Đại học Khôn Hoa vào mùa hè mát rượi, sáng sủa, yên tĩnh, một vùng đất rời
xa bao ồn ào và phù phiếm, ngay cả không khí cũng trong lành tươi mát,
thi thoảng còn nghe tiếng hoàng oanh hót lanh lảnh, ngọc lan trắng và
hoa hồng thơm lừng và rực rỡ, kèm tiếng đọc bài vang vang, khiến cho nơi đây trở thành một thánh địa và phong cảnh hiếm có ở Thượng Hải.
Các vị học giả đều bảo: Học tập gian khổ mới có thể đề cao ước vọng chân chính. Nhưng bây giờ, cảnh vật trong sân trường đã được thể hiện qua bầu không khí học tập, các cô cậu học sinh đều dõng dạc nói một câu:
Không-có-điều-hòa-hỏng-mất-bốn-năm.
Nhất là mùa hè, không có máy điều hòa thì thật sự không thể nào chịu nổi!
“Thượng đế ơi, bao giờ mới sửa xong máy điều hòa vậy?”
Tề Cách Cách nằm bò trên bàn học ở ký túc xá, đeo một băng vải ghi chữ ‘Cố lên’ trên trán. Ngày kia thi môn Cơ học đất, cô bé đang tranh thủ từng
chút thời gian để ôm chân phật, thế mà điều hòa trung ương trong ký túc
xá nữ lại bị hư mất, nóng đến mức cô bé chẳng muốn làm gì.
Văn Kỳ nghiêm mặt nhìn Cách Cách, “Cậu làm gì thế, ai cũng chịu nóng như nhau cả thôi, không thấy tớ đang học bài sao?”
Cách Cách châm biếm, “Không phải cậu là chó mẹ đó à, chỉ cần thè lưỡi ra là được rồi!”
“Cậu…” Văn Kỳ tức giận đến xanh mặt.
Vì chuyện của Mẫn Lệ Ảnh mà đôi bạn cùng phòng Cách Cách và Văn Kỳ đã hoàn toàn trở mặt, không có chuyện gì làm là sẽ cãi nhau một trận trong
phòng.
Đại học Khôn Hoa không chỉ có sân trường đẹp mà phòng ở cũng rất xa xỉ.
Trong mỗi phòng ngủ của sinh viên nữ có bốn người, không có giường dưới, chỉ có giường trên. Bên dưới mỗi giường là bàn học và giá sách, ở mặt
sát tường khác là tủ quần áo cá nhân và một cái tủ lạnh lớn. Mỗi phòng
ngủ đều được trang bị điều hòa trung ương và nhà vệ sinh, phòng tắm
riêng có vòi sen và nước nóng được cung cấp 24h mỗi ngày.
Cách Cách và Văn Kỳ, Giang Nhiêu, Chu Thần Di đều là học sinh năm nhất khoa kiến trúc.
“Nói cậu là chó mẹ một câu thì đã nổi giận, vậy sao cứ suốt ngày đuổi theo
Tiểu Mẫn mà mắng vậy, còn nói xấu biết bao nhiêu điều bậy bạ sau lưng
cậu ấy. Sao? Cảm giác không dễ chịu hả?”
Văn Kỳ tức giận đến mức muốn chửi ầm ên, thế nhưng Giang Nhiêu bên cạnh đã
lên tiếng ngăn cản, “Đủ rồi, Văn Kỳ. Cậu không đấu lại Cách Cách đâu.
Đừng để mất mặt thêm nữa, dù sao chuyện này cũng do cậu không đúng
trước.”
Chuyện của Mẫn Lệ Ảnh, tất cả nữ sinh trong trường đều biết, có cả ghen tị,
lẫn gièm pha, nhưng rốt cuộc cô bé là loại người như thế nào thì thật ra rất nhiều người không hề biết, chỉ nghe người khác nói mà thôi.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang nghĩ Mẫn Lệ Ảnh là một cô nàng dâm đãng
thì Tề Cách Cách đã xuất thế giữa trời, che chở cho bạn như gà mẹ, gần
như đã coi nữ sinh toàn trường là địch.
