Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 55




Chu Hành khép một cuốn sách lập trình lại, thật ra anh đọc không vào, nhưng vẫn buộc mình phải đọc nó, gấp gáp muốn bắt được một vài dấu vết của Lục Chính quanh mình, nhưng anh buồn bã phát hiện ra rằng những ký ức về Lục Chính đang càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Anh hình thành thói quen viết nhật ký, mỗi ngày đều viết những điều về Lục Chính mà mình còn nhớ ra giấy, mới qua mấy tháng mà anh đã viết ra được ba quyển dày cộp. Ba quyển nhật ký này đều được cất kỹ trong tủ, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ rằng mình khó qua được cặp mắt giám sát của Champion.
Anh vừa mới nghĩ đến Champion, Sara đã thấp giọng nhắc nhở anh: "Champion đã về rồi."
Chu Hành nhanh chóng khép quyển nhật ký lại, nhét vào giữa chồng sách. Anh thở hổn hển một cách khó khăn, lấy tay đỡ bụng chậm chạp quay trở lại chiếc ghế tựa.
Hôm nay hẳn là Champon mặc quân trang, tiếng giày nện trên sàn nhà tạo ra những tiếng vang rất lớn. Chu Hành nghiêng người lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần của người đàn ông kia, cuối cùng dừng ở trước của phòng anh.
"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tôi đây."
Chu Hành lên tiếng, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt anh là chiếc găng tay màu trắng, ngay sau đó là bộ quân phục màu xanh lục đặc trưng, trên vành nón của Champion còn đọng lại vài giọt nước trong suốt — dấu vết của tuyết tan.
"Bên ngoài tuyết rơi."
"Đúng không?"
Ánh mắt của Champion dừng lại ở tấm rèm cửa dày cộp, thấp giọng hỏi: "Cứ đóng kín rèm cửa suốt thế sao?"
"Ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ." Lời này của Chu Hành cũng không sai.
"Bây giờ còn muốn ngủ nữa không?"
Chu Hành lắc lắc đầu.
"Buổi tối tôi không bận việc gì, cùng nhau ra ngoài đi dạo đi." Champion luôn có khả năng biến câu nghi vấn trở thành câu khẳng định một cách chắc nịc.
"Được." Chu Hành cũng không lấy lý do gì để từ chối.
Vì thế nhân viên trong nhà lại bắt đầu bận rộn, thay trang phục cho các tiên sinh, chuẩn bị xe, điều phối địa điểm,... May mắn thân phận của Champion trong quân đội vẫn luôn được bảo mật, ra ngoài cũng không cần sử dụng số lượng lớn xe tùy tùng, nhưng ngầm bảo vệ là điều không thể thiếu — dù sao thì Chu Hành tiên sinh cũng đang mang thai, mà hôn lễ cũng sắp diễn ra.
Một đoạn ngắn từ hiên nhà đến cửa xe được trải một tấm thải rất dày, nhân viên mở ô ra, Champion vươn bàn tay đeo găng trắng của mình ra cầm lấy, chặn hết mưa gió ập về phía Chu Hành. Hắn dùng cánh tay còn lại ôm anh vào trong lồng ngực, dặn dò: "Theo sát tôi."
Chu Hành rũ xuống mắt, thấp giọng nói: "Vâng."
Xe chạy được 40 phút thì dừng lại trước một trung tâm mua sắm nổi tiếng trong Liên minh. Trên đường đi, Champion hỏi ý kiến ​​của Chu Hành. Chu Hành lại từ chối đề nghị phong tỏa địa điểm, lý do là "Tôi muốn xem đám đông." Champion im lặng đồng ý.
Một chiếc thảm đặc biệt dày được trải trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng. Mặc dù khu vực không được phong tỏa, nhưng dọc đường anh cũng không gặp nhiều người. Chu Hành nhìn những nhân viên bảo vệ đang canh giữ lối đi từ xa, nhưng lại cũng không có cảm xúc gì lắm, thoạt nhìn như là đang đờ đẫn.
Champion ra tay hào phóng. Chỉ cần ánh mắt Chu Hành vương lại nơi đâu, hắn đều sẽ trực tiếp quẹt thẻ, cũng không cho Chu Hành cơ hội từ chối.
Cuối cùng Chu Hành đành phải dùng tay cầm góc áo của hắn, cụp mi rũ mắt mà nói: "Đừng mua nữa."
"Sao không mua? Không thích tôi tiêu tiền cho em sao?"
Đại não Chu Hành tận lực vận động, đưa ra một đáp án dịu ngoan, vô hại: "Chúng ta có thể đi dạo quanh khu trẻ con."
Champion nâng cằm Chu Hành, nhìn chằm chằm anh một hồi rồi nói: "Đương nhiên có thể."
