Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 107




“Ngươi còn thủ đoạn gì nữa thì giở ra đi! Xem xem ngươi có thể làm gì nổi ta không?” Khuynh Thành đầy tự tin. Sự tự tin này bắt nguồn từ ý nghĩ cô coi mình như đã chết rồi. Kể từ lúc Lam Tố không còn nữa, Khuynh Thành cũng đã chết rồi.

“Chà…” Thiên tôn quan sát kỹ Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành, lát sau ánh mắt lão bỗng cháy bỏng!

“Thứ vũ khí kia…” Thiên tôn run rẩy.

“Hầy!”

Thiên tôn quát một tiếng rồi lao vào Khuynh Thành nhanh như tên bắn. Sức chiến đấu của lão đã được kích hoạt tối đa. Đó là thứ binh khí có linh tính, nếu lão không giết con bé kia mà chiếm lấy thì trời không dung đất không tha lão. Tuy vũ khí trong tay lão được coi là binh khí hàng đầu trên thần giới nhưng so với thanh kiếm nhìn có vẻ không bắt mắt của Diệp Khuynh Thành thì còn thua quá xa! Vũ khí của lão tốt thật nhưng lại không có linh hồn. Vũ khí của Khuynh Thành chưa được coi là hạng tốt nhất trên thần giới nhưng lại có linh tính, tự nó có thể không ngừng đột phá nâng cấp. Sau mỗi lần giết một kẻ địch, linh hồn của thanh kiếm sẽ mạnh thêm lên. Một bảo bối như thế… trời ơi! Thiên tôn cực kỳ xúc động. Nhìn Tử Thanh bảo kiếm mà mắt lão như bốc cháy, từng nhát côn Như Ý trong tay tung ra càng lúc càng dữ dằn đánh vào Khuynh Thành.

“Giao long xuất hải!!!”

Thiên tôn giận dữ gầm lên, côn Như Ý bay lượn chẳng khác gì giao long ra biển lớn, vẫy vùng khắp bốn phương tám hướng. Ánh mắt Khuynh Thành tinh tường hơn người, luôn tránh thoát cực nhanh nhưng tốc độ của thiên tôn thực ghê gớm, côn Như Ý vung ra tới tấp.

Khuynh Thành đâu phải hạng người chịu để cho người ta tuỳ tiện hành hạ?

“Choang!”

Tử Thanh bảo kiếm và côn Như Ý xô thẳng vào nhau. Nói cho cùng, công lực của Khuynh Thành vẫn không bằng thiên tôn cho nên dù có binh khí lợi hại hơn những vẫn không thể phát huy uy lực của nó lên đến cực đại.

Tử Thanh bảo kiếm hơi run run. Hoa Mãn Nguyệt thấy thế, tạm rời Lưu Hương Nguyệt Nhi, chạy ra tấn công thiên tôn.

“Ngươi muốn chết!”

Thiên tôn tức không để đâu cho hết, một quyền tung ra đánh vào bụng Hoa Mãn Nguyệt. Lão chỉ thèm khát đoạt được Tử Thanh bảo kiếm nên không ham đánh lâu, chỉ mong tốc chiến tốc thẳng để cướp được bảo bối, mỗi chiêu xuất ra đều là chiêu khủng.

Hoa Mãn Nguyệt cũng tức điên, bất chấp nắm đấm ấy của thiên tôn, vẫn dồn sức mạnh tấn công lão. Trường kiếm trong tay Hoa Mãn Nguyệt chém vào thiên tôn với cường lực kinh hồn.

Thiên tôn thấy vậy, nhếch mép cười khẩy tàn độc. Một chiêu với công lực quét sạch ngàn quân, giáng cực mạnh vào Hoa Mãn Nguyệt.

“Á…”

Nhát côn ấy đã đánh trúng lưng Hoa Mãn Nguyệt, máu tươi bắn toé, cả người anh lật úp bay văng ra xa. Nếu công lực của Hoa Mãn Nguyệt gần đây không tăng tiến thì chắc nhát côn này đã lấy mạng anh.

Thiên tôn xoay người lại nhìn Diệp Khuynh Thành đang sục sôi sát khí. Mắt lão càng lúc càng sáng lên, tâm trạng lão càng hồi hộp. Chỉ còn lại một đứa. Giết nó rồi thì bảo bối kia sẽ về tay lão.

“Ngươi giết phu quân của ta, làm bị thương người thân của ta, hôm nay trong hai ta chỉ có một người được sống!” Khuynh Thành phẫn nộ hét vang. Tử Thanh bảo kiếm vung lên nhằm vào thiên tôn.

Thiên tôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Thành. Bỗng nhiên, cô cảm thấy hình như không gian xung quanh bị phong toả, rồi sức mạnh không gian lại nén chặt lấy cô khiến cô không thể nhúc nhích! Chuyện gì thế này? Không gian đông đặc???

“Á…”

Một tiếng thét phẫn nộ. Khí lưu ở bề mặt Tử Thanh bảo kiếm rung lên, không gian quanh người Khuynh Thành lập tức chấn động. Khuynh Thành kinh hỉ, không ngờ Tử Thanh bảo kiếm lợi hại như thế này.

“Bảo bối! Thù lớn không thể không trả. Tất cả đều trông cậy ở ngươi!” Khuynh Thành thầm nói.

