Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là Lục Chính đã theo dõi chuyện anh và Champion lăn lộn cả một đêm, đó là lý do vì sao vòng tay của anh lại liên tục nhấp nháy, là lý do vì sao hòm thư của anh lại chất đầy tin nhắn từ Lục Chính.
Chu Hành không dám tưởng tượng, Lục Chính đã trải qua một đêm với tâm trạng như thế nào, nhưng anh không thể hèn nhát trốn tránh mà buộc mình nhấn mở hòm thư, phát hiện tin nhắn cuối cùng được gửi vào lúc rạng sáng.
Là ngủ rồi sao?
Không, không đúng!
Chu Hành nghĩ tới một khả năng, anh từ trên giường bật dậy, chân trần chạy ra khỏi phòng, trước khi xuống lầu vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng của Champion.
Champion cũng không trực tiếp ra ngoài đi làm như anh nghĩ, hắn mặc một chiếc sơ mi thoải mái, dựa người vào tay vịn cầu thang, như thể vẫn đang chờ Chu Hành xuất hiện.
"Sao lại chạy chân trần ra đây? Em muốn đi đâu? Muốn đi toilet sao?"
Ngón chân Chu Hành co quắp lại, nhưng cũng không phải vì lạnh, mà là vì lửa giận trong lòng.
Anh thấp giọng hỏi: "Ngài đã sớm biết rồi có phải không?"
"Tôi nên biết cái gì?" Trên mặt Champion lộ ra nụ cười kiểu Lục Chính, đáng tiếc Chu Hành tâm phiền ý loạn, nên cũng không phát hiện ra.
"Tôi nên biết tình nhân của em chưa chết, vội vã chạy về tìm em sao?"
"Tôi nên biết em vẫn tương tư hắn mãi không thôi, muốn rời bỏ tôi, chạy trốn cùng hắn sao?"
"Tôi nên biết hắn lo lắng cho em, cưỡng ép mở chức năng ghi hình trực tiếp trong vòng tay của em, trơ mắt nhìn hai ta lăn giường cả đêm sao?"
"Tôi nên biết hắn rốt cuộc kiềm chế không nổi, thông qua định vị vòng tay chạy đến đây, lại bị thủ vệ dễ dàng hạ gục, giam vào trong tầng hầm của tôi?"
Tư thái của Champion càng lúc hào sảng tao nhã, tự tại thong dong, hắn dùng một chất giọng nhẹ nhàng, từng chút một đẩy Chu Hành đến tuyệt cảnh.
"Em cần một đôi giày, nhỉ?"
Chu Hành cuối cùng cũng không hề che giấu sự căm ghét và hận thù của mình nữa. Hàm răng anh không ngừng nghiến chặt vì tức giận. Champion tin rằng nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ không chút nào nương tay mà trả thù hắn.
Vấn đề là, Chu Hành không có loại cơ hội này.
Anh quá mức nhỏ yếu. Sự uy hiếp duy nhất mà anh có lúc này, là siết chặt lấy tay Champion.
"Ngài nói rất đúng."
Champion vuốt vòng tay. Cánh tay robot đặt một đôi giày mềm mại trước mặt Chu Hành.
Chu Hành đi giày, lại giống như giẫm phải mũi dao, đau đến mức suýt thì ngất đi.
"Tình nhân của em là tội phạm tham gia bạo loạn." Champion bỗng nói.
"Không thể nào." Chu Hành lớn tiếng phản bác.
"Hắn phản đối quyết định của quốc hội, căm ghét điều khoản mới được thông qua, ác ý sửa đổi chương trình của kẻ chủ mưu, che đậy tội ác của quân phản loạn, nếu không tin có thể tra cứu tên hắn trên mạng."
"Anh ấy chắc chắn là bị vu oan. Lục Chính không phải người như vậy."
"Thật ngây thơ." Champion mắng một tiếng, "Em chẳng nhẽ không chút tò mò tại sao người nhà, bạn bè của hắn không muốn tới dự tang hắn. Tại sao mọi tài sản hắn sở hữu đều bị phong tỏa. Tại sao hắn tình nguyện giả chết cũng không muốn liên hệ với em. Thậm chí còn yêu cầu em từ bỏ hết thảy để cùng hắn chạy trốn."
"Tôi đương nhiên tò mò," Chu Hành cao giọng trả lời, "Nhưng tôi tin anh ấy. Tôi sẽ chỉ nghe anh ấy nói cho tôi chuyện này rốt cuộc là vì cái gì."
"Vậy em sẽ không có cơ hội này," Champion hơi quay đầu lại, phảng phất như là rất chán ghét Lục Chính, "Hôm nay tôi sẽ đưa hắn đến Nghị viện. Nghị viện sẽ phán xét tội trạng của hắn."
"Ngài không thể làm vậy." Chu Hành buột miệng thốt ra.
"Tôi đương nhiên có thể làm vậy. Hắn đột nhập vào nhà của tôi, là tội phạm đang chạy trốn."
"Tôi xin ngài..."
"Van xin của em, đối với tôi, không có một giá trị nào cả."
"Vậy ngài muốn thế nào?"
Một nụ cười khoa trương xuất hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của Champion.
"Cùng tôi diễn một vở kịch."