Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 30: Bản thảo của tử khiêm – số 30




Trong Thái y viện, hai ngự y vẫn đang đánh cờ, nghĩ rằng tối nay trong hoàng cung tổ chức yến tiệc, lát nữa chỉ cần nấu chút canh giải rượu là xong, vẫn đang nghĩ xem bước tiếp theo phải đi thế nào thì “phanh” một tiếng, cửa chính bị đạp bay…

Hai người giật mình nhảy dựng, giật luôn cả chòm râu bạc của mình, kinh hãi mà nhìn về phía cửa…

Ngoài cửa chính, một bóng người cao ngất đứng trong cảnh tối lửa tắt đèn, khiến cho hai lão đầu cũng phải hít một ngụm khí lạnh, trấn định nhìn lại lần nữa, thấy Sách La Định đang bế một cô nương đi vào, nói: “Chân trẹo rồi!”.

Hai thái y vừa nhìn thấy Sách La Định là đã nhức cả đầu nhưng nhanh chóng đứng dậy, mặt vẫn còn phải tươi cười nữa…

“Bị trật khớp mà thôi.”. Ngự y kiểm tra chân của Hiểu Nguyệt xong thì mỉm cười nói một câu: “Bị thương không nặng.”.

“Đưa chân lên trước đi, giúp cô nắn lại.”. Một ngự y khác cầm một chiếc ghế nhỏ đến, ý bảo Hiểu Nguyệt nhanh đặt chân lên cái ghế đó…

Hiểu Nguyệt nhìn cái ghế nhỏ cứng rắn kia, lại thấy chân càng đau hơn nữa.

Một ngự y đứng trước băng ghế, ra hiệu bảo Hiểu Nguyệt nhanh chóng đặt chân lên ghế đi, còn nói thêm: “Sẽ hơi đau, cố nhịn một chút.”.

Sách La Định nhìn cái ghế một chút, phất tay với thái y, ý bảo – Bỏ cái ghế đó ra đi…

Thái y cũng chẳng hiểu lắm, nhưng mà trong hoàng cung này ngoại trừ Hoàng đế ra thì ai mà chả sợ Sách La Định, đặc biệt là hai ngự y này thì lại càng sợ hơn. Thỉnh thoảng rảnh rỗi là Sách La Định lại phái một thủ hạ có võ công cao cường đến xách họ đi. Mà xách đi làm gì? Cũng chẳng phải đi xem bệnh gì, chỉ bắt họ đến đỡ đẻ cho mấy con ngựa nương trong quân doanh của hắn thôi mà! Hai ngự y không ngừng kêu khổ, bọn họ là Ngự y mà, sao lại phải đi đỡ đẻ cho ngựa chứ. Sách La Định còn uy hiếp nữa, yêu cầu phải mẫu tử bình an! Ngộ nhỡ ngựa con ngựa mẹ mà có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ đem hai người bọn họ đi hầm.

Thái y nhanh chóng bỏ cái ghế ra, Sách La Định ngồi xổm xuống, một chân quỳ trên mặt đất, đặt chân Hiểu Nguyệt lên đùi mình, rất cẩn thận, lại còn không quên liếc mắt, vừa nhắc nhở vừa dọa nạt thái y một câu: “Nhẹ thay một chút đấy!”.

Thái y nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu lia lịa – Ai dám mạnh tay chứ, đỡ ngựa con không tốt còn bị hầm sống, nhỡ mà làm Bạch Hiểu Nguyệt bị đau có khi Sách La Định sẽ đào hố trong sân mà chôn sống luôn bọn họ cũng nên.

Mà đầu óc Bạch Hiểu Nguyệt vốn chỉ đầy những “đau quá đau quá” ban nãy, giờ đã chuyển thành “Á Á Á” hết rồi.

Toàn bộ gương mặt Hiểu Nguyệt lúc này chỉ toàn là hình ảnh cái đầu gối đang chạm mặt đất của Sách La Định kia… quỳ một chân trên đất đó! Qùy xuống đất đó!

Quỳ xuống mà độ cao vẫn không khác cái ghế ngồi là bao – Chân dài thật! Dài thật đó!

Cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy chân mình – Cách nâng thật là nhẹ nhàng, dịu dàng nha! Dịu dàng lắm đó!

