Hiệp Khách Vương Phi

Chương 46: Hỏa Ngâm độc




Tay nghề Thanh nhi vô cùng tốt, ám vệ mang về vài thú rừng đều được nàng chế biến thành những món ngon thơm phức. Nhìn bàn đồ ăn đầy màu sắc trước mặt đến Doanh Mai cũng phải nuốt nước bọt. Thanh nhi a, bảo bối a, sao bình thường em không làm một chút cho ta?

- Tiền bối, đồ ăn đã xong rồi, mau ra ăn cơm thôi.

Lúc này, lão giả từ trong nhà đi ra, quần áo đã được thay mới, thần thanh khí sảng nổi bật là đôi mắt cơ trí. Doanh Mai tấm tắc, đây mới là Tam gia thực sự. Lão giả nhìn bàn đồ ăn, trong mắt không dấu sự tán thưởng.

- Tam gia, tay nghề của Thanh nhi là số một đấy!

Nhìn đồ ăn, hai mắt mọi người đều tỏa sáng, dĩ nhiên trừ vị Thái tử nào đó cứ một lời khen rơi xuống, sắc mặt lại đen đi một phần.

- Tiểu thư, đây là đồ của ngài.

Doanh Mai nhìn chằm chằm bát canh dược trước mặt với bộ dáng không thể tin nổi. Không phải chứ? Mỹ vị của ta, mỹ vị a.

- Tiểu thư, ngài làm sao vậy?

- Thập Nhất, ta mắc bệnh rất nặng a, ngươi mau quyên tiền cho ta đi.

Thập Nhất vội ôm hai tay trước ngực, hoảng hốt kêu:

- Đừng hòng, ta rất nghèo, nghèo vô cùng.

Doanh Mai cảm thấy thuộc hạ của mình không một ai đáng tin cả.

Thanh nhi chớp chớp mắt, tiểu thư, xin hỏi thường ngày ngài bắt nạt vị huynh đài này thế nào mà để lại ám ảnh tâm lý với lớn như vậy? Doanh Mai không thèm quan tâm.

Dưới ánh mắt của Nam Cung Diệp, cuối cùng Doanh Mai cũng phải chấp nhận số phận ăn phần ăn của mình.

Sau bữa cơm, Doanh Mai, Lâm Tứ và Nam Cung Diệp tiến vào một gian phòng, những cuốn sách về cổ độc được Tam gia cất giấu cẩn thận đều được nàng lôi ra. Suốt mấy ngày sau, ba người ở lỳ trong đó. Nam Cung Mặc thi thoảng lượn qua. Bọn họ thực sự hứng thú với cổ trùng à? Thái tử rất nghi hoặc nhìn Sênh Ca, nàng lắc đầu, ta cũng không biết. Ồ? Đánh chết cũng không tin họ chỉ chơi đùa. Nhìn thái độ nghiêm túc học tập của ba người họ xem, thi thoảng còn chạy tới trước mặt lão già kia hỏi đông hỏi tây khiến lão sắp nghẹn chết rồi đấy.

Đã năm ngày trôi qua, Doanh Mai chưa tìm được chỗ nào viết về Hấp Huyết cổ chứ đừng nói là cách giải. Các cuốn sách trong phòng ba người đã xem hết một lượt rồi.

Chiều, Doanh Mai tìm Bách Lý Tam gia nói chuyện phiếm. Đi cùng dĩ nhiên có Nam Cung Diệp và Lâm Tứ. Nam Cung Mặc hào hứng lôi kéo Thanh nhi lại nghe.

Trong phòng, Doanh Mai sờ cái này, sờ cái kia, hết nhìn trần nhà lại nghe dưới sàn. Cuối cùng nàng lôi ra một đống chai lọ, mí mắt Bách Lý Tam gia giật giật.

- Tiền bối, mấy thứ này là bảo bối của ngài sao?

- Hừ, thứ đồ chơi đó sao có thể là bảo bối của ta được. Không phải, tuyệt đối không phải.

- Ồ, vậy sao? Trông thật là xấu xí, ta không thích chút nào. Thanh nhi, có mang độc dược theo không?