Nếu là những người khác thì e rằng sẽ trở thành đối tượng bị nữ sinh cả
trường bắt nạt. Thế nhưng Tề Cách Cách rất có bản lĩnh xoay chuyển tình
thế, tìm từng người để nói chuyện, cứ cun cút đi sau bọn họ, dùng lý
giải thích, lấy tình lay động, nói đến mức rất nhiều nữ sinh chẳng còn
mặt mũi mà nhìn người khác.
Giang Nhiêu và Chu Thần Di cũng là một trong số đó, vốn dĩ hai đứa cũng như Văn Kỳ, thấy Mẫn Lệ Ảnh là muốn bắt nạt.
Cái cảm giác căm ghét này vốn không có lý do, chẳng qua là bầy đàn, thấy
người khác làm vậy thì mình cũng làm theo, hoàn toàn không nghĩ tới cảm
nhận của người bị bắt nạt. Vì người bắt nạt không phải mình, trái lại
còn cảm thấy nếu làm như thế thì càng tỏ ra mình có tinh thần đồng đội.
Đây là một loại hiện tượng bình thường ở trường học, mọi người có một phạm
vi riêng, đa số mọi người đều mong muốn dung nhập và không phải rời đi,
thế nên không ai dám rời khỏi cái phạm vi đó. Dù biết việc đó là mất đạo đức, những vì không bị xa lánh, cũng làm theo.
Xã hội là như thế, đại học càng là thế, đấy gọi là nhân tính.
Thế nhưng, Tề Cách Cách lại là một trường hợp đặc biệt. Cho tới bây giờ,
chưa ai dám loại trừ cô bé, chỉ có cô bé loại trừ người khác mà thôi.
Cô nhóc như một trái ớt nhỏ, dám trêu vào, bất cứ lúc nào cũng có cách khiến bạn bị cay đến chết.
Thậm chí còn có người lén đặt biệt danh cho cô nhóc: Jalapeno (tên một loạt
ớt rất cay, là thực vật có khả năng tấn công mạnh trong trò Plants vs
Zombie, có thể tiêu diệt được nguyên một con zombie.)
Biệt danh này thật là chính xác. Người cũng như tên, lực sát thương và sức
phá hoại rất mạnh, có nhiều nữ sinh chỉ nghe thấy giọng của cô nhóc,
chưa thấy bóng dáng đâu đã sợ đến mức đi đường vòng.
Văn Kỳ nhún nhường, “Tôi… tôi cũng chỉ nghe Linh Mai nói mà thôi, sao tôi biết cậu ta bịa đặt chứ!”
Nó nhắc tới Linh Mai, tên đầy đủ là Tôn Linh Mai, hoa khôi khoa âm nhạc, lại còn là con nhà giàu.
Cách Cách hừ lạnh, “Trong đầu cậu toàn phân cả à, dù là học hành không tốt
thì vừa nghe thôi cũng đã có thể phân biệt thật giả. Đừng nghĩ là tôi
không biết cậu nghĩ gì. Cậu làm như vậy rõ ràng vì cậu ta đã cho cậu lợi ích. Đừng hòng mà giấu diếm, tôi đã thấy từ lâu rồi. Không phải là một
túi LV, gốm đời Đường đó à? Rõ ràng ăn của người ta rồi thì phải nhún
nhường biết điều thôi ấy mà!”
“Ai nói là cậu ta tặng, tôi… tôi tự mua!” Rõ ràng trong giọng nói của nó không có sức mạnh nào cả.
“Tôi nói cho cậu biết, túi xách này là giả thôi, cùng lắm chỉ là hàng fake
loại 1. Cậu đừng có tin, tôi hiểu về loại túi này hơn cậu nhiều.”
