Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 82: Kết nghĩa vườn đào, nguy trong sớm tối




Những năm cuối thời Đông Hán, triều chính hủ bại, thiên tai liên miên, bách tính khốn khổ.

Lưu Bị trách trời thương dân, có lòng cứu vớt thiên hạ thương sinh, Trương Phi, Quan Vũ vì thế đồng cảm, nguyện theo Lưu Bị làm một phen sự nghiệp.

Ba người tâm đầu ý hợp, quyết định chọn một vườn đào đằng sau trang viên của Trương Phi làm nơi kết nghĩa.

Lúc ấy hoa đào nở rộ, cảnh sắc mỹ lệ, Trương Dực Đức chuẩn bị trâu đen ngựa trắng làm tế phẩm, cả ba đốt hương cùng thề:

“Niệm Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, tuy rằng khác họ, nhưng đã kết làm huynh đệ, tắc phải đồng tâm hiệp lực, cứu khốn phò nguy, trên báo quốc gia, dưới an lê thứ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Hoàng thiên hậu thổ, chứng giám lòng này, bối nghĩa vong ân, thiên nhân cùng giết!”

Đây chính là điển cố Đào Viên Tam Kết Nghĩa, cũng là đao thức Từ Hiền thi triển lúc này.

【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】hiện có hai thức mạnh nhất, một là Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập, thức thứ hai chính là Đào Viên Tam Kết Nghĩa.

Đào Viên Tam Kết Nghĩa có ba biến hóa, lần lượt là Thư Hùng Song Cổ Biến, Thanh Long Yển Nguyệt Biến và Trượng Bát Điểm Cương Biến.

Thư Hùng Song Cổ ảo diệu bậc nhất, hư hư thực thực khiến kẻ địch khó bề phân rõ.

Thanh Long Yển Nguyệt tốc độ nhanh nhất, không ra tay thì thôi, vừa ra tất lấy thủ cấp địch trong chớp mắt.

Trượng Bát Điểm Cương kình lực mạnh nhất, hơn nữa thanh thế to lớn, có thể chấn nhiếp tinh thần kẻ địch. Đây cũng là biến mà Từ Hiền chọn dùng lúc này.

Tơ hồng đã chọn, Từ Hiền vọt người lên cao, chiêu thức không chút hoa lệ cầu kỳ, chỉ đơn giản là vung đao chém xuống, trong không gian chợt vang lên tiếng hổ gầm, chấn động tứ phương.

Triệu Hác run rẩy trong lòng, quên cả việc né tránh, chôn chân tại chỗ.

Chân khí vô hình như hóa thành thực chất, cậy có cương khí hộ thể từ bùa bình an của Vong Đức mà Từ Hiền hoàn toàn từ bỏ việc phòng ngự.

Một đao này, hắn dốc tận nội lực toàn thân, không hề chừa lại đường lùi cho bản thân, mang một loại ý cảnh ngươi không chết thì ta vong, chẳng có lựa chọn thứ ba.

Không thể nói, Từ Hiền đúng là đủ dũng cảm, hoặc phải nói là đủ điên cuồng, dám tin tưởng vào cái gọi là bùa bình an của một người mà hắn chỉ gặp mặt một hai.

Có lẽ ai trên đời này cũng từng một lần như vậy, có những người mà họ mới gặp như đã quen, nguyện trao niềm tin một cách mãnh liệt đến vô lý.

Có người bị lừa đến thê thảm không nỡ nhìn, nhưng cũng có người nhờ vậy mà hái được quả ngọt.

Tạo hóa vô ngần, nào có ai lường trước được mọi thứ.

Lòng tin của Từ Hiền đã không phản bội hắn, bùa bình an của Tiểu Thánh Tăng đúng là có thể bảo hộ cho hắn được an toàn.

Đã không cần lo đến tự thân an nguy, thế công của Từ Hiền lại càng hung mãnh dị thường, lực sát thương từ thức Đào Viên Tam Kết Nghĩa này đã không kém gì công kích của cao thủ Tiên Thiên cảnh.

Được vậy cũng là nhờ bức thư do Lý Nhất Nguyên để lại.

Không thể không nói, có lẽ vì lâu năm chơi với quỷ hồn mà Lý đạo trưởng rất giỏi trong việc khảo nghiệm nhân tâm.

Lá bùa mà hắn dùng để viết lời nhắn cho Từ Hiền hóa ra không hề tầm thường, nó chính là【Bão Nguyên Phù】- thứ phù chú cực kì đắt đỏ mà chỉ có môn nhân Bão Nguyên Thành biết vẽ, hiếm có khó tìm.