Thiên tôn cũng không nén nổi nét hưng phấn trong ánh mắt, lão cũng không ngờ Tử Thanh bảo kiếm lợi hại như vậy. Ha ha! Nếu có được nó rồi thì còn ai ở thần giới dám đối địch với lão nữa? Kể cả sau này có một thiên tôn mới xuất hiện thì hắn cũng không làm gì nổi lão.

“Xịch… xịch…” Không gian lại đông cứng một lần nữa. Khuynh Thành cảm thấy sức ép càng lớn hơn, dù cô cựa quậy kiểu gì cũng không thể di chuyển một bước. Vũ khí thì sao? Khi đứng cách đối thủ quá xa, vũ khí cũng chẳng tác dụng gì.

“Diệp Khuynh Thành! Ngươi được chết trong tay thiên tôn ta đây, cũng là niềm vinh hạnh cho ngươi đấy!”

Nói rồi côn Như Ý trong tay lão vung lên, hoá thành một làn u quang, giáng vào Khuynh Thành.

“Uỳnh!!!”

“Uỳnh!!!”

Khắp bầu trời, mây đen phủ kín. Các tầng mây không ngớt cuồn cuộn chuyển vần hình thành một xoáy ốc khổng lồ khủng khiếp. Khí thế dữ dội này… có phải có ai đó sắp độ kiếp không? Một làn khí lưu cực mạnh lan khắp đất trời tràn đến chỗ bọn họ, những tia chớp ngoằn ngoèo như mãng xà chạy dài mãi trên bầu trời tối đen. Những tia chớp đi đến đâu, những tầng mây ở nơi ấy đều biến thành màu tím, hết sức thần kỳ.

Sức mạnh kinh người này… Lẽ nào… lẽ nào có một thiên tôn mới sắp giáng sinh?

Lúc này thiên tôn không bận tâm giết Khuynh Thành nữa, lão nhìn như dán mắt lên bầu trời.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung. Thật sự là một uy lực đáng sợ, có lẽ sắp xuất hiện một cao thủ.

Khuynh Thành hơi sững người nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh vung Tử Thanh bảo kiếm lên.

Thiên tôn kịp thời phòng bị chặn được đáng kể, nhát kiếm Tử Thanh của Khuynh Thành bị giảm công lực rất nhiều. Thiên tôn kinh ngạc, vụt luôn Khuynh Thành một côn.

Khuynh Thành vốn định đánh lén lão, nào ngờ lão phản ứng quá nhanh, cô không tránh kịp thế là bị côn Như Ý của lão đánh trúng.

“Ngươi chết đi!” Thiên tôn quát lớn, rồi ại vụt ngay một côn nữa vào Khuynh Thành.

Cô bị đánh bật văng ra rất xa, cả người không ngừng rơi xuống… rồi bất ngờ rơi vào một đôi tay ấm áp của một người. Người ấy nào phải ai khác, mà chính là Lam Tố!

“Lam Tố…”

Khuynh Thành rất kinh ngạc nhìn anh. Lẽ nào mình đã chết rồi?

“Xin lỗi Khuynh Thành, anh đã để em phải ấm ức.”

Lam Tố áp bàn tay vào lưng Khuynh Thành, nguồn nội lực dồi dào như dòng nước ấm chảy vào cơ thể cô, thương tích lúc trước của cô dần dần bình phục.

“Lam Tố, anh chưa chết ư?”

“Những việc đã hứa với em, anh còn chưa làm thì anh chết sao được? Anh không muốn em sẽ mãi mãi hận anh.”

Ánh mắt Lam Tố tràn ngập yêu thương nhìn Khuynh Thành. Thực ra, mấy chục năm qua anh luôn nghe thấy những lời hàng ngày cô nói với anh. Không phải anh không cảm nhận được những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài mà chỉ là anh không thể nói được. Khí lưu của anh bỗng biến mất, không phải tại anh đã chết mà bởi vì anh buộc phải trải qua một lần chết giả thì mới được phục sinh, mới có thể đột phá để đạt cảnh giới cuối cùng.

“Lam Tố…”

“Em cứ tạm lánh sang bên cạnh nghỉ ngơi, xem chồng em trả thù cho em như thế nào.”

Thiên tôn bất giác lim dim mắt, giọng nói lạnh lùng: “Lam Tố, ta không ngờ ngươi đã thành công. Nhưng lúc này ngươi vẫn còn quá yếu. Muốn giết ta… hừ!”

Lam Tố cười nhạt nói: “Ta đã quá đủ để giết ngươi. Hại phu nhân ta, hại các bạn ta thì phải đền mạng!”

Ha ha… thiên tôn cười như điên. Mái tóc xoã tung bay, tà áo dài bay phần phật. Lão chỉ đứng im nhìn Lam Tố.

Lam Tố nhảy vọt lên đứng giữa không trung, đôi chân đạp mây, hai tay khoanh trước ngực, mìm cười nhìn thiên tôn đứng trước mắt; ánh mắt anh tự tin, bình thản, tuyệt đối không mảy may e sợ.

Đôi mắt sắc nhọn của thiên tôn bỗng dưng đứng lên, áo dài lật sang bên, lão hoá thành một hắc ảnh xông vào tấn công Lam Tố.

Lam Tố cười khẩy, tay cầm trường kiếm, rồi anh hoá thành một làn huyễn ảnh màu lam.

Mắt thiên tôn sáng lên: “Tốc độ nhanh thật!”