Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 67: Ngày thứ sáu mươi bảy làm bảo mẫu




Lúc bị cái đuôi quấn lấy kéo qua, tay Tạ Loan vẫn còn đặt trên tóc con nặc khắc tư này, một lần nữa bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy từ thích từ miệng đối phương, thời gian sững sờ của Tạ Loan rõ ràng lâu hơn một chút.

Mà sau khi nói xong từ này, Ya Yi suy tư một chút, sau đó bổ sung thêm một từ nữa.

“Muốn.”

Đồng dạng là âm thanh từ khoảng cách rất gần, lọt vào tai Tạ Loan đặc biệt rõ ràng, hai từ này ghép chung lại một chỗ làm Tạ Loan rất khó hiểu sai nghĩa của nó.

Đây là lần thứ hai Tạ Loan nghe con nặc khắc tư này nói thích với mình, lần đầu tiên nghe thấy, anh theo bản năng cho là tình tiết chim non nhận mẹ.

Thế nhưng lần này, Tạ Loan cảm thấy mình không thể nào hiểu theo hướng đó được.

Giống như vừa nãy hỏi con nặc khắc tư này có thích đóa hoa kia hay không, Tạ Loan nhìn thấy đối phương gật đầu một cái, biểu tình cũng không hề biến đổi.

Thế nhưng lúc nói thích với anh, Tạ Loan thấy con ngươi của đối phương rõ ràng hơi co rút lại, hoàn toàn không giống biểu tình lạnh nhạt lúc vừa nãy.

Nói ra hai từ kia, lại dùng đuôi quấn lấy Tạ Loan, sau đó Ya Yi không làm gì nữa, chỉ cúi thấp đầu, con ngươi chăm chú nhìn thanh niên.

Trong tình huống không hề phòng bị, Tạ Loan bị thái độ ôn hòa của con nặc khắc tư này gõ nhẹ lên vị trí nào đó trong trái tim.

Tương tự như lúc đối phương chủ động cúi đầu để anh sờ sừng vậy, khi ấy cũng là cảm giác này, thế nhưng anh lại chậm chạp không kịp phản ứng.

Cảm ứng trái tim bị gõ nhẹ này có thể giải thích là rung động.

Lúc được đối xử đặc biệt, lúc tiếp nhận người đặc biệt này sẽ rất dễ phát hiện.

Hiện giờ, Tạ Loan cảm nhận được rất rõ rệt.

“…những thứ khác thì sao?” Vẫn không biết nên phản ứng thế nào, Tạ Loan ngừng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nghĩ được những lời này.

Sau khi nói ra những lời này, Tạ Loan chờ một chốc thì nghe thấy đối phương đáp lại.

“Không biết.” Suy nghĩ một giây, Ya Yi đưa ra đáp án.

Không phải không có, mà là không biết.

Câu trả lời này đối với Tạ Loan thực sự có chút phạm quy.

Cái đuôi quấn ngang hông rất chắc chắn, nếu nó không nguyện ý thả lỏng thì Tạ Loan không thể nào nhúc nhích.

Trong tư thế này, Tạ Loan đột nhiên cảm giác má mình bị hôn một cái, còn chưa kịp phản ứng, lại tiếp tục thêm một cái nữa.

Xúc cảm trên má có chút lành lạnh, thế nhưng cũng rất mềm mại.

Loại xúc cảm này từ má dần dần lan tới môi, Tạ Loan phát hiện nhưng vì cảm giác nụ hôn của đối phương lộ ra ý tứ cẩn thận dò xét nên trái tim anh có chút mềm nhũn, hơi thả lỏng thân thể, cuối cùng quyết định bất động.

Được cho phép.

Cái đuôi đang vòng ngang hông thanh niên vô thức giật giật, theo bản năng hơi siết chặt một chút.

Đợi đến khi được chiếc đuôi bạc buông ra, Tạ Loan mới sờ sờ phần môi vừa bị mổ một cái, im lặng rụt đầu không nói gì.

Lúc này, Tạ Loan nghe ấu tể mục tạp ở bên cạnh phát ra âm thanh trầm thấp, không phải tiếng kêu, chỉ là một loại âm thanh đơn thuần.

Tạ Loan kiềm không được ho khan một tiếng, sau đó đi tới gần, bảo ấu tể mục tạp cúi thấp đầu rồi hôn lên trán bé một cái.

Bốn tên tội phạm bị truy nã được báo cáo là bị bắt giữ ở Tắc Nạp Tinh, sau khi xác nhận tin tức, trụ sở chính của Tinh Minh lập tức phái nhân viên tới Tắc Nạp Tinh, chỉ tốn hai ngày ngắn ngủi đã tới nơi.