Trong nhà có một bà mẹ lấy ‘Giỏ xách trị bách bệnh’ làm câu cửa miệng, cùng
một ông ba phấn đấu suốt đời vì sự nghiệp ‘Mua giỏ xách cho vợ’ thì từ
nhỏ, cô bé đã xem chán chê những mẫu túi sách trên thế giới này rồi, đã
luyện thành một đôi mắt thần, không cần sờ, chỉ cần nhìn cũng biết.
Văn Kỳ ngẩn ra, nó hoàn toàn tin rằng Cách Cách không nói sai. Dù Cách Cách ăn mặc bình thường, không có siêu xe đưa đón thì bất kì ai cũng có thể
nhận ra, chắc chắn gia cảnh nhà cô bé rất tốt. Qua khí chất và tác phong hằng ngày là thấy.
Nó khóc òa, trông rất tủi thân ấm ức.
Cách Cách nhíu mày, “Khóc lóc gì, ném giỏ sách vào mặt cô ta đi. Không phải
lúc bắt nạt Tiểu Mẫn cậu khí phách lắm mà, sao giờ lại như góa phụ đen
thế.”
“Thôi được rồi, Cách Cách, thật ra cậu ấy cũng tự biết mình sai từ lâu rồi,
sợ mất thể diện thôi.” Chu Thần Di đang nằm trên giường đọc sách nói.
“Hừ! Có tủi thân thì Tiểu Mẫn còn tủi thân ấm ức hơn cậu ta biết bao nhiêu. Thôi đi, chẳng thèm cãi nhau với cậu!”
Cách Cách lại dời sự chú ý của mình vào quyển sách giáo khoa về nguyên lý cơ học đất, đột nhiên nghĩ, trời nóng thế này, không biết Tiểu Mẫn có khỏe không, liền gọi điện thoại cho bạn.
“Alo?” Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên.
“Tiểu Mẫn, cậu đang ở trong phòng à?”
“Không phải, trong phòng nóng quá, tớ ra ngoài, đang ở trong vườn hoa. Cậu ôn bài thế nào rồi?”
Cách Cách xụ mặt, “Tớ nóng tới chết rồi đây, còn lòng dạ nào mà ôn tập nữa.”
“Tĩnh tâm là tự nhiên mát thôi!”
“Cậu tĩnh tâm được, chứ tớ thì không!” Từ nhỏ cô bé cầm tinh con khỉ, vốn
chẳng bao giờ tĩnh tâm được, “Cậu đang ở trong vườn hoa làm gì thế? Đám
ngu dốt trong phòng lại bắt nạt cậu nữa à?”
Mẫn Lệ Ảnh vội vàng lắc đầu, “Không có, từ sau khi cậu mắng bọn họ xong,
bọn họ không bắt nạt tớ nữa. Chỉ là tớ thấy trong phòng bức bối quá, thế nên ra vườn hoa ngồi thôi. Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ
đang thử sáng tác.”
“Không bắt nạt cậu thì tốt! Nhưng cậu đừng có mà gạt tớ đấy!”
Mẫn Lệ Ảnh cười đáp: “Không có thật mà, bọn họ còn không nói chuyện với tớ nữa chứ.”
“Ừ, thế thì được, vậy cậu về sớm đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm!”
“Tớ biết rồi, à phải, chút nữa tớ có đi ngang qua canteen, có muốn tớ mua cho cậu que kem không?”
Cách Cách vội vàng gật đầu, “Được đó, tớ muốn ăn hai cây!” Trời nóng thế này, lại không có điều hòa thì chỉ một cây thôi sao đủ.
“Ừ, một kem nước muối một kem đậu xanh đúng không?” Cô bé rất hiểu rõ về sở thích của Cách Cách.
“Đúng rồi, chỉ có cậu hiểu tớ!”
Cúp điện thoại, Văn Kỳ vẫn còn khóc huhu, Cách Cách không chịu nổi, đành cùng Chu Thần Di, Giang Nhiêu an ủi nó.
Cũng chẳng còn cách nào khác, nói năng chua ngoa lòng mềm như đậu hũ là di truyền của nhà bọn họ.
