm tinh con mèo nên đi không gây chút tiếng động nào à!”.

“Mèo thì không có nhưng mà cứt mèo thì có!” Trình Tử Khiêm xoa đầu: “Cho dù sơn tặc bị hãm hại đi nhưng mà sơn tặc vẫn là sơn tặc, nhân cơ hội này diệt trừ luôn chẳng phải tốt hơn sao? Cũng có cái để mà ăn nói với dân chúng hoàng thành, nếu không thì làm gì có ai dám ra ngoài nữa, nhìn cứ như Triều đình sợ sơn tặc vậy.”.

“Đúng là có chút mờ ám.”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Rốt cuộc thì sơn tặc kia có lai lịch gì đây?”.

“Ngươi không cho người đi thăm dò à?”. Vẻ mặt Trình Tử Khiêm không tin…

“Ta bảo Tử Liêm đi điều tra, hắn nói không tìm được đám trộm cướp đó.”. Sách La Định cau mày.

Tử Khiêm há to miệng: “Tử Liêm mà cũng không tìm được những tên trộm cướp đó sao?”.

Sách La Định nhướng mày: “Đám sơn tặc này không đơn giản như vậy đâu.”.

“Tử Liêm là ai vậy?”. Hiểu Nguyệt tò mò hỏi Sách La Định.

Sách La Định xoay ra phía tường viện mà búng tay một cái…

Chỉ lát sau đã có một người ló đầu ra, nhìn vào bên trong…

Hiểu Nguyệt nhận ra đó chính là người áo đen chẳng có biểu lộ nào hay đi theo Sách La Định, võ công cực kỳ giỏi, nhưng mà lại cứ im thin thít.

“Tử Liêm… tên giống như của phu tử Tử Khiêm vậy.”. Hiểu Nguyệt cảm thấy rất thú vị.

“Tính cách cũng chẳng khác bao nhiêu.”. Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Nhưng mà hắn họ Trần, tên là Trần Tử Liêm.”.

Sách La Định ngoắc tay gọi Trần Tử Liêm, Tử Liêm bèn leo tường vào, đến bên cạnh Sách La Định, nộp lên một tờ bản đồ.

Sách La Định mở bản đồ ra, đó là một tấm bản đồ núi Đại Bình, vẽ rõ cả việc núi có bao nhiêu thung lũng, ngay cả sườn núi nào có hình dạng gì và mọc cây nào cũng viết rất rõ.

“Thuộc hạ đã điều tra một chút rồi, chỉ có thung lũng nằm ở ngọn núi ở phía Tây Bắc mới có thể làm chỗ cho sơn tặc ẩn thân thôi.”. Tử Liêm chỉ vào bản đồ: “Địa thế sơn cốc này vô cùng hiểm trở, binh mã căn bản không thể đi xuống, mà địa hình ở phía Tây Nam lại khá thoáng, có điều muốn đi vào cũng không dễ.”.

“Sao lại không dễ vào?”. Tử Khiêm có chút khó hiểu.

“Phía Tây nam…”. Sách La Định nhíu mày một cái: “Chỗ đó thông với bãi săn bắn của Hoàng gia.”.

Tử Khiêm vỗ tay một cái: “Đúng rồi!”.

Đời này, Đương kim thánh thượng có ba niềm đam mê, ngoại trừ thích hóng hớt và thích “trọng thưởng” ra thì chính là thích săn thú. Bên ngoài hoàng thành có một khu rừng rất lớn, chim thú quý nào nào cũng có, mỗi năm ở hoàng thành đều có mùa đi săn, thợ săn ra vào khu rừng đó rất nhiều. Cả ngọn núi Đại Bình kia đều nằm ở vòng ngoài mà thôi, khu săn bắn của hoàng gia được chia thành ba phần, vòng ngoài, khu vực trung tâm và vòng trong…

Khu vực trung tâm thường có rất nhiều dân chúng đến săn bắn, lý do đại khái là bởi Hoàng thượng làm gương khá tốt cho nên không chỉ có dân chúng hoàng thành mà tất cả những người thích săn bắn khắp mọi nơi trong cả nước đều đến khu săn bắn ở hoàng thành này vài chuyến mỗi năm.