Còn cả ánh mắt lúc cảnh cáo thái y nữa – Vì nàng mà uy hiếp người khác nhá! Khí phái quá!

Hiểu Nguyệt làm gì còn nhớ rõ đau đớn gì nữa, một khắc ban nãy vẫn còn hối hận sao lại chạy tới tham gia dạ tiệc cái khỉ gì, vừa mất công mất sức lại còn bị đau chân nữa, nhưng mà lúc này lại cảm thấy có chết cũng không còn đáng tiếc nữa, chuyến dự dạ tiệc này đã lời đủ rồi, a a a a a!

Tâm trạng Hiểu Nguyệt đang gầm thét không ngừng thì đột nhiên thấy Sách La Định lại đưa tay ra quơ quơ trước mặt nàng, hai đầu ngón tay thật dài của hắn còn búng cái “tách” trước mặt nàng nữa…

Toàn bộ lực chú ý của Hiểu Nguyệt đều bị hai đầu ngón tay kia hấp dẫn cả rồi, cùng lúc đó, ngự y kia nhanh tay mà “cụp” một tiếng.

“Ái da!”. Hiểu Nguyệt đau đến nhe răng.

Sách La Định nheo mắt lại, hai ngự y run rẩy một cái, Hiểu Nguyệt nhanh chóng xua tay: “Không đau nữa… Có phải được rồi không?”.

“Được rồi, được rồi!”. Hai ngự y thở hắt ra, một tiếng “không đau” này của Hiểu Nguyệt đã cứu mạng bọn họ rồi, chẳng may lại nói đau thì hai người bọn họ cũng chẳng biết sẽ nhận hậu quả gì nữa đây.

Sau khi khớp xương trở lại đúng vị trí của mình thì cũng không đau như vậy nữa, trong lòng Hiểu Nguyệt lại bắt đầu bay bổng, liếc mắt nhìn đôi giày của Sách La Định, chân thì dài mà giầy thì chưa đủ đẹp! Hay là mua cho hắn hai đôi giày đi, không biết chân hắn cỡ bao nhiêu, lát nữa đi tìm phu tử Tử Khiêm hỏi chút mới được.

Ngự y cầm hai thanh kẹp đến cố định chân cho Hiểu Nguyệt, không quên dặn dò: “Cần phải cố định như vậy một tháng, cố gắng đừng có di chuyển nhiều.”.

“À…”. Hiểu Nguyệt ngơ ngác gật đầu, sau đó còn vừa nghiêng đầu vừa nghĩ – Một tháng không được di chuyển, vậy thì cả tháng này sẽ phải làm thế nào đây? Dùng gậy à? Hay là…

Chờ thái y quấn kẹp xong rồi, nhìn cái chân đã bị bó thành cái chân heo, ngay cả giày thêu hoa cũng không thể đi được nữa, Hiểu Nguyệt cũng mím chặt môi lại, nhìn xấu chết.

“Ta cõng nàng đi.”. Sách La Định đi tới trước mặt nàng, cúi người xuống: “Lát nữa ta đến trù phòng kêu Lão Lại làm cho nàng một nồi chân giò.”.

Đôi mắt Hiểu Nguyệt cũng cong lên thành hình trăng khuyết, hai viền lê qua cũng in đậm lên hai bên má, đưa tay nhẹ nhàng bám lấy bả vai Sách La Định, Sách La Định dễ dàng cõng nàng lên, thoải mái đi ra bên ngoài.

Hai ngự y cũng xếp hàng ngoài cửa vui vẻ mà tiễn vị ôn thần Sách La Định này đi, sau khi đóng cửa lại thì nhìn nhau một cái…

“Hai người họ có quan hệ gì vậy?”.

“Còn phải hỏi sao, ngươi đã từng thấy Sách La Định cõng cô nương nào khác chưa?”.

“Chuyện này thì không thấy, cũng chưa từng thấy hắn đi cùng cô nương nào.”.

“Nhưng mà có vẻ như Bạch Hiểu Nguyệt không hề ghét Sách La Định chút nào thì phải.”.

“Gì mà không ghét, vẻ mặt cô nương kia rõ ràng là thích mà.”.

“Ái chà! Chẳng lẽ Sách La Định có số đào hoa vậy sao?”.

