Vì Vệ Bảo không nói gì nên Vệ Hiểu tưởng là đã cúp điện thoại, lại nghĩ
mình đã nói hết những gì cần thiết rồi, thế nên cũng cúp máy.
Còn trong nhà hàng, mặt Vệ Bảo như bắp cải tím ngắt, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Một lát sau, anh đặt di động xuống, chà mạnh lên mặt mình, hi vọng đây chỉ là giấc mộng.
Thế nhưng, năm chữ ‘Vệ gia sắp tiêu rồi’ cứ như bong bóng trong chai nước
ngọt, cứ sủi bọt ùn ục trong đầu Vệ Bảo. Anh mở chai rượu uống một hơi,
cứ như uống nước lọc.
Vị tổng giám đốc đứng bên cạnh nhìn ngơ ngẩn, đây không phải là chuyện mà
nhị thiếu gia của Vệ gia vốn trước nay có tiếng nho nhã làm.
Thế này là thế nào?
Dù rất tò mò nhưng là nhân viên, sao có thể can thiệp vào chuyện của ông
chủ, ông ta chỉ có thể kiềm chế sự hiếu kì, tiếp tục nhìn anh uống ừng
ực như bò.
Đột nhiên, Vệ Bảo biến sắc, cầm bình rượu bỏ đi.
“Tổng giám đốc Vệ, di động!” Ông ta ở sau gọi lớn.
Với người làm ăn mà nói, di động là một vật liên lạc rất quan trọng, nếu có gì sai sót thì ông ta không thể gánh nổi trách nhiệm đâu.
Vệ Bảo dừng chân, đưa mắt nhìn chai rượu trong tay, thật sự đang rất nóng ruột, anh còn không để ý đang cầm gì.
Tổng quản lý đưa điện thoại của anh bằng hai tay, “Tổng giám đốc Vệ, cậu đi thong thả!”
Vệ Bảo cầm di động, gọi điện thoại cho tài xế đậu xe trước nhà hàng, vừa lên xe liền gọi cho Cảnh Bất Mị ngay lập tức.
“Lão Cảnh, cậu đang ở đâu?”
Cảnh Bất Mị đang ăn tôm hùm ở quán của Hải Lãng, mùa hè mà, sao mà thiếu món tôm hùm mười ba hương và bia lạnh chứ, còn có tên ham ăn Kế Hiểu Nam
nữa.
“Đang trong quán Hải mập, sao vậy?”
“Cậu đợi tôi, tôi tới ngay đây!” Vệ Bảo cúp điện thoại, bỗng vỗ mạnh vào lưng ghế của tài xế, “Lái đi, tới đường Đông Điền.”
Quán ăn ‘Vợ tôi thích ăn mặn’ nằm ở trên đường Đông Điền.
Tài xế đã lái xe cho Vệ Bảo nhiều năm, vừa nói tên đường là biết anh muốn đi đâu, lập tức khởi động xe, chạy như bay.
Trên đường, Vệ Bảo cứ giục chạy nhanh, tài xế cũng liều mạng nhấn ga, may mà trên đường đi không bị chặn, đi thẳng một lèo, hai mươi phút sau đã tới nơi.
Cứ như đằng sau có người rượu đuổi, Vệ Bảo ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai.
Khang Hi có nửa số cổ phần tiệm ăn của Hải Lãng, vì anh em gặp nhau nên đặc biệt dành riêng một phòng bao để dùng riêng.
Anh đẩy mạnh cửa, Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam ở trong đang an ủi Hải Lãng.
Vì Hải Lãng bị Khang Hi bán, thấy rất thương cảm, uống bốn chai bia xuống bụng rồi, mặt đỏ như quả cà chua.
Thấy anh tới, Cảnh Bất Mị vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh gọi, “Tiểu Bảo, mau tới ăn tôm hùm này, còn đang nóng hổi.”
