Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 2




Liên minh nhân loại được thành lập bắt nguồn từ đại nạn năm mươi năm trước.
Vào một buổi sáng bình thường, bình minh không ló dạng làm cả thế giới bị bao trùm trong bóng tối. Nhân loại rơi vào khủng hoảng, nhưng họ đâu biết được đây chỉ mới là bắt đầu.
Mười ngày sau, mặt trời lại nhô cao, bóng tối biến mất. Trước đó, họ dùng nguồn điện yếu chiếu sáng để tiết kiệm năng lượng, đến lúc mặt trời sáng rọi họ mới biết mình bị vô số quái vật không rõ từ đâu đến bao vây.
Chiến tranh giữa con người và quái vật nổ ra, dân số từ tám tỷ giảm còn hai trăm triệu. Tất cả mọi người cùng chung sức chiến đấu bảo vệ cứ địa cuối cùng, thành lập Liên minh nhân loại. Họ phân cấp công dân từ A đến J dựa vào tư chất và điểm cống hiến của từng người, trong mỗi cấp có ba cấp nhỏ xếp từ cao đến thấp, tổng là ba mươi cấp.
Phân cấp chủ yếu nhờ vào tư chất và độ cống hiến. Tư chất quyết định cấp bậc ban đầu của mỗi người, còn điểm cống hiến dùng điều chỉnh cấp bậc cá nhân dựa trên cấp bậc ban đầu. Điểm cống hiến dùng để thăng mỗi cấp nhỏ không giống nhau và tăng theo cấp số nhân: J3 lên J2 cần 2 điểm cống hiến, J2 lên J1 cần 4 điểm cống hiến, còn nếu F3 lên F2 cần 8192 điểm cống hiến. Sau khi xác nhận điểm cống hiến đủ để thăng cấp thì cá nhân phải nộp một nửa điểm cống hiến. Chẳng hạn, công dân F3 có 8192 điểm cống hiến có thể xin thăng cấp lên F2 và sẽ bị trừ 4086 điểm cống hiến.
Điểm cống hiến được tính và phát hành bởi đầu não, nó cũng có thể được chuyển nhượng hoặc mua bán trong phạm vi cho phép của luật lệ, Liên minh sẽ tính phí chuyển nhượng cao hơn. Ngay thời điểm này, 1 điểm cống hiến có giá trị bằng 100000 đồng Liên minh, giá tiêu chuẩn của mỗi loại thực phẩm chủ yếu là 1 đồng Liên minh.
Hai phần ba dân số làm việc cả năm cũng chưa được 100000 đồng Liên minh. Nếu những người này muốn nhanh thăng cấp thì buộc phải chọn những công việc có độ nguy hiểm hay đòi hỏi trí tuệ cao hơn bình thường như tham gia sửa chữa phía ngoài tường thành, ra ngoài chiến đấu với quái vật, nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh độc, cải tạo gien cơ thể người.
Dưới chế độ thăng cấp và cấp bậc khắc nghiệt này, Liên minh nhân loại được xây dựng lại và phát triển với tốc độ cực nhanh, từ đó hàng loạt những kẻ giàu có xuất hiện. Bọn họ có rất nhiều điểm cống hiến nên chiếm được các nguồn tài nguyên hàng đầu Liên minh.
Cục diện giằng co giữa con người và quái vật đã ở thế cân bằng trong một khoảng thời gian dài, chỉ cần lực lượng đối ngoại hơi lơi lỏng là nội chiến sẽ xảy ra ngay.
Đầu não đánh giá tư chất toàn diện về trí lực, thể lực và tinh thần lực khi cá nhân đủ ba và mười tám tuổi. Ba tuổi đánh giá cấp bậc, mười tám tuổi đánh giá lại lần nữa, tỷ lệ sai lệch giữa hai lần đánh giá khoảng một phần triệu. Với những gia tộc nhà giàu mới nổi, ác mộng kinh hoàng nhất là tư chất con cháu thấp vì điều đó đồng nghĩa với việc hoặc là bỏ thật nhiều tiền mua điểm cống hiến nâng cao tư chất, hoặc là cứ để mặc con cháu nhà mình hưởng quyền lợi và địa vị cấp thấp. Nếu thế hệ đi trước kéo cấp bậc gia tộc xuống thì dù hơn mười năm nữa thế lực gia tộc đó cũng chẳng thể mạnh lên được.
Người phụ nữ tức giận hô to câu "Tôi không đồng ý" tại hội nghị mười năm trước cũng buộc phải lựa chọn.
Cô mặc áo bành tô đen in hoa giấy trước ngực, nét mặt u sầu đi theo nhân viên qua một hành lang thật dài rồi dừng ở phòng khách —— đúng như dự đoán, em trai không ra đón cô.
Cô khàn giọng nói: "Chuyển lời cho cậu chủ của cô, nếu hôm nay nó lấy cớ bận việc không gặp tôi thì sau này đừng gặp nữa."
Người hầu nhíu mày khó xử định soạn lời khuyên người phụ nữ trước mặt, nhưng rất may vấn đề này đã được giải quyết nhanh chóng.
"Nếu chị khăng khăng muốn thế em sẽ đồng ý, nhưng từ nay về sau em sẽ không bao giờ...nhận chị là chị nữa."
Giọng nói trong trẻo của chàng thanh niên vang lên đều đều, dung mạo tuấn tú, dáng người cao ngất, vạt áo choàng đỏ tươi phất qua cầu thang.
Y đứng tại khúc ngoặt cầu thang, tay vịn lan can từ trên nhìn xuống.
Người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn cậu em trai duy nhất của mình, ký ức tự lùi về khoảnh khắc cô đứng bên bờ vực tuyệt vọng vào mười năm trước, chính em trai là người đã đẩy cánh cửa ấy, ung dung xoay chuyển cục diện cứu vớt cô.
Cô được cưới người mình yêu, gia tộc cũng nhờ thế mà ngày càng hưng thịnh. Nhưng Thượng Đế rất công bằng, tư chất bọn trẻ trong gia tộc từ mười năm trở lại đây cực kỳ kém cỏi, đồng nghĩa với việc điểm cống hiến người trưởng thành đạt được bị tiêu hao rất nhiều, gia tộc tụt dốc là điều không tránh khỏi —— trừ cậu em trai Lục Chính của cô do từ chối kết hôn nên chưa có con.
"Lục Chính, gia tộc cần em." Lục Văn đấu tranh mở lời.
"Mọi người cần hậu duệ thì tự đi mà sinh, em bộn bề nhiều việc không rảnh quan tâm chuyện sinh nở." Lục Chính lạnh mặt, đôi đồng tử không phải màu đen mà là màu hổ phách xinh đẹp. Lúc y nhìn ai đó chăm chú thì như thể nhìn thấu được những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng người đó vậy.
Phút chốc Lục Văn muốn bỏ cuộc. Đây là cậu em trai cô thương yêu nhất, cô không muốn đẩy em ra xa mình nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
"Chị xin lỗi..."
"Sao phải xin lỗi," Lục Chính nhếch mép khẽ cười châm chọc, "Chị chỉ trộm gien của em rồi phát hiện xác suất em sinh được con cấp C trở lên rất lớn thôi mà."