Bốn người ra khỏi huyễn trận, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mới ngớ ra như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ.
Lam Tố bước lên trước hết nói: “Tâm ma, ngươi thua rồi!”
Tâm ma cười lớn tiếng nói: “Lam Tố, ngươi đừng vội đắc ý, ngươi nhìn nó mà xem!”
Cả bốn người nghe vậy lập tức nhìn sang Hồng Loan.
“Muốn thật sự thắng được ta thì các ngươi cũng phải đợi nó thoát khỏi huyễn trận của ta nữa. Nếu nó không thể thoát ra được thì ta vẫn sẽ đeo bám theo các ngươi, sau đó ta sẽ không chừa bất cứ cơ hội nào để mê hoặc các ngươi!”
Tâm ma không hề giấu diếm dã tâm của mình, chỉ cần là con người thì chắc chắn bọn họ sẽ có lúc nghi kị lẫn nhau, cho nên hắn vẫn còn cơ hội.
“Tâm ma, ngươi chớ vội đắc ý, ta tin rằng Hồng Loan nhất định sẽ chiến thắng, ngươi không khống chế nó được lâu đâu.”
“Thế sao?” Tâm ma giở ngón ma mãnh, một làn khói trắng đột ngột nhập vào thân Hồng Loan.
Đôi mắt đỏ của Hồng Loan đột ngột mở lớn, gương mặt đầy ai oán nhìn bọn họ.
“Giết... giết...” Hồng Loan giống như mắc chứng tâm phong, nó xông lên tấn công bọn Khuynh Thành.
Khuynh Thành thấy vậy vội bước lên đối mặt với Hồng Loan đang phăm phăm lao đến, kiên định nhìn nó nói: “Hồng Loan, ngươi hãy nhìn cho rõ, ngươi thật sự muốn giết ta? Ta là Diệp Khuynh Thành, ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn đi.”
Hồng Loan tập trung nội lực vào bàn tay chuẩn bị tấn công vào công thì đột ngột khựng lại, ánh mắt nó biến hóa không ngừng, vẻ mặt đau khổ nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, mau đi đi, tôi sắp không kiểm soát nổi bản thân rồi!”
Đi sao? Nếu cô muốn đi thì còn lao đến làm gì nữa chứ, nếu đi bây giờ thì chẳng phải công sức của bọn họ trở thành công cốc sao?
“Hồng Loan, ngươi hãy nhìn ta, nhìn vào mắt ta. Ngươi nhất định phải kiên trì, ta tin ngươi nhất định có thể chiến thắng được Tâm ma!”
Vẻ mặt Hồng Loan càng lúc càng đau khổ, khuôn mặt măng tơ của nó méo xệch, mồ hôi trên trán chảy thành dòng.
“Khuynh Thành... mau đi...”
“Ta không đi! Nếu ngươi không kiểm soát nổi bản thân mình thì cứ giết ta đi!”
Khuynh Thành biết rằng có dồn nó vào tử lộ thì nó mới có thể phát huy hết khả năng của mình, giống như con người ta khi đối mặt với cái chết, bản năng sinh tồn mới phát huy lên đỉnh cao nhất.
“Hồng Loan, nếu ngươi không muốn giết ta thì ngươi nhất định phải kiên trì hơn nữa!”
Hồng Loan đương nhiên không muốn Khuynh Thành chết, nó đương nhiên cũng không muốn tự tay mình giết chết cô, nó tuyệt đối không muốn vậy nhưng là nó đau khổ quá, rất đau khổ. n Ly đã mất, nó không thể mất thêm Khuynh Thành nữa, vương gia của nó lại càng không thể mất cô được.
“Khuynh Thành... Khuynh Thành...” Hồng Loan nghẹn ngào, đúng lá nó rất sợ không kiểm soát nổi bản thân mà ra tay sát hại cô.
“Hồng Loan! Ngươi sẽ làm được... ngươi nhất định phải kiên trì!”