Ngoài cửa, Trình Tử Khiêm đứng trên giả sơn lật giất viết lia lịa cũng tán thán: “Bận rộn thật, tối nay có quá nhiều chuyện để xem!”.

***

Quần thần sớm ngồi vào bàn tiệc trong Ngự hoa viên rồi, Hoàng đế mời thì ai mà dám tới trễ chứ? Chỉ thiếu duy nhất có Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt mà thôi.

Hoàng thượng vừa hỏi lại nghe thấy Bạch Hiểu Nguyệt bị trật chân, lo lắng: “Ái cha, có nặng lắm không?”. Đang định phái người đi xem một chút thì lại thấy Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt lắc lư đi vào.

Quần thần vừa nhìn thấy cảnh tượng này bèn xoay mặt nhìn nhau – Há, có ý gì đây?

Bạch Hiểu Phong bưng chén nhìn hai thanh kẹp và một vòng vải quân quanh chân tiểu muội nhà mình, lại nhìn Sách La Định đang cõng nàng, chân mày cũng nhíu chặt…

Sầm Miễn ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Phong, khác với Bạch Hiểu Phong, hắn nhìn thấy Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt thì mỉm cười – Hai người này đúng là rất xứng đôi. Đương nhiên, Sầm Miễn chỉ nghĩ vậy thôi, nếu nói ra có khi đến một nửa người ở đây sẽ nghĩ mắt hắn có vấn đề cho xem.

Sách La Định hành lễ với Hoàng đế một cái, thấy chỗ ngồi đều kín cả rồi bèn cùng Hiểu Nguyệt đến chỗ trống gần cửa, Tử Khiêm cũng ôm tập giấy ngồi xuống bên cạnh Sách La Định, vẻ mặt rất hưng phấn…

Bạch Hiểu Phong đi tới xem xét thương tích của Bạch Hiểu Nguyệt, vừa thấy cái cổ chân cũng bị băng kín mít thì liếc nhìn Sách La Định một cái…

Hiểu Nguyệt nhanh chóng nói chính mình bị trật thôi…

Sắc mặt Bạch Hiểu Phong hơi dịu lại chút, Sách La Định ngồi bên cạnh cũng chẳng thèm quan tâm xem vẻ mặt hắn có thối có dài hay không, chỉ chống cằm phẩy tay với hắn một cái, ý bảo – Này, ăn cơm đi chứ?

Bạch Hiểu Phong cũng bất lực, không có biện pháp nào với hắn cả, chỉ có thể trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Bữa tiệc hôm nay chủ yếu vì muốn tẩy trần cho Sầm Vạn Phong và Sầm Miễn mà thôi, cho nên Sầm Vạn Phong được sắp xếp ngồi bên cạnh Hoàng đế, còn Sầm Miễn thì ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Phong…

Sầm Miễn hơi lúng túng chút, không biết mình ngồi với một nhân vật phong lưu như Bạch Hiểu Phong thế này liệu có để lộ ra hành động thất thố nào không, thật ra hắn cũng chẳng cần đánh giá quá thấp bản thân như thế. Sầm Miễn tuổi trẻ tài cao, tư văn nhã nhặn, đám quan viên ngồi đối diện đều gật đầu - Ừ, ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Phong cũng không hề thất lễ.

Thấy người đã đến đủ rồi, đại thái giám túc trực bên cạnh liền sai người bày tiệc…

Bởi vì bình thường Hoàng thượng rất rảnh rỗi, lại rất giàu cho nên thường xuyên mở tiệc chiêu đãi quần thần, mọi người cũng thân quen nên sau khi kính rượu Hoàng thượng và mời rượu Sầm Vạn Phong rồi thì bắt đầu trò chuyện.

Hoàng hậu nương nương cực kỳ ít tham gia yến tiệc, hôm nay lại đặc biệt tới đây. Quần thần đều là những người rất yêu thích buôn chuyện, trước đó đã nghe nói có thể Đường Nguyệt Yên sẽ được hứa hôn cho Sầm Miễn cho nên đều chờ xem màn náo nhiệt này.

