Hiệp Khách Vương Phi

Chương 16: Làm người ngay thẳng




Hôm sau, Nam Cung Diệp ngồi thư phòng xử lý công vụ, được một lúc lại ngẩn người, chắc nàng sẽ không tới, hắn cảm thấy thật không quen. Hắn biết, nàng mạnh mẽ, nhạy cảm hơn tiểu thư khuê các bình thường. Doanh Mai có chính kiến và quyết định của mình, sao nàng có thể chịu nổi việc bị giam cầm chứ. Còn là chuyện của Doanh tướng quân, bảo nàng dừng điều tra là việc không thể nào. Khi đó nhịn không được mới nói vậy, Nam Cung Diệp rất đau đầu, lời đã nói ra làm sao mà thu hồi.

- Vương gia.

Giọng Doanh Mai vang lên ngoài cửa, hắn nâng mắt nhìn, cuối cùng nàng cũng tới. Doanh Mai một thân bạch y, tà váy thêu hình mây phù dung, trông bồng bềnh như tiên tử. Trên tay là một bát canh ngân nhĩ, khói trắng bốc lên khiến khuôn mặt của nàng hơi ửng hồng, mờ ảo.

- Vương gia, ngài có thích canh ngân nhĩ không?

Doanh Mai tiến đến, hương thơm ngào ngạt từ bát canh tỏa ra khiến Nam Cung Diệp ngây ngất tưởng chừng như mình đang mơ.

- Ừ, thích.

Nàng lại khuấy bát canh một vòng cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng hắn. Vị ngọt ngọt thanh thanh thấm vào ruột gan, ấm áp bồi hồi. Doanh Mai cười nhẹ, tiếng cười đến tai hắn mới dịu dàng làm sao.

- Mai nhi, hôm qua là ta sai rồi, ta không nên nói với nàng như vậy.

- Vương gia không sai, ngài nói đều là sự thật.

Nam Cung Diệp chợt bình tĩnh lại, giọng nói nàng vẫn mềm nhẹ, nụ cười vẫn treo trên khóe môi, nhưng ánh mắt của nàng lại bình tĩnh vô cùng, giống như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng. Trong lòng hắn nhịn không được run lên, nàng sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác được.

- Mai nhi, nàng nói thật ư, gọi ta một tiếng "Thất gia" nghe nào.

- Vương gia, ngài đừng đùa như vậy.

Nụ cười của nàng vẫn không giảm chút nào, có điều nàng chưa tha thứ cho hắn là thật. Đây chính là cách phòng bị của nàng ư? Quân tử chi giao, đạm bạc như nước. Không sao, hắn đã khiến nàng tin tưởng một lần, thì sẽ có lần thứ hai, coi như làm lại từ đầu.

Doanh Mai cả đêm suy nghĩ, hóa ra một câu nói của người ngươi để ý có thể khiến ngươi đau lòng như vậy. Một lần mất đi người thân nhất, hiện tại nàng sống rất khổ sở, nàng sẽ không thể chấp nhận lần thứ hai mất đi như thế. Không có được thì sẽ không phải mất đi. Nàng biết sức khỏe của mình rất kém, sớm muộn cũng sẽ rời đi, Doanh Mai không muốn níu kéo bất cứ thứ gì nữa.

Ăn xong chén canh, Nam Cung Diệp đặt một bên, lúc này Doanh Mai mới mở miệng:

- Vương gia, chúng ta làm giao dịch, thế nào?

- Ồ, vương phi muốn thế nào?

- Ta ra ngoài sẽ báo cho ngài biết, đi đâu cũng mang ám vệ đi theo ngược lại, ngài điều tra được cái gì sẽ cho ta biết một phần, dĩ nhiên, ta cũng thế, thế nào?

- Cũng không tồi, ta cho nàng biết cũng không sao, có điều, nàng cũng phải làm tốt trách nhiệm của một vương phi.

- Như thế nào?

- Một tháng sau sẽ là thọ thần 43 tuổi của phụ hoàng.

