Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 95: Từ tiên sinh cũng hiểu chuyện kinh thương?




Trước lời đề nghị của Bao Ngạo Thiên, Từ Hiền đương nhiên lựa chọn phương án đầu tiên.

Hơn nữa đối với Từ Hiền mà nói thì phương án đó không phải đánh cược, vì hắn dám chắc chắn rằng tiểu thuyết do mình viết ra sẽ khiến Giang Hồ Nhật Báo tìm được mùa xuân thứ hai.

Không phục không được, kẻ có nghề【Tiểu Thuyết Gia】chính là có thể tự tin như vậy.

Mặc dù không rõ sau khi in lên báo thì tác phẩm hắn viết có còn giữ được hiệu quả Thần Lâm Kỳ Cảnh hay không, nhưng Từ Hiền dám chắc, cho dù không có thì nó vẫn sẽ khiến cho rất nhiều người mê muội.

Bạch Xà Truyện chính là một ví dụ điển hình, nếu không cũng đã không hấp dẫn được Bao công tử, khiến y ba lần bảy lượt muốn tìm gặp hắn.

Kỳ thật lựa chọn phương thức này có một rủi ro, đó là nếu Bao Ngạo Thiên muốn làm giả doanh số bán ra thì Từ Hiền cũng không biết được, hắn nhận được nhuận bút bao nhiêu đều do y quyết định.

Nhưng Từ Hiền lại không lo sợ chuyện đó xảy ra, bởi theo những gì mà Ngô Tam Âm nói cho hắn biết sau khi ăn hai mươi mốt mục trên bàn cờ, thế lực sau màn của Giang Hồ Nhật Báo – Long Đằng Bao thị - là một gia tộc có võ tu Thần Mạch cảnh.

Thân là con cháu dòng chính của một đại thế gia sừng sỏ, nếu Bao Ngạo Thiên vì tham chút lợi nhỏ mà ăn chặn nhuận bút của hắn, thứ y mất sẽ nhiều hơn là được.

Bởi Long Đằng Bao thị chắc chắn sẽ không trọng dụng một tên con cháu có ánh mắt thiển cận như vậy, trừ phi cả gia tộc khổng lồ này đều là những kẻ tham món lợi nhỏ, vậy Từ Hiền cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Có một điều mà Từ Hiền không biết, Bao Ngạo Thiên kỳ thực chả để tâm đến việc bản thân có được trọng dụng hay không, quyền lực, lợi ích hay tranh đoạt gia chủ gì đó trong mắt y đều là rắm chó, nhưng cũng vì thế mà y lại càng không thể nào là loại người ăn chặn nhuận bút của hắn.

Đã Từ Hiền lựa chọn xong phương án nhận thù lao, Bao Ngạo Thiên bắt đầu giải thích cặn kẽ về cách tính nhuận bút cho hắn.

Mỗi bán được thêm một ngàn tờ Giang Hồ Nhật Báo thì hắn được chia bao nhiêu văn tiền, lượng bán tăng năm vạn tờ thì tỉ lệ được chia lại tăng thêm bao nhiêu, mười vạn tờ, hai mươi vạn tờ, năm mươi vạn tờ đến một trăm vạn tờ đều có con số rõ ràng, nếu tiểu thuyết của hắn đăng cùng với tiểu thuyết của người khác thì làm sao xác định lượng tiêu thụ tăng là nhờ ai, phân chia như thế nào mới hợp lý, v.v…

Lúc trên xe ngựa còn làm mình làm mẩy, la hét đòi ngủ, nhưng giờ trông Bao Ngạo Thiên lại có vẻ nào là muốn ngủ, hai mắt thao láo, tinh thần xán lạn, lời nói rõ ràng, có lý có cứ.

Mãi cho đến lúc này, Từ Hiền mới thấy vị Bao công tử đây giống với con cháu tinh anh của một võ lâm thế gia, trước đó y trong mắt hắn không khác nào một tên quần là áo lượt bất học vô thuật, ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp.

“…cứ như vậy, Bao mỗ trước hết đăng Bạch Xà Truyện. Bạch Xà chẳng phải có bốn mươi tám hồi sao, theo kế hoạch của ta, mỗi ngày chỉ đăng ba chương, vậy thì có thể kéo dài hơn nửa tháng, dựa vào đó xác định hiệu quả sơ bộ của chuyên mục này, hữu dụng hay vô dụng, sau đó mới tính chuyện tiếp theo. Từ tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”

Bao Ngạo Thiên thao thao bất tuyệt suốt một khắc đồng hồ, giọng có phần hơi khàn, y chộp lấy tách trà đã nguội trên bàn uống ừng ực, chả có vẻ gì là biết thưởng thức.