Lam Tố cũng bước đến nhìn Hồng Loan bằng đôi mắt kiên định.
“Đúng thế, Hồng Loan! Ngươi nhất định sẽ làm được, tuy...” Hoa Mãn Nguyệt đang định nói ‘tuy n Ly đã chết nhưng ngươi vẫn còn chúng ta’ thì bị Lưu Hương Nguyệt Nhi chen ngang nói: “Đúng thế, Hồng Loan. Ngươi tuyệt đối không thể buông tay. Vì ngươi mà Khuynh Thành đã không tiếc đánh đổi mạng sống của mình, ngươi không kiên trì thì có phải là rất có lỗi với cô ấy không?”
Lúc này đây, bọn họ tuyệt đối không thể để Khuynh Thành biết chuyện n Ly đã chết, nếu không gã Tâm ma rất có thể sẽ nhân cơ hội tấn công cô.
“Nhưng... nhưng tôi đau khổ quá...” ánh mắt Hồng Loan đột nhiên chuyển qua màu đỏ sẫm.
Lam Tố thấy vậy lập tức kéo Khuynh Thành về phía sau lưng mình, Khuynh Thành cố gỡ tay anh ra nói: “Lam Tố, hãy tin em, hãy tin ở Hồng Loan!”
Khuynh Thành nói rồi bước lên trước Hồng Loan hỏi: “Hồng Loan, ngươi thật sự muốn giết ta sao?”
Nắm đấm nhỏ của Hồng Loan giơ ra rồi dừng lại ở giữa không trung, vẻ đau khổ dằn vặt không thôi. Khuynh Thành! Cô ấy chính là Khuynh Thành! Nó không thể giết chết cô được... Hồng Loan cố gắng trấn tĩnh, không ngừng nhắc nhở bản thân mình nhưng từ đáy lòng lại có một thứ âm thanh khác đang kêu gọi nó: “Giết cô ta đi... giết cô ta... nếu không vì cô ta thì n Ly đã không chết... giết cô ta trả thù cho n Ly!”
Mắt Hồng Loan lần nữa chuyển sang màu đỏ sẫm, nó điên cuồng lao vào Khuynh Thành.
Lam Tố thấy vậy kinh hãi kêu lên: “Khuynh Thành! Hồng Loan đã đánh mất ý trí rồi, em mau tránh đi!”
Nhưng Khuynh Thành lại quyết định đứng lại, nhìn thẳng vào Hồng Loan. Lam Tố thấy vậy lập tức phát ra làn khí lưu khổng lồ, chỉ cần Hồng Loan tấn công Khuynh Thành thì anh nhất định sẽ khống chế nó để bảo vệ cô.
“Hồng Loan! Ngươi định giết ta thật sao?”
Làn khí lưu mạnh mẽ của Khuynh Thành khiến tà áo đỏ của Khuynh Thành tung bay, hình ảnh này đập thẳng vào mắt Hồng Loan khiến nó sững lại. Đó là Khuynh Thành! Đó chính là Khuynh Thành mà! n Ly đã không tiếc sinh mệnh để cứu sống cô, sao nó lại có thể có ý định muốn giết cô? Nếu nó giết cô rồi thì có xứng với tình bạn của n Ly bấy lâu nay không?
Không! Nó không thể! Nó không thể giết Khuynh Thành được! Nó không thể để Tâm ma khống chế mình được... Hồng Loan vừa nghĩ vậy thì một giọng nói khác lại vang lên trong đầu: “Giết nó đi! Ngươi nhất định phải giết nó!”
Hai giọng nói không ngừng tranh cãi khiến Hồng Loan càng đau khổ, dằn vặt.
Khuynh Thành thấy vậy, chậm rãi bước đến gần Hồng Loan: “Hồng Loan! Ta là Khuynh Thành... Hồng Loan...”