- Có, tiểu thư muốn loại nào? Bách Vi Trùng, Hóa Cốt Tán, Bạch Cốt Hạ....

Mỗi lời rơi xuống Thanh nhi lấy ra một lọ. Doanh Mai chả cần phân biệt cái nào với cái nào, vơ hết chúng lại.

- Này, này, ngươi làm gì? Làm gì hả?

- Thử độc a. Cổ trùng mà gặp độc dược không biết sẽ thế nào a?

- Không được, dừng lại, dừng lại. Cút đi. Cút hết cho ta.

- Ấy, sao lại cút được, hôm nay ta tìm ngài để nói chuyện tâm sinh cơ mà. Ta nói này tiền bối, cuộc sống ngoài kia muôn vàn thú vui, cớ sao ngài cứ thích hẹn hò cùng mấy con sâu xấu xí này vậy?

- Ngươi mới xấu xí đó.

- Gì cơ? Trong mắt ngài thứ gì mới là đẹp? Ta đảm bảo chúng sẽ không sống quá hôm nay. Có phải những con sâu đó hay không?

- Ngươi... Ngươi... Cút đi, cút đi, đừng đến tìm ta nữa.

Bách Lý Tam gia ném ra một cuốn sách. Doanh Mai lật giở, nhìn thấy ba chữ Hấp Huyết cổ, nàng nở nụ cười rồi thu vào trong người.

- Tam gia, ngài đưa sớm có phải tốt rồi không?

- Hừ, dù ta có đưa, ngươi cũng không giải được cho hắn.

- Vì sao?

Doanh Mai nghi hoặc. Thái tử Nam Cung Mặc hơi híp mắt nhìn. Đây mới là mục đích chính của họ đi?

- Hừ, Hấp Huyết cổ một khi được giải, hắn sẽ chết vì Hỏa Ngâm độc.

- Cái gì?

Doanh Mai khinh ngạc nhìn Nam Cung Diệp. Hỏa Ngâm độc khiến máu huyết ngươi sôi trào, đầu độc tâm trí của ngươi. Đây là bí độc đã thất truyền nhiều năm, hiện giờ ai biết cách giải chứ? Hắn, trúng cả Hỏa Ngâm độc sao?

- Thất gia?

Nam Cung Diệp cười xoa đầu nàng, không cần lo lắng. Doanh Mai bình tâm, kiên định:

- Nếu giải được Hỏa Ngâm độc thì có thể giải Hấp Huyết cổ đúng không?

- Hừ, ngươi tưởng độc của hắn dễ giải sao? Hắn trúng độc từ bào thai, nếu không phải trúng Hấp Huyết cổ thì đã chết từ mấy năm trước rồi. Mà hiện tại, cùng lắm hắn chỉ sống được ba năm nữa thôi.

"Choang"

Tiếng cốc chén bị bóp vỡ, Nam Cung Mặc không thể tin đứng dậy, bàn tay run rẩy giơ lên:

- Nam Cung Diệp, ngươi... ngươi...

Hắn muốn nói gì đó lại không thể thốt lên lời. Trúng độc từ bào thai, điều này có ý nghĩa gì? Người hạ độc Nam Cung Diệp chẳng phải là mẫu phi hắn hay sao? Chỉ sống được ba năm? Ha ha. Chỉ sống được ba năm! Kẻ thù một mất một còn của hắn lại là kẻ trúng Hỏa Ngâm độc cùng Hấp Huyết cổ. Đây là cái dạng gì tư vị?

- Nam Cung Diệp, khốn kiếp, ta không cho ngươi chết. Ngươi nhất định phải chết trên tay ta.

Tranh đấu mấy năm nay ruốc cuộc là vì cái gì? Khốn kiếp.

Nam Cung Mặc tức giận bỏ đi. Thanh nhi do dự có nên theo sau không?

Doanh Mai vẫn chìm đắm trong đống hỗn loạn, nàng không tin, nhất định sẽ có cách giải độc cho hắn. Nam Cung Diệp ôm Doanh Mai vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt hắn vừa sâu thẳm vừa bình lặng như mặt biển trong đêm, yên tĩnh đến đáng sợ.