Thời gian khảo sát nửa tháng thật sự hơi ngắn, nhưng cũng vì vậy mới thấy được Bao công tử tự tin với ý tưởng của mình và Bạch Xà Truyện của Từ Hiền đến mức nào.

Từ Hiền lại không tự tin đến mức như vậy, mày khẽ nhướng lên, hắn chỉ ra nghi vấn của mình:

“Bao huynh, có một vấn đề trong chuyện này. Không phải tại hạ tự phụ, nhưng trong địa bàn Đan Dương và các huyện xung quanh sợ là có rất ít người chưa nghe qua Bạch Xà Truyện, muốn dựa vào nó để tăng doanh số bán Giang Hồ Nhật Báo e rằng không khả thi.”

Bao Ngạo Thiên nghe vậy liền cười, có hơi đắc ý đáp lại: “Từ tiên sinh, ngươi đã hiểu lầm Bao mỗ. Ta chưa hề nói sẽ cho đăng Bạch Xà Truyện lên Giang Hồ Nhật Báo vùng này.”

Từ Hiền thấy vậy, cũng muốn biết Bao Ngạo Thiên định đăng ở đâu, thế là bèn hỏi: “Vậy nơi mà Bao huynh chọn là…”

Bao công tử vỗ bàn một cái, nghiêng đầu tỏ vẻ bí hiểm mà đáp lại rằng: “Đại Xương, Giả Châu, kinh đô một nước, hoàng thành Trường An.”

Y muốn trông thấy phản ứng kinh ngạc của Từ Hiền khi hay tin tác phẩm của mình được ra mắt ở nơi phồn hoa như thế, nhưng đáng tiếc, Từ Hiền chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ ừm một tiếng rồi nhẹ gật đầu, ánh mắt có phần trầm tư.

Bao Ngạo Thiên thấy vậy liền như quả bóng xì hơi, chẳng hơi đâu tỏ vẻ bí hiểm nữa, tiếp tục nói:

“Giang Hồ Nhật Báo tuy lấy báo giấy làm chủ, nhưng xưởng in của chúng ta cũng có thể in sách. Chờ Bạch Xà Truyện đăng hoàn tất, nếu kết quả khả quan, Bao mỗ có thể giúp ngươi xuất bản sách riêng. Từ tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”

Tuy nghe nói Bạch Xà Truyện còn có thể xuất bản thành sách, song Từ Hiền lại không có vẻ gì là mừng rỡ cả, bởi chuyện chưa xảy ra thì có gì đáng mừng?

Từ Hiền không mừng, nhưng sau khi trầm tư, hắn lại vỗ tay vì những lời trước đó của Bao Ngạo Thiên. Khẽ gật gù tỏ vẻ đồng tình với Bao công tử, hắn cảm thán nói rằng:

“Nếu được vậy thì tốt quá! Lại nhắc việc đăng Bạch Xà Truyện, tại hạ không thể không nói Bao huynh đúng là một người có tâm, biết trân trọng đọc giả của mình…”

Nói đoạn, Từ Hiền ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phần mái che do hắn làm tháng trước đã được kéo sang một bên, để lộ một khoảng tinh không.

‘Trân trọng đọc giả? Chỗ nào, sao bổn công tử lại không biết, chẳng lẽ ta đã đạt tới cảnh giới thánh nhân, làm việc tốt mà chỉ coi như chuyện thông thường?’

Bao Ngạo Thiên tự luyến nghĩ thầm, sau đó nghe Từ Hiền nói tiếp phần sau mới hiểu ra.

“…nếu như gặp phải bọn gian thương, e rằng chúng mỗi ngày chỉ cho đăng một hồi, hơn nữa còn đăng tới hồi thứ mười sáu liền dừng lại, sau đó bắt đầu chuyển sang bán sách, như vậy ai muốn đọc tiếp chỉ có thể bỏ tiền ra mua, kiếm đầy bồn đầy bát. Mưu thâm kế độc như vậy, thật buồn nôn thay, may mà vẫn còn bậc hiền sĩ như Bao huynh, không vì tiền tài mà bán rẻ lương tâm, tại hạ khâm phục!”

Từ Hiền nói xong còn dùng thứ lễ chắp tay của riêng mình vái nhẹ một cái, coi như khẳng định cái tâm cái tầm của Bao Ngạo Thiên.

‘Còn có loại thao tác như vậy?’