Sách La Định uống xong rồi thì chạy đến Ngự trù phòng nói với lão Lại trù tử muốn ăn chân giò hầm, Lại trù nói chân giò thì phải hầm đến mấy canh giờ, bảo Sách La Định cứ đi ăn trước, chờ sau khi tàn tiệc rồi thì cũng sẽ xong, mang về ăn khuya cũng được…

Sách La Định chạy về ngồi xuống, nói với Hiểu Nguyệt: “Giữ bụng, lát về còn có đồ ăn khuya nữa.”.

Hiểu Nguyệt vui vẻ gật đầu, gắp một con ốc xà cừ béo ngậy đặt vào bát Sách La Định.

Sách La Định bĩu môi: “Thứ quái gì đây.”.

“Ốc xà cừ nướng, một món ăn thịnh hành nhất trong hoàng thành gần đây, cần phải xếp hàng mới được ăn đấy.”. Hiểu Nguyệt dùng cái thìa nhỏ gỡ ruột ốc ra cho Sách La Định.

Sách La Định cầm đùa gắp một miếng thịt kho, nói: “Ài, những thứ tinh tế thế này chỉ thích hợp nàng ăn thôi, ta chỉ thích hợp ăn những món dân dã như cá thịt…”.

Còn chưa dứt lời thì Trình Tử Khiêm đã túm cánh tay hắn kéo một cái… “tạch” một tiếng, thịt kho rớt luôn xuống đất, chắc là hầm kỹ quá, rớt xuống nát luôn.

Sách La Định muốn nhấc chân đạp Tử Khiêm một cước, lại nghe thấy ông bà tám kia rất kích động mà nói nhỏ: “Trò hay bắt đầu rồi.”.

Sách La Định ngẩng đầu lên, Hiểu Nguyệt đút một muỗng thịt ốc xà cừ đã được lọc ra vào miệng hắn.

“Ừ? Cũng không tệ lắm.”. Sách La Định nhai mấy cái, thấy cũng không tệ lắm, Hiểu Nguyệt híp mắt cười tiếp tục ngoáy ốc đút vào miệng hắn.

May mà lúc này sự chú ý của các quan viên đều tập trung cả vào mấy người trong hoàng tộc cho nên không ai thấy được màn hay này.

Chỗ ngồi trong dạ tiệc đã được sắp xếp từ trước rồi, Hoàng thượng ngồi ở giữa, Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh.

Đường Tinh Trị ngoan ngoãn ngồi ở phía trước Hoàng hậu nương nương, đến cả thở mạnh mà cũng không dám.

Lệ phi cùng Vương phi chiếm hai vị trí bên cạnh, tiếp đó là chỗ của hai vị công chúa Đường Nguyệt Như và Đường Nguyệt Yên.

Mấy vị hoàng tử khác đều không tham dự, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ra ngoài làm việc, Tứ hoàng tử sức khỏe yếu, gần đây thời tiết chuyển mùa cho nên ho nhiều đến độ không thể tiếp chuyện người khác được, đang nghỉ ngơi trong cung. Ngũ hoàng tử thường xuyên gây rối, hai ngày trước vừa mới gây họa bị Hoàng thượng phạt cấm túc nên hôm nay cũng không đến.

Thật ra thì trong số mấy vị Hoàng tử này, bất luận là tài trí hay dung mạo thì Đường Tinh Trị đều xuất sắc nhất, căn cơ cũng lớn, khó trách sao hắn chính là lựa chọn đầu tiên cho vị trí Thái tử, chỉ vì tuổi còn nhỏ cho nên có chút ham chơi mà thôi…

Hoàng hậu nương nương thấy Đường Tinh Trị bưng chén uống rượu mà thỉnh thoảng còn trộm liếc về phía Bạch Hiểu Nguyệt đang ngồi cùng Sách La Định nơi xa, nhịn không được mà thở dài.

Hoàng thượng gắp vào chén Hoàng hậu nương nương một đũa thức ăn, cười nói: “Tử Đồng à, cười cái đi.”.

Hoàng hậu có chút bất lực mà nhìn Hoàng đế một chút, thu tầm mắt lại, ưu nhã dùng bữa…

Đường Tinh Trị thở phào nhẹ nhõm, Hoàng nương hắn cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi cái gáy hắn rồi, nhìn đến độ hắn cũng toát cả mồ hôi lạnh luôn.

