Gió nhẹ thổi qua, đùa giỡn với lá khô trên đường. Những phiến lá tung mình
xoay tròn trên không trung, cành khô gãy rơi xuống răng rắc, cây cối hai bên đường đong đưa, lại từng hồi vi vu vi vu. Sương mù dày đặc khắp bốn phía, bỗng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ánh dương đằng chân trời có màu đỏ như máu, xuyên qua tàng cây, loang lổ
trên mặt đất khiến khu trò chơi bỏ hoang này như được phủ một lớp màu
máu, càng lộ ra vẻ quỷ dị khó tả.
Hiểu Hiểu trầm mặc không nói, Khang Hi cũng yên lặng đi sau, cũng như lúc đi vào, dọc đường đều là cảnh tan hoang, nếu không có bản đồ thì chắc chắn sẽ lạc đường mất.
Thấy cô không để ý tới mình, lòng anh cảm thấy hơi chua xót, ban nãy còn nắm tay thế mà bây giờ lại chả nói tiếng nào. Ánh mắt không kiềm được cứ
chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia. Tranh thủ lúc cô ngủ say, anh có nghiên cứu kỹ rồi, nhỏ hơn tay anh hai vòng, cứ như được chạm
ngọc mà ra. Móng tay hồng nhạt vừa mỏng vừa nhỏ như cánh hoa, trong suốt sáng bóng, nắm trong tay, vừa mềm vừa ấm.
Đột nhiên anh thấy mình không được bình tĩnh.
Hiểu Hiểu đi đằng trước, bỗng cảm thấy vạt áo mình bị kéo lại, cứ tưởng mắc vào cành cây, nhìn lại, thì ra là tay Khang Hi.
“Sao vậy?”
Khang Hi níu chặt vạt áo cô, tỏ ra vừa sợ vừa lo, “Em đi chậm một chút.”
Cô bật cười khúc khích, mãi nghĩ tới vụ án nên quên mất chuyện anh nhát
gan, không nhịn được lại đùa một câu: “Uổng cho đàn ông đàn ang như anh, có xấu hổ không vậy?”
“Tôi sống thành thật!” Rõ ràng lúng túng đến mức mặt đỏ ửng, nhưng anh vẫn mạnh miệng chống chế.
“Sợ anh luôn đấy, đưa tay cho tôi.”
Khang Hi vội vàng thả tay đang kéo vạt áo của cô ra, đưa cho Hiểu Hiểu nắm, sau khi được như ý, cặp mắt sáng trưng.
Cô thì hoàn toàn chẳng nhận ra, càng không phát hiện ai đó đang nắm chặt tay mình, cười như vừa trộm được mật.
Lúc hai người rời khỏi khu trò chơi thì trời đã tối hẳn. Không như trong
nội thành, ở đây không có đèn đường sặc sỡ, cũng chẳng đèn xe chói mắt,
cực kỳ yên tĩnh, tối mịt. Ngoại trừ có mấy ngôi sao đang lấp lánh trên
trời cao thì cảnh vật xung quanh tối đen như mực. Nếu không nhờ cảm nhận phương hướng của Hiểu Hiểu khá tốt thì bọn họ cũng chẳng biết xe đậu ở
chốn nào.
Khi về nhà thì đổi sang Khang Hi lái xe, cô ngồi ở vị trí phụ lái, hạ cửa
kính, gác khuỷu tay ở cửa xe, chống má nhìn ra ngoài. Gió mùa hạ không
nhanh không chậm, lúc bay cao, khi hạ thấp, mái tóc dài đen nhánh của cô tung bay theo gió, trông như dải lụa đang nhảy múa.
Trên đường đi, Khang Hi sợ Hiểu Hiểu không có tâm trí ăn uống nên dỗ dành cô lấy cơm hộp ăn lót dạ.
Khi trở về Phúc Để thì đã quá bảy giờ, Hiểu Hiểu chẳng hề quên cái hẹn với
phía quản lý để mở cửa, Khang Hi không tiện ra mặt. Nhân viên quản lý
không phải cảnh sát, không có nghĩa vụ bảo đảm bí mật. Nếu để bọn họ
biết chỗ ở của Khang Hi, không cần phải chờ tới bình minh ngày mai, tòa
nhà sẽ bị san bằng mất thôi.
Lúc thợ sửa khóa cửa tới, chà thẻ vạn năng cả nửa ngày mà cánh cửa của nhà
1202 vẫn không chịu mở, cậu ta cũng chán nản: “Chị ơi, có thể bộ phận
cảm ứng của cửa này bị hư rồi.”