Trong vườn hoa bên kia, Mẫn Lệ Ảnh im lặng ngồi trên bãi cỏ, vẽ từng kí tự.
Mỗi kí tự âm nhạc đều là tâm huyết của cô bé. Học piano là sở thích, mơ
ước của Mẫn Lệ Ảnh là trở thành một nhạc sĩ.
Đến khi phổ xong một chương, cô bé nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua tám giờ.
Vội vàng đứng dậy rời khỏi bãi cỏ, cẩn thận cất quyển sổ ghi chép vào
trong túi xách, tiện thể lấy ví tiền ra, chuẩn bị đến canteen mua kem
que cho Cách Cách.
Vừa bước được vài bước thì phía trước có một bóng đen nhảy ra, dọa Mẫn Lệ Ảnh giật nảy.
“Mẫn Lệ Ảnh, anh đây tìm được cưng rồi nhé.”
Trần Bách Thụ bất ngờ xuất hiện khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô bé lập tức trắng bệch.
“Sao thế? Tưởng anh đây bị nhốt rồi à? Anh nói cho cưng biết, nhà anh có
tiền, quen biết nhiều, có nhiều… Ê này, cưng chạy đi đâu thế? Anh đây
còn chưa nói hết.”
Mẫn Lệ Ảnh như con thỏ bị hoảng sợ, thậm chí còn không dám gọi lớn, chỉ hốt hoảng chạy về hướng khác.
Trần Bách Thụ vội vàng đuổi theo, phía sau còn có thêm bốn đứa khác, là đám côn đồ đã cùng gã bắt nạt Cách Cách, Mẫn Lệ Ảnh.
Trong bốn người, thằng béo nhất cao nhất là Nguyễn Hiểu Thành nói: “Anh Thụ,
anh nói nhiều vậy làm gì, cứ đi tới bắt thẳng nó thì không phải xong rồi à?”
Trần Bách Thụ quát, “Mày thì biết cái gì, ai bảo tụi mày bắt? Tao chỉ muốn dọa nó một chút thôi.”
“Anh Thụ, anh ngồi trong trại tạm giam đến ngu rồi không? Ngồi có năm ngày
chứ mấy, sao thành gan thỏ rồi thế?” Người vừa nói là một tay nhỏ người
đầu trọc, tên là Diêu Hổ, trong bốn người là đứa lớn tuổi nhất.
“Cút cmm đi, tình hình bây giờ không giống trước nữa! Tụi mày đừng làm xằng! Tất cả nghe tao!”
Diêu Hổ nói: “Được, nghe lời anh. Có lần nào tụi em không nghe lời anh đâu.
Nhờ anh cho tiền mà em gái em mới có thể được mổ, anh nói gì em cũng
nghe hết. Anh là đại ca của em, đại ca ruột!”
“Dẹp đi, bỏ tiền cho tụi mày đi học ban đêm, tụi mày không chịu mà còn nói
nghe tao!” Trần Bách Thụ đuổi theo Mẫn Lệ Ảnh một đoạn, dừng lại thở hổn hển.
“Tụi em không biết đọc sách đâu anh, tìm người đánh nhau còn được!’
“Được cmm! Lần trước bị người ta đánh thành như vậy, tụi mày còn kêu thảm hơn tao!”
Diêu Hổ cười ha hả nói, “Tại lần đó gặp địch mạnh. Thật là, kiếp này em chưa bao giờ thấy con đàn bà nào có thể đánh nhau như vậy cả.”
Nghĩ tới là trong lòng gã còn thấy tởn.
“Sao dừng lại hết thế, có đuổi theo nữa không? Tao phải xin nghỉ mới tới
được đấy.” Trên tay Mã Tuấn toàn vết dầu nhớt, đang cố gắng chà lên bộ
quần áo lao động. Mỗi ngày hắn đều làm việc trong một xưởng sửa ô tô nhỏ gần đó, hôm nay không ai thay ca nên đành phải xin ông chủ cho nghỉ.
