Hiểu Đi Hi Đến

Chương 70: Vạn tuế gia chết trận




Lần đầu Hiểu Hiểu phát hiện mình sợ mùi thuốc súng sau khi đốt pháo nổ pháo hoa, là lúc trải qua tết âm lịch đầu tiên sau khi về nước.

Cô lớn lên ở Mỹ, chưa bao giờ biết chuyện có thể tùy tiện đốt pháo nổ, pháo hoa, đã thế lại đốt một cách tự do thoải mái, như thể không tốn tiền, nhà nhà đang tranh nhau, thi nhau đốt pháo, tiếng pháo ầm ầm, người này đốt to hơn người kia, người kia bắn pháo đẹp hơn người nọ.

Lúc đó, cô sợ run.

Vì ở Mỹ, đốt pháo cá nhân là một việc rất không dễ dàng. Đầu tiên, người Mỹ định giá pháo nổ, pháo hoa rất cao, ngoại trừ giá đắt đỏ thì thủ tục mua pháo cũng rất phức tạp. Trước tiên sẽ phải trình thẻ căn cước cá nhân, điền vào một tờ đơn về thông tin cá nhân rất phức tạp, bao gồm tên họ, giới tính, tuổi tác, địa chỉ gia đình, mục đích sử dụng số lượng pháo hoa đã mua, đồng thời còn phải đọc một bản hướng dẫn các thao tác dùng pháo rất dài. Sau khi đọc xong, người mua được yêu cầu kí tên, đây là tuyên bố miễn trừ trách nhiệm.

Vậy nên, ở Mỹ, việc đốt pháo hoa chủ yếu được chính phủ hoặc các cơ quan tổ chức, bọn họ sẽ mời nhân viên chuyên vận tải và đốt pháo để làm việc, địa điểm và thời gian đốt cũng được quyết định rất nghiêm ngặt, không phải muốn đốt là đốt. Dù ở khu phố Tàu, muốn bắn pháo hoa cũng phải trình đơn xin phép, được thông qua mới có thể đốt.

Hơn nữa, ở Mỹ thấy pháo hoa là chủ yếu, rất hiếm khi nhìn thấy pháo nổ.

Còn ở Trung Quốc, tết đến là bắn pháo, pháo hoa pháo nổ mang tới niềm vui cát tường, vốn chẳng có gì đáng trách, thế nhưng đốt dữ dội như vậy thì đúng là đã khiến Hiểu Hiểu sợ hãi. Nghĩ lại cũng đúng, lúc còn ở Mỹ, vì sống ở Washington, cơ hội để cô nhìn thấy pháo hoa cũng không nhiều, chỉ vào ngày độc lập Hoa Kỳ, lúc chính phủ tổ chức lễ mừng trọng thể thì mới có thể nhìn thấy.

Cũng vì lần tò mò đó mà cô đã phát hiện ra mình sợ những thứ ấy.

Xung quanh ngập mùi thuốc súng, lúc bay tới đầu mũi thì không gian thời gian như vừa thay đổi trong chớp mắt, không thể nhìn thấy bầu trời rực rỡ sắc màu, trước mặt chỉ là một màn đêm vô tận. Bỗng dưng cảnh sắc xung quanh biến đổi, đổi sang cảnh những người thân yêu bị nổ tan xác, cảnh tượng ấy lại như được tái diễn một lần nữa, những phần còn lại của chân tay, thịt vụn và máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt băng giá của cô. Nó đặc sệt, chân thực đến vậy đấy, khiến cô cảm thấy rất khó thở.

Mùi thuốc súng biến thành mùi màu tanh nồng nặc, bóp chặt ý thức của cô, tới gần tấc một, dù có nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đều như nhau, vặn vẹo méo mó, như quỷ ma đang đối diện trước mặt cô nhe răng cười gằn. Cô sợ hãi hoảng hốt, toàn thân tê dại, cả người lạnh buốt, thậm chí cũng không có sức để thét lên.

Vì quá sợ hãi, cô té xuống đất, co giật rất mạnh, miệng sùi bọt mép, nếu không phải có Cảnh Táp và An Hủy cũng ở đấy, có lẽ cô đã nguy kịch.

Bác sĩ bảo rằng, đây là một loại sợ hãi ký ức, chỉ cần gặp lại những thứ, âm thanh, mùi tương tự khiến cô sợ hãi thì đều làm cô mất khống chế và nhớ lại từng chi tiết một, rõ ràng như ở ngay trước mặt, nghiêm trọng thì có thể khiến tinh thần bị sụp đổ.

Vì thế, với pháo hoa, pháo nổ hay bất kể những thứ có khả năng bốc mùi thuốc súng, cô đều không tới gần, tránh xa được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.

Hai năm trôi qua, cô lại không gặp những thứ tương tự như vậy nữa.

Vậy mà đến hôm nay…

Sau khi cô rời khỏi Khang Hi, lúc đi ra ngoài hành lang thì pháo hoa đã được bắn lên trời, muôn nghìn sắc màu rực rỡ ánh lên trong mắt cô, không thấy thú vị hào hứng, chỉ có hoảng loạn. Sau cảnh sắc rực rỡ kia là một màn sương màu trắng, chưa cần chúng kéo tới thì cô đã như ngửi thấy mùi thuốc súng nhàn nhạt. Đầu óc trống rỗng, nhìn thấy cái gì cũng rất kinh khủng, chỉ một mực muốn rời khỏi chốn khiến cô cảm thấy sợ hãi này thôi.

