Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 5




Hoa Mãn Nguyệt vội đưa tay lên bịt miệng.

Sao con gái thường chẳng tự tin gì cả.

Hễ nhìn thấy cô nào đẹp, là nghĩ ngay rằng đàn ông sẽ mê luôn! Nguyệt Nhi cứ chẳng chịu tin ở anh.

Hoa Mãn Nguyệt lúc này có cảm giác mình bị lừa gạt, mình bị tổn thương.

Hồi đầu, Lưu Hương Nguyệt Nhi hoàn toàn không như bây giờ.

Khi đó Lưu Hương Nguyệt Nhi là một cô gái dịu dàng hiền hậu, có hiểu biết, có lễ độ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.

Mỗi nét buồn vui của Nguyệt Nhi đều khiến người ta phải say lòng, rất phong độ mà vẫn không mất đi vẻ yêu kiều xinh tươi của người con gái.

Cô lúc nào cũng rất ý tứ, lịch sự khiêm nhường.

Đâu có như bây giờ chẳng khác gì một con bé chua ngoa đanh đá, dữ tợn như hùm beo. Nếu sớm biết thế này thì ngày trước anh chẳng theo đuổi cô làm gì.

Anh vốn mong lấy được cô vợ hiền về để có người chăm sóc anh.

Kết quả lại rước về một bà cụ non tai quái. Không chăm sóc gì anh đã đành, trái lại, anh biến thành bảo mẫu… à, No, một bảo nam chuyên nghiệp!

Càng nghĩ anh lại càng buồn phiền.

“Chào Nguyệt Nhi cô nương, mời vào, mời vào ạ!”

Một nam trung niên bước ra tươi cười nghênh đón.

“Cả Hoa công tử cũng đến à? Quý hóa quá! Nếu không nhờ Nguyệt Nhi cô nương thì e không thể mời nổi anh!”

Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang rất buồn.

Anh ậm ừ qua loa mấy câu rồi bước vào trong.

Hôm nay một số quan chức cao cấp của tiên giới tụ tập ở đây, để bàn bạc về việc ba tháng nữa sẽ tổ chức lễ mừng thọ cho Tiên đế.

Cho nên, một số kỳ nhân dị sĩ cũng được mời đến luôn thể.

Lưu Hương Nguyệt Nhi là một trong số đó. Trên tiên giới, cô nổi tiếng là một tay đàn rất tài hoa.

Họ cũng đã vài lần mời Hoa Mãn Nguyệt, nhưng anh từ chối.

Không ngờ hôm nay anh lại đến.

Xem ra, sức hút của mỹ nhân cũng thật là mạnh!

Kể ra thì Hoa Mãn Nguyệt cũng thật kỳ lạ, không ai biết lai lịch anh ra sao, xuất thân thế nào.

Anh luôn rất bí hiểm. Nhưng thôi, ta nên nói về sự hơn đời của anh.

Chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là, không chuyện gì anh không làm nổi.

Hầu như anh có thể thực hiện bất cứ điều gì!

Một mỹ nam như anh, đâu có thể không có sức hấp dẫn!

Hoa Mãn Nguyệt khinh khỉnh nhìn cả đám người trong phòng. Cả bọn, ai ai cũng vì tham lam cầu lợi, nên họ mới mời vợ chồng anh đến.

Gã ngồi bên trái, là nhân vật quản lý binh khíiện Kim Hoa, gã chẳng qua chỉ mong lấy lòng Tiên đế, từ đó gã khống chế cả thị trường binh khí.

Gã ngồi bên phải, là nhân vật trong coi Thái y viện, việc kinh doanh dược liệu trên tiên giới cũng luôn rất sôi động.

Hoa Mãn Nguyệt nhìn bọn họ mà thấy nhức đầu.

Chẳng hiểu tại sao Lưu Hương Nguyệt Nhi lại thấy hứng thú với cái nơi này, rồi nhận lời đến dự?

Nếu anh không vì lo có kẻ sẽ “cướp bóc” sắc đẹp của vợ, thì anh chẳng thèm đến đây làm gì!

“Cô Lưu Hương Nguyệt Nhi, lễ mừng thọ Tiên đế sắp tới, chúng tôi muốn mời cô đăng đàn biểu diễn một bản đàn, không rõ ý cô nương thế nào?”

Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa định trả lời, thì thấy Hoa Mãn Nguyệt sa sầm nét mặt.

Ánh mắt của anh dường như có thể xẻ da cắt thịt cô.

“Điều này… Nguyệt Nhi tôi là người đã có gia thất, phơi mặt ra trước công chúng e không ổn. Nhưng các vị có thể hỏi phu quân của tôi. Nếu Hoa Mãn Nguyệt đồng ý thì tôi sẽ lên sân khấu và biểu diễn.”

Đồng ý?

Chuyện ảo tưởng!

Hoa Mãn Nguyệt vẻ đắc ý nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, và linh thức truyền âm, nói: “May mà cô cũng biết điều ấy, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Hoa Mãn Nguyệt còn chưa nói gì, đám người thành tinh kia đã kịp định thần lại sau khi chấn động trước cái tin Lưu Hương Nguyệt Nhi đã thành thân.

