Lúc đến bệnh viện thì trời đã tối thui, khu nội trú chỉ có hộ sĩ trực ban
ngồi trước quầy, không nhiều khách lắm. Khang Hi mang kính râm, thuận
lợi vào được phòng bệnh.
Cảnh Táp là cảnh sát có công, bị thương trong lúc điều tra nên được đãi ngộ
đặc biệt, ở phòng bệnh một người. Cô đang nằm trên giường, chân bó thạch cao bị treo lên trên, đang gặm táo, nhìn qua trông rất thảnh thơi, vừa
nhìn thấy Khang Hi thì cứ như lên cơn, thả táo rơi xuống.
Sao nam thần lại tới đây?
Hiểu Hiểu đặt bịch chè trân châu bột báng ở trên tủ đầu giường, “Này, mang chè đến cho cậu đây, Khang Hi mua đấy.”
Cảnh Táp cực kì hạnh phúc, “Người đến là mừng rồi, còn mua chè làm gì.” Muốn ngọt chết cô luôn à?
Cô lại nhìn qua Khang Hi, anh đi cùng Hiểu Hiểu như thế, chẳng lẽ hai
người đã thành đôi? Tầm mắt cứ quanh quẩn trên hai người, sau đó bất ngờ nhìn thấy Tào Chấn, mặt mày buồn bực đứng đằng sau.
“Đàn anh, sao miệng anh đỏ quá vậy?” Đâu chỉ đỏ, mà còn sưng phù, cứ như hai miếng xúc xích mập ghép lại.
Tào Chấn ăn cay đến mức lưỡi vẫn còn tê rần, “Có nước không?”
Cảnh Táp đưa cho anh một chai nước khoáng, “Sao thế ạ?”
Anh vặn nắp chai, uống ừng ực, khoát tay với Cảnh Táp ý bảo đừng hỏi, dù
sao cũng đã tức đẫy bụng rồi. Tào Chấn uống mấy ngụm nước thì dễ chịu
hơn một chút, đã trễ mà vẫn chưa ăn cơm, đói đến hoảng.
“A Cảnh, anh ra ngoài mua chút đồ ăn khuya, em muốn ăn gì không?”
“Muốn! Em muốn ăn phở xào với hai xiên cá viên!” Cảnh Táp biết gần bệnh viện
có một tiệm bán đồ ăn đêm rất ngon, vẽ bản đồ cho anh, “Bảo bà chủ cho
em nhiều ớt một chút nha.”
Mới nghe chữ ớt thôi thì Tào Chấn đã cảm thấy đầu lưỡi ngứa ran, nuốt nước bọt, cầm bản đồ được vẽ cho rồi bước ra ngoài.
Hiểu Hiểu không hiểu gì cả, vì sao ban nãy vừa mới ăn cơm xong mà giờ lại
đói rồi? Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn Khang Hi, lúc trên xe cô thấy Tào Chấn có vẻ khó chịu, nhưng vì không quen thân gì nên cô cũng không hỏi.
Khang Hi đáp một cách rất tự nhiên: “Người ta là cảnh sát, nổi tiếng có dạ
dày sắt, sức ăn rất lớn, anh ta khỏe mạnh như vậy thì chắc chắn tiêu hóa rất nhanh lắm đây.”
Anh nói một cách rất nghiêm túc, làm như mình là con giun trong bụng người khác.
Cảnh Táp không rõ đã xảy ra chuyện gì, bị khuôn mặt tuấn tú của Khang Hi mê
hoặc đến choáng váng đầu óc rồi, hùa theo: “Đúng đó, sức ăn của đàn anh
lớn lắm, một ngày ăn bốn bữa lận.”
Cảnh sát hình sự rất bận, nhiều khi không để ý ăn uống, có thời gian ăn thì đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn bình thường.
Hiểu Hiểu không nói gì nữa, so với Tào Chấn, cô quan tâm Cảnh Táp hơn.
“Cậu không ăn cơm tối à?” Tối rồi mà còn muốn ăn đêm.
“Thôi đừng nói nữa, đồ ăn bệnh viện chán lắm” Đồ ăn bệnh viện là một niềm đau trong lòng Cảnh Táp, cực kì ít món mặn, trong khi cô bị gãy xương đùi
chứ có phải dạ dày gặp vấn đề đâu, ăn nhạt mấy ngày liền, miệng nhạt
thếch.
“Không phải có mang chè cho cậu đây sao?” Bên trong toàn bánh bột lọc, ăn một chén là đủ no căng.
“Không giống!” Cảnh Táp hoảng hốt giật lấy, ôm bịch chè trên tủ đầu giường vào lòng.
Nam thần mua cho, đương nhiên phải từ từ mà ăn, sao có thể ăn hết ngay được.