***

Hoàng thượng uống thêm mấy chén rượu rồi nói với Đường Tinh Trị và Đường Nguyệt Yên: “Hai đứa trẻ con các ngươi ngồi chung với bọn ta làm gì? Mau đến gọi Sầm Miễn cùng đi đi, đừng có câu nệ thế.”.

Đường Tinh Trị cầu còn không được, nhanh chóng quay đầu lại nhìn hoàng nương mình một cái, Hoàng hậu nương nương không nói gì, nhưng mà cũng không có lườm hắn, cho nên hắn liền bưng chén rượu chạy đi tìm bọn Hồ Khai…

Đường Nguyệt Yên nhảu môi, đến bên cạnh Lệ phi kéo nương mình: “Con không đi, con muốn ở chỗ hoàng nương con.”.

Lệ phi trừng nàng một cái: “Ai cần con ở đây.”.

Nguyệt Yên không cam lòng, bên kia chỉ còn chỗ ngồi bên cạnh Sầm Miễn là còn trống mà thôi. Nàng liếc mắt nhìn Sầm Miễn một cái, rồi lại nhìn Bạch Hiểu Phong một chút, Sầm Miễn trông chẳng khác gì với đám người đi đường ngoài kia, Bạch Hiểu Phong bỏ xa hắn cả chín con phố luôn đó, hơn nữa, từ nãy đến giờ hắn ta vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, nàng có chết cũng không thèm gả cho người này đâu!

Sầm Vạn Phong còn nghĩ Nguyệt Yên xấu hổ, cảm thấy cô nương e lệ một chút rất tốt, cho nên bèn vẫy Sầm Miễn: “Ài, Miễn nhi, con đã đến chào hoàng muội hoàng tỷ con chưa đó? Sao lại không biết phép tắc như thế chứ? Còn không qua đây kính rượu Hoàng hậu và hai vị quý phi đi!”.

Sầm Miễn ngẩn người, bưng chén rượu đi tới, trước tiên kính rượu trưởng bối, sau đó lại mời rượu Nguyệt Yên.

Nguyệt Yên rất không cam tâm mà uống với hắn nửa chén, lại xán đến bên cạnh Lệ phi, nhưng mà Sầm Miễn cũng không có dừng bước, cũng không có nói gì với nàng mà bưng chén rượu đi thẳng đến bên cạnh Tam công chúa Đường Nguyệt Như chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tam hoàng tỷ.”.

Đường Nguyệt Như ngẩng đầu lên, quan sát Sầm Miễn một cái, cười nói: “Mười năm không gặp, đúng là cao hơn ta rồi.”.

Sầm Miễn hơi ngượng ngùng, không biết có phải là do hắn đã uống mấy chén rồi hay không mà hai má cũng đỏ ửng, mời rượu Đường Nguyệt Như: “Hoàng tỷ còn nhớ đệ sao.”.

“Nhớ chứ.”. Nguyệt Như cũng uống cùng hắn một chén.

“Hôm nay Miễn nhi đã đến Thư quán rồi đúng không?”. Hoàng thượng cười hỏi: “Ở có quen không?”.

“Ở quen ạ!”. Sầm Miễn vội vàng gật đầu.

“Con cũng đừng có gây thêm phiền phức cho bọn Bạch phu tử đấy.”. Sầm Vạn Phong dặn dò.

Có vẻ như ấn tượng của Đường Nguyệt Như với Sầm Miễn rất tốt, nói đỡ: “Từ nhỏ tính cách Miễn nhi đã rất tốt rồi, có thể thân cận với bất cứ ai, lại thông minh, vào thư quán Hiểu Phong là đúng rồi.”.

Sau khi nghe được một tiếng “Miễn nhi” kia, ánh mắt Sầm Miễn đã có vẻ ngơ ngác rồi… Chuyện xưa ùa về trước mắt.

Hắn còn nhớ rõ khi còn nhỏ, hắn rất sợ người lạ, phụ vương hắn lại luôn bận rộn, dẫn hắn vào cung rồi lại bỏ mặc hắn.

Sầm Miễn không quen ai, tính cách lại hướng nội nên không dám nói chuyện với các hoàng tử.

Lúc hắn một mình trốn trong hoa viên đọc sách, lại có người đến hỏi hắn: “Đệ chính là Miễn nhi hả?”.

