Vảy của nhân ngư ấu tể cùng trưởng thành không giống, từ bề ngoài có thể dễ dàng nhìn ra được, vảy của ấu tể chỉ là một mảnh rất nhỏ, độ cứng cũng mềm hơn vảy nhân ngư trưởng thành, lúc chạm vào có thể cảm giác được.
Chiếc vảy được nâng trong lòng bàn tay nhân ngư có màu băng lam sáng bóng xinh đẹp, thoạt nhìn giống như một mảnh đá quý long lanh, dưới ánh sáng phản chiếu có cảm giác bán trong suốt.
Ấu tể nhân ngư từ lúc một tuổi tới năm tuổi sẽ rụng vảy, thế nhưng sau đó đến tận khi trưởng thành, nhân ngư cơ bản sẽ không rụng vảy nữa.
Miếng vảy trong tay Già Nhĩ lúc này là hai ngày trước nó đã tiến vào nước chăm chú quan sát đuôi mình, thật vất vả tìm được một miếng vảy sắp rụng xuống.
Già Nhĩ ở trong nước cố ý lay động đuôi cá để gia tốc thời gian rụng xuống của miếng vảy.
Nghe tiếng kêu của nhân ngư có mái tóc dài vàng óng trước mặt, Tạ Loan có chút run rẩy, âm thanh nhân ngư thanh thúy dễ nghe, anh phản ứng hơi chậm một chút.
Thế nhưng Tạ Loan dĩ nhiên nhìn thấy nhân ngư nâng miếng vảy đưa về phía mình, không muốn đối phương hiểu nhầm là mình không muốn nhận miếng vảy này, Tạ Loan lập tức đưa tay nhận lấy.
Trong ánh mắt xanh biếc chăm chú của nhân ngư, Tạ Loan lấy ra một chiếc hộp gỗ khắc hoa trong túi không gian, bỏ miếng vảy vào trong rồi một lần nữa cất hộp gỗ vào không gian.
Chờ làm xong một loạt động tác này, Tạ Loan nhìn thấy vây tai con nhân ngư trước mặt khẽ giật giật, mặc dù gương mặt không có biểu tình gì cả nhưng Tạ Loan có thể nhìn ra đối phương rất cao hứng.
“Ta sẽ cất giữ thật tốt.” Tạ Loan thuần thục giơ tay xoa mái tóc vàng mềm mại của nhân ngư, để đối phương có thể hoàn toàn an tâm, anh dùng giọng điệu khẳng định nói ra những lời này.
Biết rõ đó không phải vảy ấu tể, thế nhưng miếng vảy trước mắt chính là thứ con nhân ngư này muốn tặng cho anh, hi vọng anh có thể cất giữ, Tạ Loan dĩ nhiên sẽ chọn lựa thuận theo mong đợi của đối phương.
Cho dù không phải miếng vảy rụng đầu tiên, đối với Tạ Loan, nó cũng không quá quan trọng.
“Mạt mạt.”
Âm thanh lành lạnh, không non nớt như ấu tể, thế nhưng nhân ngư này cúi đầu tựa vào vai thanh niên, động tác cũng lộ rõ ỷ lại.
“Ừm.” Tạ Loan ôn hòa đáp lại.
Lúc được ấu tể gọi phải đáp lại, mặc dù con nhân ngư trước mắt không còn là ấu tể nhưng trong mắt Tạ Loan thì nó chỉ là đại bảo bảo mà thôi.
Trấn an xong con nhân ngư biểu lộ ỷ lại vào mình, Tạ Loan trở về phòng mình dùng quang não lên tinh mạng xem tin tức, trải nghiệm mấy ngày nay làm anh đã có hiểu biết tương đối về thế giới tuyến này.
Thế giới bên này mấy năm trước cũng duy trì trạng thái hòa bình tương đối, thế nhưng nó bất ngờ bị phá vỡ, mâu thuẫn kích thích, các chủng tộc đột nhiên không thèm suy xét lợi hại bắt đầu chiến tranh.
Nó hệt như mồi dẫn lửa, tinh tế vốn hòa bình dần dần trở nên hỗn loạn, chiến tranh thưởng xuyên phát sinh.