Cô không phản ứng gì nhiều, cùng lắm thì để Khang Hi ở lại thêm một đêm nữa thôi.
“Mất bao lâu mới sửa được?”
“Bây giờ không sửa được đâu, cửa này được đúc riêng, phải nhờ bên xưởng tới sửa.”
“Vậy giờ cậu sắp xếp giúp cho.” Không biết vì sao trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm.
“Được! Ngày mai tôi báo sửa giúp chị.”
Cửa không mở được, anh thợ kia cũng thấy ngại, không hỏi cô tiền làm thêm giờ.
Về đến nhà, Khang Hi ló đầu từ trong bếp ra hỏi, “Được chưa?”
“Vẫn không được, bảo là bộ phận cảm ứng bị hư rồi, ngày mai sẽ cho người tới sửa.”
Cô thay dép rồi đi vào bếp. Thấy anh đang làm spaghetti, lại còn mà món
spaghetti gồm thịt viên và tương cà nổi tiếng, trong nồi đang nấu canh
bắp, mùi thơm lựng, màu sắc hấp dẫn, có thể tranh ba sao Michellin (*)
rồi.
(*) Hệ thống sao Michellin là một trong những hệ thống đánh giá ẩm thực uy tín nhất thế giới.
Một lần nữa, Hiểu Hiểu lại phá vỡ quy tắc không ăn gì sau tám giờ tối của
mình, ăn sạch sành sanh. Khi tắm, cô lặng lẽ đứng lên cân sức khỏe.
Quả nhiên, đã mập lên một ký rưỡi.
Hiểu Hiểu không phải tuýp phụ nữ mắc chứng ám ảnh về cân nặng, chỉ nhún vai, nếu ăn lắm thì vận động nhiều một chút là ổn thôi.
Chẳng hạn như, lúc huấn luyện người mới, có thể tăng thêm một… hai hiệp, thế là được rồi.
***
Ngày mai là thứ hai, Hiểu Hiểu phải đến Đội đặc cảnh làm việc.
Sáng sớm, dưới sự phục vụ bữa sáng dinh dưỡng của Khang Hi, cô sảng khoái
lên đường. Vì sự tùy hứng của Nếp nên Hiểu Hiểu không thể mang nó vào
Đội đặc cảnh theo, đương nhiên sẽ để Vừng ở nhà với nó.
Có Khang Hi ở nhà, cô chẳng có gì không yên tâm.
Lúc ở cửa mang giày xong xuôi, cô nhận lấy balo Khang Hi đưa cho.
“Mang cái này theo đi.” Trong tay anh là một hộp bánh ngọt đã được gói kỹ.
“Đội đặc cảnh có canteen mà.” Hơn nữa, lúc làm việc cô cũng chẳng có thời gian đâu mà ăn vặt.
Vừa dứt lời thì mặt Khang Hi càng thối. Hiểu Hiểu phát hiện ra, từ sáng sớm ngày hôm nay, sắc mặt anh trông rất khó coi, cứ như việc cô đi làm là
một chuyện không thể tha thứ.
Đương nhiên là không thể tha thứ rồi. Lúc đến hiện trường án mạng, anh có thể đi theo, thế nhưng không thể tới Đội đặc cảnh được. Cả ngày hôm nay cô
không có nhà, một mình anh lẻ loi đối mặt với gian nhà trống hoác, mặt
mày sao vui cho cho nổi.
Hộp bánh ngọt kia vẫn để ngay trước mặt, cô không còn cách nào khác, đành mang nó theo.
Vừa ra cửa thì lại nghe thấy tiếng anh ai oán đằng sau: “Em nhớ về sớm một chút nha.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người hai chó đang đứng ở cửa, ánh mắt nom
giống nhau, vừa đáng thương vừa tỏ ra lưu luyến bịn rịn, bỗng có cảm
giác như mình có nuôi ba con cún trong nhà.
Trên đường lái xe tới Đội đặc cảnh, cô nghiêm túc nghĩ về một vấn đề.
Rốt cuộc, quan hệ hiện tại của cô và Khang Hi là gì đây?
Vắt trán suy nghĩ một lúc sau, cuối cùng Hiểu Hiểu cũng tìm được kết luận: À, bạn thân.
***
Trong võ quán, vẫn hai tiếng đồng hồ huấn luyện võ thuật một ngày như trước.