Dưới gốc cây Mộc Trà có một mỏm đá phẳng, nơi nhìn ra thung lũng cùng vách đá dựng đứng dưới chân. Khi Thanh nhi tới, Nam Cung Mặc đang ngồi trầm mặc trên mỏm đá. Đối thủ lớn nhất của ngươi lại không sống được bao lâu nữa, cảm giác hụt hẫng đó, ai cũng sẽ vô cùng khó chịu. Thanh nhi ngồi xuống cạnh hắn, nhìn ánh chiều tà trải một lớp vàng óng ả lên vạn vật.

- Sênh Ca.

Nhận ra sự hiện diện của nàng, Nam Cung Mặc ôm nàng vào lòng. Những chú chim tụ tập thành từng đàn bay về tổ, tiếng đập cánh vang lên thật yên ả.

- Từ nhỏ, ta và Thất đệ đã đối đầu với nhau. Đệ ấy hại chết mẫu phi ta, nhưng phụ hoàng không hề trách phạt. Còn ta, mẫu tộc quay lưng, phụ hoàng chưa hề để mắt đến. Ta, chẳng có gì cả. Từ nhỏ phụ hoàng đã giành sẵn chiếc ghế đó cho Thất đệ. Sênh Ca, ta không cam tâm.

Thanh nhi nhìn những tia nắng cuối ngày, chúng mới rực rỡ biết bao. Nàng nắm lấy tay Nam Cung Mặc, hắn là con nhà đế vương, làm sao có quyền quyết định tỏa sáng hay không?

- Mãi cho tới bốn năm trước, sau cuộc chiến với Đông Lăng, Thất đệ mất hết võ công, khi đó ta nghĩ, thời cơ của ta đến rồi, phụ hoàng cũng chú ý tới ta hơn. Nhưng sau đó, Sênh Ca, gặp được nàng, ta không còn mong muốn vị trí đó nữa. Ta và Thất đệ chuyển sang ngấm ngầm tranh đấu cho tới bây giờ. Thật không ngờ.... Kỳ thực nhiều năm tranh đấu, ta rất thưởng thức đệ ấy, nhất là vài ngày nay, nhìn thấy trí tuệ và khả năng đệ ấy, ruốc cuộc ta đã hiểu tại sao phụ hoàng luôn ưu ái Thất đệ. Nếu muốn, đệ ấy hoàn toàn có khả năng giành được vị trí đó. 

Nam Cung Mặc thở dài một hơi.

- Ta vẫn chưa hiểu, tại sao đệ ấy để ta biết sự thật này?

- Kỳ thực, hai người họ rất đáng thương.

- Hửm?

- Mai tiểu thư trúng độc rất nặng, thời gian còn chưa tới một năm nữa.

Nam Cung Mặc kinh ngạc, nặng như vậy?

- Sênh Ca, Doanh Mai này, là ai?

Thanh nhi lắc đầu:

- Tiểu thư có thân phận trên giang hồ, ta cũng không biết.

- Ừm.

Hắn nguyện tin tưởng những lời nàng nói là sự thật. Còn nàng, Sênh Ca, nàng là ai? Bất kể là ai, nàng chỉ là Sênh Ca của ta thôi, có được không? Họ ngồi trên mỏm đá cho tới khi mặt trời khuất núi, không còn một tia sáng nào có thể chiếu rọi nữa mới quay về.

Sáng hôm sau, Doanh Mai phân phó mọi người thu dọn đồ đạc. Nằm một đêm trong vòng tay Nam Cung Diệp nàng đã suy nghĩ thông suốt, nên thuận theo tự nhiên, mọi việc không thể cưỡng cầu.

- Tiền bối, mấy ngày qua đã làm phiền ngài rồi. Đây là ngọc bội của Nam Cương, xin trả về nguyên chủ.

- Hừ, đồ là của nha đầu Thiên Diệp đó, không phải của ta, ngươi tìm nha đầu đó mà trả lại.

- Này... Thật không tốt lắm.

