Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 47




Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa.
Lục Chính kiên nhẫn chờ đợi, chờ Chu Hành mở mắt ra, gấp không chờ nổi để trao cho anh một nụ hôn sâu.
"Chào buổi sáng, Chu Hành."
"Buổi sáng tốt lành, Lục Chính ca ca."
Chu Hành không nhịn được cười, đôi mắt anh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lục Chính.
"Em cười cái gì?"
"Mộng đẹp trở thành sự thật, đương nhiên là em phải cười cho thật tươi rồi."
"Giấc mộng đẹp của em......"
"Là ở bên anh mỗi ngày, muốn mỗi khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh bên cạnh."
Lục Chính không kìm chế được, lại hôn lên mặt Chu Hành nói: "Thế thì mộng đẹp của tôi cũng đã trở thành sự thật."
Hai người lại lăn lộn trên giường một lúc, sau đó cùng nhau ăn sáng. Sau khi Chu Hành cứ nhất quyết muốn một mình đi gặp Champion, Lục Chính gỡ vòng tay của bản thân ra đeo lên tay trái Chu Hành.
"Để tôi phái xe đưa em đi, giải quyết chuyện tiền nong xong thì phải về ngay, biết không?"
"Được." Chu Hành vuốt ve chiếc vòng tay, không nhịn được hỏi: "Anh không sợ em dùng tiền của anh giải quyết xong hiệp định rồi sẽ chạy mất sao?"
"Tất nhiên em cũng có thể làm việc ấy," Lục Chính cúi đầu, cố tình làm bộ đáng yêu, "Nhưng làm vậy tôi sẽ rất buồn, em nỡ làm tôi buồn ư?"
"Em không nỡ."
Chu Hành lại ôm Lục Chính một lát, mãi cho đến khi Lục Chính thúc giục anh mới miễn cưỡng buông ra.
"Đi nhanh đi, đi sớm về sớm, chúng ta còn kịp ăn cơm trưa với nhau."
"Vâng, anh chờ em nhé."
Chu Hành vẫy tay chào, xoay người rời khỏi phòng. Khi bước ra khỏi cổng chính, như cảm nhận được gì đó, anh quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lục Chính đứng trên lầu.
Lục Chính đứng bên ô cửa sổ, ra sức vẫy tay với anh.
Hắn đang cười, Chu Hành cũng nở nụ cười, hét lớn: "Em sẽ về ngay."
"Được ——"
Trên đường hầu như chẳng có mấy xe lưu thông, Chu Hành thuận lợi đến điểm hẹn. Lúc ở trên xe anh đã liên lạc với Champion, hắn muốn thêm 5% tiền vi phạm hợp đồng, đồng thời cũng gửi cho anh địa chỉ khách sạn hắn đang tạm trú — cách sân bay cũng không xa lắm.
Chu Hành xuống xe, một mình đi vào khách sạn, anh nhịn không được nhẹ giọng gọi: "Sara?"
"Ta ở đây, Chu tiên sinh."
"Tôi......"
"Ngài làm sao vậy?"
"Không biết vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ."
"Ngài sợ cái gì?"
"Tôi cũng không biết nữa," Chu Hành dừng một chút, như đang thuyết phục chính mình, "Hẳn chỉ là ảo giác thôi."
"Chu tiên sinh đừng sợ, Lục Chính tiên sinh rất thích ngài, ngài ấy muốn ở bên ngài mãi mãi cơ mà."
"Ừ, cảm ơn cậu, Sara."
Chu Hành lấy hết dũng khí, sau khi hỏi qua quầy lễ tân, anh đi thang máy lên tầng mà Champion đang ở. Cửa thang máy vừa mở ra, anh đã thấy được khuôn mặt nhợt nhạt của Champion, không nháy mắt không biết nên nói gì.
Thái độ của Champion rất tự nhiên, hắn hỏi: "Mượn được tiền rồi sao?"
"Mượn được rồi."
"Vậy chuyển tiền qua vòng tay đi. Sau khi chuyển tiền thành công, em trở về bên người yêu của mình, tôi cũng nên trở lại liên minh, tìm một đối tượng mới."
Champion hành xử chuyên nghiệp như đang đàm phán việc làm ăn, giơ tay phải ra, Chu Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa tay trái của mình lên.
Hai bên mở giao diện giao dịch ảo, chỉ nghe "Tít ——" một tiếng, Champion nhăn mặt, nhìn về phía Chu Hành đang ngơ ngơ ngác ngác, lạnh lùng nhắc nhở: "Tài khoản trên vòng tay của em đã bị khóa, giao dịch không thành công."
"Sao lại như vậy được?" Chu Hành rụt tay lại, vuốt vuốt vòng tay gọi một tiếng, "Cậu có đây không, Sara?"
"Tôi đây." Giọng của Sara lúc này rất máy móc.
"Hệ thống gặp trục trặc gì sao? Tại sao không chuyển tiền được?"