Trần Bách Thụ suy nghĩ một lúc: “Thôi được rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại đến!”
“Mai đến nữa hả?” Dương Dương là đứa nhỏ nhất trong bốn người, vừa qua hai
mươi, không việc làm, chủ yếu trà trộn vào những tiệm net kiếm tiền qua
game online, thi thoảng sẽ quản lý tiệm net.
Bốn thằng đều mồ côi cha hoặc mẹ hay gia đình li dị, không học hành đàng
hoàng, nhưng biết chút kĩ năng, quen Trần Bách Thụ trong một sàn nhảy.
“Anh Thụ, gần đây trông anh là lạ.” Diêu Hổ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định nói ra.
Trần Bách Thụ gãi gãi đâu, ngồi xổm trên đất rít điếu thuốc, “Lạ ở chỗ nào?”
Dương Dương nói: “Em cũng thấy, cũng không phải có gì không thích hợp, chỉ là không giống trước đây. Trước đây trông anh cứ có vẻ khó chịu, cả cười
cũng rất giả. Nhưng bây giờ nhìn qua thấy anh có vẻ rất tinh thần, như
là…” Nó vắt hết óc để nghĩ ra ví dụ, “Như người hút ma túy vậy, tự nhiên có một ngày bỏ nghiện.”
“Đúng, giống vậy đó. Em cũng thấy thế, tinh thần cả người cứ phơi phới!” Mã Tuấn cũng châm thuốc nói.
Trần Bách Thụ sờ lên mặt mình, “Thật à?”
“Thật!” Bốn người cùng đồng thanh.
Gã cười ha hả, vô lý sờ lên sợi dây chuyền trên cổ. Dây chuyền bằng bạc nguyên chất, hơi cũ, đã hơi sạm đen.
“Vì tao đã suy nghĩ cẩn thận, thông suốt rồi.”
Bốn người nhìn gã không hiểu.
Trần Bách Thụ dập tắt đầu thuốc lá, đứng dậy duỗi eo, nói: “Có người nói với tao, cuộc đời mình, không cần thiết phải sống dưới cái bóng của người
khác, mình muốn đi đường nào thì đi đường đó, không cần phải luôn mong
muốn trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ. Thế cũng vô dụng thôi, mỗi
người là độc nhất vô nhị, không thể nào có bản sao y khuôn y dạng.”
Sau khi nói mặt gã cười tươi, nụ cười đó như thể được siêu thoát, tựa như
gông xiềng quấy nhiễu nhiều năm đã biến mất, cực kì nhẹ nhõm.
“Ai nói với anh thế?”
“Mày không cần phải biết, nghe theo tao là được, ngày mai chúng ta lại quay
lại. Nhớ kĩ, hù dọa nó thôi, đừng để nó bị thương thật!”
Bốn người ồ lên, không nói gì nữa.
Trần Bách Thụ lại nói, “Được rồi, về thôi. Tao mời tụi mày ăn khuya.”
“Được à nha, em đói bụng rồi. Ăn tôm hùm đi. Em biết gần đây có một tiệm tôm
hùm rất ngon.” Mã Tuấn làm việc cả ngày trời, tối chưa ăn đã chạy tới,
đang đói bụng đến choáng váng.
Trần Bách Thụ gật đầu, vừa quát bốn thằng liền bỏ đi.
Mẫn Lệ Ảnh tìm một hòn núi giả để núp vào, sợ đến mức ngồi xổm trên đất ôm
đầu, thậm chí còn chả có dũng khí gọi điện cho Cách Cách. Chờ lâu, không thấy đám người Trần Bách Thụ đuổi tới nữa, cô bé lén ló đầu ra dò xét,
thấy không có ai mới vội vàng chạy về phía ký túc xá nữ.
Lúc vào ký túc xá rồi, cô bé mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, sau đó lên lầu tìm Cách Cách.
