Chu Hành đọc hết những tin nhắn mà Lục Chính gửi đến, con trỏ chuột sau dấu chấm câu cuối cùng nhấp nháy như một lời nhắc nhở thầm lặng.
Chu Hành tắt chương trình đang vận hành đi, cầm lấy chiếc khăn lông cẩn thận lau sạch những vệt nước còn sót lại trên mặt gương. Anh gắng sức cởi đồ, tắm qua dưới vòi hoa sen, sau đó ném quần áo vừa thay vào sọt đựng quần áo bẩn.
Anh thay một chiếc áo ngủ rộng thùng thình rồi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt dừng trên chiếc giường đôi mềm mại được đặt giữa phòng, một lúc lâu sau khẽ nhắm hai mắt lại như đang trốn tránh điều gì.
- -
"Chu Hành tiên sinh đã kiểm tra những email kia rồi." Ngay sau khi biết tin Sarah đã báo ngay cho chủ nhân của nó.
"Vậy hẳn là em ấy đã biết là ta chưa chết." Champion nhìn chằm chằm vào gương, người trong gương rõ ràng là Lục Chính, đã rất lâu rồi hắn không khoác lớp da này lên người, thậm chí còn cảm thấy không quen.
"Tôi không có quyền truy cập vào phòng tắm, vì vậy không thể xác nhận việc này."
"Cũng không cần phải xác nhận, Chu Hành là học trò của ta, em ấy rất thông minh."
Lục Chính giơ tay khẽ mím môi dưới, ho khan vài tiếng, trạng thái cơ thể rõ ràng đã trở nên sa sút.
"Ngài không hề lưu lại bất cứ phương thức liên lạc nào, Chu Hành tiên sinh là một người cẩn thận, hẳn cũng sẽ không trực tiếp trả lời tin nhắn từ ngài."
"Em ấy biết nên tìm ta như thế nào," trên mặt Lục Chính hiện nên nụ cười dịu dàng giả tạo, "Em ấy không sao chứ?"
"Ngài ấy trông có vẻ bình tĩnh, không có gì bất thường, nhưng thay vì nằm nghỉ ngơi trên giường, ngài ấy lại ngồi ngây người trên ghế."
"Mở màn hình theo dõi."
"Vâng, tiên sinh."
Lục Chính ngồi trên xe lăn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình đa chiều chiếu khung cảnh trong phòng Chu Hành.
Chu Hành ngồi ở cạnh bàn, mà trên mặt bàn, rõ ràng là ba cuốn nhật ký mà anh viết vì Lục Chính. Ngón tay anh đặt trên trang bìa của cuốn nhật ký, vẻ mặt lãnh đạm, lúc đầu ánh mắt tràn ngập sự mơ hồ và do dự, nhưng thời gian tôi qua, ánh mắt càng lúc càng trở nên kiên định.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Chính, Chu Hành ngồi khô khan một chỗ cả tiếng đồng hồ.
Rồi anh đột ngột đứng dậy, lớn giọng nói: "Sara, chuẩn bị xe, tôi phải về Lục gia một chuyến."
"Vâng, Chu Hành tiên sinh."
- -
Lục Chính vươn tay, mơ hồ chạm vào bụng Chu Hành qua màn ảnh, đợi cho đến khi đối phương đỡ bụng rời khỏi phòng, hắn mới chậm rãi thu tay lại.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh mặt trời ngả về tây, xuyên qua lớp cửa kính chia căn phòng thành hai mảnh sáng tối rõ ràng, mà Lục Chính lúc này, cả người đều chìm trong bóng tối.
Sara vẫn rất tận tâm tận lực báo cáo cho hắn những động thái của Chu Hành.
"Chu Hành tiên sinh đang quấn một chiếc khăn quàng cổ rất dày......"
"Chu Hành tiên sinh đã ngồi trên xe, đã sắp xếp hai vệ sĩ, một người theo sát, một người âm thầm bảo vệ......."
"Chu Hành tiên sinh đã đến cổng biệt thự......"
"Chu Hành tiên sinh đang kiểm tra từng phòng......"
"Chu Hành tiên sinh gọi tên tôi......"
"Chu Hành tiên sinh đang leo cầu thang......"
Lục Chính giống vừa mới bừng tỉnh từ một giấc mơ, hắn nhẹ giọng nói: "Thắp đèn trong nhà kính lên đi."