Lam Tố vội bước lên nắm chặt tay Khuynh Thành, cả hai chậm rãi đi đến trước Hồng Loan, vào khoảnh khắc khi thấy Khuynh Thành bước về phía Hồng Loan, Lam Tố đã hiểu ra một điều, đối với Hồng Loan, anh tuyệt đối không thể có thái độ thù địch được. Khuynh Thành còn có thể tin ở nó thì chủ nhân của nó là anh đây sao lại có thể không tin nó chứ.
Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng nắm chặt lấy tay Khuynh Thành, cả bốn người chậm rãi đi đến trước mặt Hồng Loan.
“Hồng Loan! Chúng ta tin ngươi nhất định có thể chiến thắng được Tâm ma!” Khuynh Thành nhìn nó, ánh mắt kiên định nói.
Hồng Loan nhìn bốn người trước mặt mà không khỏi đờ người, không biết là do Tâm ma quá bất ngờ hay là do chính cảm xúc của Hồng Loan mà cả người nó cứ đờ ra đấy.
“Hồng Loan! Ngươi là bạn tốt của chúng ta, ngươi rất quan trọng với chúng ta. Trước kia vì ta mà ngươi có thể bấp chấp sinh tử của bản thân cứu ta hết lần này đến lần khác thì hôm nay đến lượt ta hi sinh cho ngươi. Nhưng ta luôn tin rằng, Hồng Loan mà ta biết sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ, sẽ không dễ dàng thất bại!”
Hồng Loan ngày càng thống khổ, nó lăn lộn trên mặt đất. Đúng thế, nó không thể nào giết Khuynh Thành được. Họ là bạn, cô chính là bạn thân của nó sau n Ly.
Nhìn Hồng Loan lăn lộn trên đất, không ngừng giãy giụa mà Khuynh Thành không khỏi đau đớn. Cô biết lúc này nó đang rất đau khổ nhưng cô tin, cô tin Hồng Loan nhất định có thể kiểm soát được bản thân.
Bốn người đứng chung quanh Hồng Loan, Khuynh Thành ngồi xuống mỉm cười dịu dàng nhìn nó, chìa bàn tay ra nói: “Hồng Loan! Đưa tay cho ta!”
Hồng Loan ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành, nó run run chìa bàn tay nhỏ bé ra, đôi mắt đỏ sẫm có bao nhiêu phức tạp nhìn cô.
Khuynh Thành nắm lấy bàn tay nhỏ của Hồng Loan, như bà mẹ hiền ôn tồn nói: “Hồng Loan! Dù ngươi có đối xử với ta thế nào thì ta cũng sẽ không trách ngươi, cho dù ngươi có giết ta cũng vậy.”
“Hồng Loan! Tuy mọi ngày ta vẫn rất dữ với ngươi nhưng thực ra ta rất quan tâm tới ngươi!” Lam Tố bình thường vẫn không quen nói lời an ủi cũng lên tiếng. Trước đây anh vốn nghĩ chỉ cần dịu dàng và tốt với một mình Khuynh Thành là đủ rồi nhưng ở bên cạnh cô bấy lâu nay, anh mới nhận ra rằng mình đã có thể dịu dàng với những người khác nữa.
“Đúng thế, Hồng Loan! Tất cả chúng ta tin tưởng và ủng hộ ngươi cho nên ngươi nhất định phải cố gắng lên! Nếu ngươi thật sự không khống chế nổi thì cứ cắn anh ấy một phát thật đau, ta sẽ không nói gì hết!” Lưu Hương Nguyệt Nhi hiền hòa nhìn Hồng Loan nói rồi kéo bàn tay Hoa Mãn Nguyệt lại gần nó.
Hoa Mãn Nguyệt nhăn nhó, vội rụt tay lại, tặc lưỡi nói: “Kìa em, sao lại thế, anh sẽ ghen đấy!”
Nhưng rồi nhìn qua vẻ mặt buồn bã của Hồng Loan, anh lại chìa tay mình tới trước mặt nó nói: “Nếu ngươi thật sự không khống chế được thì ta cũng sẽ cố chịu đựng cho ngươi cắn một miếng vậy!”