Sự hoảng loạn đã áp đảo lý trí, cô sợ hãi chỉ muốn trốn đi.

Thế nhưng, cô không quen thuộc với nơi đây, khắp nơi đầy những người, tiếng vỗ tay hoan hô khi ngắm pháo hoa truyền vào tai cô thành những âm thanh hỗn tạp, khiến đầu cô đau như muốn nứt ra.

Trong hoảng hốt, cô thậm chí còn không phân biệt được phương hướng, chỉ muốn cách xa đám pháo hoa này.

Sau đó, Hiểu Hiểu nhìn thấy kí hiệu của bãi đỗ xe, nhớ tới xe của mình.

Khách sạn trang viên của Vệ thị có phục vụ đỗ xe cho khách, lúc tới trước cổng đại sảnh khách sạn, cô có giao chìa khóa cho nhân viên phục vụ nên cũng không biết vị trí cụ thể của bãi đỗ xe ở đâu, chỉ biết tìm biển chỉ đường mà đi.

Garage đỗ xe rất rộng, vì Vệ thị tổ chức tiệc nên trừ khách mời thì không có những vị khách nào khác, xe không nhiều, cô dễ dàng tìm thấy xe của mình. Chìa khóa xe được tìm ra trong hộp thủy tinh, đó là nơi giữ chìa khóa chuyên dụng của dịch vụ đỗ xe thay khách.

Cô run rẩy mở cửa xe, vội vàng muốn về nhà. Thế nhưng cắm chìa mấy lần mà vẫn không vào ổ khóa. Tay run rẩy, chìa khóa rơi xuống sàn xe, cô khom người lục lọi, thế nhưng tìm thế nào cũng chẳng sờ tới.

Tiếng đùng đùng của pháo hoa truyền từ bên ngoài, cũng khẽ thôi, nhưng vẫn khiến cô bị sợ đến mức cuộn tròn người. Rõ ràng ở đây không ngửi thấy mùi thuốc súng, vậy mà khi nghe tiếng pháo, Hiểu Hiểu vẫn như có thể ngửi thấy, kinh hoảng run lẩy bẩy, thậm chí nhìn ánh đèn mờ trong bãi đỗ xe, cô cũng cảm thấy rất chói mắt.

Không thể ở đây, cô cần một không gian thật kín, thật tối, không thấy, cũng chẳng nghe thấy gì.

Chờ khi cô trốn kĩ rồi, cô nắm tay tự đưa vào miệng, ngăn cản tiếng nức nở sợ hãi của mình, thế nhưng vẫn chẳng được ích gì.

Hô hấp càng lúc càng khó khăn…

Ai tới cứu cô đi…

Mau cứu cô đi…

Khang Hi…

***

“Hiểu Hiểu!”

Tiếng gọi sốt ruột vang trong bãi xe, vọng lại từng đợt, lúc cao lúc thấp, cứ vang lên bất chợt, liên tục không ngừng.

Theo sau đó là tiếng bước chân luống cuống.

“Khang Hi, chìa khóa xe không còn ở chỗ giữ nữa, nhất định Hiểu Hiểu đã lấy đi rồi!”

Vệ Bảo cũng vội vàng chạy tới từ sau, “Tôi vừa hỏi bảo vệ ở cửa, không có xe nào ra ngoài!”

Điều này cho thấy Hiểu Hiểu vẫn còn đang ở trong khách sạn.

Khang Hi nhảy lên nắp ca-pô của một chiếc xe, nhìn quanh garage. Khách mời đến tiệc mừng thọ của Vệ Ung Tụng đều là những người tai to mặt lớn trong kinh doanh, nổi tiếng trong giới chính trị. Trước mặt toàn những siêu xe nổi tiếng, bóng loáng, đủ loại màu sắc, hơn nữa đều là những mẫu mới nhất, tuy số lượng không được coi là nhiều nhưng cũng chẳng ít.

Bất chợt, một chiếc xe kiểu cũ Landrover màu đen nổi bật trong mớ siêu xe bóng loáng, cực kì chói mắt.

Là xe của Hiểu Hiểu!

Anh thầm vui mừng, lập tức nhảy xuống nắp động cơ, chạy tới, thế nhưng không mở được cửa xe.

“Hiểu Hiểu!” anh đập kính, dán mặt lên thủy tinh để kiểm tra, nhưng lại phát hiện bên trong không có ai.

Trái tim anh đập bình bịch, đi xung quanh xe, nhìn qua mọi cửa kính một lần, thậm chí còn nằm xuống đất để xem có Hiểu Hiểu dưới gầm xe hay không.

Cảnh Táp hỏi: “Khang Hi, có tìm thấy không?”

Anh đứng dậy, lắc lắc đầu, đôi ngươi màu đen sa sầm đến dọa người.

Chẳng lẽ anh đã đoán sai?

Vừa nghĩ tới cô đang sợ hãi ở một nơi mà không ai biết, trái tim anh như bị một tảng đá vô hình chèn lên, nỗi đau đến khó thở, từng giọt mồ hôi lớn rịn từ trên trán, tâm trạng sốt ruột nay càng trở nên nóng nảy hơn, khiến anh khó thể giữ bình tĩnh.

Anh nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên đập mạnh lên kính xe. Kính xe chưa vỡ mà tay lại đau buốt. Khang Hi không khỏi tự cười nhạo chính bản thân, đúng là vô dụng, đến có kính thủy tinh mà cũng chẳng đập được.

