Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 62




"Chu Hành."
"Chu Hành ——"
Lục Chính nằm trên chiếc giường kim loại lạnh băng, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, nhưng lại liên tục kêu tên người mình yêu bằng toàn bộ sức lực của mình, dây trói căng chặt khiến làn da tiếp xúc với sợi dây hằn lên một vệt đỏ, ánh đèn trong căn phòng cũng lập lòe ánh đỏ một cách bất thường.
Chu Hành ở ngoài cách cửa sắt mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Lục Chính. Anh nặng nề đấm vào cánh cửa, cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh trở lại, dò hỏi Sara - người vẫn luôn chỉ đường cho anh từ nãy đến giờ: "Làm thế nào tôi mới có thể vào bên trong?"
Sara làm vài thao tác trên chiếc vòng tay, dùng ánh sáng vẽ ra một vòng tròn trên cánh cửa.
"Ngài hãy đưa tay của mình đến sát vòng tròn đi."
Chu Hành không chút do dự làm theo, một khối kim loại chậm rãi nhô lên từ cánh cửa, lộ ra một bàn phím bằng kim loại.
"Mời nhập mật mã."
"Mật mã tổng cộng có bao nhiêu kí tự? Là thuần số hay là còn thêm vài kí tự chữ Latinh nữa?"
"Xin lỗi, tôi cũng không biết bất cứ manh mối nào liên quan đến mật mã. Có khi nó lại là một chuỗi ngày tháng đáng nhớ nào đó."
Ngày tháng đáng nhớ nào đó?
Chu Hành thử nhập hai lần nhưng kết quả đều là "Mở khóa thất bại." Sara nhắc anh rằng bây giờ anh chỉ còn cơ hội nhập mật mã thêm một lần nữa, nếu lần này lại nhập sai thì thiết bị báo động sẽ được kích hoạt.
Mật mã chính xác có thể là cái gì?
Đối với Champion, ngày nào sẽ là ngày đáng nhớ nhất?
Chu Hành nhắm chặt hai mắt nhập vào một chuỗi con số luôn khiến anh phiền chán. Sau đó chỉ nghe "cùm cụp" một tiếng, cửa mở.
"Chu Hành......" Giọng nói của Lục Chính suy yếu cực kỳ.
Chu Hành ngơ ngác đi thẳng vào trong phòng, vì quá vội vàng nên trượt chân một cái, suýt nữa thì ngã ra đấy. May mắn có Sara điều khiến cánh tay máy kịp thời đỡ lấy anh, miễn cưỡng không khiến anh ngã ra đất..
"Lục Chính, anh thế nào rồi, có ổn không?" Chu Hành lau mồ hôi lạnh trên cổ mình, vội vàng hỏi.
"Tôi không sao..." Lục Chính cũng giống như nhẹ nhàng thở hắt ra, một lần nữa nằm lại trên chiếc giường đang trói buộc mình, "Em đi chậm thôi, tôi thực sự không sao."
Gạt người, Sarah nói hắn sắp chết rồi, chỗ nào giống như không có vấn đề gì chứ.
Chu Hành ở trong lòng chửi thầm một tiếng, trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ đi đến mép giường Lục Chính, bắt đầu nghiên cứu xem phải làm cách nào để cởi được sợi dây đang trói hắn.
"Sao em lại tới đây?" Lục Chính sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Sara nói anh đang nguy kịch. Champion cũng đã ngủ say nên em lẻn tới đây."
Nói xong những lời này, Chu Hành vô thức cau mày. Chính anh cũng hậu tri hậu giác phát hiện có chỗ nào đấy không đúng.
—— Champion tựa hồ cũng không phải kiểu người sẽ ngủ say đến mức cho anh cơ hội đến tìm Lục Chính.
"Đừng chạm vào tôi. Em mau về đi, nhân lúc người kia còn đang ngủ. Đây có thể là bẫy... Khụ, khụ khụ,......" Lục Chính còn chưa nói xong, đã ho đến mức không nói được nữa. Màu đỏ máu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, nhỏ xuống chiếc giường màu bạc.
Nước mắt của Chu Hành cũng chảy xuống, anh giữ chặt bả vai Lục Chính, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Lục Chính, em sẽ cứu anh ra ngoài, nếu không cứu được anh, vậy thì chúng ta cùng đi chết."