"Không phải hệ thống gặp trục trặc," Vào giờ phút này, Sara như biến thành một con robot không có cảm xúc thực sự, nó vô cảm phát ra một đáp án, "Lục Chính tiên sinh đã tử vong lâm sàng, tài khoản của ngài sẽ tự động đóng băng, chờ người thừa kế thừa hưởng, vì vậy hiện tại không thể chuyển tiền qua vòng tay được nữa."
Chu Hành sững sờ trong giây lát, tay anh bắt đầu run rẩy, ngang ngạch nói: "Hôm nay không phải là Cá tháng tư, đừng có đùa nữa Sara."
"Xin lỗi, tôi không nói đùa, cơ thể Lục Chính tiên sinh xác thực đã mất dấu hiệu sống từ nửa tiếng trước...."
"Đủ rồi!" Chu Hành tháo vòng tay ra, nắm chặt lấy nó, "Tôi sẽ về gặp Lục Chính ngay bây giờ, Sara, cái trò đùa này của cậu không buồn cười chút nào hết."
"Tôi có thể đi cùng không?" Champion lạnh nhạt đưa ra yêu cầu, "Bây giờ tôi cũng không thể xác định đây có phải là chiêu trò của hai người các cậu bày ra để lừa gạt tôi hay không, hay là, Chu Hành, bạn trai của em có thể vì không muốn trả tiền vi phạm hợp đồng cho em mà giả chết...."
"Bạn trai của tôi không phải là loại người ấy," Chu Hành ngắt lời Champion, trạng thái của anh bây giờ giống như một con dã thú đang ở bên bờ vực tuyệt chủng, "Anh ấy tuyệt đối sẽ không chết."
"Vậy thì, tôi có thể đi cùng hay không?"
Chu Hành không nói nữa, chấp nhận yêu cầu của Champion, lập tức đi thẳng ra ngoài.
Nhân viên vẫn chờ trong xe. Chu Hành lên xe, Champion cũng theo anh lên. Phong cảnh ngoài xe không ngừng giật lùi về sau, mà trong xe thì là một sự lặng chết chóc.
Champion tháo găng tay, lộ ra những ngón tay khớp xương rõ ràng. Ngón tay đan vào với nhau tạo ra tiếng răng rắc, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong giây phút này.
Chu Hành bực bội mà nhíu mày, nhưng anh kiềm chế cảm xúc, hít sâu mấy hơi —— Những chuyện này không quan trọng bằng việc gặp người anh yêu, bằng việc xác nhận rằng người anh yêu vẫn còn khỏe mạnh.
"Người yêu em tên Lục Chính sao?"
Chu Hành không trả lời.
"Sức khỏe của hắn gần đây thế nào?"
Chu Hành không trả lời.
"Nếu hắn thật sự đã chết rồi, vậy tiếp theo em định làm như thế nào?'
Chu Hành như một chiếc máy tính, khẽ quay đầu. Giọng anh cũng không lớn, khóe mắt lại như muốn rách ra: "Anh ấy sẽ không chết."
Champion cười lạnh một tiếng, không hề kích thích thần kinh yếu ớt của Chu Hành nữa.
Chiếc xe rốt cuộc cũng dừng lại. Chu Hành chờ không nổi, trực tiếp mở cửa xe bên trái ra. Anh không thèm đi thang máy, một đường lao như điên lên cầu thang, rồi thình lình mở cửa phòng —— Trong phòng trống rỗng, anh cũng không tìm thấy bóng dáng Lục Chính đâu.
"Em có thể thử hỏi nhân viên xem?"
Champion đứng ở cửa, trầm giọng nhắc nhở.
"Tôi không biết nói ngôn ngữ Liên minh."
"AI trong vòng tay của em có thể hỗ trợ phiên dịch. Chưa kể đến việc lính biết nói tiếng Liên minh cũng sẽ biết nói tiếng Trung, không phải sao?"
Chu Hành lau mặt, kiềm chế lại sự hoảng loạn trong mình. Anh đi về phía nhân viên công tác dưới hành lang, hỏi từng từ một rành mạch: "Lục Chính đâu rồi? Anh ấy đang ở đâu."
Nhân viên này lạnh nhạt trả lời: "Lục Chính tiên sinh đột nhiên ngã bệnh, hiện đang nằm trong nhà xác ở tầng một."
"Nói dối," Câu này Chu Hành nói thật nhẹ, nhưng giây tiếp theo, anh lại bỗng hung tợn mà gào thét, "Các người đều đang nói dối!"
"Chu Hành tiên sinh, ngài có thể tự mình xuống tầng một để kiểm tra. Nhà xác ở mạn tây của hành lang." Nhân viên thấp giọng nhắc nhở.
Chu Hành kiên quyết nhìn người nọ, sau đó đột nhiên quay người chạy về phía cầu thang.
"Bang, bang, bang, bang, bang, bang!"
—— Trước mắt Chu Hành bỗng tối sầm. Anh nghiêng người về phía trước, suýt chút nữa thì lăn xuống cầu thang.
Một bàn tay chuẩn xác nắm lấy cổ anh.
Sau đó giọng nói tuyệt mỹ của Champion vang lên: "Đừng vội chết vì tình như thế. Tiền nong còn chưa thanh toán mà."