Điều đáng nói ở đây là tấm【Bão Nguyên Phù】Từ Hiền vừa sử dụng được vẽ theo phương thức độc nhất của Lý Nhất Nguyên, nếu không làm gì có chuyện cách kích hoạt nó lại là đọc Vãng Sinh Chú cơ chứ.

Người đời cứ nói Lý Nhất Nguyên là nỗi ô nhục của Đạo Thành, nhưng họ nào biết, bản lĩnh giữ nhà của Bão Nguyên Lý thị ở trong tay Lý đạo trưởng lại được phát dương quang đại, thủ đoạn vẽ bùa của hắn phải nói là xuất thần nhập hóa, quỷ phủ thần công.

Liệu có ai ngờ được, hắn lại có thể ngụy trang【Bão Nguyên Phù】thành một tờ giấy nhắn bình thường.

Sau khi viết lại lời nhắn trên lá bùa, chờ qua đúng một ngày một đêm, phần mực ghi lời nhắn sẽ tự động chảy ra, tự hành sắp xếp thành những đường nét đặc trưng, từ một tờ giấy thông thường, nó sẽ chuyển hóa thành【Bão Nguyên Phù】mà người người thèm khát.

Bí mật trong đó, Từ Hiền biết được qua miệng Ngô Tam Âm.

Bởi sau khi lá bùa lộ ra nguyên hình, hắn vẫn chưa rõ dùng như nó thế nào nên mới phải đến nhờ lão giải đáp, tất nhiên không thiếu được mấy ván cờ vây bại thảm hại.

Do vậy Từ Hiền mới biết một điều rằng đến cả chú ngữ kích hoạt, Lý đạo trưởng cũng đã cho gợi ý từ trước, chính là khi hắn nhắc đến việc dùng Vãng Sinh Chú siêu độ vong hồn.

Nhớ lại lần gặp gỡ bên sông Ngạn Thủy, nếu Từ Hiền không biết quý trọng mà giữ lại bức thư của Lý Nhất Nguyên, e rằng hắn suốt đời cũng chẳng minh bạch cử chỉ ngầm này của tên đạo sĩ.

Đao quang trước mặt, Triệu Hác không quan tâm giữa Từ Hiền và Lý Nhất Nguyên có chuyện gì xảy ra, hắn lúc này đang hối hận vì không để Sát Đồng xuất thủ mà lại tự thân ra trận.

Giờ nghĩ lại thì đã muộn, khi mà lúc này đây, thanh trường đao kia sắp bổ xuống đầu Triệu Hác, tước đi tánh mạng của hắn.

Họ Triệu sẽ chết tức tưởi như vậy sao?

Câu trả lời là… không thể nào!

Mặc dù không kịp triệu tập Sát Đồng đến hỗ trợ, mặc dù tu vi bản thân chỉ dựa vào【Sát Lục Thần Đồ】chồng chất mà lên, nhưng Triệu Hác đến cùng vẫn là cao thủ Tiên Thiên hàng thật giá thật.

Đao thế của Từ Hiền có thể ép Triệu đường chủ rơi vào hạ phong, khóa hết đường lui, chấn nhiếp tinh thần của hắn đấy, nhưng đến cũng vẫn không thể khiến họ Triệu từ bỏ việc trả đòn.

Như thể đây là khoảnh khắc cuối cùng của đời mình, họ Triệu vận đủ mười thành công lực chém ra một kiếm, thi triển chiêu mạnh nhất trong bộ kiếm pháp Trung Thừa Thiên cấp【Tu La Thập Bát Kiếm】:

Tu La Đoạt Phách.

Các ngươi muốn cắt máu ăn thề, đồng tâm hiệp lực, liệu đã hỏi qua Tu La vương?

Chỉ thấy vườn đào vốn cảnh sắc hữu tình, muôn hoa nở rộ nay lại tràn ngập khói đen và mùi máu, rượu ngon tế phẩm đều bị đám Tu La diện mục dữ tợn cướp lấy, trắng trợn hưởng dụng ngay trước mặt.

Lưu Quan Trương không vì thế mà nổi giận, vẫn lạy trời cao, lập lời thề kết bái.

Chỉ là trong hoàn cảnh thế này, nghi thức kết nghĩa của tam anh thiếu đi vài phần thiêng liêng và trang trọng, nhiều thêm vài phần qua loa đại khái, không còn được ý nghĩa như lúc đầu.

