Nói xong, Cảnh Táp lại cảm thấy như thế thì quá có lợi cho thứ súc sinh cưỡng hiếp phụ nữ rồi, nên róc thịt mới đúng.
Hiểu Hiểu hiểu được suy nghĩ của bạn, “Không cần phân vân đâu, suy nghĩ ấy
ấy không sai, đó là cách trực tiếp, có thể bày tỏ sự căm hận của cậu.
Thế nhưng có một điều kiện tiên quyết. Suy nghĩ này thường chỉ sinh ra
sau khi đã bị cưỡng hiếp. Vừa bị tổn thương, sự sợ hãi lớn hơn cảm giác
thù hận nhiều, sau khi hoảng sợ dần biến mất thì sự căm thù mới xuất
hiện, sinh ra tâm lý xúc động, muốn trả thù. Dùng những cách dễ chọn,
gọn gàng dứt khoát như chém, đâm hoặc tông chết đối phương.”
Đây là do adrenalin giở trò. Lúc con người mất đi lý trí, suy nghĩ bốc đồng, dám có thể cầm dao xông ra lắm.
Cảnh Táp nghe hiểu, vỗ vỗ đầu, “Tớ hiểu rồi, hung thủ giết Trương Chí Dao,
Lỗ Nhạc Vĩ, Nhâm Ngạn thì lại không phải người như vậy. Nói cách khác,
hung thủ không phải chỉ bị bọn chúng cưỡng hiếp gần đây, thế nên không
phải thuộc loại sát nhân giết người trả thù do xúc động, mà đã có sát ý
từ rất lâu. Nhưng hơn mười mấy, hai mươi năm như vậy… thì có xa quá
không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, cô không cảm thấy xa, “Lúc phán đoán thời điểm này, một
vì nghĩ tới tuổi của hung thủ. Có thể hung thủ không còn trẻ nữa, vì nếu trẻ quá thì đã không thể sắp xếp chặt chẽ, chu đáo được vậy. Không đơn
giản phụ thuộc vào chỉ số thông minh mà việc này cần có đủ thời gian.
Mặt khác, nếu quá trẻ thì cũng không thể bình tĩnh để tránh việc điều
tra và vặn hỏi của cảnh sát. Ít nhất, không phải là một cô gái khoảng
mười mấy hoặc hai mươi tuổi. Thế nhưng phụ nữ dễ bị cưỡng hiếp nhất lại
nằm trong độ tuổi trên dưới 15-20. Vậy nên, nhất định cần một khoảng
thời gian dài. Nhưng tớ đã điều tra những tin tức lẫn tin đồn từng đăng
trên các báo cũ hoặc diễn đàn, chẳng có vụ án nào phù hợp với trường hợp của hung thủ. Có nghĩa rằng, thời gian mà hung thủ từng bị ba người
cưỡng hiếp, ít nhất phải trên mười năm trở lên, nhưng chắc chắn không
quá hai mươi năm. Vì nếu quá hai mươi năm, tuổi của hung thủ đã quá lớn, chưa chắc có đủ sức để giết người. Tổng hợp các đầu mối lại thì tuổi
của hung thủ nằm trong khoảng từ 35-45 tuổi.”
Phụ nữ trong độ tuổi từ 35-45, không chỉ đủ từng trải mà còn có khả năng
trấn tĩnh tương đối, sức khỏe cũng không quá tệ, đây là profile độ tuổi
phù hợp nhất cho vụ án này.
Cô lại tiếp: “Tớ đoán, sau khi hung thủ bị ba gã cưỡng hiếp, vì có nguyên
nhân gì đó mà không thể báo cảnh sát, chẳng loại trừ vì có nhược điểm
nằm trong tay ba gã này, hoặc cũng như vụ án cô nữ sinh bị hiếp dâm kia, sợ bị kì thị, không dám ra làm chứng, để ba gã tiếp tục được ung dung
ngoài vòng pháp luật. Thế nhưng lại ôm lòng căm thù, hung thủ luôn tưởng tượng phải giết ba gã đó thế nào trong đầu. Dựa vào sự tưởng tượng này
mà dằn được lòng hận thù, ngày qua ngày, một năm lại một năm, cho đến
khi thủ đoạn giết người đã trở nên hoàn hảo không dấu vết.”
Đây là kiểu tâm lý phát tiết rất điển hình. Cho dù một người hận ai đó đến
muốn giết chết, thế nhưng chưa chắc sẽ làm thật, ấy vì còn có thể khống
chế cảm xúc, biết hậu quả của việc giết người, đành đem tất cả ác ý ấy
biến thành việc giết chóc trong tiềm thức mà thôi.
