Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 52




"Nhưng đứa bé cũng có thể là con của ngài ——" Giọng Chu Hành khản đặc, khóe mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
"Vậy thì vừa vặn hoàn thành hiệp định của em." Giọng Champion bình tĩnh trầm ổn, như đang nói một chuyện hết sức bình thường, "Bất kể là con của hắn hay của tôi, tôi đều tình nguyện trở thành cha đứa bé."
Chu Hành hoảng hốt mơ hồ nhớ lại, vài tháng trước, cuộc trò chuyện của anh và Vi Trạch nội dung cũng gần giống thế này — khi đó trong tâm trí anh toàn bộ là hình bóng của Vi Trạch, lại không thể tưởng tượng được rằng chỉ vài tháng sau thôi, anh sẽ yêu một người khác.
"Tôi...."
Tôi rất nhớ Lục Chính, tôi muốn sớm ngày gặp anh ấy, chắc là anh ấy đã đợi tôi rất lâu rồi, sức khỏe của anh ấy không tốt, Sara lại không ở bên cạnh, anh ấy cần tôi....
"Lục Chính đã chết rồi, cho dù em có lựa chọn cái chết, cũng chưa chắc đã có thể gặp lại hắn." Champion ngắt lời Chu Hành, biểu cảm vô cùng tàn nhẫn vô tình, "Tất nhiên em có thể lựa chọn cái chết, mang theo một sinh linh còn chưa kịp chào đời, đây cũng là quyền tự do của em."
"Nhưng mà Chu Hành à, có lẽ Lục Chính cũng không hy vọng em sẽ lựa chọn cái chết, có lẽ hắn đang mong chờ sự xuất hiện của đứa nhỏ này, có lẽ hắn đang mong chờ rằng trên thế gian này vẫn còn có người nhớ đến và viếng mộ hắn."
"Nói cho cùng, người nguyện ý dây dưa cùng hắn cũng chỉ có mình em."
"Ngài không phải là Lục Chính, không có tư cách suy đoán suy nghĩ của anh ấy."
Chu Hành dùng chút sức lực cuối cùng nói ra những lời này, giây tiếp theo, anh nới lỏng sức ở lòng bàn tay ra, mũi dao rơi xuống chạm vào nền gạch lát phát ra tiếng "đinh" giòn giã.
Tìm chết hay cầu sinh đều cần phải có đủ dũng khí như nhau, khi niềm tin vững chắc bỗng nứt toác, lại tìm được một lý do đủ để thuyết phục bản thân, thì hành động dại dột khó lòng tiếp tục.
Huống chi, ngoài tính mạng của chính anh ra, còn có một đứa bé còn chưa chào đời.
Chu Hành đứng yên tại chỗ, anh cũng không biết mình đứng đó bao lâu, chỉ nghe được ngoài cửa "cạch" một tiếng, có người đứng ngược sáng khóa trái cửa rồi tiến lại chỗ anh.
Chu Hành hoảng hốt xuất thần, cho rằng chính mình thấy được Lục Chính, nhưng trong nháy mắt, hình bóng trước mắt lại biến thành Champion. Anh thầm nghĩ có lẽ mình điên rồi, vì chỉ có điên mới có thể sinh ra loại ảo giác này.
Champion là Champion, bất kể là so sánh chiều cao, ngoại hình, dáng người hay tính cách, bất cứ điểm gì cũng hoàn toàn khác xa với Lục Chính. Huống hồ Lục Chính đã chết, anh đã tự mình tiễn hắn đi nốt đoạn đường cuối cùng.
"Quyết định không chết nữa?"
Champion với vẻ mặt vô cảm tiến lại gần, tháo chiếc găng tay trên tay phải của hắn xuống và vươn tay ra chạm vào mặt Chu Hành.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi."
Chu Hành muốn phản bác hắn, muốn nói bản thân không thể khóc, nhưng nước mắt lại lặng tuôn rơi, dính ướt lòng bàn tay Champion.
Champion cố ý đợi một lúc lâu mới buông mặt Chu Hành ra, lại mạnh mẽ kéo anh vào lồng ngực.
Hắn cắn vành tai người nọ, nhẹ giọng uy hiếp người trong lòng: "Nếu đã lựa chọn sự sống, thì cái gì cũng phải nghe tôi."
Chu Hành không ngừng rơi lệ, mọi thứ trước mắt anh khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, anh như đang muốn giải phóng hết tất cả những giọt nước mắt đã tích tụ từ sau khi nghe tin Lục Chính qua đời một lần cho xong.
Rất lâu sau anh cũng nhẹ giọng đáp: ".... Ngài muốn thế nào cũng được."
"Đừng khóc, khóc không tốt cho sức khỏe." Champion nói xong những lời này, chính bản thân cũng sửng sốt trong chốc lát, hắn không biết vì sao đột nhiên mình lại nói ra một câu không hợp tính cách như vậy.
Có lẽ là một loại thương hại, có lẽ là một loại quan tâm?
Champion khống chế cảm xúc của chính mình, không đào sâu suy nghĩ, lại ra vẻ lạnh nhạt mà nói: "Khóc nhiều hại thân, sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé."
Chu Hành khẽ gật đầu, một lát sau, quả nhiên ngừng khóc, như là thỏa hiệp, cũng như là nhận mệnh.
Champion dễ dàng ôm Chu Hành lên, ôm người đặt vào ghế sau của xe, duỗi tay áp đầu Chu Hành lên ngực mình.
Chiếc xe từ từ di chuyển, ngay trước ngã rẽ, Chu Hành giãy giụa ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía sau.
