Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 56




Chu Hành cũng không kịp đọc được tin nhắn này, anh đang cố tập trung tinh thần để chọn vật dụng hàng ngày cho đứa bé, tạm thời không có hơi sức đâu để đi xem tin nhắn — đương nhiên, cho dù anh có đi check thì cũng chẳng còn tin nhắn nào của Vi Trạch được lưu lại nữa rồi.
Sara làm tròn chức trách chặn hết tin nhắn của Vi Trạch, và cũng dò hỏi chủ nhân thực sự của nó xem việc này phải xử lý như thế nào.
Champion dùng đầu lưỡi cọ cọ mép răng, cảm giác đau đớn nho nhỏ khiến hắn khẽ cười thành tiếng: "Gửi cho Chu Hành, để em ấy xem một chút."
"Ngài không sợ......?"
"Chu Hành sẽ không tin Vi Trạch đâu," Champion ntạm dừng một chút, "Nhưng điều này sẽ gieo một mầm mống nghi ngờ vào trong lòng em ấy."
Sarah lần lượt loại bỏ những lời khuyên bảo trong bộ nhớ đi, trầm mặc chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, nó qua lớp camera "theo dõi" hai vị tiên sinh nhà mình.
Bọn họ dựa rất gần nhau, nhưng trên mặt lại không thể che giấu sự xa cách, "cái chết" của Lục Chính đường như đã khóa chặt Chu Hành, anh chọn cách khép mình lại và sống một cách mơ màng hồ đồ.
Mà Champion hiển nhiên cũng không vừa lòng với một Chu Hành như vậy, nhưng Sara cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Nó là một con AI xuất sắc, có thể dự đoán được vô số quyết định mà chủ nhân có thể đưa ra, nhưng chủ nhân sẽ lựa chọn quyết định nào lại không nằm trong phạm vi dự đoán của nó.
Sara muốn thở dài, nhưng trí tuệ nhân tạo thì sao có thể "thở dài", tất cả những gì nó có thể làm là đặt lịch hẹn với bác sĩ điều dưỡng vào ngày mai, điều chỉnh chế độ ăn uống hằng ngày của Chu Hành và đảm bảo rằng cậu chủ nhỏ còn chưa chào đời của nó sẽ không bị vướng vào ái hận tình thù của hai vị tiên sinh này một cách bất đắc dĩ.
Suy nghĩ của Sara đình trệ trong phút chốc, bắt đầu tự hỏi liệu Champion có bắt đầu sắp xếp tất cả những việc này sau khi đã xác nhận rằng cậu chủ nhỏ đủ khỏe mạnh hay không nữa.
- -
Champion cũng không biết những suy đoán của Sara, mà cho dù hắn có biết, cũng sẽ chỉ cười cho qua mà không đưa ra bất cứ một câu trả lời nào.
Bọn họ sắm rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, nam nữ đủ cả. Công nghệ của liên minh đã đủ tiên tiến, nhưng Champion cũng không muốn biết trước giới tính của đứa bé làm gì.
Hắn rất trân trọng đứa trẻ này, dù nó có là trai hay gái thì đối với hắn cũng không có gì khác biệt.
Sáng sớm hôm sau Chu Hành mới đọc được hai tin nhắn kia. Anh nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: "Chắc là cậu nhìn nhầm rồi."
"Sao mà em lại nhìn nhầm được, hắn trông khác hoàn toàn với vị Lục tiên sinh đã ký hợp đồng với em." Vi Trạch gần như trả lời ngay lập tức, như thể cậu vẫn luôn chờ tin tức từ Chu Hành.
"Hoặc có thể là Lục tiên sinh mà cậu gặp không phải là người ủy thác thực sự, hoặc là Lục tiên sinh kia đã chuyển giao hiệp định tương quan kia cho Champion. Nói tóm lại, người thực hiện hiệp định với tôi bây giờ đúng là hắn."
Chu Hành gửi tin nhắn trả lời xong, mở giao diện liên lạc với Champion lên. Anh soạn câu hỏi, rồi lại xóa sạch từng chữ một. Có lẽ trong chuyện này thật sự có chút mờ ám, nhưng người ký hiệp định lúc đó đúng là Champion. Mà khoản thời gian hai người liên lạc cũng lưu loát. Huống chi, dựa vào những gì anh biết về Champion mấy ngày nay, đối phương không việc gì phải lừa gạt anh.
"Chu Hành, nếu có thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi. Anh thật đúng là bị lừa."
Chu Hành đọc tin tức, trên mặt lộ ra chút sốt ruột. Anh nhanh chóng trả lời "Không cần", rồi kéo Vi Trạch vào danh sách 'Hạn chế liên lạc'.
