Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 91: Phu thê dạ đàm, phi long tại thiên




Chốn Ngạn Thủy, đao quang kiếm ảnh,

Trấn Bạch Long, một cảnh bình an.

Bảo An đèn đuốc chưa tàn,

Bên nàng nương tử có chàng quan nhân.

“Nương tử, bánh chưng đã nấu, đêm cũng đã khuya, bên ngoài gió lạnh, chi bằng chúng ta nhập trướng, cùng say giấc nồng?”

Hứa đại phu đi đến sau lưng Hứa phu nhân, khoác lên người nàng một chiếc áo lông. Mặc dù y biết rằng nương tử nhà mình công lực thâm hậu, chẳng hề sợ lạnh, nhưng việc gì nên làm vẫn phải làm, chủ yếu là ở thái độ chứ không phải cần thiết hay không.

Cảm nhận được đôi bàn tay của Hứa Tuyên đặt lên vai mình, Hứa phu nhân bất giác mỉm cười, dùng giọng nói nhu mì, trong trẻo đáp lại: “Tạ quan nhân, nếu chàng buồn ngủ có thể vào trước, thiếp còn muốn thưởng thức cảnh đêm một lúc.”

Ánh mắt của nàng hướng về trời Đông, trong sự nhu hòa lại mang theo vài phần tâm sự.

Nói là thưởng thức cảnh đêm, nhưng nơi mà nàng nhìn đến lại không thấy trăng đâu, trên kia cũng chẳng được mấy vì tinh tú, e rằng chỉ có những bậc triết gia tư tưởng thâm sâu nhất mới thưởng thức được khung cảnh này.

Hứa phu nhân cung tay lại đặt hờ trước bụng, lòng bàn tay phải ôm lên bàn tay trái, các ngón tay mảnh khảnh thi thoảng lại nhẹ nhàng duỗi ra, tạo thành các tia bạch khí cắt qua khoảng không trước người.

Vô thanh vô tức, vừa nhỏ vừa mảnh, nhưng nếu lấy【Thiên Luyện Tinh Thiết】của Từ Hiền ra hứng bất kì một tia nào trong đó, e rằng nó sẽ bị cắt thủng trong chớp mắt.

Hứa đại phu không thấy được kiếm khí của Hứa phu nhân, nhưng hơn mười năm chung chăn gối, vừa nghe giọng nàng là y đã biết nương tử nhà mình có tâm sự.

“Đã kết phu thê, cùng đến bạc đầu. Nương tử, lòng nàng chứa nỗi ưu tư gì, sao không nói cho ta được biết?”

Nghe Hứa Tuyên hỏi vậy, Hứa phu nhân thuận thế tựa vào ngực y, ôn nhu hỏi rằng: “Quan nhân, thân thế của thiếp, chàng hẳn là đã biết từ lâu?”

Tuy nói là hỏi, nhưng giọng lại như đang khẳng định.

Hứa Tuyên còn tưởng chuyện gì, nghe nàng hỏi vậy chỉ cười khẽ: “Nàng muốn nói đến Thần Long Giáo? Ta đúng là biết, năm đó chẳng phải Đại Hoàng bá bá của nàng đến thăm một chuyến sao, y có nói cho ta chuyện này. Chà, nhắc lại cũng đã nhiều năm, lần đó là lần duy nhất y đến.”

“Vậy hẳn quan nhân cũng biết, thiếp vì phản bội Thần Long Giáo nên mới chọn nơi biên thùy này làm chốn quy ẩn, tránh khỏi tai mắt của giáo chủ.”

“Đúng vậy a, cũng nhờ thế mà kẻ nghèo hèn này mới may mắn gặp được nàng, hỷ kết liên lý…”

Trên mặt Hứa đại phu hiện nụ cười hạnh phúc, nhưng chẳng mấy chốc đã tan biến, y giống như đoán ra gì đó, trầm giọng hỏi rằng: “…nương tử, không lẽ Thần Long Giáo đã phát hiện tung tích của nàng?”

Hứa phu nhân lắc đầu nhè nhẹ: “Bọn họ vẫn chưa, nhưng có một số chuyện, nếu thiếp dám làm có thể sẽ để lộ tung tích của mình.”

“Vậy thì nàng có thể không làm.” Hứa Tuyên thấp giọng khuyên nhủ, lại thấy nương tử xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn mình, ánh mắt thiết tha.

Hứa phu nhân nói: “Nhưng nếu không làm, thiếp sẽ thấy bất an trong lòng.”

Nàng nghĩ đến quyển Bạch Xà Truyện đặt ở đầu giường của hai vợ chồng, nhớ tới bản thân đã từng nói với Từ tiên sinh rằng mình nợ hắn một ân huệ, cũng nhớ những lời thành khẩn mà hắn đã nói trong học đường ngày hôm ấy, về đám trẻ trong trấn, về tương lai của con mình.