Sầm Miễn ngẩng đầu lên…

Hôm đó, hắn ngồi bên cạnh hồ nước, làn nước lấp lánh trong suốt dưới hồ cũng không có trong như đôi mắt long lanh của người trước mắt hắn lúc đó.

Một ánh nhìn kia đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, cứ như tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy, vừa cao quý vừa trang nhã, giọng nói không nặng không nhẹ, không mềm không cứng, trầm thấp mà từ tốn: “Đệ thích đọc sách à?”.

Sầm Miễn ngây ngẩn, ngơ ngác gật đầu.

“Đừng có ngồi ở đây, lát nữa gió lớn sẽ rất lạnh.”. Tỷ tỷ kia đưa tay kéo hắn ra, kéo tay hắn đi: “Đến viện của ta đọc đi, ở chỗ ta có nhiều sách, còn có chút điểm tâm ăn nữa.”.

Sầm Miễn cứ thế mà ngơ ngơ ngác ngác bị nàng kéo đi, không chỉ người bị kéo đi mà cả tâm cũng bị bắt đi mất luôn, tỷ tỷ xinh đẹp này tên gọi là Đường Nguyệt Như, là Tam công chúa…

Gặp nhau lần nữa, thoáng cái đã qua mười năm rồi…

Sầm Miễn từng tưởng tượng vô số lần về cảnh tượng lúc gặp lại Đường Nguyệt Như là như thế nào, sau khi gặp lại nàng sẽ cảm thấy thế nào, hôm nay, người trong mộng ở ngay trước mắt hắn mới hiểu được…

Thì ra trên đời này thực sự có những cảm xúc vĩnh viễn không thay đổi! Cho dù có trải qua bao nhiêu lần mười năm hắn chỉ cần thấy ánh mắt Đường Nguyệt Như là vẫn nghĩ đến mặt hồ lấp lánh diễm lệ, nghe được giọng nói của nàng là chỉ biết gật đầu mà thôi, vĩnh viễn là một tên ngốc si tình…

“Ái chà.”. Trình Tử Khiêm chậc chậc mà lắc đầu: “Tiểu vương gia này lại là kẻ si tình a!”.

Hiểu Nguyệt bưng chén canh hạt sen gật đầu – Người cũng ngốc luôn rồi, bây giờ Nguyệt Như tỷ tỷ có bảo hắn nhảy sông hắn cũng nhảy ngay không cần do dự cho xem.

Sách La Định nhai lạp xưởng mà hất cằm – Chính xác thì Sầm Miễn tốt hơn Bạch Hiểu Phong nhiều lắm, hay là Tam công chúa cứ bằng lòng lấy hắn luôn đi.

“Ha ha…”.

Sầm Van Phong nghe Đường Nguyệt Như khen Sầm Miễn thì vui vẻ, tiếng cười sang sảng của hắn lại giúp Sầm Miễn hoàn hồn lại. Sầm Miễn nhanh chóng thu trấn định trái tim đang nhảy loi choi trong ngực mình lại để tránh thất thố, việc mình chịu thiệt thì chỉ là chuyện nhỏ, đừng khiến cho Tam hoàng tỷ gặp nhiều phiền toái hơn là được.

Hoàng hậu nương nương cười ẩn ý, hỏi Đường Nguyệt Yên ở bên cạnh: “Nguyệt Yên, con còn nhớ Sầm Miễn biểu ca không?”.

Đường Nguyệt Yên vẫn hơi sợ Hoàng hậu, gật đầu một cái, nói: “Nhớ ạ…”. Vừa nói vừa nhìn Sầm Miễn một cái nữa, nàng vẫn cảm thấy hắn vẫn y như xưa, dáng vẻ nhút nhát cho nên nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Nhát gan.”.

Nhưng mà Đường Nguyệt Yên cũng đâu có ngốc, câu này nàng nói nhỏ đến độ gần như không thể nghe thấy được, tất cả mọi người có chút khó hiểu nhìn nàng.

“Cái gì?”. Hoàng hậu nương nương hỏi.

Nguyệt Yên thấy Lệ phi trừng mắt trợn mình, liền cười nói: “À, khi nhỏ con ít chơi với biểu ca, huynh ấy vẫn luôn đi theo Hoàng tỷ chứ không thèm để ý đến người khác.”.