Sau khi Ya Yi lấy lại Cái Á từ tay tộc tát ân, nó bắt đầu xây dựng một quân đoàn lớn, sau vài lần tiến hành hủy diệt vài tinh cầu, hiện giờ tất cả các thế lực trong tinh tế đều phải e dè.
Tinh cầu có giá trị lợi dụng thì chiếm cứ, không có giá trị lợi dụng thì hủy diệt, thủ đoạn của con nặc khắc tư này vô cùng tàn khốc.
Số lượng tinh cầu bị phá hủy không ít, tỷ như những tinh cầu gần Cái Á Tinh, Kha Luân Nặc Tư Tinh của tộc tát ân, Hải Luân Thước Đặc Tinh của tộc nhân ngư thì bị hủy đi phân nữa, còn có vài tinh cầu khác mà Tạ Loan không biết.
Nhìn một loạt tên tinh cầu, Tạ Loan thở dài.
Sự thực này không có cách nào thay đổi, hiện giờ Tạ Loan chỉ nghĩ là mình liệu có khả năng… cho dù chỉ là một chút, thay đổi được kết cục cuối cùng của thế giới này hay không.
Chỉ cần Ya Yi không muốn hủy diệt thế giới thì kẻ địch vẫn chưa lộ diện kia rất khó hành động, Tạ Loan nghĩ như vậy.
Ở tòa nhà Tạ Loan được cung cấp làm chỗ ở, hiện giờ có không ít người chen tới ở chung, cả căn nhà trống rỗng trở nên náo nhiệt hẳn, mặc dù những người này trên thực tế đều rất an tĩnh.
“Không thể ăn quá nhiều, sẽ sâu răng.” Tạ Loan đút cho con mục tạp trưởng thành đến gần mình vài viên kẹo sữa, lúc đối phương vẫn tiếp tục dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn mình, Tạ Loan lắc đầu cất đi số kẹo còn trong bịch.
Dứt lời, Tạ Loan nghe con mục tạp trưởng thành này phát ra tiếng kêu trầm thấp với mình, sau đó đứng im không nhúc nhích.
Dáng người mục tạp trưởng thành thực sự rất khổng lồ, sự chênh lệch hình thể làm nó lại càng đáng sợ hơn, thế nhưng lúc đặt ánh mắt chăm chú nhìn thanh niên, con mục tạp trưởng thành này thoạt nhìn rất nghe lời, hệt như một bé ngoan vậy.
Tạ Loan vẫn luôn cảm thấy Ni Khắc rất hiểu chuyện, cho dù đã trưởng thành thì nhất định vẫn là một đứa bé ngoan, sẽ không tùy tiện công kích người khác…
Nhón chân lên xoa xoa đầu mục tạp, khoảnh khắc giơ tay, Tạ Loan mới nhớ ra sau khi trưởng thành chiều cao của đối phương cũng có biến hóa, hiện giờ cho dù nhón chân thì anh vẫn không sờ tới đầu đối phương.
Bàn tay giơ lên cao có chút cương cứng giữa không trung, Tạ Loan nhìn nhìn xung quanh định tìm xem có băng ghế nào để mình đứng lên hay không, ngay lúc này bàn tay giơ lên cao của anh đột nhiên chạm phải thứ gì đó, cứng cứng.
Con mục tạp trưởng thành ở bên cạnh chủ động cúi đầu, khống chế sức mạnh để lớp vỏ ngoài cứng rắn của mình nhẹ nhàng cọ vào tay Tạ Loan.
Thành công hoàn thành động tác này, con mục tạp trưởng thành này phát ra một tiếng kêu trầm thấp.
Tạ Loan khẽ run, tay chủ động xoa xoa lớp vỏ cứng, sau đó chuyển hướng về phía cẳng tay sắc bén của đối phương, vỗ nhẹ hai cái.
Đồng dạng đã được cộng hưởng kí ức, hiện giờ con mục tạp trưởng thành này đã nhớ được tên mình, nó gọi là Ni Khắc, thanh niên trước mặt chính là người quan trọng nhất, yêu thích nhất.
