Véo!
Trong một khu rừng nọ, cỏ cây xanh mướt, muôn hoa khoe sắc, có một nam một nữ đang chơi trò cút bắt, nam chạy nữ đuổi theo, cảnh tượng hết sức nên thơ.
Đó là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ vậy, còn đối với vị bạch y công tử trong cuộc – Từ Hiền - thì chẳng có chút nào thơ mộng.
Bởi chỉ cần có một tí xíu sơ ý thôi, hắn sẽ bị vị nữ ma đầu đằng sau đâm kim cho chết.
Nhìn về sau lưng hắn, chỉ thấy một vị đạo cô thần thái nhàn nhã, mỹ mạo hơn người đang đạp bộ pháp đuổi theo hắn, tư thái phiêu dật xuất trần.
Nàng chỉ trên dưới ba mươi, thân mặc một bộ đạo bào có màu vàng của lá ngân hạnh, lưng đeo trường kiếm, tay giữ phất trần, thi thoảng lại nở nụ cười kiều mị.
Nhẹ nhàng đạp lên một phiến lá để mượn lực, đạo cô trong chớp nhoáng đã phóng xa bốn trượng, trong tay phải nắm ba cây châm nhỏ có ngoại hình tinh xảo, trên thân điêu khắc hoa văn.
Vút!
Đạo cô phất tay, ba cây ngân châm bay nhanh mà tới, nhắm thẳng hậu tâm của Từ Hiền.
Từ Hiền như có mắt sau lưng, ngân châm vừa rời tay đạo cô, hắn đã lập tức xoay người lại, hai tay duỗi ra, theo thứ tự trái – phải – trái mà búng ra ba viên bi sắt, vừa hay bắn gãy được hai cây ngân châm, trông hết sức tài tình.
Nhưng Từ Hiền lại không có chút nào hài lòng, bởi viên bi thứ ba đã trượt.
Từ Hiền cười khổ một tiếng, cây ngân châm còn lại dễ dàng xuyên phá làn da của hắn, ngập vào trong lồng ngực.
Chỉ trong thoáng chốc, phần da lộ ra ngoài của Từ Hiền bắt đầu chuyển đen, từ cổ đến cằm rồi lên tới mặt.
Thân thể cứng đờ, trong thoáng chốc hắn đã ngã xuống, sức sống tiêu tán.
Cảnh vật xung quanh dần dần hóa thành hư ảo, đạo cô kia chỉ để lại một tiếng cười thoát tục rồi cũng hóa hư.
Âm thanh của nàng mềm nhẹ uyển chuyển, nhưng không có vui vẻ mà chỉ có sầu bi.
Hộc! Hộc!
Cảnh vật chuyển đổi, Từ Hiền lúc này đang nằm trên quan đạo, hắn chợt bật người dậy thở dốc.
Phùuu…
Đưa tay lên sờ qua chỗ bị ngân châm đâm vào, Từ Hiền thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt giống như chứa muôn vàn suy tư.
Tất nhiên không phải những suy tư về ý nghĩa của sự sống và cái chết, bởi Từ Hiền đã không còn để ý đến đây là lần chết thứ bao nhiêu của mình.
Trải qua vô số lần tử vong, cảm xúc của hắn đối với cái chết cũng trở nên chai sạn.
Thứ khiến hắn phải suy tư là nên làm sao để cản lại ngân châm.
Nhưng không có nhiều thời gian để Từ Hiền tiếp tục tìm hiểu, vì lúc này tiếng chuông quen thuộc lại vang lên.
Từ phía cuối quan đạo dần xuất hiện thân ảnh của một vị đạo cô mỹ mạo, nàng đang cưỡi trên lưng một con lừa nhỏ, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
Từ Hiền thở dài một tiếng, nhún người nhảy lên, hướng về phía đạo cô mà hô to: “Mỹ nhân tươi ngon đằng kia, sao không mau tới hầu hạ bổn đại gia!”
Vừa dứt lời liền quay lưng bỏ chạy, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn nói câu này, lúc đầu còn cảm thấy bất nhã, sau cũng dần chết lặng.
Tựa như một câu thần chú để kích hoạt động cơ, sau khi nghe Từ Hiền nói xong câu đó, đạo cô lập tức nhảy khỏi lưng con lừa, đạp gió đuổi theo sau lưng hắn.