Thấy Khang Hi vẫn còn đang đứng, cô vội vàng nói: “Đừng đứng, anh ngồi đi ạ.”
Vì bị thương ở chân đến cô không thể nào xoay người, chẳng còn cách nào
khác là vươn tay, cố với để kéo ghế về bên mép giường, lại còn lấy tay
áo chùi sơ.
Khang Hi ngồi xuống thoải mái.
Cảnh Táp lại dịch người, chừa lại một phần giường trống cho Hiểu Hiểu, “Cậu cũng ngồi đi!”
Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn chân Cảnh Táp, bọc thạch cao từ mắt cá chân đến đầu gối, trông giống một khúc cây to bự, “Còn đau không?”
“Không đau!” Thật ra cô không bị ngã nặng lắm, chỉ một tuần là có thể được xuất viện rồi.
Khang Hi đang suy nghĩ phải nói chuyện với Cảnh Táp thế nào, anh đâu định tới thăm cô, rõ ràng là đến tận cửa để hạch tội, thế nhưng vì có Hiểu Hiểu
nên anh không thể hỏi thẳng. Nay thấy trên đấy có quả táo, ngay lập tức
nảy ra cách, nhặt nó lên rồi ném vào thùng rác.
“Hiểu Hiểu, hôm nay đi gấp nên không chuẩn bị gì, tôi thấy ngoài cửa có một
quầy bán hoa quả, em mua giúp tôi một giỏ trái cây đi!”
Anh bày ra khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, bảo Hiểu Hiểu đi mua một cách hợp tình hợp lý.
Cảnh Táp vội vàng nói: “Không cần, khách sáo vậy đâu ạ, không phải đã mua chè rồi à?”
“Đó là Hiểu Hiểu bảo mua chứ không phải chủ ý của tôi, đến thăm bệnh sao lại đi tay không cho được?”
Cảnh Táp chỉ tưởng là anh đang khách sáo, “Thật sự không cần đâu mà.”
Khang Hi tới thăm là cô đã cảm động đến mức muốn khóc lắm rồi.
“Không được, đây là nguyên tắc làm người.” Anh bày ra một vẻ cực kỳ chính nghĩa, lẫm liệt biết là bao.
Hiểu Hiểu nghĩ rằng trái cây sẽ tốt hơn đồ ăn khuya, cũng đồng ý: “Được rồi, để tôi mua.”
Chờ cô đi khuất thì khuôn mặt của Khang Hi lập tức thay đổi, y như xã hội
đên tới nhà đòi nợ, con ngươi đen láy lóe tia sáng lạnh băng, “Đàn anh
của cô là sao đây?”
Cảnh Táp sửng sốt, anh thay đổi sắc mặt quá nhanh khiến cô hơi không kịp phản ứng.
“Cô biết rõ tôi thích Hiểu Hiểu mà còn để đàn anh mình tiếp cận cô ấy, muốn làm tôi tức điên phải không?”
Cảnh Táp lấy lại tinh thần, “Anh nói Tào Chấn và… Hiểu Hiểu đấy à?”
Mặt Khang Hi chua nồng, nói: “Chẳng lẽ còn ai khác?”
Bỗng nhiên Cảnh Táp hiểu ra, thảo nào anh lại đi cùng Hiểu Hiểu, xem Tào
Chấn là tình địch? Cô đập giường phá ra cười, hay nghe người ta nói phụ
nữ khi yêu rất ngốc, không ngờ đàn ông cũng vậy, mà nam thần cũng chẳng
phải ngoại lệ.
“Không thể nào, chắc chắn không thể nào đâu!”
“Sao lại không thể nào!?” Chỉ là đàn ông thì có thể rồi.
Cô dừng cười, “Đàn anh của em đã kết hôn rồi.”
Cô không nói dối, Tào Chấn đã có gia đình, chẳng qua đang góa vợ mà thôi.
Thế nhưng cô không định nói rõ, chuyện mới thế thôi mà Khang Hi đã
giương cung bạt kiếm thế này, nếu biết sự thật thì chẳng phải sẽ xem Tào Chấn là kẻ thù thật sao.
“Kết hôn rồi?” Khang Hi lẩm bẩm, ngay lập tức thấy trong người sảng khoái hẳn, sắc mặt cũng dễ coi hơn mấy phần.
Anh vui vẻ lắm, chẳng có chút áy náy nào khi đã bắt nạt Tào Chấn, cảm thấy
lồng ngực bốc dấm chua nãy giờ nay thật khoan khoái, dễ chịu.
Một lát sau, anh lại hỏi, “Anh ta tìm Hiểu Hiểu để giúp việc gì?”