“Vậy nàng cứ làm.” Hứa đại phu không biết ý nghĩ của Hứa phu nhân, chỉ là vừa nghe nàng nói câu đấy, y liền đổi giọng, tỏ thái độ sẽ tuyệt đối thuận theo lời nàng.

Có điều nương tử nhà y hình như không hài lòng trước câu trả lời này, nàng nhắc lại lời cũ: “Nhưng nếu làm thì có thể để lộ tung tích, một khi để người trong giáo biết được, quan nhân và thiếp sợ là không còn ngày bình an.”

Buổi tâm sự đêm khuya này giống như đã rơi vào vòng lặp vô tận, nhưng vẫn không làm khó được Hứa đại phu.

Lúc này đây, chỉ thấy Hứa Tuyên vòng tay qua eo Hứa phu nhân, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt chân thành, lời nói chân tâm:

“Vậy thì thế nào? Nếu có thể khiến nàng được thuận theo bản tâm, dù là bất cứ chuyện gì thì chỉ cần nương tử muốn làm, trời có sập xuống Hứa Tuyên này vẫn ủng hộ nàng.”

Nói đến đây, y chợt mỉm cười, giọng nói cứng rắn, thái độ như chém đinh chặt sắt:

“Thần Long Giáo, ta nghe nói bọn họ sinh sống ngoài Đông hải? Bị phát hiện thì thế nào, cửu châu không ở được nữa thì chúng ta đến Tây Vực, đến Nam Vực, đến bất cứ nơi đâu. Chỉ cần có ta, có nàng, thì Đông Tây Nam Bắc thượng hạ, đâu đâu cũng là tịnh thổ.”

“Quan nhân…” Hứa phu nhân thấp giọng gọi, hai mắt mông lung, nhu tình vô hạn, vùi đầu vào trong ngực Hứa Tuyên.

“Nương tử?” Hứa Tuyên cũng hạ giọng xuống, đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng.

“…có con của chúng ta nữa.”

Nghe nàng nói vậy, trên mặt y bất giác hiện lên nụ cười hạnh phúc, gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, có ta, có nàng, có con của chúng ta.”

“Quan nhân, thiếp muốn đặt tên cho hài tử là Hứa Sĩ Lâm, chàng thấy có được không?” Hứa phu nhân ngẩng mặt lên nhìn quan nhân nhà mình, ánh mắt dịu dàng, giọng nói khẽ khàng.

Hứa Tuyên nghe vậy, khóc cười không xong với sự mê muội Bạch Xà Truyện của nương tử nhà mình, y nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ:

“Nương tử, nàng còn chưa có động tĩnh gì, không biết là trai hay gái đây, cần chi quyết định gấp gáp như vậy, nếu là nữ nhi thì biết phải làm sao?”

“Nữ nhi… vậy gọi Tiểu Thanh.” Hứa phu nhân suy tư một lúc mới nói ra, biểu lộ rất là nghiêm túc.

Hứa đại phu chỉ có thể chịu phục, gật đầu đồng ý với nàng.

Không vậy không được, bởi y là một tên thê nô chính hiệu.

Chẳng lâu sau đó thì Hứa Tuyên đã về phòng đóng cửa, nương tử nhà y thì đi làm chuyện mà nàng muốn làm.

Ánh nến in một bóng hình lên khung cửa, đại biểu vẫn có người đang đợi nàng trở về.



Trở lại với chiến trường Ngạn Thủy, lúc bấy giờ đang xảy ra một quái sự như thế này:

Một vị bạch y thiếu hiệp đang dí theo búng bi vô đầu một đứa bé, đứa bé ấy bốc khói đen quanh người, nó chạy được một đoạn lại bị bắn ngã, nhưng không quay lại trả đũa vị thiếu hiệp kia mà đuổi đánh ba người khác.

Ba người kia bị nó đuổi như chó chạy, đó là một tên thanh niên kiếm khách đang cõng trên lưng mình một gã công tử mặc cẩm y, song hành cùng hai người bọn họ là vị văn sĩ trung niên đang phóng châm liên tục về phía trước.

Đứa bé kia đuổi theo ba người, ba người cũng không vừa, đuổi theo chủ nhân tạm thời của nó là một tên hắc y nhân mặt mày tái mét.

Cảnh tượng này trông thì có vẻ hài hước, nhưng người trong cuộc lại chẳng có ai mở miệng cười nổi, ngoại trừ tên hắc y nhân đang vắt giò lên cổ chạy.

Triệu Hác.

Mặc dù sợ đến tim suýt nhảy ra ngoài vì đòn【Đạn Chỉ Thần Thông】uy lực kinh thiên của Từ Hiền, nhưng Sát Đồng quả không khiến hắn thất vọng, tan thành mảnh vụn rồi mà vẫn có thể tái sinh.