Bỗng nhiên, một tiếng nức nở rất khẽ đến tưởng chừng không nghe thấy truyền ra từ trong xe. Rất nhỏ, nhỏ đến mức Khang Hi cho rằng mình đã nghe nhầm.

Hiểu Hiểu!

Anh run lên, dán tai vào vỏ xe sắt, thế nhưng tiếng khóc lại biến mất. Khang Hi chắc rằng mình không nghe nhầm, đổi một chỗ khác rồi tiếp tục áp tai lắng nghe.

Tiếng khóc khẽ như muỗi kêu, một lần nữa lại truyền tới tai anh.

Khang Hi nhìn chỗ mình vừa áp tai vào, là cốp sau của xe.

Hiểu Hiểu đang ở trong cốp xe.

Dù chiếc Landrover này là xe hacthback (16), thế nhưng ở đằng sau có tấm chắn, không thể nào nhìn thấy tình hình trong cốp.

(*) Hatchback là một kiểu thân xe ô tô gồm 2 khoang: khoang động cơ phía trước và khoang hành khách và hành lý chung phía sau

Anh đưa tay muốn mở cốp, thế nhưng nó vẫn chẳng hề nhúc nhích, hẳn là đã bị khóa cứng bên trong.

“Cảnh Táp, đi lấy xẻng!”

Mắt Cảnh Táp đã sưng đỏ vì khóc, nghe thế thì ngẩn ra, “Xẻng?”

“Mau đi lấy nhanh, Hiểu Hiểu đang ở trong cốp xe!”

Cảnh Táp nghe thế, lập tức xách cổ áo Vệ Bảo, “Xẻng. Xẻng ở đâu?”

Vệ Bảo đưa mắt nhìn cô, thấy Cảnh Táp khóc mà đỏ cả mũi, bây giờ cũng chẳng so bì cách hỏi của cô nữa, “Chắc trong phòng an ninh có đó.”

Anh cầm bộ đàm rồi dặn dò với phòng an ninh, rất nhanh sau đó, một cậu bảo vệ mang một cái xẻng to chạy tới.

Khang Hi cởi áo vest, xăn tay áo, cầm xẻng đâm vào khe hở giữa cốp sau và thân xe, dùng lực để cạy ra.

Một tiếng xoảng, nắp cốp xe đã được cạy ra, Khang Hi ném xẻng qua một bên, vội vàng mở cốp.

Trong cốp xe nhỏ hẹp, Hiểu Hiểu cuộn tròn người, ánh mắt cuồng loạn, đôi môi run rẩy bị cô dùng răng cắn chặt, cả người kích động, run rẩy không ngừng. Tựa như cô không thể nhìn thấy bất cứ vật gì, cứ liều mạng trốn vào trong.

“Hiểu Hiểu?” Anh đưa tay muốn bế cô ra ngoài.

Đột nhiên cô rít lên, cực kì hoảng sợ, bờ vai mảnh dẻ bắt đầu run rẩy kịch liệt, nước mắt trào ra liên tục, len lỏi qua những kẽ ngón tay đang che mặt của cô.

Khang Hi nhìn thấy cảnh đó, cũng không dám tùy tiện đụng vào cô nữa.

Từ trước đến giờ cô chưa từng khóc… một lần cũng không…

Anh nhìn cô, như một con thú bị thương, cuộn mình rúc vào góc, không ngừng run rẩy, khiến lồng ngực Khang Hi như bị ai đó đâm một dao thật mạnh, hơi nóng dâng lên khiến mắt đau đến khó nhịn.

“Hiểu Hiểu…” Anh phải làm sao, phải làm sao mới có thể trấn an cô được đây.

Vì ánh sáng bất ngờ ập tới nên cô kinh hoảng đến tột đỉnh, lí trí như rách toạt, màn sương mù hỗn độn che mất tâm trí. Hiểu Hiểu không nhìn thấy từng giọt nước mắt đang rơi xuống từ trong mắt Khang Hi, hoàn toàn chìm đắm trong sự kinh hoảng của mình, không thể tự thoát ra.

Cô chỉ muốn tìm một không gian thật kín, tối mịt, chẳng nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất cứ cái gì.

Tối mịt, đen kịt.

Cô không nhìn thấy gì cả…

Khang Hi nhìn cô, đau xót, cảm giác bất lực dâng lên khắp người. Thế nhưng anh biết rõ, nếu không thể khiến cô tỉnh táo trở lại, nhất định Hiểu Hiểu sẽ nguy mất.

Anh lặng lẽ trèo lên xe, thừa lúc Hiểu Hiểu không chú ý thì ôm chặt cô vào lòng. Hiểu Hiểu đột nhiên bị anh ôm, sợ hãi sự đụng chạm của anh đến cực điểm, dùng móng tay gào lên cánh tay Khang Hi, thế nhưng dù cô giãy dụa thế nào, cũng chẳng thể thoát khỏi.

Cô rất sợ, nhưng lại bị anh giữ chặt hai tay, đầu cố lại đập mạnh vào anh.

Cơn đau ở trán kéo tới, anh cắn răng nhịn xuống, dùng sức để ôm chặt cô hơn.

“Lồng ngực tôi cường tráng ấm áp thế này em lại không chịu, cứ đòi ở trong cốp xe sắt lạnh ngắt. Hiểu Hiểu à, em chẳng biết chọn gì cả.”

Giọng anh dịu dàng dỗ dành, như đang hát một khúc hát ru.