Vút!
Không nói không rằng, nàng liền phóng một cây ngân châm đến sau ót Từ Hiền, người sau phản ứng như điện, xoay người búng ra một viên bi phá vỡ cây châm, động tác mau lẹ như đã diễn tập rất nhiều lần.
Kẻ trước người sau, truy đuổi được thêm một đoạn, đạo cô lại tiếp tục phóng châm, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn ba phần.
Có điều vẫn không làm gì được Từ Hiền, hắn tiếp tục dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】phá chiêu, trông dáng vẻ có phần thoải mái dễ dàng, xem ra vẫn chưa phải dốc toàn lực.
Lại tiếp tục chạy, cây ngân châm thứ ba bay tới, lần này tốc độ trực tiếp tăng gấp bội, nhưng Từ Hiền vẫn phản ứng kịp thời.
Sau đó số ngân châm được tăng lên hai mũi trong một lần phóng, tốc độ cũng nhanh dần lên như trước, Từ Hiền cũng đều hóa giải được hết.
Cho đến khi số ngân châm mà đạo cô phóng ra bắt đầu tăng lên con số ba…
Vút!
Vẻ mặt của Từ Hiền trở nên vô cùng nghiêm nghị, châm vừa rời tay đạo cô, thân hình của hắn cũng lập tức xoay chuyển, tay trái tay phải rồi tay trái liên tục búng ra ba viên bi sắt, thành công hóa giải một đợt nguy hiểm.
Nhưng không có gì đáng mừng, đợt châm thứ tám chẳng lâu sau đó cũng bắt đầu phóng về phía hắn.
Đây cũng là cực hạn trước đó của Từ Hiền, hắn đã kẹt ở lượt châm thứ chín rất lâu rồi, hơn tám thành số lượt tử vong của hắn cũng là vì nó.
Phanhh! Phanh! Phànhhh!
‘Hả, cái này…’
Từ Hiền phá chiêu xong liền quay đầu chạy, nhưng lần này,【Đạn Chỉ Thần Thông】của hắn đã có gì đó hơi khang khác.
Sau phát đạn chỉ thứ ba, đầu ngón tay Từ Hiền chợt có chút tê dại, bởi cách phát lực của hắn vào thời khắc đó đã có cải biến, hoặc có thể nói chính xác hơn là cải thiện.
Dùng ngón cái mơn trớn nhẹ lên ngón vô danh, trên mặt Từ Hiền chợt hiện lên một nụ cười nhạt.
‘Thì ra là thế.’
Dốc hết toàn lực, Từ Hiền dùng đến tốc độ tối đa của mình, đề khí vận khinh công phóng đi như bay, dưới chân bắt đầu toát ra những làn sương rất nhạt có màu đỏ cam.
Hắn bắt buộc phải tăng tốc, bởi lượt công kích thứ chín này không chỉ ngân châm bay nhanh hơn, đạo cô cũng sẽ gia tốc để thu ngắn khoảng cách với hắn.
Nếu không cố bỏ chạy để kéo giãn khoảng cách giữa đôi bên, sợ là một cây châm hắn cũng không cản được chứ đừng nói hai như ban nãy.
Thời gian trôi qua thật chậm, từng giây từng phút lúc này đều là những mũi kim vô hình đâm vào dây thần kinh của Từ Hiền, thử thách tính nhẫn nại và sự bình tĩnh của hắn.
Vút!
Rồi điều gì tới cũng phải tới, ba cây ngân châm rời tay đạo cô, nhanh như điện giật, chớp mắt đã tiếp cận được hắn.
Cùng khoảnh khắc đó, Từ Hiền xoay người, tay phải chắp ở sau lưng, tay trái duỗi ra.
Hắn thế mà chỉ búng ra duy nhất một viên bi sắt để đối phó ba cây ngân châm?
Từ Hiền dám tự tin làm như vậy, không phải vì hắn đã buông xuôi, mà vì cú búng tay này của hắn không còn giống với trước.
Nếu có thể khiến dòng chảy thời gian chậm lại một trăm lần, sau đó phóng to hình ảnh của viên bi sắt lên, ai cũng có thể thấy được trên bề mặt của nó hiện đang có hai tầng chân khí phủ lên bên ngoài.