“Ăn tôm hùm cái gì! Tôi nói cho các cậu biết, Vệ gia nhà tôi sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi đây!”
Vừa nói hết câu thì Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam đều run bắn người, khiến Hải Lãng cũng tỉnh cả rượu.
Ba người thấy mặt anh xanh mét, lại nghĩ tới lời anh vừa nói, các tầm mắt đều rơi xuống đũng quần Vệ Bảo.
Bình thường đàn ông nói tới đoạn tử tuyệt tôn thì chắc chắn ở đây có vấn đề gì đó.
Ban đầu da mặt Cảnh Bất Mị căng lên, thấy anh em gặp phải chuyện này, nhất
định không được coi thường người ta, cậu cười cười: “Tôi còn tưởng
chuyện gì ghê gớm, đến đây, ngồi xuống cái đã, để anh đây khuyên chú mấy câu.”
Cậu ta kéo Vệ Bảo ngồi xuống, làm bộ như anh trai rất biết thông cảm, không cho Vệ Bảo có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói, “Loại bệnh này, không có
gì phải lo lắng, không phải chỉ là không đứng thôi đó sao, nhất định cậu bị áp lực quá thôi, cứ thả lỏng, không chừng mấy ngày sau là
ổn thôi, nếu cậu vẫn lo lắng” Cảnh Bất Mị vỗ ngực một cái, cực kì nghĩa
khí, “Tụi này cùng đi bệnh viện nam học với cậu một chuyến, bốc cái số,
để bác sĩ kê cái đơn là xong. Có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì cũng bồi bổ sức khỏe.”
Kế Hiểu Nam vội vàng phụ họa, “Đúng, không có gì phải lo hết, các anh em
đi chung với cậu. Bây giờ y học phát triển như vậy, nếu không trị được
thì chẳng phải vẫn còn cách thụ tinh nhân tạo đó sao, nghe nói xác suất
thành công rất cao, không chỉ không có dị dạng mà còn có thể dễ dàng
sinh đôi!”
Vì anh em, nhất định sẽ đi cùng, có điều khi đến đó, hắn nhất định sẽ đeo kính mát và khẩu trang để tránh bị người khác nhận ra.
Vệ Bảo quát, “Không phải thế!”
“Không phải?” Cảnh Bất Mị giật mình, tầm mắt lại đi bộ trên đũng quần Vệ Bảo
lần nữa, “Chẳng lẽ nòng nọc của cậu không ổn, khả năng hoạt động không
đủ hay là số lượng quá ít?”
Nếu là vấn đề này thì nghiêm trọng lắm! Vừa nghĩ đã chảy dài nước mắt thông cảm, còn trẻ như vậy mà ‘Đời con cháu’ không xài được, quá thảm.
Kế Hiểu Nam cũng muốn khóc.
Vệ Bảo nhìn thấy bọn họ bày ra vẻ mặt như thế, tức đến nổ phổi, “Các thằng khốn các cậu, nghĩ gì thế, không phải vấn đề của tôi, là anh trai…” Anh gãi gãi đầu, trong lòng rất loạn, nói gì cũng ấp úng.
“Anh cậu?” Kế Hiểu Nam chùi khóe mắt một chút, thấy hơi hồ đồ.
Vệ Bảo lại với lấy một chai bia, uống một ngụm lớn, “Anh tôi có bạn gái!”
Cảnh Bất Mị nghe, đầu óc cũng đờ đẫn, “Anh cậu có bạn gái thì sao có thể gọi là đoạn tử tuyệt tôn? Cậu có biết dùng từ hay không?! Cái này mà gọi là đoạn tử tuyệt tôn hả, rõ ràng phải là sớm sinh quý tử.”
Vệ Bảo lại uống một hớp bia nữa, nghiêm mặt nói: “Nếu tôi bảo, bạn gái của anh tôi là Hoàng hậu nương nương thì sao?!”
Ngoại trừ anh, ba người ở đây đều tưởng mình nghe lầm.