Cũng như cấp trên và ông chủ đấy, tin chắc có rất nhiều công nhân có thể nghĩ ra hàng nghĩ cách giết bọn họ.
Cảnh Táp lại đưa ra câu hỏi mới: “Nếu hung thủ quả thật giống lời cậu nói,
vậy thì tại sao từng biến việc giết người chỉ trong suy nghĩ để an ủi
bản thân, đã yên ắng nhiều năm vậy, thế mà bây giờ lại làm thật?”
“Đây cũng là điều mà tớ vẫn chưa hiểu rõ.”
Hiểu Hiểu mở cửa sổ nhìn ra xa, hai hang lông mày chau lại, đây là nghi vấn thứ hai mà cô vẫn chưa nghĩ ra.
Một cô gái bị tổn thương do cưỡng hiếp, sẽ chia làm bốn giai đoạn: Hoảng sợ, kích động, bình phục, và lãnh đạm.
Trong đó, giai đoạn kích động là lúc dễ nảy sinh hành vi trả thù nhất. Bình
thường thì trong vòng ba năm sau khi bị tổn tương, ở giai đoạn này, nạn
nhân thường cảm thấy nhục nhã, bị sự tự ti dày vò, cũng là thời kì có
cảm giác không an toàn nhất. Đa số giới nữ sẽ trở nên nhát như thỏ, thậm chí còn bị tự kỉ. Đêm khuya yên tĩnh là lúc thích hợp nhất để sinh lòng thù hận. Những đêm mất ngủ, chỉ có thể dựa vào ảo tưởng, dựa vào việc
giết người trong tiềm thức để trừng phạt những gã cầm thú làm mình tổn
thương. Và nếu đã căm hận đến mức không thể đè nén thì cũng có thể sẽ
bộc phát trong khoảng thời gian này. Thế nhưng, hung thủ lại không như
vậy.
Mười mấy năm đã đủ để nạn nhân bước vào giai đoạn lãnh đạm, bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nhưng hung thủ lại dùng cách tàn nhẫn nhất để nói lên sự
căm hận của mình vào lúc này, quả rất khác với lẽ thường.
Sát ý bất ngờ ập tới thế này, bỗng cô có một linh cảm mơ hồ rằng, hung thủ không đơn thuần chỉ vì bản thân.
Vậy… vì cái gì?
Nếu không thể giải được câu đố này thì cũng chẳng cách nào tìm được hung thủ.
***
Hiểu Hiểu càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên rất nghiêm trọng. Đôi mắt trông về phương xa, lộ ra nụ cười nhạt mang vẻ trào phúng và châm biếm.
Thật lòng mà nói, cô rất chán ghét vụ án này. Vì cô cũng là phụ nữ, đối với
phụ nữ, sự tổn thương lớn nhất là bị cưỡng hiếp. Điều này có thể đánh
nát tất cả mọi kiên cường của một người con gái. Những người từng bị
trải qua chuyện này đều khóc lóc để trút hết sự đau đớn và khổ sở trong
lòng. Nhưng cô không biết liệu hung thủ có khóc không, hay bà đã căm hận đến mức chẳng thể chảy được nước mắt rồi.
Hung thủ như đóa hoa lưỡng sinh (*), một gốc yếu đuối mỏng manh, một lại tàn nhẫn độc ác. Chúng quấn vào nhau, cuối cùng khiến bà trở thành một tội
phạm giết người.
(*) Hoa lưỡng sinh: loài hoa có hai nụ, khi bung nở hai bông hoa luôn quay
về hai hướng khác nhau, chỉ khi sắp tàn thì hai bông hoa này mới tiến
sát lại gần nhau
Thế nhưng, giết người là giết người. Vĩnh viễn không thể nào dính dáng tới hai chữ chính nghĩa.
Thi thoảng Cảnh Táp có thấy cô lộ nụ cười mang vẻ trào phúng và châm biếm
như vậy, lòng cũng thầm hiểu. Nếu đúng như cô nói, nạn nhân chưa chắc là người bị hại, thì dẫu ba gã này chết đi cũng chẳng đền hết tột. Tuy
nhiên, luật pháp sẽ không đánh giá như vậy.