Cho dù đã loại được khả năng làm tình địch thì anh cũng không cho phép
người đàn ông khác tiếp cận Hiểu Hiểu một cách vô duyên vô cớ thế được,
nhỡ đâu mưa dần thấm đất, nhìn vừa mắt nhau thì biết làm sao? Phải
phòng!
“À, gần đây tụi em có gặp phải một vụ chưa giải quyết được, không tìm ra manh mối nên muốn nhờ Hiểu Hiểu giúp đỡ.”
Mặt Khang Hi lại đen thui, anh biết rõ quá khứ của Hiểu Hiểu, chắc chắn cô
rất bài xích năng lực của mình, nếu không thì cũng chẳng đi làm sĩ quan
huấn luyện võ thuật. Giúp cảnh sát điều tra chẳng khác nào lột trần vết
thẹo trong lòng cô.
“Cảnh sát các cô không có người à?” Anh lạnh lùng đâm chọt.
Rõ ràng câu nói này mang ý khinh thường cảnh sát.
“Thì cũng chẳng còn cách nào khác. Mấy năm nay, tội phạm càng lúc càng giảo hoạt, càng lúc càng biến thái.”
Đúng là không có không biến thái, chỉ có biến thái hơn.
“Hiểu Hiểu tự nguyên, em không có ép.”
Khang Hi hừ lạnh, “Cô té gãy chân như thế, rõ ràng là đang ép cô ấy.”
Anh chắc chắn Hiểu Hiểu không nỡ thấy Cảnh Táp bị thương, mềm lòng.
Anh nói trúng tim đen, Cảnh Táp không còn đường nào chối cãi, “Em không cố ý mà.”
Cảnh Táp thật sự không định nhờ Hiểu Hiểu giúp đỡ, cô đã liều mạng điều tra
để Tào Chấn và Đặng cục bỏ ý định này, nào ngờ lại mệt mỏi kiệt sức như
vậy, té gãy chân.
Thật ra, cô cũng đoán được, Hiểu Hiểu sẽ đồng ý vì mình.
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu.” Cảnh Táp thề thốt bảo đảm.
“Chân cũng gãy rồi, chăm sóc kiểu gì!”
Khang Hi chỉ hận mình đã chui vào giới giải trí, sớm biết thế thì nên thi vào trường cảnh sát. Từ sau khi gặp Hiểu Hiểu, những chuyện anh phải hối
hận càng lúc càng nhiều.
***
Lúc Tào Chấn trở lại thì cũng mua cho Hiểu Hiểu và Khang Hi một phần ăn
khuya. Sau tám giờ tối, Hiểu Hiểu không ăn gì nữa, còn Khang Hi thì ngứa mắt, cuối cùng đều vào bụng của Tào Chấn và Cảnh Táp hết.
Khi ấy thì Hiểu Hiểu mới thật sự tin tưởng lời Khang Hi, đúng là bao tử cảnh sát không bình thường.
Ba người nói chuyện với Cảnh Táp một lúc, sau đó Tào Chấn nhận điện thoại, bảo rằng trong cục có việc, thế là đi trước.
Chờ Cảnh Táp ngủ rồi thì Hiểu Hiểu và Khang Hi mới lên đường về ‘dinh’.
Trên hành lang, chân cô không dài như anh, một bước của Khang Hi bằng hai
bước của Hiểu Hiểu. Cô theo không kịp, nhíu mày kéo tay áo anh lại,
“Dừng lại!”
Khang Hi cau mày, lúc quay lại nhìn cô thì sắc mặt vẫn khó coi như trước.
“Anh sao vậy?” Ban nãy khi ở phòng bệnh, bộ dạng anh cũng u ám thế này, đột
nhiên nghĩ, Khang Hi có vẻ rất để ý tới Cảnh Táp, lẽ nào…
Vừa nghĩ tới thì cô đã bật ra khỏi miệng. “Không phải anh thích Cảnh Táp nên đang đau lòng đấy chứ?”
Vốn tâm trạng Khang Hi đang rất kém, nay bị lời này đâm vào người, cơn giận lập tức bùng lên, tay phải bất ngờ đưa ra gáy cô, tay trái ôm ngang eo, thuận thế đè lên vách tường. Lửa giận trong lồng ngực sôi trào, áp lực
đến mức muốn nổ tung tới nơi. Trong mắt lập lòe những đốm lửa, hơi thở
dồn dập phả vào gáy Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu giật mình, đến khi lấy lại tinh thần, muốn đẩy anh ra thì mới biết lực tay anh rất đáng sợ, nhất thời không thoát được. Tưởng anh giận
thật nên vội vàng giải thích: “Tôi đùa thôi.”