“Em nói xem, sau khi Nếp sinh cún con, chúng ta sẽ đặt cún con tên gì nhỉ? Tôi nghĩ rồi, gọi nó là Trôi Nước đi. Em xem này, Nếp Vừng Trôi Nước, có thứ tự đàng hoàng.”

Anh lại tiếp tục dỗ dành, thi thoảng hôn lên mái tóc rối tung của cô.

Cảnh Táp ở bên cạnh nghe, rưng rưng nước mắt, tay kéo caravat Vệ Bảo để xì nước mũi.

Vệ Bảo chỉ biết trơ mắt ếch mà nhìn, khóe miệng không kiềm được mà giật giật.

Đột nhiên Khang Hi lại nói, “Hiểu Hiểu, gả cho tôi đi, được không?” Anh dừng lại một chút, “Nếu em không nói thì tôi coi như em đã đồng ý.”

Cảnh Táp đang rất cảm động, nghe thấy thế thì đực mặt ra.

Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây mà.

“Sau khi kết hôn, tôi muốn hai năm nữa thì mới có con, hơn nữa một đứa là đủ rồi, nhiều quá ầm ĩ lắm.”

Anh còn rất hăng hái là khác.

Tiếng dỗ dành vẫn ấm áp như trước, mở ra một khe nhỏ trong bóng tối bao trùm Hiểu Hiểu.

Màn đêm từ từ bị đẩy lùi, xung quanh cô xuất hiện một biển hoa rực rỡ nhất, gió nhẹ thoảng qua, hoa trắng cỏ xanh, tựa như một giấc mộng. Ở trong đấy, cô cảm nhận sự ấm áp từ trước đến nay chưa từng hay biết tới.

Hình như có tiếng gọi tên cô ở bên tai.

Mỗi tiếng gọi vang lên, sự đau khổ, lạnh giá vây khốn Hiểu Hiểu cũng từ từ tiêu tan.

Nụ hôn không thể nhìn thấy, rơi xuống môi cô.

Quen thuộc biết bao nhiêu.

Bàn tay không thể nhìn thấy, đang ôm cô thật chặt.

Ấm áp đến nhường nào.

Trái tim, giờ khắc này, rung động mãi thôi, xua tan tất cả sợ hãi.

Đôi ngươi màu đen của cô không còn trống rỗng vô hồn nữa, cũng chẳng hề buồn bã, lộ ra tia sáng rạng rỡ, như một vệt sao băng vừa lướt qua giữa ngân hà.

Khuôn mặt không có chút máu cũng dần trở nên hồng hào, hô hấp cũng từ từ bình ổn.

Cô không nhớ nổi bất kì chuyện gì, chỉ nhớ đến một cái tên, đang nhảy múa điên cuồng trong đầu,

“Khang… Hi…”

Vừa bật ra, cô cảm giác bàn tay đang đặt trên eo mình đang run lên, Hiểu Hiểu muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, thế mà anh lại càng ôm chặt hơn, vùi mặt vào trong hõm vai cô, bả vai anh khẽ run lên.

Cô không thấy khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy hõm vai mình vừa có cảm giác ươn ướt, lại nong nóng.

“Khang Hi, đây là đâu vậy?”

Cô không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Khang Hi lại càng dùng sức ôm chặt cô hơn, dường như sợ rằng cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Hiểu Hiểu ngẩn người, lại ngẩng đầu lên, một giọt nước nóng hổi rơi xuống trán cô.

Cô nhíu mày, “Anh khóc cái gì chứ?”

Nhìn Khang Hi trông rất yếu đuối, mỏng manh như thể trái tim cũng điêu tàn, ấy nhưng trong mắt lại toát ra vẻ mừng rỡ khấp khởi, bàn tay đang đặt bên hông cô lại càng siết chặt hơn.

Đôi mắt cô trong veo, có chút hoảng hốt, nhưng nhìn qua như đã khôi phục về bình thường.

“Hiểu Hiểu!” Cảnh Táp khóc òa gọi, ôm cô nức nở.

“Sao cậu cũng khóc thế này!?”

“Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu à…” Cảnh Táp khóc mà chảy cả nước mắt lẫn nước mũi, cứ gọi tên cô thật to, thế nhưng lại chẳng thốt nổi nên lời.

Một tiếng đùng, có tiếng đốt pháo âm ỉ truyền tới.

Hiểu Hiểu lại run lên, cả người bắt đầu run rẩy, mẩu chuyện đáng sợ kia lại lướt nhanh qua đầu.

Khang Hi lại ôm cô, “Không sao đâu, ở cách xa đây lắm!”

Dù không còn phát chứng cuồng loạn, cũng không rít gào điên dại nữa, thế nhưng nỗi sợ đã tích tụ lâu năm thì không dễ dàng biến mất như thế.

Cơn ấm áp trên người Khang Hi trở thành cọng rơm cứu mạng của cô, cô giữ chặt lấy tay anh, sau đó ngả vào lồng ngực ấy.

“Tôi… tôi… muốn về nhà!”

Cô không thể ở lại nơi này dù chỉ một giây phút nào nữa.

Khang Hi không hề do dự, lập tức ôm lấy cô, “Tiểu Bảo, tôi mượn lái xe nhà cậu một chút.”

Lúc này, cả anh và Hiểu Hiểu đều không thích hợp để lái xe.

Vệ Bảo liên lạc qua bộ đàm, gọi một tài xế của Vệ gia tới, một chiếc Rolls-Royce Phantom tức thì đỗ ngay trước bãi giữ xe.

