Thời gian khoảng chừng nửa nén nhang trước.
Vùuu! Vùuu!
Hắc ảnh vụt qua, một trước một sau, dọc theo hạ nguồn của Ngạn Thủy, đường chủ Sát Thần Môn Triệu Hác và Sát Đồng Tiên Thiên cảnh phóng nhanh về phía Bạch Long Trấn.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu nhân báo thù, không để cách đêm.
Triệu Hác không rõ vì sao La Sinh chẳng sợ đắc tội Thần Long Giáo cũng phải để hắn xử lý Hứa phu nhân, nhưng nếu môn chủ đã ra lệnh như vậy thì hắn rất vui vẻ chấp hành, trời sập xuống có La Sinh đỡ lấy, hắn không cần phải bận tâm.
Chuyện họ Triệu quan tâm bây giờ là bản thân mình không ngờ cũng có ngày trực diện với Bạch Long Sứ của Thần Long Giáo, người mà năm xưa chỉ cần khẽ động đầu ngón tay là giết chết được hắn, loại võ đạo thiên tài mà hắn chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa, không dám đến gần.
Sự kích thích trong đó, e rằng chỉ có những người từng trải qua cảm giác tương tự mới hiểu được.
Toàn cảnh của tiểu trấn ngày càng rõ ràng hơn trong tầm mắt của Triệu Hác, hắn chẳng thể nào giấu được vẻ khao khát và hưng phấn trên mặt mình.
Chớ hiểu lầm, mặc dù Hứa phu nhân đúng là một trang tuyệt sắc, họ Triệu cũng từng thèm thuồng thân thể nàng nhưng hắn biết rõ một điều, dù có Sát Đồng trợ giúp thì muốn bắt sống và khống chế nàng vẫn là điều không thể, chỉ có thể hạ sát thủ để tránh biến cố phát sinh.
Nhưng còn chưa tiến vào Bạch Long Trấn, khi vừa đặt chân lên một ngọn đồi bên ngoài tiểu trấn, Triệu Hác lập tức ra lệnh cho Sát Đồng dừng lại.
Hai con ngươi tàn độc nhìn qua một gian nhà tranh cách chỗ mình không xa, Triệu Hác chợt lộ vẻ mặt âm u.
‘Tàn dư Sát Lục Khí nồng đậm như vậy, chí ít cũng phải mười mấy tên môn đồ bị vứt xác ở đây.’
‘Hậu Thiên thất trọng… Là người hầu của ả sao?’
Trên người Triệu Hác bắt đầu tỏa ra một luồng sát khí nồng nặc, khiến cho gió đêm đã lạnh lại càng thêm lạnh, trăng trên trời giống như bị hắn dọa sợ, ẩn mình sau đám mây đen.
【Sát Lục Thần Đồ】đúng là Tuyệt Học Thánh cấp,【Hóa Thi Phấn – Hiệp】phẩm chất Phổ Thông của Từ Hiền không thể so bì được, chỉ phân hủy được thể xác của đám Sát Thần môn đồ mà không thể xua đi Sát Lục Khí trên người chúng, cuối cùng tạo thành dấu vết cho Triệu Hác phát hiện.
Họ Triệu nở nụ cười độc địa, gằn giọng khẽ khàng: “Nếu đã thế, trước khi gặp ả thì ngươi chính là món khai vị, tự trách số mình không tốt đi thôi!”
Nhưng vừa dứt lời, vẻ mặt của hắn chợt cứng lại.
Khí tức của ‘tên người hầu’ kia bỗng nhiên biến mất.
Triệu Hác không kinh ngạc quá lâu, hắn chẳng mấy chốc thì có phán đoán: ‘Là Quy Tức Công à, xem ra ngươi cũng có chút thủ đoạn, phát hiện được ta sao?’
“Nhưng trước thực lực tuyệt đối, ngươi lại lấy gì chống đỡ!?”
Câu này họ Triệu quát to thành tiếng, hắn mất chưa đến năm nhịp thở đã tiếp cận nhà tranh, Tiên Thiên cương khí vận lên hai tay, chắp lại tung một chưởng cực mạnh ra phía trước.
Uỳnhh!
Chưởng phong mạnh mẽ vô cùng, kình lực thâm hậu vô song, hàng rào mà Từ Hiền và Lý Tự Thành tốn không ít công sức mới dựng lên đã bị dư uy của chưởng lực thổi bay, vỡ thành nhiều mảnh, thảm trạng thê lương khó nhìn.
Dư uy đã ghê gớm như vậy, thế thì nơi bị hỏa lực tập trung là căn nhà tranh của Từ Hiền sẽ có kết cục ra sao?
Khói bụi mịt mù, còn có gian nhà nào ở đây nữa, chỉ có một bãi phế liệu đổ nát mà thôi, tất cả đồ vật trong nhà đều bị chưởng kình phá toang, biến thành vô số mảnh vụn.