Năm người mới sâu sắc nghĩ, chắc chắn tổ tiên đời trước của mình đã tạo quá nhiều nghiệt mất rồi. Rơi vào tay những huấn luyện khác thì ít nhiều
còn có cơ hội hãnh diện, chứ ở võ quán này, ngoại trừ chịu đòn thì chỉ
có ăn đòn mà thôi, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trên chiếu cói sạch sẽ gọn gàng, Lâm Tuấn và Hiểu Hiểu đang chém giết nhau.
Hiểu Hiểu vừa lật cổ tay thì một thanh dao ngắn bắn ra, sáng lóa mắt, cô lập tức chém ngang tạo thành một đường sáng chói, cứ như một con rồng bạc.
Sau khi vẽ một đường ưu nhã đó, không khí bị thế đao bức bách, xé gió
thổi về phía Lâm Tuấn. Trong nháy mắt, mũi dao đã đặt ngay cổ họng cậu
ta.
Lâm Tuấn vội vàng giơ tay chịu thua, đây là lần đầu hàng thứ ba trong ngày hôm nay.
Hiểu Hiểu thu dao về, mặt không đỏ, hơi thở không nhanh, chỉ khẽ thở hắt như đang điều chỉnh hô hấp, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Không phục?”
Cậu ta lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy mất mặt thôi ạ.”
Cô lại hỏi: “Vì tôi là phụ nữ?”
Cậu ngồi xếp chân dưới đất, nhất định có chán nản, thế nhưng nhờ trẻ tuổi,
không tự chui vào ngõ cụt, càng chẳng có suy nghĩ khinh thường phụ nữ,
thành thật đáp: “Thua phụ nữ cũng chẳng sao, thế nhưng nghĩ tới việc
chẳng thắng được một lần thì cứ thấy khó chịu trong lòng!”
Cứ ăn đòn thế này thì ai mà chịu nổi, cậu ta cũng có lòng tự trọng mà.
“Không thắng được tôi vì tốc độ của cậu không đủ nhanh.”
Cậu ta ngẩng đầu, mắt đầy vẻ nghi ngờ, một tiếng ‘bốp’ vang lên, không kịp
đề phòng, bị Hiểu Hiểu bất ngờ vỗ mạnh lên trán một cái.
“Huấn luyện viên, sao chị đánh em?” Cậu ta ôm trán kêu lớn.
“Khi nào cậu có thể tránh được chiêu này thì lúc đó cậu sẽ thắng.”
Trông cậu ta rõ ràng vẫn chưa hiểu gì.
Hiểu Hiểu giơ tay lên, lại đánh một cái lên trán cậu ta, lực mạnh hơn cả ban nãy.
Lâm Tuấn vẫn không thể tránh như trước, gào thảm, ngã vật người xuống, “Huấn luyện viên, sao chị lại đánh em!”
Cô cười không nói, nhìn về bốn người mới đang ngồi bên quan sát, “Tiếp theo là ai?”
Nữa hả!?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, sao hôm nay lại hăng hái quá vậy? Bình thường Hiểu Hiểu toàn thả người trước thời hạn cơ mà.
Mã Kiến Minh nghiêng người, thì thầm vào tai Thẩm Triều: “Hình như tâm trạng hôm nay của huấn luyện viên có vẻ rất tốt?”
Tai của Trương Chí Dũng bên cạnh rất thính, lật tức sáp tới, “Cậu cũng nhận thấy vậy à?”
Trần Bái Phong nói: “Đâu chỉ tâm trạng tốt thôi đâu, hôm nay còn cười với
chúng ta nữa kìa. Bình thường, đừng nói là đùa giỡn, chỉ nói nhiều hơn
mấy câu đã không chịu được.”
Thẩm Triều nhỏ giọng hỏi: “Các cậu nói thử xem, có phải đang yêu rồi không?”
Hai người hứng chí tụm lại, Trương Chí Dũng đưa mắt liếc nhìn Hiểu Hiểu đang cách đó không xa, “Dám lắm!”
Mã Kiến Minh hăng hái, khuôn mặt hưng phấn đỏ rần: “Ối cha, chắc là đang
yêu rồi, đối tượng là ai vậy nhỉ?” Đây mới là trọng điểm.
Trần Bái Phong nghiêng đầu suy nghĩ, phân tích: “Huấn luyện viên giỏi như
vậy, chắc chắn đối phương cũng biết võ, nếu không thì sao có tiếng nói
chung.”
Trong đầu bốn người lập tức hiện ra một người.
“Chẳng lẽ là Đại Pháo!”