Tài xế thấy họ đi, cung kính mở cửa xe thay.

Cảnh Táp thấy Hiểu Hiểu phải về, cũng muốn đi cùng, bị Vệ Bảo kéo lại.

“Cô gây loạn gì nữa, những lúc thế này tốt nhất nên để hai người bọn họ ở chung với nhau.”

Cảnh Táp có hơi không tình nguyện, thế nhưng cũng cảm thấy anh nói đúng, chỉ đành trơ mắt nhìn xe chạy đi.

Trên xe, Hiểu Hiểu nhắm mắt, vùi mặt vào lòng Khang Hi, không dám nhìn số pháo hoa vẫn còn được bắn ngoài cửa sổ. Chúng tựa như những đóa hoa lấp lánh, rực rỡ sắc màu, nhưng trong lòng cô, lại là một cơn ác mộng không thể xóa nhòa.

Chờ xe xuống núi rồi, trên đường cao tốc, sau khi chạy xa, không nhìn thấy chúng nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ấm áp trên người Khang Hi khiến cô không thể rời khỏi, mà anh cũng chẳng hề định buông cô ra.

Cứ ôm lấy nhau suốt cả con đường…

***

Chờ Hiểu Hiểu và Khang Hi đi rồi, Vệ Bảo mới quay về đường cũ, vừa đi được vài bước, khóe mắt phát hiện Vệ Hiểu đang ẩn mình trong góc.

“Anh hai?” Anh đã ở đó nhìn bao lâu rồi?

Nói đi nói lại, rốt cuộc Đoan Mộc Hiểu Hiểu là bạn gái của ai?

Vệ Hiểu đi ra, vẻ mặt bình tĩnh, “Tiểu Bảo, đi thôi, uống rượu với anh!”

“Không phải anh nói dù ở bất cứ lúc nào thì cảnh sát cũng không được uống rượu à?”

Anh ta ngửa mặt lên trời thở dài, “Hôm nay anh không phải cảnh sát, chỉ là một người đàn ông thôi.”

Như đã đoán được gì đó, Vệ Bảo đi tới, khoát vai anh, “Đi thôi, em đi với anh, chúng ta không say không về!”

Vệ Hiểu cười nói, “Được, không say không về!”

Cảnh Táp thấy hai anh em đi cả rồi, bỏ mặc cô, đứng ở sau kêu toáng, “Vệ Bảo, nhà anh còn tài xế nào không, tìm một người đưa tôi về đi.”

Vệ Bảo lại không để ý tới cô, cùng bỏ vào sảnh tiệc với Vệ Hiểu.

Trong sảnh tiệc, không ai phát hiện tiết mục vừa rồi, Vệ Ung Tụng đang nói chuyện hỏi thăm vài vị trong giới chính trị.

Vệ Bảo và Vệ Hiểu cùng nhau lên lầu hai, hai người tranh thủ không có chú Ông, mang rượu ngon của Vệ Ung Tụng đi mất, tìm một sân vắng, uống rượu.

“Anh, rốt cuộc giữa anh và Đoan Mộc Hiểu Hiểu đã xảy ra chuyện gì?”

Hai nam một nữ đúng là quá nhiều, anh bị làm cho hồ đồ rồi.

Vệ Hiểu nhấp một ngụm rượu, vị rượu cay xè kích thích anh rùng mình, “Cũng như chú thôi!”

Lúc này Vệ Bảo mới hiểu, “Cô ấy giả làm bạn gái anh?”

Anh ta gật đầu, lại uống một ngụm to.

“Em là em ruột anh, thế mà anh còn lừa cả em.”

Vệ Hiểu lại rót đầy cho mình một ly, “Những chuyện thế này đương nhiên phải càng ít người biết càng tốt!”

Muốn lừa địch thì phải lừa được người nhà trước.

Vệ Bảo trừng mắt nhìn anh, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim lo ngay ngáy cũng đã bình tĩnh lại.

Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi!

Hay lắm, mấy ngày qua đã dày vò Vệ Bảo đến hư người rồi, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua do mình đã sốt ruột đến rối tung rối mù, không nghĩ tới chuyện đi thăm dò ý của Hoàng hậu nương nương thế nào trước. Dù bản thân anh không thể thăm dò gì được thì cũng có thể nhờ Cảnh Táp.

Cảnh Táp không được thì còn Tần Viện…

Vệ Bảo che trán, tên tuổi cả đời thật sự đã bị hủy hoại hết rồi.

Lúc Vệ Hiểu đang chuẩn bị rót li rượu thứ tư thì Vệ Bảo lại giật bình rượu về, “Anh hai, uống ít thôi!”

Bình thường Vệ Hiểu không uống rượu, uống liền tù tì ba ly lớn như thế, lại còn là whisky nên mặt đã có màu đỏ không tự nhiên, “Đưa anh!”

Thấy anh cứ giữ rịt chai rượu không buông, Vệ Bảo cũng chẳng còn cách nào, đành trả lại chai rượu cho anh.

“Động lòng rồi?” Anh hỏi.

Thật ra cũng chẳng cần hỏi, cứ nhìn bộ dạng của Vệ Hiểu là biết, cái việc mượn rượu giải sầu thế này, rõ ràng đã động lòng mất rồi.

Vệ Hiểu lại uống một ngụm lớn, rượu vừa vào cổ, anh cảm thấy hơi đắng, lại hơi the the cay cay, cổ họng bị sặc, không nhịn được mà ho khan một tiếng, “Tiếc là đã muộn!”