- Có gì mà không tốt. Lão phu ta đã ẩn cư, còn cầm cái này làm gì. Đi đi, đi đi, mấy ngày nay phiền chết đi được.

Lão giả quay lưng đi còn không quên ném lên bàn một quyển sách. Doanh Mai lật xem, kinh ngạc.

- Đây...

- Hừ, dù gì cũng không giải được cho hắn, thật mất mặt Tam gia ta.

Lão giả không thèm quay đầu lại mà vào phòng đóng chặt cửa. Doanh Mai cầm cuốn sách trên tay trong lòng nhẹ nhõm vài phần. Trong đó ghi lại cách thức giảm bớt đau đớn cho Nam Cung Diệp mỗi khi phát bệnh. Nàng nhanh chóng cất vào người.

- Đa tạ tiền bối. Sau này nếu có dịp ta sẽ đến thăm ngài.

Đáp lại nàng là khung cửa im lìm đóng chặt, Doanh Mai tự động coi không nói gì tức là đồng ý. Kỳ thực suy nghĩ của người trong phòng là: "Đừng đến, tốt nhất là đừng bao giờ đến nữa".

Rời khỏi Bì Lâm, họ không đi theo đường cũ mà theo hướng Tây đi nửa ngày đến Kính Thành. Kính Thành là thành nhỏ phía Đông Nam Đại Sở, từ đây đi thêm hai ngày nữa là tới Bình Thành. Doanh Mai đã lên hành trình sẵn, dĩ nhiên, Nam Cung Diệp nghe theo tuyệt đối.

Tối đó, họ nghỉ ngơi ở Kính Thành, Nam Cung Mặc nhận được một bức thư, hắn trầm ngâm, nhìn về phía Thanh nhi thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:

- Sênh Ca, ta phải trở về.

Giọng hắn không dấu nổi sự mất mát, biết rõ nàng không đi theo, hắn sẽ không ép buộc. Ám vệ rất nhanh mang ngựa tới. Nam Cung Mặc lên ngựa, nhìn thật sâu Thanh nhi một cái rồi quay người rời đi.

Doanh Mai chứng kiến một bên, trông Thanh nhi vẫn nhìn theo bóng dáng ấy, lên tiếng:

- Thanh nhi, em cũng trở về đi.

- Tiểu thư?

- Không phải lo cho ta, từ trước tới giờ ta đều không cần ai chăm sóc.

Nam Cung Mặc dường như rất vội vàng trở về, hắn phi ngựa rất nhanh trong đêm, đằng sau nghe loáng thoáng thấy tiếng vó ngựa, ra hiệu cho ám vệ dừng lại. Rất nhanh, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt. Đêm tối, Nam Cung Mặc vẫn nhận ra đó là Sênh Ca của hắn. Nàng tới tiễn hắn ư? Đây, có thể coi nàng cũng lưu luyến hắn không?

- Sênh Ca, ta vừa rời khỏi nàng đã nhớ rồi đúng không? Yên tâm, trở về ta sẽ thường xuyên nhớ nàng, nhớ mỗi ngày, mỗi đêm, có được không hả?

- Nam Cung Mặc, ta trở về cùng ngươi.

- Hả? Nàng... Nàng nói gì? A, thật chứ? Sênh Ca, nàng nói lại xem nào?

- Ngươi không vội hả? Có đi hay không?

- A, kỳ thực không cần gấp gáp, chúng ta có thể nghỉ ngơi một đêm rồi đi. Sáng mai cũng được. Ấy, Sênh Ca, đừng đi nhanh như vậy, đợi ta với.

Ám vệ ngẩng đầu nhìn trời, chủ tử của bọn họ bị đổi rồi à? Ai? Ai dám giả mạo chủ tử anh minh thần võ của bọn họ?

Người ở lại, Doanh Mai và Nam Cung Diệp:

- Thất gia, sao Thái tử phải vội vàng như vậy?

- Hắn rời đi nửa tháng, có người không thể kiên nhẫn được nữa rồi.

- A, Nam Cung Thành?

- Thông minh.

Doanh Mai bĩu môi. Ai mới thông minh đây?