Lục Chính vẫn còn lời muốn nói, nhưng hắn cứ càng nói, máu lại càng trào ra.
Chu Hành dùng một tay che lấy bờ môi của hắn, bình tĩnh hỏi: "Sara, phải làm sao mới có thể cởi được đai khống chế?"
"Cần vân tay của Champion tiên sinh."
"Được, vậy tôi sẽ về lấy vân tay."
Chu Hành buông tay, để lại một nụ cười: "Em đi lấy vân tay, chút nữa sẽ về ngay."
Lục Chính lại dùng ngón tay câu lấy góc áo Chu Hành, giọng nói suy yếu: "Thôi bỏ đi."
"Sao có thể bỏ được. Anh đừng đùa." Chu Hành vừa cười vừa khóc.
"Ngoài đai khống chế này ra, bên ngoài còn một đội bảo an. Cho dù chúng ta có thể rời khỏi căn biệt thự này, thì người kia nếu muốn tới tìm chúng ta cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lời Lục Chính nói càng nói càng nhẹ, như đã nhận mệnh.
"Em có thể tới gặp tôi một lần, tôi đã thật thỏa mãn rồi. Tôi vốn nên chết từ lâu rồi. Chu Hành, tôi hối hận vì đã tới tìm em. Có lẽ nếu không có tôi, em còn có thể có một cuộc sống hạnh phúc..."
"Đó không gọi là một cuộc sống hạnh phúc. Đó gọi là tham sống sợ chết." Chu Hành nắm lấy tay Lục Chính, anh đặt tay hắn lên phần bụng nhô lên của mình, "Em còn sống, cũng chỉ là vì đứa nhỏ này có thể là của anh. Em vốn cũng chỉ tính đẻ nó ra, xác định sau này nó có thể trưởng thành, rồi nhanh chóng đi gặp anh mà thôi."
Ngón tay Lục Chính run lên, cách một lớp vải áo mà âu yếm vuốt ve cái bụng tròn trịa của Chu Hành —— nơi đó đang nuôi dưỡng đứa con của hắn, cũng là ràng buộc sâu đậm nhất giữa hắn và người trước mắt.
"Nếu không thể chạy, vậy chúng ta sẽ không chạy." Chu Hành ngồi xuống bên Lục Chính, trên mặt là một nụ cười tự tại, "Em nguyện ý cùng anh đi chết. Anh thì sao, Lục Chính ca ca?"
Lục Chính cũng không vội đáp lại. Hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài che giấu cảm xúc trong mắt.
Một lát sau, hắn mím chặt môi, nói: "Chúng ta còn một cách khác."
"Chúng ta còn có thể có cách nào nữa?" Chu Hành khàn giọng hỏi, "Thái độ của Champion đã quá rõ ràng. Hắn sẽ không buông tha cho chúng ta. Hắn sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để tra tấn chúng ta."
"Ngoài cái chết ra, chúng ta không còn cách nào khác cả."
Các loại cảm xúc như đấu tranh, bối rối và đau đớn nhanh chóng hiện lên trên mặt Lục Chính, để rồi hóa thành sự kiên định. Hắn nói: "Champion có thể cầm tù chúng ta, nhưng cũng chỉ là vì địa vị trong quân đội của hắn. Nếu chúng ta có thể có đủ lợi thế, vậy thì khẳng định có thể ép hắn phải thả chúng ta đi."
Đầu óc Chu Hành rối như tơ vò. Anh như đã hiểu ý của Lục Chính, lại như không hiểu gì.
"Ý của anh là?"
Lục Chính nhẹ nhàng cười nói: "Tôi vừa vặn quen biết một số người hận hắn, chỉ cần tìm đủ chứng cứ giúp những người đó đối phó hắn, chúng ta sau đó đương nhiên sẽ tự do."
Ánh mắt Chu Hành dừng lại trên gương mặt của Lục Chính, phảng phất như đây là lần đầu tiên anh gặp người này.
Trong nháy mắt đó, lòng anh bỗng nghi ngờ người mình yêu, như anh chưa từng thật sự hiểu hắn.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua vết máu khô trên người Lục Chính, anh lại không quan tâm đến những thứ khác nữa.
Anh nghe được giọng nói bị bóp nghẹt của chính mình.
Anh nói: "Được, chúng ta sẽ làm gì?"