Đầu xuân năm 20XX,
Tại một vườn trẻ quốc tế nào đó.
Sau cơn mưa, mùi cỏ mới thơm lừng, nắng mặt trời ấm áp.
Trên bãi cỏ mịn như nhung, dưới sự dẫn dắt của giáo viên, tụi con nít cười
đùa chơi đuổi bắt. Tiếng cười vui sướng, trong trẻo vang lên khanh khách đã đánh thức những giờ phút biếng nhác nhất của buổi chiều trong ngày.
Chẳng ai để ý tới bãi cỏ bên cạnh, có một sự tranh chấp nho nhỏ đang diễn ra
trong hố cát được vây bằng đá cẩm thạnh không thấm nước.
Bé trai đáng yêu xinh đẹp hơn bất cứ cậu bé trong quảng cáo sữa bột nào
đang cố gắng hôn mặt bé gái kia, cảnh tượng trông như sói nhỏ đang vồ
lấy dê con.
Có thể nhận thấy rõ ràng rằng bé gái kia rất không muốn, hai tay đẩy mạnh
một cái, ngay lập tức cậu nhóc không giữ được trọng tâm, té chổng vó lên trời.
‘Cốp!’
Ngay lúc cậu bé té xuống, một tiếng động lớn vang lên, kêu gọi sự chú ý của các giáo viên xung quanh.
Máu từ từ chảy ra từ sau gáy cậu bé, dọc theo mép hố cát mà thấm dần ra xung quanh.
Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai của các thầy cô đã đập tan sự vui vẻ rộn ràng trên bãi cỏ, trán bé con đầy máu khiến những đứa trẻ
khác lập tức òa lên gào khóc nức nở.
Bé con lập tức được đưa đến bệnh viên, hôn mê ba ngày, gáy khâu mười hai
mũi, nhập viện một tháng, nhưng kì tích là không để lại bất kì di chứng
nào.
Ngày quay trở lại nhà trẻ hôm đó, cậu bé chưa từng chảy một giọt nước mắt
nào ở bệnh viên, khi biết cô bé kia đã ra nước ngoài cùng ba mẹ, khóc
lóc vô cùng đau khổ…
Năm ấy, cậu năm tuổi.
Cậu tên là Khang Hi.
Điều thứ bảy trong điều lệ gia đình của Khang gia: Vợ (chồng) phải ‘hốt về’ từ thuở còn thơ…
Hiệp một, thành tích chiến đấu của cậu vô cùng thê thảm!