“Không được đùa kiểu này!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô có thể ngốc nghếch, chậm hiểu, đến bây giờ vẫn chưa từng nhận ra anh
thích cô, thậm chí có thể coi thường tình cảm này, nhưng anh nhất định
không cho phép cô nghĩ rằng mình thích một người con gái khác.
Cả người Hiểu Hiểu bị vây chặt trong lồng ngực mạnh mẽ của anh, có hơi thở nóng hổi truyền từ người Khang Hi tới. Dường như không khí quanh Hiểu
Hiểu cũng nóng theo, nháy mắt, cô cảm thấy hơi thở nóng dần, mà chẳng
hiểu sao mặt cũng nóng nữa.
Cô ngẩng đầu, nhìn bờ môi rất hoàn mỹ của anh, một màu rất ấm, còn đẹp hơn cả phụ nữ, bỗng lại nhớ tới cảnh hôn của anh trong bộ phim được coi sau bữa cơm chiều hôm ấy.
“Anh… anh bỏ ra trước…” Cô đang hồi hộp, không nói lưu loát được một câu.
Hai cánh môi đỏ hồng của Hiểu Hiểu đang gần trong gang tấc, như cánh hoa hé mở. Khang Hi rất muốn vùi đầu xuống, hung hăng hôn lên bờ môi căng mọng kia, phải giày vò nó thật nhiều. Thế nhưng lý trí nói cho anh rằng, nếu thật sự làm vậy thì bao nhiêu cố gắng trước đây đều đổ sông đổ biển
mất.
Anh không ngại trường kỳ kháng chiến. Đã đợi hai mươi hai năm, có đợi thêm
hai mươi hai năm nữa cũng chẳng sao, chỉ xin cô, đừng đùa giỡn, đừng làm anh giận thế này.
Cô thấy Khang Hi mím chặt môi, tựa như đang giữ kín một bí mật nào đó rất
quan trọng, nửa buổi trời vẫn không nói tiếng nào, đầu mũi chỉ ngửi thấy mùi hương đầy nam tính trên người anh.
Cứ như anh cố ý, lại nhích sát thêm mấy phân, môi càng lúc càng tiến gần.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không nghĩ
rằng, với trình độ võ thuật của mình có thể vật anh chết ngất trong nháy mắt ấy chứ. Bị một người thế này khống chế, đúng là đầu óc có vấn đề.
Anh vốn có ý trêu cô một chút, chỉ một chút là ngừng, không muốn dán môi
lên thật. Nhưng sau đó nhận ra cô không phản kháng, đã thế còn nhắm mắt.
Khang Hi thật sự không tin nổi vào hai mắt mình, nhất thời, bao nhiêu tức
giận hóa thành bong bóng nước, sau đó một loạt pháo hoa rực rỡ trong
đầu.
Nhìn làn môi đỏ mọng gần trong gang tấc kia đang run run, như quả anh đào
chín muồi, anh thật sự không thể nào kiềm lòng được nữa. Thế nhưng, dục
tốc bất đạt, lúc này, anh nhất định phải dừng lại. Khang Hi hắng giọng,
trấn định tâm tình đang hưng phấn của mình, thế nhưng khóe miệng không
kiềm được mà cứ toe toét cả ra.
Lúc này, Hiểu Hiểu bị đánh thức bởi tiếng ho khan, bất ngờ mở to mắt, đập vào mắt là nụ cười tươi tắn của anh.
Mặt cô nóng bừng, muốn đẩy Khang Hi ra thì anh càng sấn tới, ghé vào tai cô nói: “Đừng nhúc nhích, có người tới, mau che cho tôi, tôi không mang
mắt kính.”
Có một y tá trẻ đang bước về phía bọn họ, chắc là vừa đi thăm các phòng
xong. Nhớ tới hành động ban nãy của anh, cô giật mình nghĩ, thì ra vì
điều này.
Làm minh tinh thật phiền phức.
Cô giơ tay đè lên cổ Khang Hi để mặt anh dụi vào vai mình, không để anh bị nhìn thấy.
Chờ khi y tá rời đi rồi, Khang Hi vội vàng đeo mắt kính vào.
Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, ban nãy cứ sợ cô y tá kia sẽ nhận ra anh, lúc đó sẽ ầm ĩ lắm.
Tranh thủ hành lang không có ai, hai người vội vội vàng vàng chạy ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, thi thoảng Khang Hi nhìn lén sang cô, con ngươi đen như hồ nước thu, gợn sóng lăn tăn, thấp thoáng nụ cười ấm áp.
Anh đoán sai rồi, thật ra cô không hề chậm hiểu như anh tưởng tượng đâu.
Thế nên, có thể nghĩ tới chuyện thu lưới rồi.