Sầm Vạn Phong ha ha cười lớn: “Miễn nhi còn không mau đến bồi tội đi, hoàng muội con trách con không để ý đến người ta kìa.”.

Hoàng thượng cũng cười theo: “Nguyệt Yên à, chẳng phải con vẫn kêu muốn đi chơi hội hoa sao, để Miễn nhi đi cùng con đi.”.

Chúng thần xem náo nhiệt, rõ ràng là Hoàng thượng đang tạo cơ hội cho Sầm Miễn và Nguyệt Yên đây mà.

Đường Nguyệt Yên đã mím chặt môi rồi, ai muốn đi hội hoa với tên ngốc này chứ, vừa nói thầm lại vừa nhìn Bạch Hiểu Phong cách đó không xa.

Lúc này Bạch Hiểu Phong gần như hoàn toàn không chú ý đến nàng mà vừa bưng chén rượu vừa nhìn về phía bàn Bạch Hiểu Nguyệt kia, thấy Bạch Hiểu Nguyệt giúp Sách La Định ngoáy ruột ốc xà cừ thì than thở - Cùi chỏ nha đầu này hướng sạch ra ngoài hết rồi, chưa từng thấy nó ngoan hiền với người khác bao giờ, cả đại ca ruột này mà cũng chưa từng được đối xử như vậy đây này…

Trong lòng Đường Nguyệt Yên cũng chợt lạnh xuống, Bạch Hiểu Phong vốn dĩ chẳng quan tâm gì đến nàng cả…

“Nguyệt Yên, phụ hoàng con đang nói đó!”. Lệ phi vỗ trán Đường Nguyệt Yên một cái: “Ngây ngốc cái gì đấy!”.

Nguyệt Yên hồi phục tinh thần lại, giận dỗi: “Con không đi.”.

“Sao lại không đi?”. Hoàng thượng hỏi tới: “Không phải mấy hôm nay con đều nói muốn đi sao?”.

Nguyệt Yên nhìn Sầm Miễn một cái, ánh mắt chán ghét rõ ràng.

Trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu đôi phần, Đường Nguyệt Yên thích Bạch Hiểu Phong nên mới không thích Sầm Miễn.

Sầm Vạn Phong thì không hiểu nội tình, vẫn nghĩ là Nguyệt Yên xấu hổ nên nháy mắt với Sầm Miễn, ý bảo – Con chủ động chút đi!

Sầm Miễn cũng không hiểu lắm hội hoa là cái gì, hơn nữa hắn cũng không muốn bị tác hợp với Nguyệt Yên, không phải vì hắn thấy cô nương này không tốt mà vì cả tấm lòng hắn đã dành cho Đường Nguyệt Như cả rồi, không còn nhìn thấy người khác nữa, lúc này dù có cho hắn cả thiên tiên hắn cũng không thích.

“Hoàng thượng.”. Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ngài để Nguyệt Yên cùng đi dạo hội hoa với Miễn nhi, Nguyệt Yên vẫn còn nhỏ, cần thêm nhiều người đi cùng mới được.”.

Đường Nguyệt Yên ngẩn người, nhìn Hoàng hậu, lại nhìn mẫu thân mình một chút.

Lệ phi bình tĩnh uống trà, bất động thanh sắc.

“À…”. Sầm Vạn Phong nhanh chóng hùa vào: “Đúng thế, đúng thế, vậy tìm ai đi cùng bây giờ…”.

“Bạch phu tử.”. Hoàng hậu nương nương hỏi Bạch Hiểu Phong: “Hay là ngươi đi cùng bọn chúng đi.”.

Bạch Hiểu Phong lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên có chút khó hiểu, hỏi: “Đi đâu vậy?”.

Tất cả mọi người đều nhẫn cười, Bạch phu tử thất thần à?

Đường Tinh Trị nhắc nhở: “Muốn nhờ ngài mang Sầm Miễn và Nguyệt Yên đi hội hoa.”.

“À.”. Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái: “Được.”.

Hoàng hậu nương nương mỉm cười hỏi Đường Nguyệt Như: “Nguyệt Như à, con đừng có lúc nào cũng buồn chán ở trong cung thế, cùng đi ra ngoài hóng mát chút đi.”.