Cách Cách thấy bạn tới, liền chìa tay rồi, “Kem của tớ đâu?”
Lúc này Mẫn Lệ Ảnh mới sực nhớ mình không mua kem, “Tớ… tớ quên mất!”
Cách Cách vươn tay đâm vào trán bạn, “Xem trí nhớ của cậu này, tớ đang trông kem của cậu để chịu đựng mà học cả tối đấy!”
“Tớ xin lỗi!”
Cô bé định nói chuyện về Trần Bách Thụ, nhưng thấy vành mắt của Cách Cách
thâm đen, nhất định đã học hành ôn thi rất vất vả. Cơ học đất là một môn rất quan trọng với các sinh viên khoa kiến trúc, hằng năm, có không ít
học sinh đã hi sinh ở môn này.
Mẫn Lệ Ảnh không muốn để Cách Cách lo lắng, tránh ảnh hưởng thi cử của bạn.
“Thôi vậy, trong tủ lạnh còn Coca. Thôi không được rồi, tớ phải bỏ đầu vào tủ lạnh cho đông bớt mới được!” Không phải là ‘bỏ đầu vào’ mà là ‘đút vào’ mới đúng.
Mẫn Lệ Ảnh gượng cười cứng ngắc, “Ngày mai tớ nhất định sẽ mua cho cậu. Vậy cậu học trước đi, tớ về nhé.”
Cách Cách cứ cảm thấy cô bé có gì đó là lạ, “Cậu không sao đấy chứ?”
Mẫn Lệ Ảnh lắc đầu, “Tớ vừa soạn nhạc trong vườn hoa, không ngờ soạn nhạc khó đến vậy, tớ đau đầu lắm ấy.”
“Cậu đàn piano giỏi vậy, đàn được bao nhiêu bài nổi tiếng như thế, cần gì phải tự soạn nữa? Mau về ngủ đi!”
Mẫn Lệ Ảnh gật gật đầu, hai người chào tạm biệt.
Ngày hôm sau, vì thi Cơ học đất, Cách Cách ôn bài đến trời đất quay cuồng,
xem cái chết như không. Bình thường cô nhóc mê chơi là thế, đến đêm
trước ngày thi thì tế bào não hoạt động như motor quay, một lòng một dạ
tập trung hết vào việc học.
Mẫn Lệ Ảnh thấy bạn học hành nghiêm túc như vậy, không dám quấy rầy, vừa ra khỏi cửa lại bị đám Trần Bách Thụ bao vây. Cô bé trốn, gã đuổi theo,
Mẫn Lệ Ảnh sợ đến mức chạy khắp vườn hoa, vừa trốn vừa khóc.
Cô bé cầm di động, muốn tìm người cầu cứu. Cách Cách là lựa chọn đầu tiên, nhưng lại không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng cô bạn thân. Trong danh bạ, ngoại trừ số của Cách Cách thì còn có điện thoại của ba, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Cô bé càng nghĩ càng sợ, số điện thoại
trong danh bạ chưa tới mười số, một trong số đó chính là điện thoại của
Hiểu Hiểu.
Như tìm thấy cứu tinh, cô bé gọi tới, thế nhưng không có ai nhận.
Trần Bách Thụ ở cách đó không xa quát, “Mẫn Lệ Ảnh, mày ra đây cho tao. Xem tao có đánh chết được mày không!”
Nghe thế, Mẫn Lệ Ảnh hoảng sợ, vội vàng chọn bừa một hướng mà chạy, chạy như bay, lảo đảo vào tiệm ăn của Tần Viện.
Tần Viện thấy sắc mặt cô bé trắng bệch, tưởng sinh bệnh, “Sao vậy, Tiểu Mẫn, sao mặt con trắng bệch như vậy!”
“Dì Tần, có người đuổi theo con, dì cho con trốn ở đây một chút!”
Tần Viện sờ trán cô bé, thấy không sốt nên cũng an tâm, “Ai đuổi theo con? Dọa con đến mức này!”