Có nghĩa là phải vào cung, dự tiệc, nhìn mấy người tranh đấu lẫn nhau. Doanh Mai là người trên giang hồ, vốn thẳng thắn quen rồi, mấy năm lại đi theo tướng quân, binh sĩ sa trường cũng chính trực, khẳng khái nay thật không quen những tranh đấu trên triều đình, xiên xiên vẹo vẹo, cong cong quẹo quẹo, vòng và vòng vò, ngay đến Nam Cung Diệp từ bé sống trong hoàng cung, mấy năm trên chiến trường cũng không tẩy trắng một bụng dạ đen tối của hắn được, lần trước có mỗi việc để Lâm Tứ bắt mạch cho nàng thôi hắn cũng đi từ cuốn binh pháp nàng đang đọc, rồi lại hỏi đến tướng quân, nếu không phải nàng không có kiên nhẫn thì không biết hắn còn vòng vèo đến khi nào. Doanh Mai nàng tự thấy mình là người ngay thẳng chính trực, ừm, tính ra người bị nàng hãm hại cũng không ít, nhưng bụng dạ nàng rất trắng, đúng vậy, còn trắng trong như ngọc lưu ly, tỏa sáng như dạ minh châu ý chứ. Doanh Mai ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Không vấn đề gì.

Nam Cung Diệp hài lòng tiến thêm một bước, lấy một chồng sổ con trên bàn đưa lại, nàng lật giở, bên trong là công vụ Nam Cung Diệp đã xem xong. Người này chính là nói được làm được, nàng cũng không khách khí đỡ mất công tìm hiểu, nhanh chóng dồn tâm tư vào xem.

- Tên Vân Tiêu đó cũng được lắm, nhanh như vậy đã tìm được Nam Cung Hoài rồi.

Giọng nói Nam Cung Diệp đều đều vang lên, giống như chỉ nói chuyện phiếm với nàng. Bước tiếp theo, nâng đối thủ lên, sau đó thể hiện sự bao dung, như vậy hình ảnh bản thân sẽ cao hơn hắn một bậc. Doanh Mai đang chìm trong đống sổ con cũng không ngẩng đầu lên:

- Cái tên đó mà được việc ư, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, năm xưa không phải vì thế hắn đã không nằm liệt giường hai năm, trêu ghẹo ai không trêu, cố tình đi chọc tới tỷ tỷ ta, nàng hạ độc hắn như thế là nhẹ cho hắn lắm rồi. Khi đó nếu không phải nhìn đến mặt mũi lão trang chủ, ta đã không mạo hiểm trộm thuốc giải về cho hắn. Ừ, nhờ vậy mà bây giờ có người để dùng.

Doanh Mai nói xong một hồi thì ngẩng đầu lên, phát hiện Nam Cung Diệp một tay chống bàn chăm chú nhìn nàng, khóe môi nhấc lên nụ cười câu hồn. Nàng nhận ra bản thân vừa nói quá nhiều vội vàng né tránh, nhanh chóng cụp mắt xuống xem đống giấy tờ trong tay.

Nam Cung Diệp rất vừa lòng, nàng cũng biết hắn là hoa hoa công tử đấy, hóa ra còn nhấc lên một hồi quan hệ như vậy, ừm, hiệu quả không tệ, thấy chưa nàng cứ thế chính là không còn phòng bị hắn rồi, Nam Cung Diệp càng nghĩ càng thấy hài lòng.

- Vương gia, ngài đang phạt ám vệ vương phủ ư?

Đây là những gì nàng xem được. Nam Cung Diệp không để ý chỉ "Ừ" một câu. Thật ra thì hắn rất tức giận, ám vệ hôm đó lại không tìm được nàng. Một đám ám vệ có khổ mà không thể nói ra, lần trước vương phi bỏ trốn, bị phạt vẫn chưa nguôi ngoai đâu, bây giờ lại bị phạt lần nữa. Đầu năm này, làm ám vệ cũng không dễ dàng gì a.