Cho nên dù chiếm cả tiên cơ lẫn thế thượng phong, Đào Viên Tam Kết Nghĩa cuối cùng lại bị Tu La Đoạt Phách chặn lại

Hậu Thiên trảm Tiên Thiên, Từ Hiền vẫn chưa thể thực hiện hành động vĩ đại ấy.

Keenggg!

Rắc!

Xoảngg!

Kình lực khổng lồ truyền đến, Triệu Hác bị một đao này của Từ Hiền đánh cho lộn về sau năm sáu vòng mới dừng lại được, hổ khẩu tê rần, kiếm trong tay dù là hàng tinh phẩm cũng đã xuất hiện ít vết rạn, nứt, nếu trước đó không có cương khí gia trì thì sợ là đã tan thành chục mảnh.

Tuy thế, trên mặt Triệu Hác lúc này chỉ có sự đắc ý, hắn nở nụ cười lạnh, gằn giọng nói: “Hậu Thiên cảnh, thủ đoạn cũng nhiều đấy. Khá khen cho ngươi, suýt chút nữa thì hù dọa được bổn đường chủ, hãy xưng tên ra!”

Từ Hiền sắc mặt tái nhợt, gắng gượng đứng thẳng người.

Hắn đã dốc sạch nội khí trong người để đánh cược vào thức Đào Viên Tam Kết Nghĩa này, ý đồ mượn đệ nhất đoạn – Ngoại Nhược của【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】đánh trúng điểm yếu trên người Triệu Hác, nhờ đó khôi phục lại chín thành chín thể lực lẫn nội lực.

Nhưng đáng tiếc, một đao này tuy uy mãnh vô song, vượt qua giới hạn tu vi nhưng vẫn thiếu một chút để làm nên chuyện, tiền cược của Từ Hiền coi như đổ sông đổ biển.

Hắn hiện giờ như đèn cạn dầu, khó lòng thi triển một chiêu nửa thức.

‘Nếu Tam Quốc Đao tiến thêm một bước, nếu ta có thể làm được cán đao tốt hơn…’ Nhìn thanh Phi Hiệp Đao nơi tay, ánh mắt Từ Hiền có phần tiếc nuối.

Phần cán dài mà hắn lắp vào chuôi đao đã gãy mất, khiến Phi Hiệp từ một thanh trường đao lại biến trở về đoản đao thông thường.

Đây cũng là lý do vì sao thanh đao của hắn còn chưa hoàn thiện, bởi Từ Hiền vẫn chưa thể chế tạo cho nó phần cán với khớp nối hoàn mỹ.

Nghe Triệu Hác hỏi tên mình, Từ Hiền bèn tương kế tựu kế, định thừa lúc mồm miệng ứng phó họ Triệu mà dùng【Tọa Vong Kinh】khôi phục chân khí.

Chỉ cần khôi phục được lượng chân khí tối thiểu, hắn sẽ tận dụng khoảng thời gian còn hiệu lực của bùa bình an, tranh thủ thi triển【Trục Nhật Thần Bộ】chạy tới tiểu trấn cầu cứu Hứa phu nhân.

“Từ Hiề…” Chỉ là Từ Hiền vừa mới mở miệng thì chợt cảm thấy hàn phong ập tới từ phía sau, có thứ gì đó chạm vào lưng hắn, nhưng bị lớp màng cương khí của bùa bình an ngăn chặn.

Từ Hiền lảo đảo về trước hai ba bước, lúc quay đầu lại thì chẳng thấy bất cứ ai.

Thì ra Triệu Hác vẫn chưa chắc chắn rằng Từ Hiền là Hậu Thiên cảnh, lo sợ có trá nên mới mở miệng đánh lạc hướng, trong âm thầm lại cho Sát Đồng đánh lén kiểm tra phản xạ của hắn.

Mặc dù xác định được cách nghĩ của mình là đúng, nhưng gặp cảnh vừa rồi, trên mặt Triệu đường chủ vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc:

‘Phòng ngự mạnh như vậy, đến Sát Đồng cũng không làm gì được, đấy rốt cuộc là thần thông cỡ nào?’

‘Xem ra muốn mượn Sát Đồng lấy mạng ả chỉ là ý tưởng hão huyền…’

Ánh mắt âm hàn của họ Triệu chợt lộ vẻ nặng nề, hắn vẫn nghĩ Từ Hiền là người hầu của Hứa phu nhân, thủ đoạn bảo mệnh cũng là nhờ nàng ban cho.

Tâm trạng của Từ Hiền cũng trầm trọng không kém, hắn lấy【Tầm Hung Kính】ra xem, phát hiện quanh đây chỉ có một mình Triệu Hác.

‘Nhưng hắn còn có đồng bọn…’