Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 56




"Thôi được! Để chứng minh rằng tôi là thần thú, vậy tôi không ép cô nữa."

Khuynh Thành cười khúc khích. Cô đã đoán rồi, gã này hệt như gã Hồng Loan, đều rất đề cao địa Vị cua mình.

“Tuy nhiên..."

“Tuy nhiên làm sao?"

"Cô phải cho tôi hôn một cái!"

Con chim quái dị này cũng độc thật!

"Chà chà! Con chim chết tiệt nhà ngươi chán sống rồi thì phải? Chả trách khi ngươi độ kiếp lại có lắm yêu thú chạy đến đế trừ khử ngươi!"

Vẻ mặt Kim Bằng lúc này như muốn cười lớn rồi nói: “Ha ha, hình như cô biết những điều đó quá muộn đấy!”

Bộ dạng nó rất đáng bị ăn đòn.

“Được là vua, thua là giặc! Lẽ nào cô không biết cái lẽ này? Tôi nhanh hơn bọn chúng, tôi muốn hành hạ bọn chúng thế nào thì hành hạ. Vừa nãy nếu tôi không nghĩ rằng Hồng Hoang này bỗng chốc chết đi một nửa số yêu thú thì tôi đã giết sạch sành sanh cả lũ rồi!"

Gã này khá thật! Bạo mồm bạo miệng nhưng gã cũng không tính là ba hoa khoác lác.

Hồng Hoang tuy mênh mông thật nhưng cũng đúng là những yêu thú chưa từng bị Kim Bằng hành hạ thì không nhiều. Nó chẳng có sở thích gì đặc biệt chỉ ham hà hiếp những kẻ yếu, thích đánh đập bọn trẻ, chà đạp kẻ già nua tàn tật, coi việc bắt nạt người hiền lành sợ kẻ ác, là lạc thú. Lúc nhàn rỗi rách việc, thì nó nghĩ cách chà đạp người ta, niềm vui của nó được xây dựng trên nỗi thông khổ của người khác.

Diệp Khuynh Thành thấy bức xúc chỉ muốn đập đầu vào tường. Sao cô lại dính dáng đến con chỉm giẻ rách quái thai này nhỉ? Nó quái dị hơn Hồng Loan rất nhiều. Một con chim đập đập đôi cánh dọa dẫm, đòi hôn cô! Ông trời! Xin ông giáng sấm sét chẻ đôi người nó đi! Dù sao cô cũng là một sát thủ hàng đầu tiên từ thế kỷ 21, không ngờ lại bi thảm đến nỗi bị một con chỉm dở hơi đe dọa!

Cô không muốn bị một con chim kiss mình! Như thế sẽ để lại nỗi ám ảnh tâm lý dài dài. Mặt khác, cô cần để lại cái kiss quý giá dành cho Lam Tố, đâu có thế để cho một con chim tước đoạt mất?

"Này! Dù sao ngươi cũng là một thần thú, sao ngươi phải hạ mình thấp kém thế? Còn ta, ta đã liều chết để cứu mạng ngươi, sao ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng như thế này?"

"Hừ! Nếu tôi không nể tấm lòng si mê của cô dành cho tôi thì tôi đã giết cô từ lâu rồi!"

Đã là yêu thú thì chẳng đứa nào tử tế cả. Đúng thật! Xem ra con chim phải gió này hết thuốc chữa rồi.

"Nếu cô không cho tôi hôn, tôi sẽ không đưa cô lên tiên giới!" Kim Bằng dường như nhìn thấu tâm tư của Khuynh Thành, nó đắc ý vênh mặt dọa dẫm. Nếu nó là người, thì có lẽ nó đang nhăn nhở cười rất đê tiện.

"Ngươi thật bỉ ổi, vô liêm sỉ!"

"Cô rất hiểu tôi đấy! Yêu thú ở Hồng Hoang này đều mạt sát tôi như thế."

Con chim phải gió, chết tiệt này! Nhưng Khuynh Thành không muốn mình trắng tay, công cốc. Lam Tố. Cô sắp gặp anh rồi. Được! Vì Lam Tố cô hy sinh một phen, nhượng bộ lần cuối cùng.

"Thế thì... chi bằng... ta sẽ hôn ngươi vậy!"

Con Kim Bằng bỗng như gặp ma, nó kêu ầm lên rồi vỗ đôi cánh khổng lồ nhảy vọt lên rõ cao, chạy cho xa và cụp cánh lại bọc lấy thân nó. Nó quá kinh hãi nhìn Khuynh Thành.

"Cô định sàm sỡ tôi!"

Rơi nước mắt? Rùng mình? Thánh thần? Ngài có cho rằng con chim này bị thần kinh không?

"Ta chưa hèn hạ như ngươi đâu! Hèn hạ đến nỗi định lợi dụng một con chim! Ta đâu có như một số kẻ... được người khác cứu mạng xong, thì lại giở mặt uy hiếp người ta!"

Lúc này Kim Bằng mới lại vỗ cánh rồi đường hoàng như một nam nhi tử tế, bước lại gần Khuynh Thành.

"Nếu cô không cho... không cho tôi hôn thì tôi đi đây!" Nói rồi nó làm ra vẻ sắp sửa cất cánh bay khiến Khuynh Thành cuống lên, gọi nó.

"Khoan đã!"

"Thế nào?"

"Hôn... hôn má, được chưa?" Sắc mặt Khuynh Thành thể hiện chí khí hiên ngang, coi cái chết nhẹ như không.

Kim Bằng chầm chậm bước lại gần cô, Khuynh Thành quyết tâm nhắm tịt mắt. Chết thì chết! Chẳng qua chỉ bị một con chim hôn một cái chứ có là gì! Mình có bị sứt mẩu da nào đâu? Chỉ cần gặp Lam Tố là được! Gặp rồi sẽ tìm cơ hội xử lý con chim rác rưởi này.