Cả bốn tên này đều là cao tầng của đám tinh đạo tiếng xấu vang xa, tiền thưởng của Tinh Minh rất cao, cộng lại cũng hơn mười triệu điểm tín dụng.

“Là ai bắt được bọn họ?” Một nhân viên Tinh Minh trong đội sau khi kiểm tra phạm nhân thì hỏi Đỗ Khắc.

Vì đề phòng tội phạm chạy trốn, nhân viên Tinh Minh được phái tới hiển nhiên là quân nhân.

Là chiến sĩ trải qua huấn luyện đặc thù từ quân đội Tinh Minh, người được phái tới vừa liếc nhìn thương tích trên người bốn tên tội phạm liền biết là bị một người đánh.

Một trong số bốn tên bị trọng thương, nửa người trên bị công kích rất mạnh, không biết là bị thứ gì quất trúng, không phải chỉ gãy sươn sườn mà là trực tiếp nát vụn.

Bất quá đòn công kích này không đánh vào vị trí quả tim, bằng không đối phương đã không còn nằm đây thoi thóp mà đã trực tiếp là một cỗ thi thể.

Người trẻ tuổi ở trước mắt bọn họ hiển nhiên không phải người có thể làm được chuyện này, vì thế nhân viên được phái tới mới hỏi vậy.

Thương tích này cũng không giống phương thức công kích của tộc mục tạp, nhưng nếu không phải mục tạp thì rốt cuộc bốn tên này đã gặp trúng người nào?

Người bình thường không thể gây ra loại thương tích này, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cả bốn tên này đều có dị năng rất mạnh, bằng không cũng không có khả năng trốn khỏi sự đuổi bắt của quân đội sống sót đến giờ.

Đỗ Khắc không muốn nói thật, định tìm cách nói dối cho qua chuyện, lúc đầu anh chỉ nghĩ cách liên hệ Tinh Minh dẫn bốn kẻ này đi, thế nhưng đã quên mất khả năng sẽ lộ ra thân phận của con nặc khắc tư kia.

Thân phận nặc khắc tư của Ya Yi càng ít người biết thì càng tốt, mặc dù Đỗ Khắc không có địch ý gì với chủng tộc nặc khắc tư, thế nhưng anh biết rõ chủng tộc đã tuyệt chủng này bị căm ghét như thế nào ở tinh tế.

Đỗ Khắc không nói nhưng không có khả năng chặn miệng bốn bên tội phạm kia, chúng tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý, lúc này vẫn đang lẩm bẩm: “Chủng tộc nặc khắc tư không có tuyệt chủng, bọn họ vẫn còn sống sót, trên tinh cầu này…”

Lời này vừa nói ra, biểu tình của nhân viên Tinh Minh liền có chút biến đổi.

Đối với nhóm nhân viên Tinh Minh được phái tới đây, chuyện này ngược lại cũng không phải chuyện quá khó tin, chuyện nhân viên Tinh Minh tìm kiếm được quả trứng ấu tể duy nhất còn sót lại của chủng tộc nặc khắc tư, tất cả nhân viên Tinh Minh đều biết.

Điều làm bọn họ kinh ngạc là không ngờ quả trứng ấu tể kia lại thuận lợi phá xác, hơn nữa còn tiến vào thời kỳ trưởng thành, còn trùng hợp để bọn họ gặp gỡ trên tinh cầu này mà thôi.

“Có thể để chúng ta gặp người đó không?” Đeo còng tay đặc biệt cho bốn tên tội phạm, người dẫn đầu nhóm nhân viên Tinh Minh dời tầm mắt về phía người trẻ tuổi bên cạnh.

Bọn họ cũng không muốn gây phiền toái gì, chẳng qua bọn họ cần đối phương làm một bản ghi chép mà thôi.

Ghi chép cống hiến bắt giữ tội phạm truy nã đồng thời giao cho Tinh Minh, này có thể xem là cống hiến kiệt xuất. Trong ghi chép đánh giá hàng năm của Tinh Minh, theo mức độ cống hiến, mỗi năm đều có phát huy chương vinh dự.

Mặc dù ghi chép cống hiến từ một con nặc khắc tư quả thực có chút vi diệu, thế nhưng đối phương thực sự đã làm chuyện tốt, bọn họ không thể phủ nhận.

Tóc bạch kim mắt xanh nhạt, sau lưng là chiếc đuôi bạc đặc trưng.

Đã rất nhiều năm không nhìn thấy chủng tộc nặc khắc tư, quân nhân trong đội đều có chút sửng sốt.