“Cậu… cậu… cậu nói lại lần nữa xem!” Giọng nói của Cảnh Bất Mị cũng run lên.
“Bạn gái của anh trai tôi là Hoàng hậu nương nương! Nghe thủng chưa? Đoan Mộc Hiểu Hiểu!”
Trong nháy mắt, cứ như ba người vừa nhìn thấy cảnh bom nguyên tử Hiroshima
rơi xuống… một tiếng ầm, bùm bùm… sau đó chìm vào im lặng.
Nếu cảnh này rớt vào thời cổ đại, anh trai đại thần, thừa dịp Hoàng đế không chú ý mà xơ múi Hoàng hậu nương nương, là tội gì?
Tịch thu gia sản giết chết cả nhà, lăng trì, ngũ mã phanh thây…
Bm rồi! Đoạn tử tuyệt tôn ba trăm phần trăm.
Mãi lâu sau, Kế Hiểu Nam mới đập mạnh lên bàn, “Tiểu Bảo, hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu!”
“Cút cm cậu đi, ai thèm nói dối cậu, anh tôi vừa gọi điện thoại đây này.” Vệ Bảo đã nghe rất rõ ràng.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Cảnh Bất Mị lắc đầu thật mạnh, “Nhất định anh cậu đang nói đùa thôi!”
Vệ Bảo lấy di động đưa cho cậu, “Nếu cậu nghĩ là nói đùa thì cậu tự mà gọi đi, gọi qua hỏi anh ấy một chút rằng có phải hay không.”
Vệ Bảo cũng muốn đó là đùa giỡn, ấy nhưng anh nghe và nhận ra ông anh mình không nói đùa chút nào. Mà bảo là đùa giỡn, trong trí nhớ của anh,
người anh cả này luôn cương trực công chính, thậm chí còn chẳng nói xạo.
“Sao? Đơ hết rồi sao? Nói cho tôi một tiếng xem bây giờ nên làm gì?” Anh tới
tìm người để bàn bạc tìm cách giải quyết chứ không phải tới nhìn bọn họ
biến sắc.
“Biện pháp?” Hải Lãng lên tiếng, ngồi dựa vào ghế trước mặt Vệ Bảo, “Bảo à,
tôi nói cho cậu biện pháp nhé, bây giờ cậu có hai con đường, một là bây
giờ tôi vào nhà bếp lấy con dao phay cho cậu, cậu mang chém anh cậu! Còn thứ hai, tôi vẫn vào bếp lấy con dao phay, tôi dâng cho Vạn Tuế Gia, để cậu ấy chém cậu! Nói, cậu chọn một cái đi!”
“Còn con đường thứ ba không?”
“Cậu nói thử xem?”
Vệ Bảo sửng sốt, đột nhiên cảm thấy lời thoại này quen quen thế nào.
Hải Lãng cười ha hả, “Vệ Bảo, cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy!”
Nhìn bộ dạng cậu ta là biết, rõ ràng muốn tranh thủ cơ hội ăn miếng trả miếng!
Đoạn đối thoại y chang lần Vệ Bảo thông báo cho Hải Lãng rằng Khang Hi đã bán cậu ta cho Tần Viện.
“Cút! Cậu ta bán cậu là do kết cục cậu tự gây ra, hợp đồng được ký như thế, trách ai được! Còn tôi, tôi gặp tai bay vạ gió!”
Kiếp trước anh đã tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại gánh phải chuyện này chứ?
“Chờ… chờ… chờ chút!” Môi Cảnh Bất Mị vẫn còn run rẩy, “Chuyện này không đúng!”
Vệ Bảo nhíu mày: “Cái gì không đúng?”
“Cậu có gọi điện thoại cho Vạn Tuế Gia chưa?”
“Cậu có bệnh à! Gọi cậu ta làm gì, chẳng lẽ nói cho cậu ta biết, vợ cậu bị
anh tôi hốt rồi nhé? Cậu muốn chết chứ tôi thì không!”