Không, chưa từng bắt đầu thì sao lại bảo là muộn.

Vệ Bảo lắc ly rượu, vỗ nhẹ vào vai anh, “Chuyện tình cảm, em không giúp được anh. Chỉ là, có chuyện này em muốn nhắc nhở anh.”

“Chuyện gì?”

“Khang – Hi – thù – dai – lắm!”

Vệ Hiểu giơ li rượu lên, cười nói: “Cảm ơn đã nhắc!”

Vệ Bảo lấy li rượu của mình cụng vào li anh, “Anh tự cầu phúc đi.”

Sau khi cụng li, hai người cùng uống một hơi.

“Anh định đi Mỹ!” Đột nhiên Vệ Hiểu lên tiếng.

Vệ Bảo phụt một tiếng, phun hết rượu ra ngoài, “Anh, anh không cần phải trốn xa vậy đâu, chỉ cần sắp tới không để cậu ấy thấy anh là được mà.”

“Không phải anh muốn chạy trốn, chỉ là đội đặc công của anh và đội đặc chủng của Mỹ có một hoạt động huấn luyện, cấp trên phái anh đi. Anh vốn đang cân nhắc, bây giờ thì không cần phải suy nghĩ gì nữa!”

Vì nơi này chẳng có gì phải bận lòng nữa rồi.

Vệ Bảo thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng anh muốn chạy trốn phiêu bạc tận chân trời cơ chứ.

“Anh muốn đi bao lâu?”

“Một năm!”

Vệ Hiểu nghĩ, một năm, có lẽ đủ để Khang Hi quên chuyện ngày hôm nay rồi.

Thế nhưng, anh ta đã quá ngây thơ.

Bình thường Khang Hi mang thù là nhớ cả đời.

Đương nhiên, chuyện này để nói sau.

***

Ở bên kia, tài xế Vệ gia nhanh nhẹn đưa Hiểu Hiểu và Khang Hi trở về Phúc Để.

Lúc này đã gần nửa đêm, tiểu khu vắng tanh không bóng người. Hai người xuống xe, bác tài xế liền quay về để báo cáo kết quả công việc.

Vừa về tới đây, như đã quay lại pháo đài an toàn của mình, khiến tâm tình Hiểu Hiểu hoàn toàn bình phục.

Sau khi xuống xe, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Khang Hi, cách xa anh ba thước. Cứ nhớ lại hai người ôm ấp nhau suốt cả đường thì cô có phần cảm thấy không được tự nhiên.

Khang Hi vẫn tỉnh rụi đi sau lưng cô, cùng vào thang máy VIP.

Đợi khi cửa thang máy vừa đóng, thang máy bắt đầu đi lên thì anh đột nhiên lại đưa tay chạm vào bản điều khiển, nhấn nút tạm dừng, cả thang máy dừng chuyển động.

Hiểu Hiểu ngạc nhiên, “Khang Hi, sao anh lại ngừng thang máy vậy?”

Mặt anh sa sầm, áp sát cô, đè cô lên bức tường đằng sau. Tiếp theo, chống hai tay, vây cô lại giữa vòng tay của mình và bức tường.

“Không phải chúng ta nên nói chuyện rõ ràng một chút sao?”

“Nói chuyện gì?” Cô lấy tay chống lên lồng ngực không ngừng tiến tới gần mình của anh, hơi thở bắt đầu rối loạn.

“Về chuyện tôi làm người đàn ông của em!”

Mặt cô đỏ lên, miệng mấp máy một lúc lâu, thế nhưng lại không nói nên lời.

Khang Hi thở dài, “Hiểu Hiểu, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thậm chí cầu hôn tôi cũng đã cầu rồi!”

Bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa là tới nhà thôi, anh không muốn chờ đợi lâu hơn.

“Anh nói bậy bạ gì đó, anh cầu hôn lúc nào?”

Trong lòng Khang Hi nghẹn một cục, đúng là cô không nghe thấy thật rồi.

Thôi kệ, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, mấy chuyện cầu hôn thế này, làm mấy lần anh cũng chịu tất, chỉ cần đối tượng là cô thôi.

“Chuyện cầu hôn, bây giờ chúng ta bỏ qua, nói chuyện tôi trở thành người yêu của em. Em nói đi, rốt cuộc tôi có chỗ nào khiến em không hài lòng?”

Anh quyết định dỡ nóc nhà, nói thẳng. Nếu cứ để cô suy nghĩ thì không chừng vịt đã được nấu chín mà vẫn bay được mất.

Hiểu Hiểu không nói gì, những lúc thế này thì cô có thể nói gì được chứ.

Khang Hi lại cố gắng tự trình bày những ưu điểm của mình, “Cao ráo, giàu có, đẹp trai anh không nói nữa, tránh em bảo anh tự kỷ!”

Đây đã là tự kỷ lắm rồi đó ba.

Anh lại tiếp, “Anh biết nấu ăn, biết giặt quần áo, việc nhà em không cần phải lo, còn nữa…” Anh ghé tới tai cô, thổi một hơi nóng, “Hiểu Hiểu, anh là sao Xạ thủ!” (* Còn có tên là Nhân mã)

Cô ngẩn ra nhìn anh, sao Xạ thủ thì liên quan gì ở đây?

“Trong bảng xếp hạng XXOO, chòm sao Xạ thủ được xếp thứ nhất, có sức chịu đựng kéo dài, một lần nhưng còn hơn sáu lần đó!”