Không rõ chiếc đồng hồ của tộc tát ân có hiệu quả trong bao lâu, Tạ Loan vừa không nỡ từ bỏ nhóm ấu tể trưởng thành bên thế giới tuyến này vừa lo lắng cho con nặc khắc tư đang chờ đợi mình ở thế giới tuyến bên kia.
Đối phương tận mắt nhìn thấy anh biến mất, hiện giờ không biết đang gấp cỡ nào…
Trước khi hiệu quả của đồng hồ chấm dứt, Tạ Loan có một nơi muốn tới ở thế giới tuyến này.
Cái Á Tinh.
Sau khi Tạ Loan nói ra ý nguyện này, hôm sau anh liền được thỏa nguyện, thế nhưng chuyến đi này lại là cả quân đoàn.
Ở chủ điện một lần nữa nhìn thấy thanh niên nhắm chặt hai mắt cùng nữ thành viên duy nhất trong cao tầng quân đoàn, Tạ Loan cầm hai phần bánh pudding, nghĩ nghĩ một chút liền đi tới đưa cho mỗi người một cái.
Thanh niên nhắm chặt mắt gọi là Ngải Nhân, nghe thấy âm thanh Tạ Loan phát ra, thanh niên lẳng lặng dời mắt qua, sau vài giây thì không chút phản ứng dời tầm mắt đi.
Đôi mắt của đối phương bị mù không thể nhìn thấy, thế nhưng nghe nói năng lực phân biệt âm thanh của đối phương rất lợi hại, hành động cơ bản không khác gì người bình thường.
Mà người nữ thì sắc mặt lại càng lãnh đạm hơn, Tạ Loan có thể nhận ra chủng tộc của đối phương.
Tộc khắc tô, chủng tộc sống quần thể này có hình dáng giống như rồng phương tây, hình dáng nhân loại ở thời kỳ trưởng thành sẽ có một miếng vảy ngược ở cổ.
Lúc đưa pudding qua, Tạ Loan nhìn thấy trên tay đối phương có vài vết thương rất bắt mắt, chúng khá sâu, nó làm Tạ Loan nhíu mày.
Thành viên trong quân đoàn này đều không thích chữa trị vết thương của mình sao?
Tạ Loan lấy thiết bị chữa thương kiểu cũ trong không gian ra đặt trước mặt đối phương, bất quá không đợi đối phương phản ứng, Lạp Duy đi theo Tạ Loan đang đứng cách đó không xa đã mở miệng trước: “Thuộc tính của cô ấy cùng chùm sáng chữa trị tương khắc nhau, không thể dùng thiết bị chữa trị hồi phục vết thương được.”
Nguyên hình của nữ tính tộc khắc tô này là một con hắc long, thuộc tính trời sinh là ám, vì thế dị năng khai phá cũng có thuộc tính tương tự.
Vậy cũng không thể cứ để mặc vết thương tự khôi phục đi…
Tạ Loan từ không gian lôi ra một cuộn băng vải, cho dù bị xem là xen vào chuyện người khác cũng không sao, anh tiến tới trước mặt con hắc long này, dùng giọng điệu bình thường nói: “Để tôi băng bó cho.”
Đại khái không ngờ thanh niên sẽ nói vậy, qua một lúc lâu Áo Ny vẫn không có phản ứng, ngay lúc đối phương sửng sốt, Tạ Loan đã nhanh nhẹn băng bó xong.
“Đừng đụng vào tôi.” Lạnh lùng nói ra bốn tiếng, Áo Ny duy trì một khoảng cách với thanh niên.
Sức mạnh thuộc tính ám thường xuyên phát ra công kích bất thường, ngay từ thời kỳ ấu tể, lúc còn là một con hắc long bảo bảo Áo Ni đã từng thử qua sức mạnh xấu xa này.
Tạ Loan không để ý tới thái độ của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dựa vào khả năng nhảy bật của chiến hạm, Tạ Loan nhanh chóng nhìn thấy tinh cầu quen thuộc xuất hiện trên màn hình giả lập.
Đến Cái Á Tinh, không biết vì sao, Tạ Loan có cảm giác mơ hồ là thời gian ở thế giới tuyến này của mình có lẽ đã sắp dùng hết.