“Cảm ơn cậu đã cống hiến vì Tinh Minh, phần thưởng truy nã sẽ được trao sau khi chúng tôi áp tải phạm nhân trở về Tinh Minh, xin hãy cung cấp tài khoản tinh tạp.” Sĩ quan dẫn đầu chào theo nghi thức quân đội biểu đạt cám ơn.

Ya Yi không lên tiếng đáp lại, quay đầu đặt tầm mắt lên người thanh niên bên cạnh.

Tạ Loan nhanh chóng cung cấp một số thẻ, bởi vì Ya Yi không làm tinh tạp nên Tạ Loan chỉ có thể cung cấp tài khoản của mình.

“Chờ trở về Á Tinh làm thẻ rồi anh sẽ chuyển tiền qua cho em.” Sau khi nhân viên Tinh Minh rời đi, Tạ Loan mới mở miệng nói với người bên cạnh.

Phần thưởng này nên do đối phương giữ, bất quá túi không gian cùng tài bảo chôn giấu của đám tinh đạo kia thì Tạ Loan để Đỗ Khắc xử lý, hi vọng khoản tiền này có thể trợ giúp thôn trấn này phát triển.

Thế nhưng vừa mới dứt lời, Tạ Loan liền nhìn thấy phần chóp đuôi màu bạc cách mình không xa khẽ giật giật, sau đó anh nghe con nặc khắc tư nói: “Cho A Loan.”

Là giọng điệu trần thuật bình tĩnh, Tạ Loan suy nghĩ một chút, khoản tiền này ước tính cũng hơn mười triệu điểm tín dụng, đương nhiên không có khả năng đối phương nói cho thì anh lấy thật.

Biết đối phương rất nghiêm túc, Tạ Loan nghĩ một chút, chọn lựa một phương án trung hòa: “Có thể tạm thời để trong tài khoản anh, anh không cần, anh sẽ giữ giúp em.”

“Ừm.” Ngắn gọn đáp một tiếng, Ya Yi gật đầu, đường cong gò má tựa hồ cũng có chút nhu hòa, gương mặt lãnh đạm nhìn cũng không quá khó tiếp cận.

Chuyến du lịch xa lần này xem như kết thúc, sau khi xác nhận tình huống của tám ấu tể vừa phá xác đều đã ổn định, Tạ Loan cũng bắt đầu chuẩn bị trở về.

Biết thanh niên sắp đi, trước khi Tạ Loan lên chuyến bay một ngày, nhóm mục tạp thành niên trong thôn đều tới đón ấu tể về.

Buổi sáng thấy nhóm mục tạp thành niên dẫn nhóm ấu tể ra ngoài, ngay cả Ni Khắc bình thường vẫn luôn đi theo anh cũng chủ động gia nhập đội ngũ này. Mới đầu Tạ Loan cũng muốn đi theo nhưng bị Đỗ Khắc cản lại, nói anh cứ ở trong phòng chờ là được.

Nếu đối phương đã nói vậy, Tạ Loan cũng chỉ đành làm theo.

Không bao lâu sau, đại khái chỉ hơn một giờ, Tạ Loan ngồi chờ trong phòng liền nghe thấy tiếng nhóm mục tạp trưởng thành cùng ấu tể quay trở lại.

Ấu tể vào trước, không bao lâu sau Tạ Loan liền bị mười mấy con ấu tể mục tạp vây quanh.

Bị vây ở chính giữa, Tạ Loan vốn theo thói quen định dỗ nhóm ấu tể, còn chưa kịp làm thì anh phát hiện nhóm ấu tể dùng cánh tay trước nâng những viên đá quý màu xanh đưa cho mình.

Là khoáng thạch ba sắt.

Khoáng thạch ba sắt kỳ thực là một loại đá quý trong suốt có màu xanh, cho dù không phải là nguyên liệu để chế tạo vũ khí công nghệ cao, chỉ dựa vào dáng ngoài của nó, sau khi mài nhẵn khẳng định có thể bán được cái giá không rẻ.

Những viên đá quý trong tay nhóm ấu tể không phải do mục tạp trưởng thành đào, mà là bản thân chúng học theo động tác của gia trưởng tự mình đào được.

Từ dáng người, tám tiểu bảo bảo đào được những viên đá nhỏ hơn một chút, Tạ Loan ngồi xổm xuống nhận lấy những viên đá quý.

Một viên rồi lại một viên, Tạ Loan dùng hai tay miễn cưỡng tiếp nhận, chờ nhận xong, tám ấu tể giống như rất cao hứng quơ quơ cẳng tay trước với anh, đồng thời phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Là biểu đạt yêu thích cùng cám ơn.

Bởi vì có thanh niên chăm sóc, chúng mới có thể ra đời trên thế giới này.