Một khi đã được thêm vào danh sách này, bên kia có thể tiếp tục gửi tin nhắn, nhưng sẽ không có thông báo tin nhắn nào. Chu Hành không muốn chặn Vi Trạch, nhưng anh cũng không muốn nghe những lời cậu ta muốn nói.
- -
Champion đúng giờ về nhà, cùng Chu Hành ngồi ăn cơm tối. Chu Hành do dự mãi mới hỏi: "Ngài có tên tiếng Trung không?"
"Đương nhiên là có," Champion lau khóe miệng, "Tôi họ Lục. Em muốn gọi tôi là Lục tiên sinh sao?"
Chu Hành theo phản xạ mà lắc đầu, lại rất sợ Champion sẽ cưỡng ép anh phải làm vậy. Anh nhẹ giọng nói: "Tôi gọi ngài là Champion thành quen rồi."
"Chỉ muốn gọi Lục Chính là Lục tiên sinh thôi, hửm?" Champion dễ dàng mà đâm thủng lớp ngụy trang của Chu Hành, sau đó đổi chủ đề, "Sau khi kết hôn, em có thể dùng một cái xưng hô khác thân mật hơn."
Chu Hành nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, định ôm bụng rời khỏi bàn ăn, lại nghe Champion nói: "Em cứ tùy tiện quẹt thẻ phụ, không cần dùng đến số tiền trước kia mình vất vả tích cóp được."
"Ngài theo dõi tài khoản của tôi?" Câu nghi vấn này cũng không khác gì câu khẳng định là bao.
"Tài khoản của các thành viên gia đình quân nhân đều sẽ được đầu não giám sát. Tháng trước, tôi đã gửi đơn đăng ký ghép cặp. Hóa đơn của em sẽ được đồng bộ hóa với hộp thư của tôi. Tương tự, hóa đơn của tôi cũng nằm trong email của em. Nhưng có lẽ là trong hộp thư rác của em rồi."
Câu đùa này Champion thật lạnh lùng, ít nhất thì Chu Hành cũng cười không nổi. Anh thấp giọng nói câu "Xin lỗi".
"Người chết là không thể sống lại, Chu Hành. Em không cần phải cứ nhớ mong Lục Chính."
Chu Hành không nói gì, nhưng đôi mắt và cơ thể căng thẳng của anh thể hiện rõ sự chống đối.
"Tôi cũng không quan trọng việc em coi tôi làm thế thân," Champion đan tay lại với nhau, đặt chúng lên bàn ăn. Hắn bình tĩnh nói, "Tình cảm sâu đậm em dành cho Lục Chính, em có thể chuyển một chút lên người tôi. Làm như vậy, vừa tốt cho em, cũng vừa tốt cho đứa nhỏ."
"Nhưng không tốt với Lục Chính," Chu Hành không đặt tay lên bụng nữa, mà là chống lên bàn ăn, cưỡng ép bản thân phải đứng thẳng dậy. Anh hít một hơi thật sâu, như thể có thể thông qua động tác này trao cho mình một chút dũng khí, "Thân thể này của tôi đã phản bội anh ấy rồi, tôi cũng không thể lại ruồng bỏ tình cảm của anh ấy để quên đi anh ấy mà yêu người nào khác."
"Nhưng hắn là người chết, mà em là người sống. Cuộc sống của em còn phải tiếp tục."
Tôi còn sống cũng chỉ là vì đứa con của Lục Chính.
Chu Hành cưỡng ép bản thân nuốt xuống câu nói này. Lý trí của anh vững vàng áp chế cảm xúc của mình. Anh không dám đánh cược "sự đồng cảm" của Champion. Anh không thể chọc giận Champion—— Nếu Champion vứt bỏ hai người họ, Chu Hành không dám chắc bản thân có thể thuận lợi sinh đứa bé này ra hay nuôi dưỡng nó nên người.
"Thực xin lỗi......" Chu Hành bức bách chính mình hướng người nọ xin lỗi.
Nụ cười trên mặt Champion biến mất. Hắn thay một đôi găng tay màu trắng, hướng Chu Hành vẫy vẫy tay, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn kỳ dị.
"Lại đây."
Chu Hành đưa tay nâng bụng, vòng qua cái bàn, đi tới trước mặt Champion, rồi ngã vào vòng tay hắn.
Ngoài cửa sổ là bóng cây lắc lư, bên trong cửa sổ lại là tiếng khóc trầm thấp vang lên suốt đêm.
Champion nắm tay Chu Hành, hôn lên khóe mắt ngấn lệ của anh, nhẹ giọng nói: "Em vĩnh viễn là người của tôi."