Nghe xong lời của hắn, Bao Ngạo Thiên, Công Tôn Thư và Triển Ngọc Đường bỗng có cùng một suy nghĩ, giống như phát hiện được chân trời mới.

Triển Ngọc Đường không hiểu chuyện kinh doanh nên còn đỡ, nhưng Bao công tử và Công Tôn tiên sinh thì không giữ được bộ dạng trấn định thong dong nữa, vẻ mặt hơi nghệt ra.

‘Sao ta lại không nghĩ tới chiêu này!?’

Bao Ngạo Thiên thét lên trong lòng, nhưng nhìn ánh mắt có phần tán đồng của Từ Hiền, y cũng chỉ đành nhịn đau cắt thịt, từ bỏ ý nghĩ áp dụng phương thức hay ho vừa nghe được, tránh việc bị hắn coi thường, lỡ vì vậy bị từ chối hợp tác thì được không bù mất.

“Từ tiên sinh quá khen, Bao mỗ vốn chưa từng nghĩ đến làm cái chuyện vô lương như vậy.”

Bao Ngạo Thiên gượng cười đáp lại, trong lòng liên tục nhủ thầm ‘ta là người có tâm, ta là người có tâm, ta là người mất tiền…’

Công Tôn Thư thì không như vậy, lúc trên xe ngựa, dù tán gẫu không được bao lâu nhưng y cũng đã phát hiện học vấn của Từ Hiền khá bất phàm, trình độ bác học có thể nói là không dưới y.

Bây giờ hắn giống như lại bộc lộ ra thiên phú kinh thương, nếu thêm vào bản lĩnh võ đạo trước đó, có thể xem là nhân vật toàn tài, đã có phần nào xứng với cái thân phận cơ duyên mà Công Tôn Thư hi sinh phải rất nhiều để tìm đến.

Không nhịn được, Công Tôn tiên sinh bèn lên tiếng hỏi Từ Hiền để xác nhận:

“Từ tiên sinh, độc kế kinh doanh mà ngươi vừa giảng, tuy rất nham hiểm nhưng không thể không nói rằng nó đúng là một phương pháp tuyệt diệu, liệu có thể cho Công Tôn được hay là nhân sĩ phương nào nghĩ ra chăng?”

Ai nghĩ ra, chẳng lẽ Từ Hiền huỵch toẹt ra là từ ký ức kiếp trước, e rằng hắn nói thật mà không ai thèm tin.

Thế là Từ Hiền chỉ có thể bất đắc dĩ bịa chuyện: “Công Tôn tiên sinh khách khí, tại hạ chỉ là trùng hợp nghe được từ một vị thương nhân vân du tứ phương, cũng không rõ là người nơi nào.”

Giọng nói bình thản, thái độ đạm nhiên hệt như đang nói lời thật, nhưng lại không tránh thoát được【Cảm Tâm Quyết】của Công Tôn Thư.

Y cũng không vạch trần hoang ngôn, chỉ nở nụ cười ý vị sâu xa mà gật đầu, vuốt nhẹ chòm râu dưới cằm, giả bộ cảm khái:

“Hàa, chỉ có thể cảm thán thiên hạ bao la, không thiếu cái lạ, một vị thương nhân vô danh cũng có trí tuệ buôn bán cao thâm như vậy.”

Một lời nói dối cần được bù đắp từ trăm lời nói dối khác, Từ Hiền nghe vậy cũng chỉ đành giả bộ mỉm cười đồng tình, từ tốn đáp lại:

“Quả thật như thế. Cao thủ tại dân gian, ba tên thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng.”

Cao thủ tại dân gian thì dễ hiểu, nhưng ba tên thợ giày là thế nào, Gia Cát Lượng lại là ai? Công Tôn Thư tự nhận đọc vạn quyển thư, nhưng chưa từng bắt gặp thành ngữ nào như thế.

Không biết thì hỏi, Công Tôn Thư liền đề ra nghi vấn của mình.

Vốn đang ảo não vì chuyện ‘có tâm’ của mình, Bao Ngạo Thiên nghe vậy cũng tỏ vẻ hào hứng muốn biết.

‘Gia Cát Lượng, chẳng lẽ là nhân vật trong tác phẩm mới của hắn? Trước đó là Bạch Xà Truyện, quyển mới chẳng lẽ viết Thanh Xà Truyện, chủ tuyến là Tiểu Thanh, Gia Cát Lượng chính là Hứa Tiên kế tiếp?’

Càng nghĩ vẻ mặt của y càng hào hứng, cơn buồn ngủ lại càng khó trỗi dậy.