Đại Pháo, biệt danh của chủ công đánh tập kích của Đội đặc cảnh – Vệ Hiểu
(anh ruột Vệ Bảo), anh là người mạnh nhất trong nhóm đội viên chủ lực.
Bốn người chìm đắm trong việc tám nhảm như các bà thím, không để ý đến cả
ánh mắt ra hiệu của Lâm Tuấn, đến khi nhận ra thì Hiểu Hiểu đã đứng sừng sững trước mặt, câu nói lạnh lẽo bay tới từ đỉnh đầu: “Các cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”
Bốn người ngậm thinh, run cầm cập ngẩng đầu lên.
“Huấn luyện viên, tụi em… Á!” Trương Chí Dũng vừa ngẩng đầu lên thì đã bị Hiểu Hiểu cú đau điếng.
“Ai u!”
“Đau!”
“Úi!”
Tay cô nhanh như ruồi, mỗi người một cú, vừa nhanh vừa chuẩn, hay lập tức, trên trán bốn người xuất hiện vết đỏ hồng.
“Trưa nay không được ăn cơm, mỗi người ra nhảy cóc… ba vòng quanh sân!” Cô ra lệnh.
Trần Bái Phong kêu gào: “Không phải chứ?”
Cậu ta là người ăn khỏe nhất trong số đám người mới, một bữa ăn tới bốn chén cơm, không cho ăn khác nào lấy mạng cậu ta.
“Huấn luyện viên, có thể thương lượng lại được không ạ?” Mã Kiến Ninh bày ra
vẻ xin xỏ, nhảy cóc ba vòng sân thì chẳng đứng thẳng nổi nữa.
“Không phục? Vậy thì thêm…”
Thẩm Triều vội vàng đứng dậy xông ra ngoài, “Em đi ngay!”
Ba người còn lại cũng vội vàng bò dậy chạy ra ngoài. Nói đùa một câu thế
thôi, nếu bị tăng thêm, đừng nói bữa trưa, không chừng còn chẳng được ăn tối mất.
Lâm Tuấn ngồi ở sau, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không tham gia.
Hiểu Hiểu quay đầu, hất cằm về phía cửa, “Sao cậu vẫn chưa đi?”
Cậu ta ngẩn người, đưa tay chỉ vào mình, muốn xác định có phải cô nói chuyện với mình không.
Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào cậu ta, ý muốn nói rằng – Ở đây trừ cậu thì còn ai khác à?
Cậu ta không nói được lời nào, ủ rũ bò dậy, người ỉu xìu.
Ngoài võ quán, Vệ Hiểu và Ngụy Quân đang chuẩn bị tới canteen ăn cơm, thấy
đám người mới khổ sở nhảy cóc quanh bãi tập, mồ hôi chảy ròng ròng, cảm
thấy rất ngạc nhiên.
“Sao vậy? Cả đám này chăm nhỉ.” Ngụy Quân thuộc đội tập kích, bình thường
cũng hay huấn luyện đám người mới nhưng chưa bao giờ phạt ai.
Vệ Hiểu cười nói: “Xem ra là muốn dồn sức để cướp chén cơm của chúng ta đấy.”
Khôn sống mống chết là tôn chỉ của Đội đặc cảnh, chỉ những người giỏi nhất mới có thể ra chiến trường.
“Tụi nó à? Chừng hai năm nữa cũng chưa chắc được đâu!” Anh ta là tay súng
bắn tỉa hàng đầu của đội, vị trí này không thể bị tùy tiện cướp mất
được.
“Chăm chỉ là chuyện tốt, năm đó chúng ta cũng phải như thế cả thôi.”
Ngụy Quân liếc mắt vào trong võ quán, “Năm đó anh và chú không gặp huấn luyện viên lợi hại như vậy.” Chẳng sợ gì, chỉ sợ danh sư xuất cao đồ.
“Anh cẩn thận kẻo cũng bị cô sĩ quan này phạt nhảy cóc đấy!”
Trong đội, Ngụy Quân nổi tiếng lắm lời, một ngày không nói thì nổi ngứa toàn thân.
“Haha, anh đang chờ đây, thế nhưng chú coi đi, người ta chịu để ý anh à?”
“Chờ khi cô ấy để ý anh thì em đoán, anh không chết cũng tàn tật.”
Hai năm trước, khi Hiểu Hiểu vừa tới Đội đặc cảnh, Ngụy Quân không phục,
đòi phải đánh tay đôi công khai. Sau đó bị Hiểu Hiểu knock out ba lần,
thậm chí còn chưa sờ được tay áo của cô.