Đường Nguyệt Như nhìn Bạch Hiểu Phong một chút, gật đầu một cái: “Vâng ạ.”.

“Miễn nhi, con có đi không?”. Hoàng hậu cười hỏi Sầm Miễn…

Sầm Miễn gật đầu: “Vâng… con cũng muốn chiêm ngưỡng hội hoa của Hoàng thành một chút.”.

Thật ra thì dù Hoàng hậu nương nương không hỏi thì Sầm Miễn cũng muốn đi, được cùng Đường Nguyệt Như đi dạo hội hoa, có giảm thọ hai năm cũng được!

Lệ phi nhìn Đường Nguyệt Yên một cái: “Vậy con có đi không?”.

Mặc dù Đường Nguyệt Yên không cam lòng nhưng vẫn gật đầu một cái, nếu nàng không đi thì chẳng khác nào cho Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Như đi chơi hội hoa riêng với nhau rồi, tên ngốc tử đó thì làm được gì chứ.

“Cứ quyết định vậy đi.”. Hoàng thượng hài lòng gật đầu…

Đường Nguyệt Yên có chút khó hiểu mà nhìn Lệ phi.

Lệ phi nâng cằm, dùng chiếc đũa bạc tinh sảo đút một miếng gạch cua vào miệng nàng, cười ngọt ngào.

Nguyệt Yên ăn ngon, trong lòng đã hiểu… có thể hoàng nương đã thu xếp xong rồi.

“Kỳ lạ.”.

Trình Tử Khiêm một tay cầm cánh gà, một tay cầm bút lông viết lia lịa, miệng còn chậc chậc cảm thấy kỳ lạ…

Sách La Định hỏi hắn: “Lạ chỗ nào?”.

“Hoàng hậu nương nương lạ.”. Trình Tử Khiêm nói: “Lại còn để cho Tam công chúa và Bạch Hiểu Phong đi cùng, như vậy chẳng phải càng loạn à? Đừng nói là Đường Nguyệt Yên, cho dù có cả ba Đường Nguyệt Yên cũng không thể đấu lại được Đường Nguyệt Như. Sầm Miễn thì vừa nhìn thấy Tam công chúa đã không thể đi nổi rồi, chuyến đi chơi hội hoa này chẳng phải sẽ cực kỳ loạn sao?”.

Nhìn lại đám người Đường Tinh Trị lúc này, người nào người nấy đều mang vẻ mặt hăng hái bừng bừng, xem ra có thể chuẩn bị đi xem náo nhiệt rồi, có không ít quần thần cũng rất hứng thú, có vẻ cũng chuẩn bị đi hội hoa xem chuyện hay…

“Hôm du ngoạn hội hoa đó nhất định sẽ có loạn cho xem.”. Trình Tử Khiêm nheo mắt lại: “Chậc… đừng có xảy ra chuyện lớn gì đó.”.

“Có thể xảy ra chuyện lớn gì?”. Sách La Định vừa gặm cổ vịt vừa chậm rãi nói: “Chẳng lẽ sẽ phái người làm thịt Bạch Hiểu Phong à?”.

“Không phải chứ?.” Hiểu Nguyệt lo lắng, kéo Sách La Định một cái: “Vậy chúng ta cũng đi!”.

Sách La Định bất lực nhìn nàng: “Nàng chỉ còn lại ba chi mà cũng đòi đi chơi hội hoa à?”.

Hiểu Nguyệt lé mắt lườm hắn: “Về chép một trăm lần thi văn…”.

“Ta cõng nàng đi!”. Sách La Định hoảng hốt, nhanh chóng bổ sung: “Gì mà… có tý chuyện chỉ bằng cái rắm cũng bắt chép thơ văn, tổn thương tình cảm quá rồi!”.

Hiểu Nguyệt quay ngoắt mặt, nhịn không được mà cong lên khóe môi, lầm bầm một câu: “Ai thèm nói chuyện tình cảm với ngươi.”.

Sách La Định xán đến: “Còn ốc to không?”.

“Là ốc xà cừ.”. Hiểu Nguyệt bốc một nắm ốc qua, tiếp tục ngoáy ốc cho hắn ăn…

Trình Tử Khiêm ở bên cạnh cắn cán bút nhìn, trong lòng khó hiểu – Lão Sách học được cách tán gái lúc nào vậy?