"Nếu muốn về nhà thì lần sau cũng có thể trở về thăm."
"Cũng không phải là tôi nhớ nhà."
"Vậy thì em nhớ cái gì?"
"Vừa rồi là tôi nhớ nhầm."
"Hả? Nhớ nhầm cái gì?"
Chu Hành không trả lời, nhưng Champion đã sớm biết được đáp án.
Hắn biết trong nháy mắt vừa rồi, Chu Hành đã nghĩ rằng bọn họ đang rời khỏi ngôi nhà họ đã từng ở.
Nhưng hắn cũng có điều không biết rõ.
Hắn cũng không biết Chu Hành sẽ lựa chọn thông qua "một Lục Chính khác" để trở về tìm Lục Chính.
Hắn cũng không biết Chu Hành sẽ yêu Lục Chính đến vậy, yêu đến mức nguyện chết vì hắn.
Hắn cũng không biết rằng khi biết được ý định của Chu Hành từ Sara, hắn sẽ hoảng sợ và bất an đến vậy, thậm chí hắn còn có một chút hối hận.
Hắn cũng không biết sẽ có một ngày dù bản thân vẫn phải đứng từ xa nói những lời bình tĩnh và thờ ơ nhưng ngón tay lại khẽ run lên nhè nhẹ; không biết rằng hắn sẽ sợ hãi bản thân không thể cứu vớt mạng sống của Chu Hành.
Tất cả những sự "không biết" này đều hướng đến cùng một câu trả lời, và Champion đã từng là Lục Chính của quá khứ cũng sẽ không lựa chọn xem nhẹ hay kháng cự nó.
Nhưng sở dĩ làm người là phải khống chế được tình cảm của bản thân, dùng lý trí để chi phối hành động. Hơn nữa hắn hiểu rõ, cho dù có cho hắn cơ hội được chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy.
Champion giơ tay lên nhéo nhéo mặt Chu Hành, một lát sau, hắn nhìn vệt đỏ hồng trên mặt người kia, hỏi: "Đau không, sao đau mà không kêu gì hết?"
Vài giây sau Chu Hành mới nhẹ giọng nói: "Không có cảm giác gì."
"Trong lòng khó chịu sao?"
"Vâng."
"Thích Lục Chính đến vậy?"
"......"
"Sao không nói gì?"
"Không chỉ là thích, tôi vô cùng yêu Lục Chính."
Trong lòng Champion cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lại không để cho Chu Hành nhìn thấy. Hắn lạnh lùng nói: "Nhưng hắn đã chết rồi."
"Ký ức khi ở bên anh ấy sẽ ở mãi trong tim tôi."
Champion rất hài lòng với cái đáp án này, hắn quyết định thưởng cho Chu Hành một chút, vì vậy hắn vuốt ve khuôn mặt người kia, trầm giọng nói: "Đợi qua vài tháng nữa, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng."
Chu Hành cực kỳ bình tĩnh đáp lại, anh nói: "Việc này không nằm trong phạm vi hiệp định của chúng ta."
"Nuôi dưỡng một đứa con có khả năng ngoài giá thú cũng không nằm trong phạm vi hiệp định của hai ta," Champion rất vừa lòng vì Chu Hành không có dấu hiệu né tránh. Hắn hơi mạnh bạo xoay đầu Chu Hành qua, buộc đối phương phải nhìn thẳng vào mắt hắn, "Chẳng lẽ em cho rằng tôi là đấng cứu thế, có thể hoàn toàn vô tư giúp đỡ em hay sao?"
Chu Hành mím môi, ánh mắt cũng không hề né tránh, nói: "Tôi đã từng cho rằng ngài là một con người chính trực."
"Người chính trực sẽ không cưỡng ép kéo người vừa mới mất bạn đời lên giường, càng không cùng người khác kí kết hiệp định sinh con." Đôi môi đỏ mọng của Champion lạnh lùng phun ra từng câu, "Tôi cần một người vợ, mà em lại rất thích hợp cho vị trí ấy."
"Tôi không thích ngài."
"Cái tôi thích là cơ thể của em."
Hai người gần như là đồng thời lên tiếng, mặt Chu Hành trở nên tái nhợt, khẩn cầu hỏi: "Ngài có thể buông tha cho tôi không?"
Champion cười nhạo một tiếng, trong một nháy mắt, hắn giống hệt như Lục Chính.
Hắn nói: "Tôi làm điều mình thích, cũng đã thanh toán tiền xong hết, vậy nên vì cái gì mà phải buông tha cho em."
Chu Hành nhắm hai mắt lại, anh đau đớn muốn chết, lại không ngăn nổi tư thế cứng rắn và đôi môi mềm mại của người đàn ông kia.
Tài xe đậu xe ở trong bãi cỏ cằn cỗi rồi mở cửa xe ra ngoài hút thuốc, mãi đến tối mịt mới nhận được tin nhắn quay lại.
Champion ôm lấy Chu Hành, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của anh, nói: "Ngoan ngoãn nghe lời một chút thì tôi còn có thể mua giúp em toàn bộ những bức tranh của Lục Chính, thậm chí giúp hắn mở một phòng tranh, thế nào?"
Chu Hành vươn tay lau đi những giọt nước mắt vương trên má, nói: "Tôi muốn tất cả di vật của Lục Chính, ngài mua nổi sao?"
"Tất nhiên có thể." Champion mỉm cười chắc chắn.
"Vậy tôi sẽ gả cho ngài."
"Ngoan."