“Có một nam sinh trong đại học, gã… gã…” Tinh thần cô bé chưa ổn định, thậm chí còn không nói rõ ràng.
“Con đừng gấp, để dì xem, thằng khốn nạn nào dám bắt nạt con!”
Tần Viện đưa mắt nhìn ra ngoài, lại không thấy ai, không khỏi thấy khó hiểu, “Không có ai cả?”
Mẫn Lệ Ảnh nghe thế, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn,
Tần Viện quay vào bên cạnh cô bé, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn trắng
bệch, cố gắng an ủi, “Đừng sợ, có dì Tần ở đây, con muốn ở đây bao lâu
thì ở, nếu còn sợ nữa thì dì quay về với con.”
Cô bé đáp dạ, cúi đầu vò váy của mình.
“Có muốn ăn gì đó không con? Nhìn tinh thần con tệ quá, có phải không được ngủ ngon không?”
Cô bé khẽ lắc đầu, “Không sao đâu ạ, con không đói!” Vào lúc này thì cô bé còn ăn gì nổi chứ.
Tần Viện vẫn không yên tâm, nói: “Vậy con uống chút nước táo, nhé?”
Mẫn Lệ Ảnh không từ chối, khẽ gật đầu.
Nước táo chưa đi lên thì Trần Bách Thụ đã xông vào, vừa thấy cô bé, gã cáu
kỉnh quát, “Con yêu tinh kia, tao xem mày trốn ở đâu!”
Đừng nói Mẫn Lệ Ảnh hoảng sợ, cả Tần Viện trên lầu cũng bị dọa.
Dì vội vàng xuống lầu, nhìn thấy Trần Bách Thụ đang túm Mẫn Lệ Ảnh, vội
vàng đi tới cản, “Cậu là ai? Ai cho cậu giở trò ở đây hả, cút ra ngoài
cho tôi!”
“Cút? Từ nhỏ ông đã không biết viết chữ này rồi! Bà già né qua một bên cho
tôi, nếu không tôi đánh cả bà!” Mặt gã hung dữ, một bộ muốn đánh chết
người, lời trong miệng nói ra cũng bẩn thỉu, “Con yêu tinh này, lần
trước để mày thoát, xem tao dạy dỗ mày ra sao! Tốt nhất là mày nghe lời
tao, không thì xem tao có hành chết mày không!”
Tần Viện tức giận, nắm tay đấm lên người Trần Bách Thụ, quát: “A Mỹ, gọi cảnh sát cho dì!”
A Mỹ vừa định bấm điện thoại thì Diêu Hổ ở bên cạnh đã túm lại tay cô, “Không phải chuyện của mày, cút qua một bên.”
Tần Viện giang tay che chở cho Mẫn Lệ Ảnh, “Không cho cậu đụng vào Tiểu Mẫn!”
“Bà cút qua!” Trần Bách Thụ quát rung trời, cả trên dưới lầu đều nghe thấy. Nay trong tiệm không có mấy ai, chỉ vài người trông giống sinh viên
đang ngồi học trên lầu một, tất cả đều trốn trong góc tường, thậm chí
còn chẳng có ai dám lén lấy di động ra.
“Con yêu tinh, mày có bản lĩnh núp đằng sau người ta. Chẳng phải mày thích
đàn ông lắm à, mày ghét tao hả? Tao có tiền, tao muốn chơi mày mà khó
sao? Nếu còn dám già mồm, coi chừng tao chơi chết mày!”
Mẫn Lệ Ảnh sợ đến khóc thút thít, run rẩy trốn ở trong không dám ra.
Cô bé không rõ, vì sao em luôn gặp phải những người như vậy.
Đuôi mắt Mã Tuấn nhìn thấy có sinh viên báo cảnh sát, cảm thấy không hay,
“Anh Thụ, không ổn rồi, có đứa báo cảnh sát, mau đi thôi! Nếu không lại
vào đồn cảnh sát ngồi nữa bây giờ!”