- -
Chu Hành đẩy cánh cửa đóng kín ở cuối cầu thang ra, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt anh. Lúc đó cuối cùng anh cũng nở một nụ cười nhợt nhạt và thoải mái.
Trong căn nhà kính trồng hoa cách đó không xa, một bóng lưng đang ngồi ngược hướng với cầu thang, bóng lưng đó là của người đàn ông mà anh sẽ không bao giờ nhận sai.
Chu Hành không dám chớp mắt, cũng không dám thở mạnh, sợ phá vỡ giấc mơ trước mặt mình.
Bọn họ giằng co rất lâu, mà có lẽ cũng không lâu lắm, nhưng Chu Hành chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi chậm như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều như bị tra tấn.
Cuối cùng, vẫn là người đàn ông trong nhà kính chậm rãi quay xe lăn, xoay người lại. Trên người hắn mặc một chiếc áo bông mềm mại, đôi môi xám xịt không còn huyết sắc.
Hắn còn chưa kịp mở miệng ra nói chuyện, Chu Hành đã đi thẳng đến chỗ hắn.
Chu Hành đẩy cửa nhà kính ra, anh bước không nhanh cũng không chậm, cuối cùng dừng ở trước mặt hắn, hơi cúi đầu.
Lục Chính không thể không ngửa đầu nhìn chằm chằm Chu Hành của hắn từ dưới lên trên. Kỳ thật hắn đã từng nghĩ đến tình huống hiện tại, cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần xem bản thân nên dùng lời nào để diễn tả bốn chữ "Lâu ngày không gặp."
Nhưng khi nhìn thấy Chu Hành, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh, đôi môi mím chặt và niềm vui không thể che giấu trong đôi mắt anh, hắn bỗng không biết nói gì.
Hắn không nói nên lời bởi vì hắn biết rõ, mỗi một câu hắn nói ra đều sẽ là lời nói dối.
Chu Hành cởi chiếc khăn quàng cổ mình đang đeo xuống, cẩn thận khoác nó lên vai Lục Chính, lại nhân lúc điều chỉnh khăn vỗ nhẹ vào người Lục Chính vài cái.
Lúc đánh Lục Chính, Chu Hành cũng không dùng sức, chỉ như là đang làm nũng. Nhưng xong rồi, anh lại nhẹ nhàng thở ra, thân mật mà đặt tay lên sau tai Lục Chính, nâng mặt hắn lên, nói từng từ từng chữ một: "Lục Chính, em và người khác đã phát sinh quan hệ. Đứa bé trong bụng em cũng có thể là của hắn. Chuyện đã phát sinh không thể thay đổi. Trong tình huống hiện tại, anh còn muốn em không?"
Lục Chính chọn nắm lấy tay trái của Chu Hành. Hắn nghiêng mặt, hôn lên ngón tay người nọ, thấp giọng nói: "Vậy trong lòng em thì sao? Trong lòng em còn có tôi không?"
"Còn. Cũng chỉ có mình anh." Chu Hành không chút do dự trả lời, "Người em yêu chỉ có anh."
"Nếu tôi nói bản thân đã không còn gì, không nghề nghiệp, không tiền bạc..."
"Em có thể đi làm, cũng có thể kiếm tiền nuôi anh."
"Thậm chí còn phải chạy trốn đủ đường..."
"Em nguyện ý cùng anh chạy trốn."
Lục Chính nắm chặt tay Chu Hành, chăm chú nhìn anh: "Nhưng em còn đang mang thai..."
"Cho dù đứa nhỏ này là của hắn, hay là của anh, tầm quan trọng của nó trong lòng em vẫn đều thua anh." Chu Hành như đã nghĩ kỹ câu trả lời cho mọi câu hỏi, "Lục Chính, em chỉ muốn được ở bên anh thôi."
Lục Chính nhắm lại hai mắt, hắn thật cẩn thận nghiêng người về phía trước, ghé mặt lên bụng Chu Hành.
Hắn lâm thời sửa kịch bản cuộc sống nghèo khổ, vì ái đào vong.
"Em vẫn giữ vòng tay của tôi chứ?"
"Vòng tay của ta còn ở trong tay ngươi sao?"
Chu Hành sửng sốt một chút, thấp giọng đáp: "Có, vẫn trên cổ tay em."
"Tiền ở trong đó chắc vẫn dùng được. Nhưng tôi phải rời Liên minh. Em có nguyện ý đi cùng tôi không?"