Hiểu Hiểu thật sự không dám tin vào lỗ tai mình nữa, mặt đỏ bừng.

Anh sợ còn chưa đủ, khuôn mặt ái muội tiếp, “Ngôn ngữ dân gian, đội đặc chiến bền bỉ!”

Cô chỉ muốn một tát đập chết anh thôi.

XXOO gì chứ… mặt cô bị đốt cháy tới nơi.

Một lần nhưng còn hơn sáu lần… Sạc ắc-quy à!

“Em không tin!?” Trông anh có vẻ khó chịu khi bị người ta xem nhẹ.

Cô vội vàng lắc đầu, não bộ chưa kịp suy nghĩ đã nói mê sảng, “Chưa thử, không thể bình luận…”

Anh cười cực kì giảo hoạt, híp mắt, hơi nóng thổi ra càng nóng bỏng, “Vậy thì thử…”

Lúc này Hiểu Hiểu mới nhận ra, anh đang cài bẫy cô.

“Khang Hi!” Cô đấm anh, “Anh bình thường chút đi!”

“Anh quá bình thường nên mới để em dây dưa tới bây giờ, hôm nay em phải nói rõ ràng cho anh, đừng để anh cứ nhung nhớ cả ngày, ăn không ngon ngủ không yên nữa.”

Cô quay mặt đi nơi khác, nói quanh co, “Ai… ai bảo anh nhớ.”

“Không để anh nhớ, chẳng lẽ lại để người khác nhớ cho à…” Anh lại dùng tay xoay mặt cô về, “Không được đánh trống lảng.”

Hiểu Hiểu ậm ừ nói, “Những thứ anh nói cũng không thể xem là ưu điểm được.”

“Thế cũng không tính sao?” Anh nhíu mày, vắt óc suy nghĩ một chút, sau đó cặp mắt sáng trưng, bất ngờ áp sát tới cô, “Hiểu Hiểu, anh quên nói, anh là hàng nguyên đai nguyên kiện, em là người đầu tiên lột vỏ đó. Thế nào, có cảm thấy cực kì VIP…”

Một tiếng bịch, mặt Hiểu Hiểu đỏ ửng, vùi thẳng mặt vào lồng ngực Khang Hi, đấm vào chỗ hiểm của anh, “Anh đúng là… đúng là…”

Chuyện trai tân mà cũng lôi ra nói được, cô chẳng còn biết nói gì đỡ cho được.

“Hiểu Hiểu à…” Anh nâng mặt cô lên, “Đừng trốn tránh anh nữa, cứ lại thế này, anh thật sự sắp phát điên rồi.”

Si mê dành cho cô đã thâm nhập vào máu thịt, mỗi nhịp đập đều là nỗi nhớ anh dành cho cô.

Mắt anh không chớp, nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu. Trong đôi mắt ấy có khát vọng dành cho cô, làm lòng Hiểu Hiểu hỗn loạn, khiến cô vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy yêu thương, nháy mắt mắt cũng có một tầng hơi nước.

Cơn sóng thâm tình gợn lên từng cơn trong mắt anh, nói ra tình yêu sâu sắc nhất của anh. Hiểu Hiểu biết, Khang Hi yêu cô, yêu rất đậm rất sâu.

Còn cô…

Cô nở nụ cười, để tay sau lưng ôm chặt anh.

Không cần chùn chân chi nữa…

Vì Đoan Mộc Hiểu Hiểu cũng đã yêu anh… Từ lúc nào ư…

Đã không còn quan trọng nữa rồi!

Hành động của cô đã trả lời cho anh. Khang Hi run rẩy, mừng rỡ, đột nhiên hôn cô, triền miên mà nồng cháy, làm cho đầu óc cô thậm chí còn chẳng có bước chuyển ngoặt theo.

“Hiểu Hiểu…”

Trong nụ hôn nồng nhiệt mê mải, cô nói, “Nhớ đó, không được nói dối em nữa…”

“Anh thề, lấy số tiết kiệm, bất động sản, xe cộ, cổ phiếu, quỹ, bảo hiểm, cửa tiệm… ưm…”

Cô kiễng chân, chủ động chặn lại cái miệng đang lải nhải kia.

Tranh thủ thời gian hít thở, Khang Hi kiên trì bổ sung: “Còn có sinh mạng và toàn bộ tình yêu của anh…”

Anh không nói nữa, cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào nụ hôn kích thích của cô mất rồi.

“Khụ! Khụ!” Từ cái loa đồng của thang máy, bất ngờ truyền tiếng ho khan.

Phản ứng đầu tiên của Hiểu Hiểu là dùng tay che mặt Khang Hi, đây đã là thói quen của cô.

“Chào cô cậu, chúng tôi định bảo trì thang máy buổi tối, các vị như vậy làm chúng tôi rất khó xử…”

Hiểu Hiểu đỏ mặt, trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực Khang Hi, thế nhưng tay vẫn che mặt anh theo bản năng. Khang Hi lập tức nhấn tắt nút tạm dừng trên bản điều khiển, để thang lại máy được vận hành bình thường.

Một tiếng ‘đinh’ vang lên, đã tới lầu mười hai.

Anh lập tức bế bổng Hiểu Hiểu, bước ra khỏi thang máy.

“Để em xuống, em tự đi được…”

“Không được!”

“Cái gì mà không được?!”