Kim Bằng bước đến mỗi lúc một gần. Càng đến gần... Thì Khuynh Thành lại càng hồi hộp. Nó bỗng cất tiếng cười ha hả, nói: "Cô gái ơi, cô không hề lúng túng gì cả! Lẽ nào cô đã yêu tôi thật ư?"

"Ai yêu nhà ngươi?!" Lúc này Khuynh Thành mới có phản ứng, thì ra cô bị con chim rác rưởi này bỡn cợt!

"Không yêu tôi, thì tại sao tôi đòi hôn cô, cô cũng bằng lòng?”

"Đó là tại ngươi ép buộc ta!" Nếu không vì Khuynh Thành đang cần đến nó thì cô đã đến bẻ gãy cổ nó rồi! Cuối cùng cô đã hiểu ra, tại sao bọn yêu thú ở Hồng Hoang này hận nó đến thế. Khi gã này chưa chết mà còn sống trên đời thì đúng là tai họa mà.

"Tôi ép buộc cô ư? Rõ ràng là tại cô không đứng đắn. Tất cả là do tự nguyện chứ!"

Khiếp thật! Con chim khốn kiếp này khiến người ta ngao ngán hơn cả con mà Khuynh Thành gặp ở Thực Nhân Cốc!

“Ta sẽ giết ngươi, ngươi có tin không?"

Kim Bằng nhơn nhơn cái mặt, nói: "Cô yêu tôi như thế, có nỡ giết tôi không? Giết tôi, thì ai đưa cô lên tiên giới?"

Điên đầu! Con chim rác rưởi này cố ý... Nó ác thật, ác hết chỗ nói! Sẽ có ngày cô bắt nó phải khuất phục, bắt nó làm cái ghế ngồi, ngày nào cũng đè đầu cưỡi cổ nó, xem nó còn dám huênh hoang nữa không?

Nhẫn nhịn, cô phải nhẫn nhịn, chờ khi lên tiên giới rồi, sẽ tính sổ với nó đến nơi đến chốn bây giờ tạm tha cho nó được đắc ý một phen.

"Này con chim rác rưởi, đã đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi!"

Kim Bằng vẫn bình thản ung dung cười cười, nhìn cô "Chỉ e không thể đi nổi mất rồi!"

Quái lạ! Thằng cha này là thứ máy bay gì thế này?

"Nhà ngươi quậy đã xong chưa, đã xong chưa?"

Nó vươn dài cổ, cùng với vẻ mặt bình thản của kẻ vô tội, Khuynh Thành.

"Lần này thì cô nói oan cho tôi rồi."

"Thế ư?"

Giọng Khuynh Thành có chút nghi hoặc, cô không muốn lại bị một con chim bỡn cợt lần nữa. Cô đường đường là một sát thủ hàng đầu thế mà lại bị loài chim điều hành quăng quật! Lần trước là Hồng Hồng Loan, lần này là Kim Bằng. Hồng Loan còn đỡ, ít ra nó cũng dính dáng đến loài người, người chim! Nhưng con Đại Bàng này thì...là con chim thứ thiệt! Không có nổi một chút hình người!

"Cô gái ơi trí nhớ cô kém quá, thằng cha cùng đến đây với cô thì sao?"

Con chim này không nhắc thì cô quên béng gã Lạc Kỳ. Tuy nhiên, cô lên tiên giới thì liên quan gì đến gã? Khuynh Thành vận linh thức quan sát một lượt, Lạc Kỳ đã không ở trong phạm vi linh thức của cô nữa.

"Chắc anh ta đã đi rồi."

"Người bạn của cô rất không tốt. Khi cô sắp bị yêu thú cắn xé nghiền nhỏ, gã cũng không chạy đến giúp cô!"

Khuynh Thành cảm thấy con đại bàng này cũng rất tài. Khi đang độ kiếp mà nó vẫn có thể quan sát tất cả xung quanh. "Tôi và anh ta vốn cũng chẳng dây mơ rễ má gì với nhau. Nên anh ta khỏi cần liều mạng vì một người không đáng giúp."

"Chỉ e không phải đơn giản thế đâu. Cô đừng trách tôi không nhắc cô trước, tôi cảm nhận ra tà khí có trong con ngựời hắn."

Nghe Kim Bằng nói thế Khuynh Thành bỗng nghĩ đến Hồng Y và cha cô, một linh cảm chẳng lành bỗng ùa đến với cô. Lẽ nào anh ta định... Không được! Khuynh Thành không thể để hắn làm hại người nhà của mình. "Này, chim ơi, ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé?"

"Quân tử nhất ngôn, không bao giờ nuốt lời."

"Được! Thế thì ngươi chờ ta chục hôm, ta đi rồi sẽ quay lại."

Kim Bằng liếc nhìn Khuynh Thành. Nó nhớ lại cảnh tượng cô gái này đã liều mạng xông pha chém giết giúp nó chặn đứng bọn yêu thú. Nó vỗ cánh, nói: "Tôi sẽ cùng đi với cô!"

Điều này Khuynh Thành thật không ngờ, cô ngỡ ngàng nhìn con Đại Bàng.

"Sao còn đứng ngây ra đó? Đi thôi!"

Kim Bằng vỗ cánh bay vút lên không trung, lúc này Khuynh Thành mới như bừng tỉnh trở lại. Con chim phải gió này, lúc thì rất quái dị đáng chết, lúc thì lại đầy mình chính nghĩa cao cả. Chẳng rõ đâu mới thực sự là bản chất của nó.

Cô giẫm phi kiếm, vút lên không trung cùng Kim Bằng bay song song nhằm hướng quân doanh vùng biên ải.