Hai người đều trầm mặc, chờ khi đã giật mình tỉnh ra thì hoàng hôn đã buông xuống. Ánh chiều tà có màu đỏ như máu, mặt trời màu vàng rực khảm lên
bầu trời, tròn đến mức cảm thấy không thật. Chút nắng chiều cuối cùng
rải trên đất, khiến cả một vùng đều chìm trong sắc đỏ hồng nhàn nhạt.
Nhìn mặt trời lặn như vậy, nỗi thê lương chôn sâu tận đáy lòng càng trở nên nồng đậm.
Khuôn mặt Cảnh Táp tỏ ra đa cảm, yếu ớt nói: “Hiểu Hiểu, tớ đi trước nhé.”
“Về đồn à?”
“Về nhà!”
Tâm trạng thế này mà về đồn cảnh sát, nhất định sẽ bị Tào Chấn nhìn ra manh mối mất thôi, thể nào cũng bị dạy dỗ một trận.
“Tớ đưa cậu về!”
Hiểu Hiểu không yên tâm để cô về nhà một mình. Đã bị thương mà còn chạy qua chạy lại suốt cả ngày, bớt đi lại thì hơn.
“Không cần đâu, lúc tới đây có Tiểu Lý chở đến, tớ bảo cậu ta chờ ở ngoài, bây giờ tiện thể chở tớ về luôn.” Cảnh Táp chống nạng, tập tễnh bước ra
khỏi phòng làm việc của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu thấy cô đã lên xe rồi mới an tâm quay lại phòng, vừa định thu dọn đồ đạc để ra về thì đột nhiên Trương Vũ lại đến.
“Đoan Mộc, may quá, em chưa về! Có việc phải nói cho em đây!”
Vóc dáng của người này như gấu, ngay cả giọng nói cũng vang vọng như một con gấu lớn.
Lúc này, Hiểu Hiểu rất không muốn nhìn thấy đàn ông, ánh mắt sắc bén như đao.
Trương Vũ nhạy cảm nhận ra cô đang khó chịu, vội vàng hạ giọng, đứng ở cửa
không dám bước vào, lòng mắng thầm, chả biết tên khốn nào đã trêu cô.
“Có gì thì nói nhanh đi!” Bây giờ đã tan làm, cô không hơi đâu mà tán dóc với anh ta làm gì.
Trương Vũ nuốt nước miếng. Không hổ là nhân vật có tiếng của đội đặc công, cảm giác rất áp lực, ngay cả anh ta cũng cảm thấy hơi e ngại.
“À… là thế này. Không phải hôm qua em có đến Khôn Hoa để dạy học đó sao,
hiệu ứng rất tốt. Không chỉ nữ sinh trường Khôn Hoa mà những sinh viên
nữ của các trường đại học khác cũng có tới nghe giảng, sau khi về đã đề
nghị với nhà trường, hi vọng em có thể dạy thêm vài buổi nữa.”
Anh ta ăn ngay nói thật, không hề thêm bớt chút nào. Cũng không biết cô đã
giảng nội dung gì mà điện thoại của đội đặc công cứ reo liên tục.
Trương Vũ gãi đầu. Đến đây làm thuyết khách, vậy mà tâm trạng Hiểu Hiểu có vẻ thế này, chắc là thua rồi.
“Tôi đồng ý!”
Trương Vũ trợn mắt, “Hả?”
“Còn gì nữa không? Không có gì nữa thì tôi tan việc đây.” Cô đi thẳng ra ngoài.
Quả là kì lạ. Thế mà Hiểu Hiểu lại đồng ý.
“Em đồng ý thật à!” Anh ta không thể không xác định lại lần nữa.
Hiểu Hiểu nhíu mày, dừng bước. Trông cô có vẻ không giữ chữ tín à? Sao anh ta lại hỏi lại? “Tôi không nói lần hai!”
Cô chưa bao giờ là thánh mẫu, chẳng qua bị ảnh hưởng bởi vụ án này. Chỉ
khi học cách tự bảo vệ mình thì con gái mới có thể tránh được nguy hiểm, mong rằng những gã cầm thú có ý đồ cưỡng hiếp phụ nữ đều chịu cảnh thảm thê. Hơn nữa, đám người mới sắp thi sát hạch, kế hoạch huấn luyện có
thể hoàn thành ngay trong tuần này, cô cũng đang rảnh.
“Đoan Mộc, em thay đổi rồi!”
Đây là người thứ hai nói cô đã thay đổi. Không quan tâm, Hiểu Hiểu bước nhanh tới bãi đỗ xe.