“Đừng có chọc anh, đã nói là không nhắc chuyện này nữa mà.” Đó là việc mất mặt nhất cuộc đời anh ta.
Cứ tưởng người ta là kẻ ngốc, kết quả mình mới chính là người ngu dốt nhất.
Hai người càng đi càng xa, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng nói nào
nữa, Hiểu Hiểu mới bước ra từ võ quán. Mỗi ngày đi làm, giao tiếp với
đám người mới là một việc phải làm, quen rồi sẽ không khiến cô cảm thấy
bài xích, thế nhưn Hiểu Hiểu không tiếp xúc với nhóm đội viên chủ lực
của Đội đặc cảnh nhiều. Qua hai năm ròng, chỉ khá hơn những người xa lạ
một chút thôi.
Cô vào phòng thay đồ để tắm, thay một bộ quần áo sạch khác, lúc tới phòng
ăn thì đã qua giờ cơm nên chẳng còn mấy ai. Cô gọi một phần cơm, vì nhớ
tới hộp bánh ngọt của Khang Hi nên dặn ít hơn bình thường một chút, chừa bụng.
Ăn cơm xong, cô mang hộp bánh đi tới chòi nghỉ hiếm người ghé qua, sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên lại là thưởng thức hương thơm.
Có mùi dừa khô, cô cực thích món này.
Hiểu Hiểu vui vẻ mở nắp ra, không khỏi sửng sốt, sau đó, đầu đầy vạch đen.
Trong hộp là sáu loại bánh mochi trắng nõn, bên trên có rắc dừa khô trắng
trông đáng yêu, ngon lành. Vỏ bánh trong trong, thế nhưng trên mỗi cái
bánh lại dùng vẽ chocolate để vẽ khuôn mặt theo kiểu truyện tranh.
Cô biết gương mặt này, cũng như chiếc ấm tử sa kia, đều là mặt của Khang Hi.
Có mặt cười, mặt cáu giận, mặt làm nũng, ai oán, có mặt khóc nhè, còn có mặt… hôn gió.
Con người này, rốt cuộc tự kỷ đến mức nào đây?
Cô không kiềm được, nhếch môi, cầm cái bánh mochi có khuôn mặt cáu giận, cắn một miếng nhỏ.
Vừa mềm lại mát lạnh, cảm giác như ăn trái cây ướp lạnh, hương thơm ngát
cùng vị ngọt của dừa sợi từ từ tan ra trong miệng. Vị ngọt rất vừa, nhân bên trong là dây tây, hơi chua chua.
Ngon quá!
Cô chọn bánh mặt khóc, cắn một cái, lại cảm thấy thú vị, bánh này là nhân xoài.
Đang ăn rất vui thì Tào Chấn thong thả bước tới từ xa.
***
“Đoan Mộc!”
Hiểu Hiểu nuốt miệng bánh vào miệng, quay qua phía người đang đi tới, trên
mặt mang vẻ hờn giận vì bị quấy rầy. Cô đậy nắp hộp bánh, để qua một
bên, “Tôi đã nói rồi, chờ tôi phân tích xong sẽ báo cáo cho Cảnh Táp.”
Đây là một trong những điều kiện khi giải quyết vụ án. Ngoại trừ 20 vạn
tiền thù lao, cô yêu cầu không phải đến cục công an, không gặp những
cảnh sát nào trừ Cảnh Táp, bọn họ càng không được tiết lộ thân phận từng là tổ trưởng tổ phân tích tội phạm FBI trước đây của cô. Vì lúc trước,
Cảnh Táp bị thương nên Hiểu Hiểu phải tiếp xúc với Tào Chấn, nay không
ngờ anh lại tìm đến cửa.
Tào Chấn dừng lại vị trí cách cô khoảng hai thước, giữ khoảng cách. Anh tới đây không phải vì kết quả phân tích vụ án hành hạ đến chết kia.
“Tôi nghe nói, vào hai ngày nghỉ vừa qua, cô đã tới hiện trường vụ án.”
Cũng không phải nghe nói gì, toàn là ‘scandal’ một tay Khang Hi gây ra.
Nhìn qua có thể thấy, Hiểu Hiểu cũng không thể lạnh lùng trước khuôn mặt
tươi cười của Tào Chấn, nể tình Cảnh Táp, cô không tính toán với anh ta.
“Ừ, tới xem hiện trường một chút.”
“Có phát hiện gì không?” Anh hỏi, có vẻ hơi sốt ruột, trong mắt cũng tràn ngập sự khẩn thiết.