"Đương nhiên."
- -
Nhà ấm trồng hoa tuy rằng là một vị trí không tồi, nhưng cũng không hợp ở lại nói chuyện quá lâu trong tiết trời đông.
Sức khỏe Lục Chính tuy rất yếu nhưng vẫn có thể rời xe lăn để xuống cầu thang.
Việc đầu tiên Lục Chính làm sau khi xuống lầu là làm trò trước mặt Chu Hành. Hắn nâng cấp hệ thống cho Sara, bảo đảm nó sẽ không bị người khác khống chế nữa.
Trong quá trình lắm, hắn lặng yên không nói một lời mà mở hạn chế của vòng ra, bảo đảm có thể dễ dàng chuyển tiền, sau đó lại đeo lại vòng cho Chu Hành.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát. Chu Hành muốn trực tiếp ngả bài với Champion. Anh muốn chuyển trả lại tiền cho đối phương, hủy bỏ hiệp định, thuyết phục đối phương hủy bỏ hôn lễ.
Lục Chính sau khi nghe xong, hỏi lại anh: "Nếu em là Champion, em có đồng ý không?"
"Có lẽ sẽ đồng ý." Nói xong những lời này, Chu Hành lại tự giễu cười. Anh thậm chí còn chẳng thể thuyết phục chính mình.
"Em có thể thử." Lục Chính suy tư một lát, vẫn là lựa chọn nói như vậy, "Em không cần để hắn biết tôi còn sống, chỉ cần nói bản thân đã chuẩn bị được tiền, hy vọng có thể hủy hiệp định. Nếu hắn đồng ý, đây đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn từ chối, em gửi cho tôi một tin nhắn qua Sara. Tôi sẽ tới đón em đi. Chúng ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này."
Chu Hành chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, nhưng trực giác của anh vẫn luôn khiến anh cảm thấy có cái gì đó không ổn, vậy nên mãi không nói gì.
"Hay là, tôi cùng em đi gặp Champion, trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, nói cho hắn biết chúng ta rất yêu nhau, tôi sẽ không chắp tay nhường lại em cho hắn...."
"Không, không thể làm vậy." Chu Hành ngắt lời Lục Chính. Anh không muốn Lục Chính đối đầu trực diện với Champion, việc đó thật sự quá nguy hiểm, "Vẫn là làm theo đề xuất trước đó của anh đi, em về nói chuyện với hắn trước đã."
Sắc mặt Lục Chính có chút khó coi, cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói: "Vậy cứ làm vậy đi."
Chu Hành mang thai vậy nên Lục Chính ngăn cản ý định đẩy xe lăn giúp mình của đối phương, tự mình điều khiển xe lăn, tiễn Chu Hành đến hiên nhà —— ngoài cửa có cấp dưới của Champion, Lục Chính tạm thời còn muốn giữ bí mật chuyện mình "chết đi sống lại".
Chu Hành cúi xuống, hôn lên mặt Lục Chính, nói: "Em đi trước, tôi chờ tin từ em."
Lục Chính lại duỗi tay cầm lấy tay Chu Hành, cũng không bất ngờ khi phát hiện đối phương đang nhè nhẹ run lên. Hắn hiểu đối phương sợ gì, vậy nên thấp giọng nói: "Tôi sẽ ở biệt thự này chờ em. Tôi sẽ không đi đâu, cũng sẽ không chết. Tôi sẽ ở đây chờ em về."
"Nói dối."
Nước mắt hẵng còn mang theo nhiệt độ cơ thể rơi lên tay Lục Chính —— Nước mặt Chu Hành đã nhịn thật lâu cuối cùng cũng tràn mi. Anh lặng thinh mà khóc, như là rốt cuộc đã tìm được người có thể khiến anh an tâm.
"Anh hứa với em, đừng lại bỏ rơi em."
Lục Chính cười nhẹ, hắn nói: "Được, tôi hứa với em. Tôi sẽ không bỏ rơi em."
Chu Hành lau nước mắt, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng. Anh không dám nán lại. Anh sợ bản thân sẽ luyến tiếc Lục Chính, lại quay đầu đi gặp hắn.
May thay anh cũng không dừng lại, nếu không anh sẽ phát hiện Lục Chính đưa tay lên, xé lớp mặt nạ trên mặt ra, để lộ ra gương mặt của Champion.