Cả đoàn lại lên khu trẻ con ở tầng ba. Chu Hành đi dạo một lát, nói muốn đi vệ sinh. Anh từ chối không cho Champion đi cùng, miễn cưỡng mang theo một nhân viên công tác đi cùng.
Nhân viên công tác vì lịch sự mà đứng ngoài cửa nhà vệ sinh. Chu Hành vào trong, đang rửa tay lại thấy trong gương phản chiếu một bóng người không mấy xa lạ.
"Anh nhìn thấy em." Người nọ sắc mặt trắng bệch. Khuôn mặt cậu gầy gò đến hóp vào trong. Thế nhưng đôi mắt kia lại vẫn sáng ngời, hệt như hai khóm lửa phừng phừng dưới địa ngục.
"Thấy." Lòng Chu Hành không gợn một lọn sóng. Anh theo thói quen đỡ bụng mình, "Vi Trạch, đã lâu không gặp."
"Anh có thai." Vi Trạch bước về trước một bước, lại như kiêng kị cái gì mà thì thầm, "Lục tiên sinh đối xử tốt với anh chứ?"
Lục tiên sinh?
Chu Hành nhíu mày. Anh nhận ra người Vi Trạch nói tới hẳn là Champion. Chỉ là anh không ngờ Champion cũng họ Lục.
"Chuyện này không liên quan tới em." Chu Hành lạnh nhạt trả lời.
"Khoảng thời gian qua em thật sự rất khổ." Vi Trạch như rồ dại mà gãi tóc, "Em bị người ta vứt bỏ. Chu Hành, em thật sự rất khổ."
Nhưng như vậy thì liên quan gì tới tôi? Tôi không phải đã nói chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt sao? Tôi đã vì cậu làm quá nhiều chuyện ngớ ngẩn rồi.
Chu Hành cũng không nói gì quá nặng nề. Anh chỉ là chậm chạp chuyển động cơ thể, chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng đương nhiên, Vi Trạch cũng không muốn bỏ qua cơ hội khó mà có được này.
"Anh có thể cho em vay chút tiền..."
"Tôi không có tiền."
"Đã hai ngày rồi em không ăn cơm. Chu Hành, coi như là em xin anh đi."
Chu Hành dừng bước, lạnh nhạt mà nhìn Vi Trạch. Anh nhìn gương mặt gầy ốm kia, miễn cưỡng tìm chút dấu vết trong quá khứ.
"Tôi chỉ có thể cho cậu tiền tiêu hai tháng. Vi Trạch, cậu vẫn có thể tiếp tục học hành, dựa vào sức mình mà tìm một con đường khác. Đừng để tôi phải coi thường cậu, được không?"
Trong lòng Vi Trạch là vô vàn những lời độc địa, nhưng cậu cũng không thốt ra được. Người phản bội trước là cậu, cũng là cậu "bán" Chu Hành với một cái giá hời. Cuộc sống cậu không ra gì, nói cho cùng thì cũng chỉ là gieo gió gặt bão. Cậu ghen ghét với cuộc sống hiện tại của Chu Hành, lại cũng hiểu rõ, hiện tại người duy nhất còn nguyện ý giúp cậu một phen, cũng chỉ có người này.
"Anh chuyển khoản luôn cho em được không? À phải rồi, anh chặn tài khoản của em à?"
Chu Hành không có lập tức phản bác. Anh nhìn vòng tay của chính mình, phát hiện Vi Trạch đang trong danh sách bị chặn, bèn trầm mặc xóa cậu đi, sau đó chuyển số tiền mình tiết kiệm được, nói: "Tiền này không phải trả. Mong rằng sau này chúng ta đừng gặp lại nữa."
"Anh sống có hạnh phúc không?" Vi Trạch đột nhiên hỏi.
"Không liên quan đến cậu."
"Chờ khi sinh xong đứa bé kia, có phải anh sẽ lại được tự do không? Khi đó chúng ta có thể bắt đầu lại không?"
"Suy nghĩ kỳ lạ."
Chu Hành để lại những lời này, vừa xoay người lại giật mình thấy được Champion.
Trong tay Champion xách theo mấy túi hàng. Hắn đứng đó, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Chu Hành mặc kệ Vi Trạch. Anh đỡ bụng, gắng hết sức đi tới bên người Champion, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Champion nhìn Vi Trạch vài giây rồi ôm lấy vai Chu Hành, tiếp tục đưa anh đi dạo phố.
Vi Trạch hít một hơi thật sâu, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt. Cậu do dự một lát, dùng vòng tay gửi cho Chu Hành một tin nhắn.
"Người vừa đón anh là bố của đứa bé sao?"
Cậu đợi vài phút mà đối phương vẫn chưa trả lời, bèn gửi thêm một tin nhắn khác.
"Anh ta không phải người ký hiệp định với em. Hai người họ hoàn toàn không giống nhau."