“Trước khi xác định tất cả mọi nghi vấn, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi
nào của anh.” Cô đã khắc họa sơ bộ, khái quát về hung thủ xong rồi, thế
nhưng vẫn còn hai nghi vấn chưa trả lời được. Chỉ cần còn nghi vấn thì
cô không thể khẳng định phân tích của mình chính xác một trăm phần trăm, bất kỳ đáp án nào của nghi vấn ấy cũng có thể ảnh hưởng đến hướng phân
tích.
“Hung thủ đã giết ba người, có lẽ sẽ có nạn nhân thứ tư…” Đa số những sát thủ liên hoàn không hề biết dừng dục vọng giết chóc của mình, miễn là không bị bắt thì bọn chúng sẽ tiếp tục xuống tay.
Hiểu Hiểu cắt lời anh, “Sẽ không có nạn thân thứ tư, cô ta đã giết hết những người muốn giết rồi.”
Đây là báo thù, mục tiêu đã được xác định.
Giọng điệu của cô rất chắc chắn, rõ ràng đã có manh mối rồi. Tào Chấn thong
thả đi tới một bước, vẫn ở trong khoảng cách an toàn để không khiến cô
cảm thấy phản cảm.
“Vậy ít nhất cô hãy nói cho tôi biết sơ lược về hung thủ, để cảnh sát có thể bắt đầu điều tra.” Vì không có bất kì manh mối có ích nào, trong khoảng ba tuần vừa qua, đội hình cảnh rối tung, bay loạn như ruồi không đầu,
lãng phí sức lực và thời gian một cách vô ích.
Về tính cách của Tào Chấn, Hiểu Hiểu đã từng nghe nói từ sớm. Lần đứng ở
cửa nhà cô mãi không chịu đi hôm trước đã đủ để chứng minh nếu hôm nay
cô không tiết lộ chút gì đó cho anh, chắc chắn Tào Chấn sẽ không thỏa
hiệp.
“Hung thủ là phụ nữ.” Đây là điều mà cô đã xác định chắc chắn một trăm phần trăm.
“Phụ nữ?”
Tào Chấn ngẩn người, trên mặt đầy vẻ khó tin. Trong vụ án này, nạn nhân bị
hành hạ một cách cực kỳ tàn nhẫn đến chết, ba nạn nhân đều là đàn ông,
nói hung thủ là phụ nữ, điều này có vẻ không hợp logic.
Hiểu Hiểu không đếm xỉa vẻ ngẩn ngơ của Tào Chấn, nói: “Tới bây giờ, lạnh
lùng ác nghiệt tàn nhẫn, không chỉ là độc quyền của đàn ông.”
Phụ nữ thường được coi là phái yếu, yếu đuổi, dịu dàng dễ bị tổn thương,
cần được bảo vệ. Nhìn tỉ lệ tội phạm giữa nam và nữ, đúng là ít tội phạm nữ hơn nam, nhất là những tội như bạo lực hình sự, thường được cho là
thế giới của đàn ông. Thế nhưng sự thật cũng rất tàn khốc.
Số tội phạm nữ đang tăng lên theo từng năm, trong những hành vi phạm tội,
mưu kế và sự can đảm của các ả còn vượt qua cánh đàn ông. Vô tình, tàn
nhẫn, ác độc đến mức có thể khiến những tội phạm nam khác thấy run sợ.
Có người từng nói: Thuở sơ khai, sinh mạng của loài người phụ thuộc vào
phụ nữ, thế nhưng một khi phụ nữ trở thành kẻ thù thì họ sẽ là những sát thủ máu lạnh nhất, đổ tể tàn nhẫn nhất, loài ma quỷ độc ác nhất.
Có thể nói, khi phụ nữ đã nhẫn tâm, thì hoàn toàn có thể hủy trời diệt đất.
Đương nhiên Tào Chấn hiểu những đạo lý này, phạm tội là phạm tội, không cần
biết giới tính. Thế nhưng anh không thể nào hiểu nổi, tại sao hung thủ
vụ án này lại là nữ. Thời gian tử vong của nạn nhân đầu tiên và thứ hai
rất gần nhau, nói rõ ra, tức là, hung thủ đã ra tay trong cùng một
khoảng thời gian.
Đó là hai người đàn ông đấy, sao cô ta có thể làm được?
“Vì sao cô lại nhận định như vậy?”
“dương v*t.” Hiểu Hiểu đáp rất thản nhiên, thậm chí mí mắt còn chả chớp lấy một cái.