Vừa tới bãi đỗ xe thì Vệ Hiểu, lẳng lặng bước ra như mèo, trên mặt viết rõ có việc cần nhờ.
Những người mới gặp Vệ Hiểu sẽ có cảm giác anh giống những anh chàng đẹp trai trong phim Hàn. Ngũ quan thanh tú, tướng mạo khôi ngô, da trắng bóc,
khí chất ưu nhã. Trang điểm lên thì có khi còn đẹp hơn cả con gái, không ai nghĩ rằng một anh chàng đẹp trai như vậy lại là đội viên chủ công
của đội đặc công. Thân thủ mạnh mẽ, hiếm có ai đánh thắng được anh.
Chỉ là sau khi nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, anh có đôi mắt rất đẹp, trông như
một hồ nước đóng băng, sâu thẳm, đôi môi mang màu rất tươi luôn khẽ
nhếch, như đang cười nhạo thế gian ngu xuẩn.
Vóc người anh cao, tỉ lệ giữa đầu và thân là 1:9, còn hoàn hảo hơn cả thân
hình người mẫu, nhìn cô từ trên xuống như một vương gia.
“Có chuyện gì?” Vóc người Hiểu Hiểu nhỏ xíu, thế nhưng ghét phải ngẩng đầu
nhìn ai, vì thế lùi lại mấy bước, đứng xa một chút là có thể nhìn thẳng
vào anh.
Tuy vẻ ngoài Vệ Hiểu trông hơi ẻo lả vậy thôi chứ bên trong chuẩn men trăm phần trăm, nói chuyện không dài dòng.
“Đoan Mộc, tôi muốn nhờ em giả làm bạn gái tôi!”
Cô sửng sốt, cực kì kinh ngạc vì hoàn toàn không ngờ anh lại yêu cầu như thế. Ấy nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Lý do?”
So với đội trưởng đội đặc công Trương Vũ thì cô và Vệ Hiểu cũng chả thân
thiết gì. Trong hai năm, số câu nói giữa hai người cũng chẳng quá 20
câu.
Anh lạnh lùng bảo: “Tôi muốn các cụ trong nhà dẹp bỏ hi vọng, không để ông ấy sắp xếp xem mắt nữa.”
Nhiều năm nay Vệ Hiểu không liên lạc với người nhà, thế nhưng chẳng hiểu sao
gần đây, cứ hai ba ngày là ông cụ lại quấy anh một lần, có lẽ vì Vệ Bảo
đã tiết lộ. Sớm biết vậy đã không liên lạc với thằng em trai này, khiến
cho bây giờ anh cứ phải bứt rứt suốt. Một ngày mà có tới ba mươi mấy
cuộc điện thoại xem mắt. Vì trái tim cụ nhà, anh ta cũng cố tham gia vài lần, thế nhưng đây không phải kế lâu dài. Xem mắt cũng chỉ là ngụy
trang thôi, anh biết ông cụ muốn buộc mình trở về để kế thừa gia nghiệp.
Khuôn mặt Hiểu Hiểu vẫn không thay đổi, đi một mạch không quay đầu, hướng về chỗ đậu xe của mình.
Vệ Hiểu không nản chí, đi theo, “Chỉ một lần thôi, đi ăn bữa cơm với tôi,
lướt qua mặt ông già là được. Sau khi xong rồi, em có thể yêu cầu gì tôi cũng được.”
Bằng bất cứ giá nào, anh muốn sớm chấm dứt chuyện này.
“Vì sao không tìm Bạch Lộ?” Trong đội đặc công, đâu phải chỉ mình cô là nữ.
Vệ Hiểu gạt phắt: “Cô ấy thì không được!”
“Không được?”
Thời gian Bạch Lộ làm việc trong đội đặc công lâu hơn, cũng nói chuyện với
nhau nhiều. Chả phải những chuyện thế này nên tìm người nói chuyện được
chứ, cô và anh ta chẳng có đề tài chung, không sợ lộ à?
Anh ta trả lời không chút do dự: “Ông già nhà tôi thích phụ nữ mạnh mẽ, chỉ có cái áp lực của em mới ép được ông ấy!”
Hiểu Hiểu: “…”
Đây đâu phải tìm vợ, rõ ràng là tìm kẻ thù.
“Nếu như em đồng ý, có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì!” Anh ta tuyên bố, khẳng định, “Bất kì yêu cầu gì!”
Hiểu Hiểu lên xe, đóng cửa, khởi động máy, động tác liền mạch, cuối cùng nhấn ga chạy thẳng.