Vậy là coi như tự mang đầu tới cửa cho Khang Hi chém còn gì.
“Ai bảo cậu nói vậy, tôi muốn cậu hỏi xem, bây giờ tình hình của cậu ta và
Hoàng hậu nương nương thế nào rồi? Đang ân ái hay chia tay?”
Câu này đã nhắc Vệ Bảo, từ sau lần Khang Hi bị Hiểu Hiểu tát sáu cái, kết
quả thế nào chẳng ai hay, chỉ biết người này vẫn không hề tức giận mà
theo đuổi con gái người ta. Gần đây cũng chẳng liên lạc với bọn họ,
chẳng biết đuổi tới đâu rồi?
Nếu mà đã dẹp rồi thì không phải thiên hạ thái bình rồi sao?
Lúc này, Hải Lãng lại yếu ớt hỏi: “Các cậu nói xem, có khi nào Hoàng hậu nương nương bắt cá hai tay không?”
Vệ Bảo động li qua một bên, “Bớt thêm xúi quẩy cho tôi đi!”
“Không đâu, cô ấy không phải là loại người như vậy!” Cảnh Bất Mị lăn lộn trong giới giải trí, là người giải nhìn người nhất, “Nếu cô ấy bắt cá hai
tay, tôi sẽ chặt đầu mang tới cho cậu làm ghế ngồi.”
Phụ nữ bắt cá hai tay sẽ không tát người ta sáu cái, nhỡ người ta bị tát xong dông thì sao? Thế là không logic.
Vệ Bảo nhìn chằm chằm vào di động của mình, có nên gọi cú điện thoại này hay không? Anh vẫn còn do dự.
“Mau gọi đi, chết sớm siêu sinh sớm!” Cảnh Bất Mị ngồi bên cạnh cổ vụ,
“Chuyện này không thể kéo dài, càng kéo dài càng dễ sai lầm.”
Kế Hiểu Nam rót cho cậu một ly bia đầy, “Đây, uống đi, thêm can đảm!”
Vệ Bảo quả quyết cầm li bia uống liền một hơi, bia vào cổ họng, tức thì cuống họng được kích thích, cả người đầy tinh thần.
Anh cầm điện thoại chọn số.
“Alo?” Đầu kia điện thoại truyền giọng nói của Khang Hi tới, không khó chịu không bực tức, có vẻ mừng vui.
Vệ Bảo nuốt nước miếng, hỏi: “Vạn Tuế Gia, cậu đang ở đâu thế?”
“Tiểu Bảo à?” Khang Hi đang xào rau trong bếp, “Ở nhà?”
Nhà?
Nhà nào?
Quá là lập lờ đi hà.
“Có Hoàng hậu nương nương ở đó không?” Vệ Bảo cảm thấy hỏi như thế là thỏa đáng nhất.
Khang Hi đang bận không thể ngơi tay, đành phải kẹp điện thoại bằng vai, nghe Vệ Bảo hỏi vậy, anh vô thức đưa mắt nhìn ra phòng khách.
Trong phòng khách, Hiểu Hiểu đang ngồi xếp bằng trên thảm, thi thoảng lại xoa bụng Nếp. Nếp nằm ngửa, híp mắt hưởng thụ.
Anh cười dịu dàng, thu tầm mắt về, tiếp tục xào rau, “Đang ở bên cạnh tôi, sao vậy?”
Vệ Bảo nghe mà run như cầy sấy, Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam cũng thế, bọn họ
dán lỗ tai để nghe trộm điện thoại, nghe xong sắc mặt dòm y chang Vệ
Bảo, như bắp cải tím.
“Thế… gần đây cậu với Hoàng hậu nương nương có ổn không?” Vệ Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định.
Khang Hi liếc Vừng đang ngồi chồm hổm bên cạnh Hiểu Hiểu, ghen tị nói: “Người không như chó!”