Tào Chấn là cảnh sát, nhưng nghe hai chữ ấy từ miệng một cô gái trẻ tuổi thế này, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hiểu Hiểu giải thích: “Chuyện nhét dương v*t vào miệng người chết, không phải là điều mà đàn ông có thể làm.”
“Có phần vơ đũa cả nắm quá, chẳng lẽ tất cả đàn ông đều không làm chuyện này?” Anh không tin.
“Nếu chỉ đơn thuần chỉ hành động cắt của quý, tôi đồng ý với quan điểm của
anh, đàn ông cũng làm được. Nhưng chỉ cắt thôi, vì xuất phát từ lòng đố
kị, do bản thân không trọn vẹn, dẫn đến tâm lý vặn vẹo, cắt dương v*t
của người đàn ông khác, thế nhưng sẽ không nhét vào miệng người chết.
Bọn họ sẽ chọn cách ngâm vào formalin để ngắm nghía thưởng thức, coi nó
như một chiến lợi phẩm, hoặc…” Hiểu Hiểu nhướng mắt, khuôn mặt trầm
tĩnh, chuyên nghiệp: “Thay thế cho phần dương v*t không trọn vẹn của
mình.”
Cô đã từng bắt một gã biến thái bị trở thành ‘thái giám’ ngoài ý muốn. Sự
chế giễu và gièm pha xung quanh khiến tâm lý của gã rất méo mó, ảo tưởng rằng lấy dương v*t của người khác về thì cái của mình có thể mọc mới.
Gã đã giết một người đàn ông cường tráng, hấp dẫn trong mắt phụ nữ, lấy
dương v*t của anh ta rồi khâu vào người mình.
Đừng bảo là mọc lại, gã không bị viêm nhiễm đã là may mắn lắm rồi. Sau khi
khâu dương v*t vào, chẳng được mấy ngày thì nó bị thối rữa, thế là gã
bắt đầu giết người điên cuồng, mong có được nhiều sản phẩm thay thế bất
kỳ lúc nào.
Tào Chấn nghe mà thấy da đầu ngứa ran, vô thức kẹp chặt chân theo bản năng.
Sau khi nhìn thấy hành động của anh, cô búng ngón tay, “Động tác khép chặt
chân của anh đủ để chứng minh đàn ông coi trọng dương v*t của mình đến
mức nào. Có thể mất mạng, nhưng không thể mất cái của quý ấy. Nếu không
có lý do đặc biệt, một gã hung thủ cũng không đụng vào nó. Như khi đàn
ông đánh nhau vậy, dù đánh ác thế nào, cũng không tấn công vào của quý
đối phương.” Cô ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc, lại bổ sung: “Trừ việc tra
tấn nghiêm hình, với mục đích hành hạ là chính, làm suy yếu tinh thần
của đối phương. Chẳng hạn như trước tiên, cắt một bên tinh hoàn…”
Mất một tinh hoàn, thì còn cái khác, không chết được, nhưng cực kỳ có sức
uy hiếp. Nghe đâu có không ít đàn ông chỉ có một tinh hoàn. Ở Mỹ, những
người đàn ông như vậy có thể đặt hẹn để phẫu thuật gắn thêm một tinh
hoàn giả vào, như tay chân giả bình thường thôi.
Nói cho cùng, đàn ông có sự chấp nhất điên cuồng trong chuyện này, không chỉ muốn đầy đủ linh kiện mà còn phải có thể sử dụng.
Tào Chấn không nghe nổi nữa, lập tức vươn tay, “Dừng!”
Anh cực kỳ hối hận vì đã đi tìm cô, người phụ nữ kể những chuyện này như nói về thời tiết.
Hiểu Hiểu nhún vai, không nói tiếp nữa.
“Vậy như lời cô nói, hung thủ là phụ nữ, thế tuổi tác? Nghề nghiệp thì sao?
Cô có thể nói cho tôi biết!” Hối hận cũng chẳng được tích sự gì, phải
tìm hiểu từng chút một.
“Không thể trả lời.” Hiểu Hiểu kiên trì với quy tắc làm việc của mình, trước khi xác định một trăm phần trăm, cô sẽ không nói.
Tào Chấn chán nản siết tay, nhưng không tiện phát tác. Hiểu Hiểu là nhân
vật nhận lương cao được mời tới, không thể đắc tội, nhỡ đâu bị chọc
giận, cô buông tay bỏ mặc thì phiền phức to.
“Vậy ít nhất cô hãy cho tôi biết, tiếp theo phải làm gì?” Người chết làm
trong ngành giáo dục, tiếp xúc mấy trăm học sinh, có biết giới tính cũng chẳng ích gì.