Còn vòng trong chính là nơi mà Hoàng thượng và các hoàng thân quốc thích thường đi, những cuộc tranh tài săn bắn hàng năm đều được tổ chức tại đó, xem lại thời gian một chút thì cũng sắp đến ngày đó rồi, cũng gần với ngày hội hoa….

Mọi người còn đang nói chuyện thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng “phạch phạch phạch phạch”.

Trình Tử Khiêm nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ lát sau đã ôm một con bồ câu béo ú chạy vào.

Sách La Định biết cái con bồ câu này, chính con bồ câu đưa thư lần nào đến cũng phải ị cho hắn một bãi, càng ngày càng béo rồi.

Tử Khiêm rút một cuộn giấy từ trong ống đồng ra, con chim bồ câu thì được Hiểu Nguyệt ôm lấy vuốt lông.

Mở mảnh giấy ra xem, trên mặt Tử Khiêm lại xuất hiện vẻ khó tin.

“Sao rồi?”. Sách La Định tò mò.

“Trần thượng thư vào cung nói rõ sự tình, Hoàng thượng vốn dĩ định giúp đỡ hắn, dù sao thì bọn sơn tặc cũng chẳng phải người tốt gì, muốn để ngươi đi trừ phiến loạn.”. Trình Tử Khiêm vừa nói vừa nhướng mày một cái: “Ai ngờ giữa chừng lại bị người ta cướp mất.”.

Sách La Định bĩu môi một cái: “Tên nào dám cướp mất chuyện vui của lão tử?”.

“Đường Tinh Vũ.”. Trình Tử Khiêm chống má: “Chuyện này đúng là mặt trời mọc từ đằng tây!”.

“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ sao?”. Hiểu Nguyệt cũng kinh ngạc.

Sách La Định cũng cảm thấy khó tin: “Đường Tinh Vũ? Chính là Ngũ hoàng tử vô dụng đó sao? Chẳng phải hắn đang bị cấm túc à?”.

“Nghe nói lúc bị cấm túc đã rút ra kinh nghiệm xương máu, muốn được làm người tử tế một lần nữa, cho nên mới muốn dùng việc này để lấy công chuộc tội, còn nói là sẽ nhờ ngươi giúp một tay, để có thể nhân cơ hội này mà theo ngươi học tập thật tốt gì đó nữa.”. Trình Tử Khiêm híp mắt cười, vỗ Sách La Định: “Chắc là nương hắn dạy rồi. Hơn nữa cũng không phải ngươi không biết, nương hắn chính là em họ của Trần thượng thư, nhà người ta tự mình gây chuyện đương nhiên là muốn tự mình giải quyết rồi.”.

Sách La Định chống cằm. Hắn có biết Đường Tinh Vũ. Mấy hoàng tử kia hắn đều biết hết, lão đại lão nhị đều sợ Hoàng hậu và Lệ phi, đã sớm tỏ vẻ chẳng màng đến ngai vị hoàng đế rồi, một năm ba trăm sáu mươi ngày thì có đến ba trăm ngày không ở hoàng thành. Lão tứ thì lại ốm đau bệnh tật đến độ chẳng thể ra nắng cũng chẳng thể ra gió, cứ như hắt hơi một cái cũng có thể gãy cả xương sườn rồi. Lão ngũ thì ngược lại, thân thể khỏe mạnh nhưng phải cái con người lại hư hỏng, thói hư tật xấu nào cũng có hết, lại không cầu tiến.

Sách La Định vẫn luôn tin tưởng, người xấu có rất nhiều loại là do bẩm sinh đã có, có một số người bản chất đã xấu rồi, người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản chất khó dời, Đường Tinh Vũ mà có thể biến thành tốt được sao? Thế thì cũng không còn là heo nái leo cây nữa, mà là trên cây mọc ra heo nái mất rồi…

Còn đang nói chuyện thì có một gia đinh của thư quán chạy vào, nói: “Sách tướng quân, có người tìm ngài.”

“Ai vậy?”.

“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ…”.