***
Vệ Hiểu không ngờ cô lại chạy thẳng như thế, nhất thời không kịp phản ứng, đứng ngẩn ra nhìn xe cô phóng vun vút.
“Anh nói rồi, chuyện này mà tìm Đoan Mộc thì đúng là tự làm mình mất mặt mà
thôi, cô ấy đồng ý mới lạ!” Ngụy Quân dựa người vào mui xe, cười đến gập người.
Vệ Hiểu hung hăng liếc anh ta, “Còn cần anh nói nữa chắc!”
“Chú tìm Bạch Lộ đi, mặt mũi ngon lành, tính tình dễ chịu, không phải bình
thường hai người cũng hay nói chuyện với nhau lắm sao?”
“Em hiểu ông già lắm, ông ấy muốn tìm một cô thật cứng về để quản được em,
tốt nhất là lừa được em về! Bạch Lộ không có cái lực sát thương như thế, ông già có gặp cũng vậy. Còn Đoan Mộc thì khác, nhất định gặp rồi ông
già sẽ thích, sau này cũng không làm phiền em nữa.”
Anh ta muốn cắt hết mọi hậu hoạn, thế nên phải tìm cô gái hợp ý cụ nhà. Nếu không thì trong đội y tế đội đặc công có nhiều nữ như vậy, tìm đại là
được rồi.
Ngụy Quân tưởng tượng một chút, rùng mình, “Chú không sợ lỡ đâu ông cụ nhà
chú nói câu gì khó nghe, chọc Đoan Mộc không vui à? Trông vậy chứ cô ấy
là một nữ ma đầu đấy, nếu giận lên thì dám cho ông cụ nhà chú một trận
ra trò mất.”
“Không đâu! Anh đừng nhìn bình thường cô ấy chỉnh tụi người mới đến mức kêu
cha gọi mẹ vậy chứ em lại thấy cô ấy được dạy dỗ rất tốt, không làm
những chuyện như đánh người lớn đâu, mấy trò như lật bàn cũng không có
nữa là. Nhìn hành vi hằng ngày là có thể biết đạo đức của một cô gái thế nào mà. Có thể cô ấy giỏi võ, tính tình lạnh lùng, trông rất gây áp
lực, thế nhưng mỗi lên đến canteen, dù gặp dì múc cơm hay chú lao công,
cô ấy đều rất lễ phép. Ccảnh đội đều là nam, hay chửi tục đôi ba câu.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thi thoảng Bạch Lộ cũng buột miệng
chửi bậy, nhưng cô ấy thì không hề. Có thể thấy tu dưỡng tốt thế nào.”
Ngụy Quân trêu: “Chậc chậc, không nhìn ra, coi vậy mà chú để ý người ta quá
nhỉ. Có thiện cảm đấy, thôi đừng giả vờ, theo đuổi người ta luôn đi cho
xong. Anh cảm thấy hai đứa rất xứng đôi, đều giỏi võ như nhau, mặt mũi
cũng ngon lành. Sau này sinh cháu, không chừng sẽ là ngôi sao tương lai
của đội đặc công ấy chứ.”
Vệ Hiểu trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói vớ vẩn! Em và cô ấy không hợp nhau!”
“Sao lại không hợp? Anh thấy vậy mà! Cô ấy lại không có bạn trai, chú cứ cố
theo đuổi đi, không chừng sẽ thành công đấy. Một là không cần đóng giả
nữa; hai, sẽ không sợ ông cụ nhà chú vạch trần. Sao lại không làm, một
hòn đá ném hai con chim thế còn gì.”
“Em không định kết hôn!” Đặc công là một công việc mang tính nguy hiểm cao, anh lại là đội viên chủ công, có thể hi sinh vì nhiệm vụ bất cứ lúc
nào, không thể hại con gái người ta lỡ dở cả đời được.
“Thôi được rồi, coi như anh nói lời thừa, chú cứ độc thân cả đời đi.” Ngụy
Quân khoát tay, đi tới choàng vai Vệ Bảo, “Tiếp theo, chú định làm gì
đây?”
Chắc chắn Vệ Hiểu sẽ không chịu thua. Tính tình con người này rất cố chấp, dẫu bị xe kéo cũng không chịu nhúc nhích.
Vệ Hiểu suy nghĩ một lát, đáp một cách rất đàn ông: “Nhờ vả không được, chỉ có thể động võ.”