Viên lớn nhất mà Tạ Loan nhận được là từ Ni Khắc, vì thuận lợi đào ra viên đá quý này, ấu tể mục tạp đã ở trong hầm mỏ chọn lựa rất lâu, điều này do nhóm mục tạp trưởng thành đồng hành nói cho anh biết.

“Đó là ấu tể nhà nào?”

Trên màn hình giả lập xuất hiện dòng chữ này, một con mục tạp trưởng thành hỏi Tạ Loan.

Chỉ biết con ấu tể này theo thanh niên cùng tới thôn trấn, những chuyện khác thì nhóm mục tạp trong thôn không biết.

Bởi vì cảm thấy chuyện này không cần đặc biệt giải thích nên Đỗ Khắc cũng không nói.

Hiện giờ Đỗ Khắc định nói nó là một ấu tể được phân hội bảo dưỡng, không có gia trưởng, thế nhưng ngay lúc này lại bị Tạ Loan cướp lời.

“Là nhà tôi.” Lúc nói ra ba chữ này, Tạ Loan dừng một chút, sau đó nhấn mạnh một lần nữa: “Là ấu tể nhà tôi.”

Gia trưởng chính là anh, ấu tể mục tạp này cũng giống như những ấu tể khác trong phòng, cũng có gia trưởng.

Thực ra thì lúc nhận nuôi ấu tể nhân ngư, Tạ Loan đã nghiêm túc cân nhắc việc nhận nuôi những ấu tể khác trong phân hội.

Anh không phải vì thiên vị mà nhận nuôi Già Nhĩ, đối với những ấu tể khác, Tạ Loan cũng có tình cảm tương tự. Sở dĩ anh nhận nuôi Già Nhĩ trước là vì ấu tể này đã hoàn toàn nhận định anh là gia trưởng, giống như Hạ Kỳ đã nói, bé nhân ngư này cơ bản không thể tiếp nhận những người khác nhận nuôi.

Những ấu tể còn lại trong phân hội, trước khi chúng được những gia đình khác nhận nuôi, Tạ Loan rất nguyện ý đảm nhiệm vai trò gia trưởng. Nếu qua một khoảng thời gian nữa mà chúng vẫn không có người thích hợp nhận nuôi, Tạ Loan cùng những bảo mẫu khác trong phân hội đều có ý tưởng muốn xin nhận nuôi các bé.

Ấu tể mục tạp có khả năng nhận nuôi rất thấp, nghĩ tới hình ảnh bé cố gắng bảo hộ mình khi chiến đấu, lúc nói ra những lời này, giọng điệu Tạ Loan đặc biệt ôn nhu.

Ngay từ lúc ban đầu được Tạ Loan ôn nhu chăm sóc, ấu tể mục tạp này đã theo tiềm thức xem Tạ Loan là gia trưởng.

Hiện giờ nghe anh chính miệng nói vậy, ấu tể có vẻ ngoài đáng sợ ngoan ngoãn cúi đầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Hôm sau, trên cảng hàng không của Tắc Nạp Tinh, Tạ Loan không chỉ dẫn theo Ya Yi cùng Ni Khắc.

Hôm qua sau khi thương lượng với nhóm mục tạp gia trưởng, anh quyết định nhận nhóm ấu tể mục tạp mới phá xác này tới phân hội Vân Bảo, để các bé được bảo dưỡng cùng học tập như những ấu tể của các chủng tộc khác.

Vấn đề phí nhập học, số đá quý mà nhóm ấu tể đưa cho anh đã đủ để ở rất nhiều năm rồi.

Nghe theo lời đề nghị của Tạ Loan, Đỗ Khắc liền liên lạc thuyết phục những thôn trấn xuất khẩu ba sắt khác trên Tắc Nạp Tinh, chuẩn bị thống nhất tăng giá.

Số cây con đạt la mới trồng cách đây không lâu có khả năng thích ứng rất tốt, loại cây thân gỗ có giá trị sinh mệnh rất cao này sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Theo Đỗ Khắc dự tính thì mùa xuân năm sau có lẽ bọn họ sẽ nhìn thấy rất nhiều cây xanh um tùm tươi tốt.

Mặc dù muốn màu xanh này bao trùm cả tinh cầu thì vẫn còn rất xa vời, thế nhưng hiện giờ Đỗ Khắc rất hăng hái, anh muốn liên kết với nhóm mục tạp ở những thôn trấn khác cùng thành phố cùng phấn đấu, để màu xanh biếc này ngày càng lan rộng hơn.

Chờ một ngày nào đó trong tương lai, khi Tắc Nạp Tinh chân chính biến thành một mảnh xanh biếc tràn đầy sức sống, Đỗ Khắc sẽ một lần nữa mời thanh niên tới đây làm khách.