Từ sau khi Nguyệt Nhi lấy chồng, đám người thành tinh kia vẫn ngỡ ngàng, lúc này họ đã hiểu ra vấn đề.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hoa Mãn Nguyệt.

“Hoa công tử thực có phúc lớn, lấy được cô nương Lưu Hương Nguyệt Nhi làm vợ. Thực đáng chức mừng!”

“Đúng thế, Hoa công tử thành thân, việc lớn như thế sao chẳng cho chúng tôi biết một câu?”

“Hoa công tử và cô Lưu Hương Nguyệt Nhi quả là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh thật là đẹp đôi

Sau một hồi bắn ra những câu nịnh bợ lấy lòng.

Đám lão tặc bèn quay về chủ đề chính.

“Hoa công tử! Lời đề nghị của chúng tôi vừa nãy, liệu công tử có đồng ý không? Sẽ có rất nhiều lợi lộc, là chuyện đương nhiên, Hoa công tử ạ!”

Nếu họ ngậm miệng thì còn đỡ, leo lẻo thế này khiến Hoa Mãn Nguyệt bỗng tức điên.

Anh đứng bật dậy, kéo luôn Lưu Hương Nguyệt Nhi bước ra ngoài ngay lập tức.

Cả bọn thấy thế vội nói “Hoa công tử, Hoa công tử! Có gì ta cùng bàn bạc, cũng dễ thôi mà!”

Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt bỗng đầy sát khí, trong khoảnh khắc sát khí bỗng ngưng tụ.

Tay anh nắm chặt, rồi lại duỗi ra, rồi lại nắm chặt.

Cố gắng lắm anh mới nén được cơn giận trong lòng, anh lạnh lùng nói: “Các người coi vợ của Hoa Mãn Nguyệt này là gì thế? Là kẻ xướng ca vô loài kiếm ăn hay sao?”

Anh kéo Lưu Nguyệt Hương Nhi ra, đi xuống tầng trệt.

Đám người thành tinh này vẫn nghe nói Hoa Mãn Nguyệt rất khó quan hệ, nhưng họ không ngờ tính tình anh ta lại cổ quái như vậy.

Thứ sát khí vừa nãy khiến họ lạnh buốt từ chân lên đến đỉnh đầu.

Gã Hoa Mãn Nguyệt này, thật ra lợi hại đến đâu?

Không ai biết, nhưng họ hiểu rất rõ thứ sát khí vừa nãy, nếu họ định ra tay với anh ta thì họ không chịu nổi một chiêu.

Hết sức đáng sợ.

Làn sát khí dữ dằn vừa nãy, Hồng Loan cũng cảm nhận ra.

Nó cũng thấy sửng sốt. Trên tiên giới mà cũng có cao thủ lợi hại như vậy, xem ra, đúng là người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn.

Nó vốn nghĩ chỉ ở thần giới thì mới có những cao nhân lợi hại như thế.

Hoa Mãn Nguyệt xuống khỏi cầu thang, anh không nén đựơc lại nhìn Diệp Khuynh Thành.

ối cùng anh dứt khoát gạt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi ra, nói: “Em cứ về trước đi!”

“Anh lại nhìn…”

“Đừng quậy nữa!”

Hoa Mãn Nguyệt bỗng cất cao giọng, sắc mặt rất nghiêm túc.

Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng im bặt, ấm ức nhìn anh.

Nhìn thấy bộ dạng đáng ái ngại của Lưu Hương Nguyệt Nhi, Hoa Mãn Nguyệt lại dịu giọng: “Ngoan nào, hãy nghe lời đi!”

“Chẳng qua, trông xinh xắn thật, nhưng người ta hoa đã có chủ rồi. Nhìn xem, đã có con nữa!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi hình như sợ Diệp Khuynh Thành không nghe thấy, cô cất giọng rõ cao.

Nghe thấy thế, Khuynh Thành nuốt vội miếng cơm đang nhai, bị sặc nên ho mãi không thôi, lát sau mới thở được.

Hồng Loan mặt cũng sa sầm, tức giận nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Nó tuy là đứa trẻ con thật nhưng trông nó tuyệt đối không có vẻ là con trai của Khuynh Thành.

Nó rất xinh xắn.

Loài người đâu có thể sinh ra một đứa con vừa mũm mĩm măng tơ lại vừa lợi hại như nó?

“Con trai ngoan quá!”

Khuynh Thành đã thở đều đều như thường, cô nhìn sang Hồng Loan và nói trêu nó.

“Ai là con của cô?”

Hồng Loan phát cáu.

Nếu bộ dạng nó không như thế này thì nó đã lấy vợ sinh con, thì cháu của cháu của cháu của cháu của cháu của cháu của nó… còn lớn hơn cả Diệp Khuynh Thành!

Ánh mắt chết người của nó nhìn xoáy vào Lưu Hương Nguyệt Nhi. Nó phẫn nộ nói: “Người ta vẫn bảo phụ nữ đẹp thì đầu bã đậu, quả là không sai.”

Khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng chảy rõ dài.

Cô vốn đang không vui.