“Động võ? Thằng nhóc chú đừng làm liều!” Không giở trò ‘Bá vương ngạnh thượng cung’ với người nhà được đâu.
“Em không định làm càn, em quyết định sẽ phá võ quán một cách quang minh chính đại!”
“Phá võ quán?”
“Phá võ quán của cảnh đội chúng ta!”
Ngụy Quân ngạc nhiên đến mức rớt cả tròng mắt, “Chú làm thật à?”
“Ai thắng thì nghe kẻ đó, ấy mới là công bằng!”
“Công bằng con khỉ mốc, đây là cách giải quyết vấn đề của đám người chúng ta, chú lại dùng để áp dụng với một con gái nhà người, coi được hả?” Đội
đặc công vốn nhiều nam, nếu bất đồng ý kiến thì không cãi nhau ỏm tỏi
như phụ nữ mà đánh nhau để quyết định. Nhưng chuyện này chẳng liên quan
gì tới việc nhờ người ta giả làm bạn gái cả.
“Với cô ấy thì chỉ có cách đó thôi!”
Vệ Hiểu cũng tự biết không hợp, thế nhưng chẳng còn cách nào cả, cũng đâu
thể quỳ xuống năn nỉ cô. Dưới gối đàn ông có bọc vàng, anh không thể làm chuyện như thế.
“Cậu có chắc thắng không?” Anh ta từng đích thân trải nghiệm rồi, biết rõ cô rất lợi hại.
Vệ Hiểu tự đánh giá khả năng của mình, “Thể lực của em tốt hơn cô ấy!”
Tính đánh lâu dài đây.
Ngụy Quân cảm thấy vẫn có phần thắng. Vệ Hiểu là chủ công của đội đặc công,
từng trải qua nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú.
“Anh cảm thấy em không thắng nổi à?”
Anh ta lắc đầu, “Năm mươi năm mươi, dù sao anh đây cũng không giúp chú
được.” Ngụy Quân là bại tướng dưới tay, còn nói gì được nữa. Anh ta nhìn Vệ Hiểu có vẻ tự tin như thế, cũng không tiện tạt nước lạnh, nói sang
chuyện khác: “Mà anh thấy cũng rất khó hiểu. Đâu phải ông cụ nhà chú chỉ có một thằng con trai, sao cứ muốn chú phải kế thừa gia nghiệp vậy, vì
chú là con cả à?”
Nhắc tới chuyện này là Vệ Hiểu cáu tiết, mặt mày nhăn nhó đáp: “Nhà em không có quan niệm con cả cháu đích tôn gì cả, thật ra ông ấy thương Tiểu Bảo hơn. Còn em từ nhỏ không nghe lời, trong lòng ông ấy khó chịu nên không muốn tha cho em thôi!”
Nói về khả năng kinh doanh, Tiểu Bảo giỏi hơn anh gấp trăm lần, sớm muộn gì Vệ gia cũng sẽ được giao cho Vệ Bảo thôi. Thế nhưng ông cụ cảm thấy
lòng tự trọng bị tổn thương, không thích có người cãi lời mình.
“Xem ra làm đại thiếu gia của tập đoàn tài chính Vệ thị cũng chả sung sướng gì! Ông cụ nhà chú đúng là minh họa của câu Có tiền là trái tính.”
Suy nghĩ của kẻ có tiền thật kì lạ.
Vệ Hiểu chỉ cảm thấy khó chịu, lần này, dù thế nào cũng phải giải quyết cho sạch sẽ, bằng không thì chẳng thể có ngày lành.
Ngụy Quân cười ha hả: “Anh đây cũng muốn giúp lắm nhưng thua rồi! Chú tự cầu phúc cho mình đi! Anh tin chú!”
Nói vậy thôi, nhưng trong lòng anh ta đang tính mở sòng bạc, một cuộc đánh võ mười năm khó gặp thế này, không thể để lãng phí.
***
Hiểu Hiểu vừa chạy xe về garage thì thấy mặt Khang Hi đen thui, như thần giữ của đứng ngay chỗ đậu xe của cô.
“Anh xuống đây làm gì? Không sợ người khác nhìn thấy à?” Anh chê cuộc sống quá an bình?
“Sao em không nhận điện thoại của tôi?” Anh đen mặt tránh đường, để cô đỗ xe ổn thỏa.