“Hả!?” Trần Bách Thụ nghe thế, khuôn mặt hung dữ có vẻ hoang mang, “Sao mày không nói sớm!”
“Em thấy anh chửi hăng quá!”
“Không phải mày làm thế là lỡ việc rồi sao? Chạy mau, bị bắt là thảm!”
Nói xong, năm gã hung dữ khí thế bừng bừng lập tức nhào nhào chạy ra ngoài.
Tần Viện thấy người đi rồi, xoay người ôm Mẫn Lệ Ảnh, “Đừng sợ, đừng sợ, tụi nó đi hết rồi, không sao đâu con!”
“Dì Tần…” Cô bé dựa vào người Tần Viện khóc nói: “Vì sao tất cả mọi người
đều muốn bắt nạt con. Con hoàn toàn chưa từng làm điều gì cả, vì sao bọn họ đều nói con là đĩ điếm, nói con được bao nuôi, nói con từng phá
thai, quyến rũ thầy giáo. Còn gã Trần Bách Thụ kia, vì sao gã luôn quấy
rối con, nói con quyến rũ gã. Từ đầu tới cuối con chưa từng cười với gã
bao giờ, con thậm chí còn không biết gã ở khoa nào cơ mà.”
Mẫn Lệ Ảnh khóc lóc kể những ấm ức được chôn trong lòng, từng lời từng
tiếng, kèm theo nước mắt, trút hết những đau khổ trong lòng ra ngoài.
“Lần thi đấu piano đó, rõ ràng con đã được giải nhất, tại sao không thể đến
Vienna? Vì sao lại muốn hủy tư cách của con? Nếu không phải thầy Lưu
giúp con giành lấy thì con thậm chí còn không có được một phần thưởng an ủi. Thế nhưng bọn họ lại nói con thông đồng với thầy Lưu, là nhân tình
được thầy bao nuôi bên ngoài. Đôi khi con thật sự cảm thấy, chi bằng…
chi bằng…” Đôi mắt của em bỗng trở nên kinh khủng, như thấy rõ màu máu.
Tần Viện quát, “Im ngay, con không được nói những lời như thế. Dùng bạo chế bạo là phạm pháp, sẽ tự hại chính con.”
Mẫn Lệ Ảnh run rẩy, tủi thân nhìn dì.
Lòng Tần Viện mềm nhũn, giọng nói dịu dàng, “Dù tủi thân, ấm ức thế nào, dù
đau khổ bao nhiêu, nhưng con vẫn luôn phải bước tiếp. Chẳng lẽ vì nóng
giận nhất thời mà con muốn phá hủy tương lai của mình sao? Cô giáo của
con đã nói gì, con gái phải kiên cường, không được khóc hoài, cho dù
khóc mù mắt cũng vô dụng thôi. Con sắp đi Vienna rồi, đây không phải
nguyện vọng lớn nhất con sao? Không phải con muốn được trình diễn piano
trên sân khấu ở Vienna sao? Không phải muốn ba con cảm thấy tự hào đó
sao?”
Mắt Mẫn Lệ Ảnh đỏ ửng, từng giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, nức nở không ngừng.
“Nhớ kĩ, con chỉ cần nghĩ đến tương lai của mình là sẽ ổn thôi, mười mấy năm sau quay đầu nhìn lại, những thứ này chẳng qua chỉ là một câu chuyện
nực cười mà thôi. Lúc đó, người nổi tiếng có địa vị là con, chắc chắn
không phải bọn người kia!”
Nghe những lời ấy, Mẫn Lệ Ảnh lau nước mắt, gật đầu liên tục.
Đôi khi, có một số việc, dù không bao giờ được như ý muốn, thế nhưng ít ra
vẫn còn có rất nhiều người ấm áp luôn ở bên cạnh, những lúc cô bé đau
lòng mất phương hướng, oán trách thế giới thì sẽ có người vỗ về sự không cam lòng và phẫn nộ được giấu sâu trong lòng của em.