Hai tầng chân khí này xoáy nhanh liên tục, tựa như hai cái lưỡi cưa tròn vô cùng sắc bén, một hơi có thể xoay đến mấy trăm vòng, một cái xoay theo chiều dọc, một cái lại xoay theo chiều ngang.
Chúng nó ma sát vào nhau, do chân khí đồng nguyên nên bất ngờ tạo thành một loại lực dẫn thần kỳ, khiến hết thảy những thứ trong bán kính một thước đều sẽ bị hút vào đường bay của viên bi sắt, cuối cùng bị xoắn thành tro bụi.
Ba cây ngân châm của đạo cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng có vẻ như vật liệu để chế tạo ra chúng nó không quá tệ, vậy nên chỉ bị vỡ thành mấy chục đoạn nhỏ, bung bắn ra tứ phía.
Chẳng dừng lại ở đó, uy thế của【Đạn Chỉ Thần Thông】chưa giảm bao nhiêu, viên bi sắt sau khi phá nát bọn ngân châm vẫn tiếp tục bay tới, cuối cùng đục xuyên qua lồng ngực đạo cô, máu tươi thấm đẫm đạo bào.
Bịch!
Đạo cô ngã nằm ra đất, ánh mắt mơ hồ, miệng nở nụ cười thê lương mà như được giải thoát.
Đến lúc hương tiêu ngọc vẫn, nàng vẫn kiều diễm vô song.
“Hỏi thế gian, tình là cái chi? Mà đôi lứa, thề cùng sống chết…”
Lần này người chết không phải Từ Hiền, nhưng cảnh vật vẫn dần hóa thành hư ảo.
Trông thấy mọi thứ đang mờ đi, hắn nhìn về phía thân ảnh của đạo cô, trong mắt lộ ra ba phần trắc ẩn, cúi đầu chắp tay nói rằng:
“Lý đạo trưởng, đa tạ thành toàn. Nếu đạo trưởng thật sự tồn tại, chúc cho ngươi một đời vui vẻ.”
Vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh Từ Hiền cũng hoàn toàn biến mất, hắn trở về với không gian trắng xóa.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn quan sát thời gian còn lại của mình.
[40:23:36]
Chưa tới hai ngày.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ còn ba môn võ học vẫn đang hiện tên trên đấy:
【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】【Giá Y Thần Công】
Đó là bởi vì【Trục Nhật Thần Bộ】và【Đạn Chỉ Thần Thông】đều đã đạt tới cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh.
Mặc dù bản thân có thiên phú đao đạo, Thiên Thư Kỳ Cảnh lại còn tạo ra hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo cho hắn, nhưng Từ Hiền cũng không tự đại tới mức nghĩ rằng mình có thể khiến【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】tiến đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Nhất là khi trình độ hiện giờ của hắn chỉ là Giá Khinh Tựu Thục, còn chưa đến Dung Hội Quán Thông.
【Giá Y Thần Công】thì đã tới Như Ý, cột mốc tiếp theo chính là Đại Thành. Không có quyển trung trong tay, Từ Hiền chẳng dại gì mà tiếp tục tu luyện.
Vậy nên chỉ còn lại một sự lựa chọn.
Càn khôn xoay chuyển, hắn phát hiện bản thân đã tới một lò sát sinh.
Chỉ là lò sát sinh này có hơi đặc biệt.
Nó quá lớn, lớn gấp mấy trăm lần lò sát sinh của Lưu trại chủ.
Sở dĩ nơi đây lớn như vậy, cũng là vì số lượng con vật cần mổ cũng hết sức khổng lồ.
Đảo mắt một vòng, Từ Hiền phát hiện có đến hàng trăm hàng ngàn thứ đang đợi mình xuất đao, lớn đến cá voi mà nhỏ thì đến con bọ chét.
‘Thú vị.’
Mắt hiện ý cười, Từ Hiền tưởng tượng trong đầu hình ảnh của một thanh đao, lập tức từ trên trời có một thanh đao rớt xuống, bị hắn giơ tay bắt gọn.
Tiến đến chỗ xác của một con voi, Từ Hiền quyết định lấy nó khai đao, sau đó mới thử khiêu chiến những loại sinh vật cực đại và cực tiểu ở chỗ này.
Thời gian chưa đến hai ngày, hắn lại có thể tiến bộ đến mức nào đây?