Hồng Loan nhìn cả bốn người, lần đầu tiên nó cảm nhận được thế nào gọi là ấm áp. Nó thấy rất ấm lòng, rất dễ chịu, thật sự dễ chịu. Ánh mắt đỏ sậm cũng dần nhạt màu.
“Khuynh Thành... vương gia...”
Thấy Hồng Loan gọi mình, cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, làn khói đen phút chốc rời khỏi người Hồng Loan.
Tâm ma thật sự rất tức tối, nó nhìn đoàn người Khuynh Thành mà không khỏi băn khoăn.
Khuynh Thành cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vội vàng đỡ Hồng Loan đứng dậy. Hoa Mãn Nguyệt thấy Hồng Loan trở lại bình thường thì tự tin chỉ thẳng vào Tâm ma nói: “Ngươi thua rồi!”
Lam Tố mỉm cười, đúng vậy, bọn họ thắng rồi, thật là hú vía mà, nếu Hồng Loan mà mất đi kiểm soát thì rất có thể Khuynh Thành sẽ bị trọng thương mất.
Tâm ma ngán ngẩm nhìn đoàn người, đúng là nó đã thua thật rồi
“Tâm ma ta đây rất giữ lời hứa, các ngươi đi đi!”
Không phải gã luôn giữ lời hứa mà là gã căn bản không có cách gì ký sinh vào người những người này để hút lấy những tà niệm của bọn họ làm cho mình mạnh lên được.
Khuynh Thành hít một hơi sâu, đứng lên nói: “Ngươi đã thua rồi, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được chứ?”
Tâm ma nguýt dài một cái, cô gái này đúng thật là mạnh mẽ mà, thôi đành, dẫu sao cũng không đấu lại cô ta.
“Cô hỏi đi!”
“Ngươi có biết nơi ở của Chu Tước không?” bây giờ đã đến lúc bọn họ cần biết vị trí chính xác của Chu Tước rồi. Nếu nó cố tình giấu kín khí lưu và biến thành hình người thì có lẽ bọn họ sẽ rất khó tìm ra nó trong rừng Bách Độc rộng lớn này, chỉ e chưa tìm thấy đã sớm bỏ mạng rồi.
“Chu Tước?”
“Đúng!”
“Các ngươi vào rừng Bách Độc này chỉ để tìm Chu Tước à?” Tâm ma tò mò hỏi.
“Đúng! Chúng ta tới đây chính là để tìm Chu Tước!”
Vẻ mặt Tâm ma phút chốc trở nên hiền hòa hơn, trong lòng thầm nghĩ: bọn họ đến tìm Chu Tước, bọn họ thắng mình - mình thua coi như cũng không đến nỗi quá mất mặt. Nên biết Chu Tước là thần thú siêu cấp trong rừng Bách Độc này, là vua của các loài cua.
“Ta có thể cho các ngươi biết vị trí của Chu Tước nhưng có tìm thấy nó hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của các người!”
Cả năm người nghe vậy không khỏi mừng rỡ, chỉ cần biết được nơi ở của Chu Tước thì bọn họ chẳng lo gì không thuyết phục được nó.
“Từ đây các ngươi bay thẳng theo hướng đông bảy ngày bảy đêm sẽ tới chân một ngọn núi lớn, bên dưới núi có một đáy vực sâu vạn trượng. Chu Tước ở đó! Có điều ta nhìn thấy nó cách đây cũng đã hơn vạn năm rồi, ta không dám chắc bây giờ nó còn ở đó không nữa.”
Chỉ cần có một tia hi vọng thì bọn Khuynh Thành nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Diệp Khuynh Thành vui vẻ cười với Tâm ma nói: “Cảm ơn nhé!”
Nói rồi đoàn người nhanh chóng phi hành về hướng đông.