【Đạn Chỉ Thần Thông】mạnh thì mạnh đấy, nhưng Triệu đường chủ tin rằng để thi triển nó thì nội khí tiêu hao cũng cực kì khủng bố, hắn chỉ cần chờ đến lúc Từ Hiền cạn kiệt nội lực là đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Cách nghĩ của họ Triệu là chính xác đấy, thậm chí không cần chờ Từ Hiền hao hết nội lực, bởi một khi dược hiệu của【Tiên Thiên Đan】qua đi, những phát Đạn Chỉ của hắn đối với Sát Đồng chỉ còn là gãi ngứa.

Cũng vì nguyên nhân này mà hắn và Công Tôn Thư mới nghĩ ra một cách để phá cục.

Sát Đồng có thể khiến bất kỳ cao thủ Tiên Thiên cảnh nào cũng tuyệt vọng khi đối đầu với nó, nhưng cỗ máy giết người tưởng chừng như vô địch này vẫn có một điểm yếu cố hữu:

Người điều khiển.

Cũng vì nắm bắt được điểm yếu đó của Sát Đồng, cho nên mới có cái cảnh tượng hài hước đang diễn ra lúc này.

Biết được điểm yếu là một chuyện, khai thác được hay không lại là một chuyện khác.

Triệu Hác tuy chiến lực không bằng những cao thủ đồng cảnh giới, nhưng từ Tiên Thiên trở xuống mà muốn dễ dàng bắt được hắn, e rằng chỉ có loại thần nhân bôn ba khắp cửu châu, luyện được một thân khinh công kinh thế hãi tục như Lý Nhất Nguyên mới làm được.

Thời gian trôi qua càng dài, cửa thắng của Từ Hiền và ba người Bao Ngạo Thiên lại càng hẹp.

Né trái, tránh phải, phi thân, hụp người, Triệu Hác liên tục tránh đi những ngọn châm do Công Tôn tiên sinh phóng tới, chẳng thèm kiêng nể gì mà há miệng cười to, giọng nói vừa ngoan độc vừa xấc láo:

“Phóng đi, phóng đi! Ngươi phóng ra bao nhiêu cây châm, lát nữa trên thân bọn ngươi sẽ có bấy nhiêu lỗ máu, ha ha ha ha ha!”

“Chó má nhà ngươi, có giỏi thì đứng lại đấu tay bo!”

Triển Ngọc Đường vận toàn lực thi triển【Phi Thiên Thử Bộ】bỏ chạy, Bao Ngạo Thiên nằm trên lưng hắn bị gió tát đến tối tăm mặt mũi, nhưng vừa nghe Triệu Hác khiêu khích liền há mồm chửi lại, quyết không nhịn nhục.

Họ Triệu bị mắng nhưng không hề tức giận, giọng điệu càng thêm xấc xược: “Các ngươi dám đứng lại thì ta cũng dám đứng lại. Sao hả, có dám không?”

Bao Ngạo Thiên to mồm: “Ngươi đứng lại trước thì bọn ta đứng lại!”

“Ngươi đứng lại trước đi thì ta đứng lại!”

“Ta không tin được ngươi, ngươi đứng lại trước!”

“Ta cũng không tin được bọn ngươi…”

“Ngươi trước…”

“Ngươi…”

Hai người lời qua tiếng lại, âm thanh inh ỏi giữa đêm khuya.

Bao công tử không phải ngứa mồm nên mới thế, mục đích thực sự của y là muốn làm Triệu Hác phân tâm cho Công Tôn Thư đánh trúng hắn, nhưng họ Triệu cũng không phải mới ra lăn lộn, trong lúc đấu võ mồm vẫn giữ được sự tập trung.

Từ Hiền một đường đuổi theo, mặt trầm như nước.

Hắn vừa liếc qua đồng hồ hệ thống, chỉ còn mười hơi nữa là dược hiệu của【Tiên Thiên Đan】sẽ hết.

Mười, chín, tám…

Sáu, năm…

Ba…

Hai…

Một!

“Tránh sang một bên!”

Từ Hiền gầm lên, tay trái đưa ra phía trước, miệng phun máu tươi, trên mặt không còn chút huyết sắc nào.

Chíuuu!

Nội lực không còn bao nhiêu, hắn cưỡng ép thi triển pháp môn tối cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】, hao tổn không ít nguyên khí.

Khoảng cách giữa hắn và Triệu Hác quá xa, cho nên mục tiêu của đòn chỉ lực thông thần này là…

Sát Đồng.

Huỵchh!

Từ Hiền ngã lăn ra đất, dược hiệu đã qua, kỳ kinh bát mạch một lần nữa tắc nghẽn, cảnh giới của hắn bây giờ là Hậu Thiên bát trọng.

Tu vi có tiến bộ, nhưng vào thời khắc này lại chẳng chút nào đáng mừng.

Nhìn Sát Đồng đang dần dần tái sinh một lần nữa, Từ Hiền siết chặt nắm tay, ánh mắt bất cam, thở dài thườn thượt.

“Hiệp đạo nan, nan ư thượng thanh thiên…”

Hắn lại không thấy được rằng, phía trời Tây gió giục mây vần, tiểu bạch long phá không mà đến.