“Điện thoại?” Cả ngày hôm nay cô không hề kiểm tra di động lần nào. Trong lúc làm việc, cô để chế độ im lặng, cũng hiếm khi lướt Weibo, Wechat. Lấy
điện thoại từ trong balo, mở màn hình di động, tức thì xuất hiện ba bốn
cuộc gọi nhỡ, đều của Khang Hi.
“Em có biết tôi lo lắng lắm không? Tôi cứ sợ em xảy ra chuyện gì?”
Hiểu Hiểu luôn ra về đúng giờ, thế nhưng hôm nay trễ một tiếng rồi mà vẫn
chưa thấy đâu. Ban đầu cứ nghĩ cô tăng ca, không để ý, chỉ định gọi điện thoại để xác nhận thôi. Rốt cuộc Hiểu Hiểu lại không bắt máy, cũng
không trả lời WeChat. Quan tâm nhiều ắt loạn, anh gọi thêm mấy cú nữa mà cô vẫn không bắt, trong lòng quýnh lên, định ra ngoài tìm. Thế nhưng
anh để xe mình cho Cách Cách lái về rồi, không có xe để dùng. Gần đây,
Lão Cảnh thấy anh không gọi, thế nên đi chơi luôn, phải hai ngày nữa mới về. Anh sốt ruột không biết làm gì, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại,
đành an ủi mình rằng cô là sĩ quan huấn luyện của đội đặc công, không
cần làm nhiệm vụ, không thể gặp chuyện gì nguy hiểm cả. Gọi 114 tìm số
điện thoại của đội đặc công, gọi rồi mới biết cô vừa lên xe. Mãi đến lúc này Khang Hi mới cảm thấy yên tâm.
Cho dù đã an tâm, thế nhưng cơn giận bốc lên. Khả năng khống chế thất tình
lục dục đã bị virus yêu đương hủy hoại. Đầu nóng lên, anh giận lắm. Thế
nhưng khi nhìn thấy cô nguyên vẹn trước mặt, có giận mấy cũng tiêu tan.
Cơn tức đầy mình, cơn giận đầy bụng, cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Sau này về trễ thì nhớ gọi điện cho tôi chứ!”
Giọng nói đến là dịu dàng, thậm chí còn chả dám lớn tiếng.
Khang Hi thầm thở dài: Con đường thê nô không dễ đi.
Hiểu Hiểu một thân một mình đã quen, không hề cảm nhận mức độ nghiêm trọng
của chuyện này. Nhưng vì bắt đầu từ hôm qua, cô đã quyết định sẽ đối xử
tốt với Khang Hi, không khỏi tự kiểm điểm. Thấy mặt Khang Hi vừa đen vừa thối, trán lấm tấm mồ hôi, quả thật anh rất lo lắng cho cô.
Cô đáp theo: “Ừ, sau này không thế nữa.”
Nói xong, cũng thầm càu nhàu: Có bạn thân là nam cũng phiền phức quá.
Thấy Hiểu Hiểu nghe lời như vậy, Khang Hi lập tức vui vẻ hẳn, cầm giúp balo, nắm tay nhỏ đi vào thang máy VIP. Chờ lên lầu 12 rồi, Hiểu Hiểu đưa mắt liếc qua căn hộ bên cạnh, nghĩ đến chuyện hình như cửa nhà anh vẫn chưa được sửa.
“Thợ sửa cửa chưa tới à?” Mấy ngày nay bận điều tra vụ án, cô quên bẵng chuyện này.
Khang Hi thảnh thơi mở cửa, đặt dép lê của cô xuống trước mặt, “Tới rồi, bảo
là thiếu một số món, tạm thời không sửa được, phải đến cuối tuần mới bổ
sung đủ!”
Sự thật là chế độ hậu mãi của người ta rất tốt, nhân viên kỹ thuật đã lập
tức tìm tới để sửa cho, thế nhưng vì kéo dài thời gian sửa, cũng như
không muốn bại lộ thân phận, anh đưa một sấp tiền qua khe cửa, để tuần
sau người ta hẵng quay lại.
Đang ở nhà vợ ngon lành, anh không muốn dọn sớm như vậy.
Còn Hiểu Hiểu hoàn toàn không nghi ngờ, “Sao anh không bảo người ta đổi luôn cho cái mới.”
Khang Hi lại khó chịu, sao gặp những chuyện này thì IQ của cô tăng cao đặc
biệt thế. Trong kế hoạch ban đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chiêu đổi cửa này, đây là một thiếu sót rất lớn, nhỡ đâu cô cho người qua đổi cửa
thật thì biết làm thế nào?