“Tra xem 15-20 năm trước, cả ba người chết có quen biết nhau hay không? Ở đâu? Từng làm gì? Càng chi tiết càng tốt!”
“15-20 năm trước?” Thời điểm này đã quá lâu rồi, Tào Chấn rất nghi ngờ.
“Còn nữa, tôi muốn nhìn qua phòng làm việc của người chết.” Cô là sĩ quan
huấn luyện, không được phép lục soát, chỉ có thể nhờ cảnh sát giao quyền cho.
“Phòng làm việc của hiệu trưởng?” Người chết đầu tiên là Hiệu trưởng đại học
Khôn Hoa. Mắt Tào Chấn sáng lên, “Chuyện này hoàn toàn không vấn đề, tôi có thể sắp xếp ngay lập tức, chi bằng thế này…” Anh chuẩn bị đi cùng
cô, muốn nhận tiện kiếm thêm đầu mối.
Hiểu Hiểu nhìn thấu suy nghĩ của anh, từ chối trực tiếp: “Tôi thích tự tìm hiểu một mình.”
Cô từng nói câu này với Cảnh Táp, bạn thân còn không được, huống chi là anh.
Tào Chấn không hề tức giận, còn trêu: “Phòng làm việc của hiệu trưởng,
trước nay tôi vẫn chưa được bước vào bao giờ, hiện đặc biệt muốn được mở rộng tầm mắt.”
Ám chỉ như thế thì cô cũng nên hiểu rồi chứ nhỉ.
Nhưng Hiểu Hiểu hoàn toàn không thuận theo lối suy nghĩ của anh, “Tôi đã trải qua mười một lần, khi còn ở trung học, chẳng có gì hay ho cả.”
Anh cười bảo, “Được tuyên dương à?”
Cảnh Táp có từng kể rằng, khi còn học ỡ Mỹ, cô luôn là học sinh xuất sắc
trong số những học sinh giỏi nhất, tất cả các môn đều đạt A+.
Cô lạnh nhạt đáp: “Không, vì đánh nhau!”
Tào Chấn hoảng hồn, nào phải học sinh xuất sắc gì, rõ ràng là một thiếu nữ bất lương.
“Ở Mỹ, tụi côn đồ trong trường rất thích bắt nạt những học sinh giỏi, đặc
biệt là những người không cùng màu da thì càng là cái đinh trong mắt,
cái gai trong thịt. Tôi nhỏ hơn tụi nó ba tuổi, nhưng chương trình học
lại giống nhau, thế nên… tôi muốn phản kháng. Không được à?”
Khi đó, Cảnh Táp và An Hủy đều đã về nước, chỉ số thông minh của cô được
xác nhận cao hơn người thường, nhảy thẳng ba lớp. Cô mười bốn tuổi, chen lẫn trong đám học sinh mười bảy, mười tám. Thậm chí vóc người khi ấy
còn nhỏ bé hơn bây giờ, không ngực không mông, không phù hợp với tiêu
chuẩn cái đẹp của người phương Tây. Trong mắt bọn họ, cứ như một cương
thi không đủ dinh dưỡng.
Người bắt nạt cô, có rất nhiều.
Vì thế, sức mạnh vũ lực có thể mang tới một khoảng thời gian khá dễ chịu
khi còn cắp sách tới trường, và cũng khiến mọi sự trở nên yên tĩnh hơn.
Hiểu Hiểu nhếch miệng, trên mặt không có vẻ chán nản chút nào, ngược lại,
còn tỏ rất hoài niệm, “Ở Mỹ, chỉ có cấp cứu là không cần hẹn trước.”
Nằm trên cáng chở thẳng tới bệnh viện là được gặp bác sĩ ngay, không cần xếp hàng chờ đợi khổ sở, cô đã giúp đỡ rất tận tình.
Đó là những năm tháng rất ngông cuồng… Tào Chấn nghe mà đổ mồ hôi khắp
người, dẹp quách ý đồ muốn đến Khôn Hoa cùng cô. Anh cảm nhận một cách
sâu sắc rằng, hung thủ là nữ thì có gì vô lý đâu. Như Hiểu Hiểu kìa,
đừng nói chỉ có hai, dẫu bốn, năm mạng cũng xong thôi.
Đột nhiên anh cảm thấy rất hiếu kỳ, tại sao một ngôi sao gạo cội trong giới giải trí như Khang Hi lại quen cô?
Lớn gan đấy!