Doanh Mai thấy hắn không muốn nhắc đến liền trực tiếp bỏ qua. Nàng biết rõ vì cái gì mà bọn họ bị phạt, nhưng không thể trách nàng a, có trách thì trách năng lực các ngươi không đủ đi. Nhìn Hắc Ảnh mà xem, đi theo nàng thời gian không lâu đã lột xác thành con người khác rồi.

- Ồ, vương gia cũng đang điều tra người ám hại thái tử lần đó sao?

Nam Cung Diệp bỏ xuống đống giấy tờ trên tay nhìn nàng.

- Nàng biết là ai làm, đúng không?

Doanh Mai cười nhạt, lấy từ trong người ra ba ám khí hôm đó cầm về. Qua tay nàng, ba ám khí vốn riêng rẽ liền chập lại thành một.

- Vương gia có từng nghe đến ám khí Đường môn?

Nam Cung Diệp là người triều đình, không rõ ràng lắm việc trên giang hồ, nhưng vài thông tin vẫn có nghe ngóng, tìm kiếm trong đầu một hồi mới nhớ được vụ huyết án nổi tiếng năm xưa:

- Đường môn hai mươi năm trước đã bị diệt tộc rồi ư?

- Chính là bọn họ, toàn tộc bị diệt, có điều, có một người may mắn trốn thoát.

Nam Cung Diệp thấy nàng biết rõ như thế, lại biết cấu tạo của ám khí, vốn định hỏi chẳng lẽ người sống sót đó là nàng, nhưng sau thấy không phải, ngày đó khi thái tử bị ám hại, nàng ở ngay bên hắn, sao có thể là nàng được.

- Nàng quen biết người đó, có thể tìm ra được ư?

- Tiểu thư.

Doanh Mai đang định trả lời Nam Cung Diệp thì ngoài cửa vang lên tiếng Thanh nhi, nàng vậy mà đọc quên mất thời gian. Từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, trong lòng ảo não không thôi. Nam Cung Diệp nắm lấy tay nàng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

- Không có võ công cũng không sao, nàng đã có ta.

Doanh Mai nhịn không được run lên. Nam Cung Diệp, ngươi đừng nói những lời như vậy với ta nữa có được hay không?

- Vào đi.

Thanh nhi một thân xanh nhạt tiến tới, trên người tỏa ra hương hoa nhài nhè nhẹ. Nam Cung Diệp híp mắt, sau hôm du hồ về, hắn và Mai nhi có xích mích liền quên giải quyết người này.

- Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi.

Doanh Mai nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, lại không vội vàng đưa bát ra, như có như không nhìn Thanh nhi.

- Thanh nhi, ngươi có biết người ám hại thái tử lần đó là ai không?

Doanh Mai dừng một hồi quan sát nét mặt Thanh nhi lại không tìm ra được gì, mấy năm nay Thanh nhi được dạy dỗ không phải tốt bình thường đâu.

- Chính là Đường Thái của Đường môn.

Thanh nhi nghe xong sửng sốt, rồi rất nhanh trở nên tức giận, bàn tay đã nắm chặt lấy chuôi kiếm bên hông, siết chặt tới mức gân xanh lộ ra.

- Thì ra là hắn.- Giọng nói âm u, mang đầy tức giận bị dồn nén.

Doanh Mai trêu đùa ám khí trên tay, lại nhanh chóng biến đổi, lập tức phóng ám khí đến cây cột phía bên, ám khí ban đầu là một thể, đi gần tới đích liền tách ra thành ba, lần lượt ghim vào thân cột tạo thành một hàng thẳng nhau, đúng là thủ pháp đã ám hại thái tử lần đó. Doanh Mai thất vọng, nếu là trước kia thì cây cột không còn nguyên vẹn như vậy đâu.

- Vương gia, người thì ta không tìm được, có điều, ngài có muốn học tuyệt chiêu phóng ám khí này không?

Nàng đảo mắt, nhìn tới Nam Cung Diệp, hắn cũng quay sang đối diện với nàng, đôi mắt hai người giao nhau, một giây liền hiểu ý đối phương, ăn ý như thế.

- Vậy phiền vương phi nhọc công dạy dỗ rồi.