Thế là sao?
Không hiểu!
Khang Hi nấu ăn xong, tắt bếp, trút măng tây được xào xanh mướt ra đĩa, lại
nói: “Đúng rồi, tuần sau là đại thọ bảy mươi của bác Vệ, ông ấy uống chè xuân Long Tĩnh không, có muốn tôi mua hai cân mang tới không?!”
Anh và Vệ Bảo chơi với nhau từ hồi tiểu học, hầu như đã quen biết với tất
cả mọi người trong nhà Vệ gia, hồi bé còn thường xuyên tới nhà Vệ Bảo
làm bài tập nên anh vẫn luôn rất tôn kính cha của Vệ Bảo.
Nếu như trước đây, chắc chắn Vệ Bảo sẽ nói: Hai cân thì có bao nhiêu, mua mười cân tới đây cho tôi.
Nhưng bây giờ… cứ cảm thấy cái gì Khang Hi tặng cũng là thạch tín.
“Không cần đâu, gần đây ông già thích uống Bích loa xuân!” Người cao tuổi thích uống trà, cha của anh cũng thế.
“Thế thì được, lần này tôi sẽ tặng ‘Phật động tâm’ cho ông ấy vậy!”
Phật động tâm là một tên khác của Bích loa xuân, ấy nhưng không phải tất cả
các loại Bích loa xuân đều đủ tư cách gọi là Phật động tâm, phải là loại bậc một, lá trà màu trắng hơi ngả xanh, dời dài mảnh, cuộn thành hình
xoắn ốc, có lông trắng nhỏ thì mới có tư cách gọi như thế,
Nghe nói sau khi ngâm Phật động tâm trong nước, màu nước trà xanh biếc trong veo mùi hương đậm nồng, vị ngọt lại rất thuần hậu, lưu lại rất lâu.
Khang Hi lại đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, cô cũng thích uống trà. Đại hồng bảo mua lần trước cô chê không đủ ngọt.
Được, vậy tiện thể mua cho vợ một chút.
Đang vẩn vơ, đột nhiên anh lại sực nghĩ không biết có nên đưa Hiểu Hiểu cùng tham gia bữa thọ yến hay không, chẳng những có thể đi một đôi mà cũng
giúp anh chặn mớ ‘bướm ong lượn lờ’.
Ý kiến này hay đây, đợi lát nữa lại hỏi câu.
Ở đầu kia, Vệ Bảo đã cạn kiệt vốn từ rồi, lúng ta lúng túng cả nửa ngày
mới nói: “Thật ra, tiệc thọ lần này, nhà chúng tôi không định làm lớn
lắm…”
“Vậy thì vừa hay!” Anh nghĩ Hiểu Hiểu vốn không thích những nơi đông người, nếu bữa tiệc ít người thì chắc cô sẽ đồng ý đi.
Vừa hay con khỉ! Tôi không muốn để cậu tới đó.
Thế nhưng, câu này… Vệ Bảo nuốt trong họng không dám nói.
“Còn nữa, gọi điện thoại cho Hải Lãng giúp tôi, dạo này Hiểu Hiểu thích ăn
tôm hùm nhỏ, bảo cậu ta gửi hai kg qua đây, bỏ đầu bỏ dây ruột, om đi,
đừng bỏ tiêu và ớt khô, cho nhiều lá nguyệt quế khô và vỏ quế vào…”
Vốn anh cũng muốn tự làm, nhưng vì phải om trong nồi lớn, mà nhà không có nồi như thế, chẳng thể tự làm được.
Hải Lãng ở bên cũng dán đầu tới nghe, thấy Khang Hi nói vậy, dù bị anh bán
nhưng vẫn cẩn thận ghi chép lại, để người của nhà bếp lo chuẩn bị.
Vệ Bảo nghe mà đầu đầy mồ hôi, mang tôm hùm nhỏ om với chả hấp cái gì, không bằng tự om thịt mình luôn.