“Phải đóng dấu, còn ký tên nữa…”

Ký tên…

Mặt Hiểu Hiểu lại đỏ đến mức bốc khói, còn người này lại được voi đòi tiên nữa rồi.

Tiếc là khi Hiểu Hiểu tới cửa thì mới phát hiện mình đã làm mất chìa khóa, không vào được nhà.

Khang Hi cúi đầu nhìn cô, “Vẫn còn may, anh mua một căn ngay bên cạnh, hôm nay cứ ngủ ở nhà anh…”

Khang Hi lập tức bội phục khả năng dự đoán của mình.

Anh vênh váo bế Hiểu Hiểu lên, xông vào căn hộ sát vách như vũ bão.

Vừa vào phòng ngủ, liền tung cô xuống giường.

Hiểu Hiểu vừa chạm giường thì anh đã xông tới, thành thạo như diễn tập trăm ngàn lần rồi vậy.

Tiếng quần áo bị xé rách vang lên trong không khí…

Cô thật sự không dám tin, anh lại dã man như thế đấy.

Anh trói hai tay cô ở sau lưng, không để Hiểu Hiểu chống cự, lại mạnh bạo ấn cô xuống giường.

Dục vọng không thể kiềm chế bùng lên, cùng cơn khát tình mãnh liệt chẳng thể chống cự khiến cả người anh hưng phấn đến điên rồ. Anh muốn cô, khát khao và nhu cầu bức thiết này khiến anh chẳng có cách nào khống chế được chính bản thân.

Quần áo trên người bị anh dễ dàng xé mở, đôi môi điên cuồng hạ xuống, không buông tha một chỗ nào, từng dấu hôn đỏ tươi như những đóa hoa đang thi nhau nở rộ trên cơ thể trắng như tuyết của cô.

Vì hưng phấn và kích động, anh lại bắt đầu dùng răng cắn Hiểu Hiểu.

Cô rít một tiếng.

Đau!

Hiểu Hiểu dùng sức vỗ vào vai anh, thế nhưng Khang Hi lại chẳng hề có phản ứng lại, tiếp tục hết gặm lại cắn.

Con người, ngoài cái tính đùa giỡn người ta, chắc chắn có cả tính chó nữa.

Thế là, cô cũng há răng, cắn vào vai anh.

Khang Hi khó chịu kêu lên. Thế nhưng cơn đau kia chẳng làm anh rút lui mà ngược lại, càng khiến Khang Hi thêm hưng phấn, hôn hít như dã thú, dùng lực mạnh đến mức muốn mút hư da cô.

Đột nhiên Hiểu Hiểu nghĩ, anh nói đây là lần đầu tiên của mình, chắc chắn không phải nói xạo đâu.

Dã man như thế này, chắc chắn là tay mơ!

Sau đó cô lại nghĩ tới một việc….

Đến vấn đề nhỏ đã chôn sâu trong đầu…

Cô từng nghĩ, nhất định bạn gái của anh sẽ rất vất vả.

Cực kì vất vả…

Tức thì mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, bạn gái của anh không phải là cô đó sao?

Hiểu Hiểu có hơi hoang mang, “Khang Hi, anh chậm lại một chút…”

Cô cảm nhận sâu sắc rằng, về chuyện này, phải nói chuyện đàng hoàng với anh.

Khang Hi lại lẩm bẩm, “Hiểu Hiểu, ký tên…”

Ký với chả tên gì, ký vào thì tai nạn chết người mất.

Cô muốn đẩy Khang Hi, thế nhưng vì tay bị anh trói sau lưng nên hoàn toàn chẳng dùng được sức. Mà bây giờ, sức của anh mạnh đến dọa người, khiến cô không thể tránh thoát.

Cô vừa hoảng loạn lại khẩn trương, căng thẳng, bỗng dưng bụng dưới của cô nhói đau.

Hiểu Hiểu sửng sốt, hình như cô quên mất một chuyện.

Cô đưa mắt nhìn qua tủ đầu giường, mặt đồng hồ có hiện ngày tháng hôm nay.

Ngày 8?

Ôm trán…

“Khang Hi, em có chuyện muốn nói với anh…”

“Có gì chờ anh kí tên xong rồi lại nói…” Anh đang rất bận cơ mà.

“Không phải, anh nghe em nói đã…”

Anh ngẩng khuôn mặt vẫn còn phủ đầy màn sương dục vọng, cảm thấy linh hồn đã hưng phấn đến mức bay ra ngoài….

Khuôn mặt cô đỏ ửng nói úp úp mở mở, “Hình như em tới ngày rồi…”

Anh sửng sốt, người như bị đả kích, nhìn về ngày tháng trên đồng hồ…

Ngày 8!

Ngày 8 đáng chết!

Anh cũng biết chuyện này.

“Hiểu Hiểu à…” Khang Hi đau khổ rên, “Sớm muộn gì anh cũng chết trong tay em!”

Súng đã lên đạn mà không bắn ra được thì chỉ có tự nổ thôi…

Bỗng dưng anh lại chui vào ngực cô, không động đậy nữa.

“Khang Hi?”

“Chết rồi, có gì nói thì thắp hương…”

Hiểu Hiểu: “…”

Vạn Tuế Gia tử trận!

Hôm nay… là ngày mà thân thích của ai đó tới cửa…

Quan hệ của Vạn Tuế Gia và Hoàng hậu nương nương chính thức trở thành người yêu!

Giai đoạn – yêu đương – nồng cháy – bắt đầu!