Mất bò mới lo làm chuồng, tranh thủ vẫn chưa quá trễ, phải vội vàng cứu vớt để cô dẹp luôn suy nghĩ này đi.
“Em muốn đuổi tôi à?” Anh bày ra vẻ rất đáng tội nghiệp, trông như cô vợ
nhỏ đang chịu tổn thương. Nếu như quẳng cho một cái khăn tay thì dám
chừng anh có thể bổ nhào xuống đất, ngồi khóc tại chỗ cho cô xem.
Cô nhướng mày, cảm thấy càng nói càng sai.
Thôi, coi như cô chưa nói gì.
Hiểu Hiểu rửa tay xong, chuẩn bị ăn cơm thì Khang Hi vẫn mang một bộ thê
lương ‘Em muốn đuổi tôi chứ gì’, ngồi lảm nhảm với Nếp và Vừng: “Mỗi
ngày tao nấu cơm dọn dẹp vệ sinh cho cô ấy, mời giúp việc còn phải tốn
tiền, tao làm miễn phí cho mà cổ còn ghét.”
Vừng và Nếp ngồi xổm, tỏ ra nghiêm túc nghe anh rên rỉ, thi thoảng còn ư ử
mấy tiếng phụ họa, đặt hai chi trước lên đùi anh, như thể nghe hiểu
những gì anh nói.
Cảnh này đúng là tức cười, nào có ai lại đi than vãn với chó bao giờ, thế nhưng cô không dám cười.
“Tụi mày thì sướng rồi, không cần làm việc, chỉ vẫy đuôi thì cổ coi tụi mày
là cục cưng hết. Còn tao thì sao, vất vả tát nước, thậm chí còn chả văng tí bọt, vậy mà mới ở có mấy ngày, cổ đã chê phiền.” Anh kéo chân Vừng,
quay sang cô vẫy vẫy, “Mày nói giúp tao hai câu đi, mày là cục cưng của
cổ mà.”
Và ngay sau đó, Vừng lại sủa với cô một tiếng, như thể cùng chung kẻ thù.
“Thôi được rồi, anh đừng than thở nữa, tôi đâu có đuổi anh đi! Chỉ là đề nghị vậy thôi!” Không sửa được thì đổi cánh khác, có gì không đúng chứ,
không phải hầu hết những sản phẩm điện tử đều thế sao.
Anh ai oán quay đầu, làu bàu: “Em chả có chút thành ý gì!”
Sự bi thương trong đôi mắt kia như thể xem cô là mụ chủ keo kiệt trong xã
hội cũ. Hiểu Hiểu ôm trán, anh đúng là giỏi thay đổi bản chất vấn đề.
“Thôi được rồi, vậy anh nói đi, thế nào mới gọi là có thành ý?”
Khang Hi đảo mắt, “Ví dụ như Anh thích ở bao lâu cũng được! Thế mới là có thành ý.”
Đây đâu phải là thành ý, rõ ràng là ăn vạ.
Thấy cô không đáp, anh càng ai oán, ngồi xổm trong góc chọt kiến, ngay cả
hai con chó cũng vùi vào lòng anh, như thể vừa bị cô vứt bỏ.
Cơm canh chỗ Hiểu Hiểu thơm ngào ngạt, sáng sủa ấm áp, còn Khang Hi thì
trông như kẻ sa cơ thất thế, có đám mây đen bao phủ. Hai cảnh tượng quá
trái ngược, như thể cô là Hoàng Thế Nhân, còn anh là Dương Bạch Lão.
(*) Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lão là nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’;
bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thêm. Trong phim, Hoàng Thế Nhân là địa chủ ác bá, ép Dương Bạch Lão gả con gái để gán nợ, dùng thủ đoạn, bắt
con gái của ông dẫn đi khiến Dương Bạch Lão phẫn uất mà tự vẫn.
Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, “Thôi được rồi, được rồi, anh muốn ở bao lâu cũng được!”
Anh xoay lưng về phía cô, nở nụ cười tươi rói, khóe miệng kéo tận mang tai. Thu nụ cười về, quay đầu lại, “Em nói rồi đấy!”
“Ừ, tôi nói!”
Khang Hi đứng dậy, tinh thần phấn chấn hẳn, chân dài sải bước, vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Đến đây, ăn đùi gà này!”
Nhìn anh cười như hoa nở thế kia, chẳng còn chút buồn bã ai oán nào, đột nhiên Hiểu Hiểu cảm giác như vừa bị lừa.