Thấy tình hình này, Khang Hi vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, nhưng anh trai lại
bảo muốn đưa bạn gái là Hoàng hậu nương nương tới tham dự tiệc thọ của
cha.
Vậy rốt cuộc là thế nào!?
Anh càng nghĩ thì đầu óc càng loạn, hoàn toàn mất hết bao khả năng giỏi giang khôn khéo của trước nay.
Khang Hi không thấy anh nói tiếng nào, hỏi: “Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây!”
Vệ Bảo vội la lên: “Chờ một chút!”
“Sao?”
“Không… không có gì!” Vệ Bảo vẫn không dám hỏi trực tiếp.
Thấy anh ta không còn gì nữa, Khang Hi cúp điện thoại, mang măng tây đã được xào ngon lành tới phòng khách, “Hiểu Hiểu, ăn cơm!”
Hiểu Hiểu đáp, thấy Nếp đã ngủ, nói, “Khang Hi, anh giúp tôi một việc với, bế Nếp vào trong ổ chó đi!”
Nằm ngửa bụng để ngủ thế này thì đến chó cũng lạnh.
Khang Hi đi tới, khom lưng dùng lực, bế Nếp lên. Vì mang thai nên Nếp nặng lên nhiều, bế nó rất tốn sức.
Vừng thấy Khang Hi ôm Nếp, cứ như sợ anh sẽ làm nó té, hơi mất bình tĩnh, đứng dậy rên ư ử.
“Kêu cái gì! Không thấy tao đang hầu vợ mày hả? Chỉ có mày biết quan tâm vợ à? Nó còn là con gái của tao đấy!”
Vừng bị nạt một trận, cúi đầu kêu nhỏ, trông rất đáng thương.
Hiểu Hiểu nhìn thấy, trong lòng thấy khó chịu, “Có phải anh đặc biệt không ưa Vừng không?”
“Có à?” Mấy chuyện ghen tị với chó cưng, anh không thừa nhận đâu nhé.
“Có!” Từ khi biết Nếp mang thai thì anh đã bắt đầu không thích Vừng nữa,
“Vừng nhà tôi có gì không tốt chứ, thân thể cường tráng, tứ chi khỏe
mạnh, hình thể cân xứng, anh có gì không hài lòng hả? Lại nói, đây là do Nếp tự chọn!”
Khang Hi nhẹ nhàng đặt Nếp vào ổ chó, ngẩng đầu lên nói: “Thân thể tôi cũng
cường tráng, tứ chi khỏe mạnh, hình thể cân xứng, thế sao không thấy em
chọn tôi?”
Hiểu Hiểu thấy anh lại vòng về chuyện của hai người, giậm chân nói: “Không phải tôi nói đang suy nghĩ à? Anh sốt ruột cái gì?”
Đây là chuyện tình cảm, không phải trò chơi, không thể vì hai chữ ‘thiện
cảm’ mà cô lại đồng ý qua lại với anh được. Nếu như bản thân không thể
dành hết tâm trí vào mối tình này thì chi bằng đừng nên bắt đầu ngay từ
đầu.
Yêu một người cũng cần phải có dũng khí, thế nhưng cô vẫn chưa xác định mình có dũng khí ấy hay không.
Cô đã từng phạm sai lầm như vậy, dù rằng người kia đã qua đời khi cô vẫn
chưa gây bất cứ tổn thương nào cho anh ta, thế nhưng cô vẫn mãi để ý.
Một sai lầm như vậy, cô không muốn tái phạm lần nữa.
Khang Hi xoa xoa trán Nếp đang say ngủ, anh không sốt ruột, chỉ là sợ nếu
mình không hỏi cô lại quên mất. Trong chuyện tình cảm, cô luôn cần người đẩy một cái thì mới động một chút.
Anh thở dài một hơi, có dục vọng với một người thì gọi là thích, nhịn dục
vọng của mình vì người kia mới xem là yêu. Anh hiểu chuyện này rõ ràng
hơn bất cứ ai khác.
Anh có thể chờ, ấy nhưng… anh rất sợ bỗng nhiên có một người xuất hiện, chiếm được trái tim của cô nhanh hơn mình.
Trong đời, luôn luôn có một người có thể khiến bạn nở nụ cười rực rỡ nhất,
khóc lóc thấu triệt nhất, suy nghĩ sâu sắc nhất. Đối với anh, người này
đã luôn là Hiểu Hiểu từ lâu, thế nhưng lúc nào cũng sợ hãi, sợ rằng
người ấy của cô không phải mình.
“Được, không vội, để em từ từ suy nghĩ!” Anh nói, đứng dậy, đi tới bên cạnh
cô, “Tuần sau tôi có một bữa tiệc sinh nhật của trưởng bối, em có muốn
đi với tôi không?”
“Trưởng bối? Tôi không quen biết mà!” Cô không thích những kiểu quan hệ xã giao này lắm.
“Chỉ là tiệc trong nhà thôi, không có người lạ, mà em cũng biết đám bạn của tôi cả rồi…”
“Không muốn đâu!” Cô từ chối, “Tôi thà ở nhà chăm sóc Nếp còn hơn.”
Thấy cô đúng là không muốn đi, Khang Hi cũng thôi, cùng lắm thì hôm đó anh về sớm một chút với cô.
***
Ở bên kia, Vệ Bảo lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, à không, trên cái
chảo nóng đó còn hai con kiến khác nữa – Cảnh Bất Mị và Kế Hiểu Nam.
Ba người đi vòng vòng quanh bàn tròn, như thể tận thế sắp tới tận thế.
Cuối cùng, Vệ Bảo quyết định nên gọi điện thoại cho Vệ Hiểu, bảo hôm đó anh ta đừng tới bữa tiệc.
Vừa nghĩ đến điều này, anh lập tức gọi điện thoại.
Vừa kết nối điện thoại được thì câu phủ đầu của Vệ Bảo lại là: “Anh, bữa tiệc sinh nhật đó anh nhất định đừng đến!”
“Vì sao?”
“Đừng hỏi vì sao, nói tóm lại là đừng có đến!”
Vệ Hiểu hỏi: “Vì ông già không tin anh có bạn gái?”
Điều duy nhất Vệ Hiểu nghĩ tới chỉ có cái này.
Anh lại tiếp: “Còn chưa mang người về mà dựa vào cái gì lại không tin. Chú
nói cho ông ấy hay, những người ông ấy tìm anh không thuận mắt, đừng lấy tiêu chuẩn chọn phụ nữ của mình lên đầu anh, tự anh có mắt, tự biết
chọn!”
Vất vả lắm mới có thể khiến Đoan Mộc đồng ý giả vờ làm bạn gái của mình, đó cũng là để chặn sạch những tiệc xã giao mãi không hết, nói gì cũng
không thể bỏ qua cơ hội này được.
“Anh, anh nghe em nói, bạn gái của anh…”
Vệ Hiểu ngắt lời: “Chú đừng nói gì với anh cả, tự anh có chừng mực. Chú
bảo ông già hôm đó đeo kính lão vào, để anh cho ông ấy xem người phụ nữ
tốt là như thế nào!”
Một tiếng rụp, anh đã cúp điện thoại.
Vệ Bảo quýnh quáng đến mức mồ hôi từ chảy đầy đất.
Vệ Bảo lại định gọi cho Vệ Hiểu lần nữa, nhưng gọi mấy cuộc mà anh ta vẫn không bắt máy.
Đường này không thông rồi, vậy phải làm sao đây?
Đầu óc căng lên, đột nhiên Vệ Bảo nghĩ tới một người, vội vàng bấm số điện thoại.
Lúc này, Cảnh Táp đang chỉnh sửa báo cáo trong cục công an, thấy điện thoại anh gọi tới cũng rất kinh ngạc.
Vệ Bảo? Anh ta tìm cô làm gì?
Hai người có số điện thoại đối phương là lưu lại lần đi Bắc Kinh hôm đó, nhưng hai bên cũng không có gì để nói với nhau cả.
“Alo?” Cảnh Táp nhận điện thoại.
“Cảnh Táp, giúp tôi một chuyện được không?” Vệ Bảo vào để thẳng.
Đường đường là nhị công tử của công ty Vệ thị mà lại cần cô giúp ư? Cô có thể giúp được gì?
“Nếu là chuyện muốn tôi giúp anh trốn tránh hành vi phạm pháp thì anh tìm
lộn người rồi!” Đây cũng đúng là lời mà cô đã nói với Khang Hi, ấy nhưng Khang Hi vì muốn theo đuổi Hiểu Hiểu, còn người này thì chưa chắc muốn
theo đuổi ai đâu nhỉ?
“Tuần sau là tiệc sinh nhật của cha tôi, cô có thể giúp giả làm bạn gái của tôi không?”
“Hả?” Cảnh Táp không kiềm đưa tay ngoáy tai, sau đó lại hỏi lần nữa, “Anh vừa nói cái gì?”
“Giả làm bạn gái tôi!”
Bạn gái? Giả làm?
“Thần kinh!”
“Không phải có bệnh đâu, tôi thật lòng cầu xin cô giúp đỡ mà!”
Cảnh Táp tức cười nói: “Vệ thiếu gia, cảm phiền cho tôi hỏi một câu, vì sao
lại là tôi?” Anh ta là máy bay chiến đấu trong đám con ông cháu cha, cần loại phụ nữ gì mà chả có, thế mà còn cố tình tìm một cảnh sát như cô.
“Vì cô là cảnh sát!”
“Ơ?” Cô càng không hiểu gì hơn.
Vệ Bảo lại nói: “Tôi sợ hôm đó sẽ xảy ra chuyện …”
Cảnh Táp rùng mình, tấm lòng của người cảnh sát vì nhân dân phục vụ nổi lên
hừng hực, “Anh muốn tôi đến nằm vùng, giúp anh bắt kẻ xấu?”
“Không phải!”
Cảnh Táp nhíu mày, “Vậy rốt cuộc là gì?” Có phải sóng não của những kẻ có tiền đều quái lạ như vậy không?
“Tôi nghĩ, nếu hôm đó có cô ở đó, có một vài việc sẽ dễ làm hơn.”
“Chẳng hạn như?”
“Nhốt hết cả nhà chúng tôi vào tù đi!”
Cô ngạc nhiên đến mức tròng mắt cũng muốn nhảy ra ngoài, “Tôi thấy anh có bệnh thật rồi!”
“Không, tôi rất tỉnh táo!”
“Tỉnh cái gì mà tỉnh, có ai rảnh hơi lại đòi vào tù?”
Hai con ngươi của Vệ Bảo rất nghiêm túc, “Vì nếu hôm đó thật sự xảy ra
chuyện gì, tôi cảm thấy trong tù là nơi an toàn hơn tất thảy.”
Vì, Khang Hi sẽ quyết định giết không tha!
Cảnh Táp: “…”
Người này chơi lầy thế sao?
***
Lúc này, Hải Lãng ở trong phòng bao nhìn ba người đang đi vòng vòng, lúc
men say vẫn còn chưa xông lên não, bỗng dưng cậu ta nghĩ tới một việc.
Tại sao không ai hỏi xem Hoàng hậu nương nương có phải bạn gái của Vệ Hiểu hay không?
Tiếc là, không ai để ý tới cậu ta.
Sau khi cậu ta say mèm, cũng không nhớ tới nữa.
Cứ như vậy, sang đầu tháng chín, tiệc chúc thọ của Vệ gia được bắt đầu.
Gió nổi mây phun…