Nếu Từ Hiền có ý định dựng nhà một lần nữa, e là chờ công trình hoàn thành thì nghề【Thợ Mộc】của hắn cũng tiến tới cấp năm.
Nhưng hắn lúc này đang ở nơi nào? Triệu Hác cũng đang có thắc mắc như vậy.
Phất tay xua tan bụi mù, họ Triệu đạp chân lên đống đổ nát, tìm kiếm thân ảnh của ‘tên người hầu’, nhưng một bóng ma cũng không gặp.
Rốp!
Rắc!
Hắn đạp từng bước trên phế tích, nội kình truyền xuống huyệt Dũng Tuyền, mỗi một bước chân như một cú dậm của voi rừng, tạo thành sóng xung kích lan ra xung quanh, mặt đất rung rinh, cát bay đá chạy.
Hành động như vậy cũng bại lộ cách nghĩ của Triệu Hác, rất dễ hiểu là hắn cho rằng Từ Hiền đang mượn【Quy Tức Công】hay【Liễm Tức Thuật】gì đó nằm sấp giả chết.
Lại đi thêm một đoạn…
Phànhhh!
Lộp bộp!
“Ồ?”
Họ Triệu có cảm giác như chân của mình vừa bị lọt thỏm xuống chỗ nào đó.
Thì ra sau khi Lý Phú Sinh ngộ nhập vào nhà, Từ Hiền chợt nảy ra ý định xây hầm để có thêm thủ đoạn ứng đối những tình huống như vậy, và nghề【Thợ Mộc】cấp bốn đã chắp cánh cho hắn làm điều ấy.
Nhưng đáng tiếc, vẫn là câu nói đó: Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là vô dụng.
Nhếch môi nở nụ cười khinh miệt, họ Triệu nhẹ nhàng rút chân lên, hai tay chắp sau lưng, bày ra tư thế như kẻ bề trên, chỉ dùng nửa con mắt liếc xuống mặt đất.
“Để bổn đường chủ đoán thử, ngươi hẳn là cầm tinh con chuột. Chỉ chưa rõ là chuột già hay chuột non, mau mau cút lên đây cho bổn đường chủ giám định!”
Véooo!
Đáp lại hắn chỉ có một vệt đen bay lên từ dưới hầm tối, tốc độ nhanh như chớp giật, uy lực tưởng chừng như xé rách không gian, thô bạo đến mức để lại một luồng khí trắng trên đường bay, nhắm thẳng vào giữa mi tâm của Triệu Hác.
【Đạn Chỉ Thần Thông】
Chỉ thấy họ Triệu không nhanh không vội, nụ cười miệt thị vẫn giữ trên khuôn mặt, chẳng có vẻ gì là nao núng khi nhìn thấy viên bi sắt kia muốn đục xuyên đầu mình.
Khi cách mặt hắn chưa đến một tấc, viên bi sắt giống như chạm phải một bức tường vô hình.
Đó chính là màn chắn cương khí do Triệu Hác tạo ra.
Phànhh!
Dư kình từ cú va chạm lan chuyển qua bề mặt tấm chắn, tán xạ ra xung quanh, khiến đống đồ gỗ đáng thương của Từ Hiền vốn đã nát nay lại càng thêm nát, gần như chẳng thể tái chế được nữa.
Triệu Hác lông tóc không thương, nhưng dù chưa hề bị viên bi sắt chạm vào, mi tâm của hắn vẫn có cảm giác nhói nhói, tê tê như bị điện giật.
Họ Triệu cũng bất ngờ trước uy lực của【Đạn Chỉ Thần Thông】, Hậu Thiên thất trọng mà có thể sử ra công kích mạnh mẽ bậc này… Trong ánh mắt của Triệu đường chủ bắt đầu hiện lên vẻ tham lam.
Vì võ công tuyệt học, Triệu Hác dẹp bỏ ý nghĩ chơi trò mèo vờn chuột, quyết định tự thân xuống dưới bắt ‘tên người hầu’ lên tra khảo.
Tra khảo ở đây không có nghĩa là hắn muốn đạt được bí tịch từ trên người Từ Hiền, bởi theo hắn nghĩ thì Từ Hiền là người hầu của Hứa phu nhận, vậy tất nhiên võ nghệ của hắn là do Hứa phu nhân truyền thụ.
Mục đích của Triệu Hác là xác định xem uy lực thực sự của môn võ học Từ Hiền vừa dùng tới đâu, liệu có kinh khủng hơn bộ kiếm pháp【Bạch Long Tinh Kim Thích】hay không, tránh để lật thuyền trong mương.
Mặc dù họ Triệu dám chắc việc Hứa phu nhân không phải là đối thủ của Sát Đồng, do lần giải cứu Tiểu Minh đã bại lộ cảnh giới của nàng vẫn chưa tới Huyền Tàng.
Nhưng vạn sự cẩn thận vẫn hơn, bởi hắn chỉ có năng lực điều khiển Sát Đồng chứ không phải Sát Đồng.
Có điều khi Triệu Hác chuẩn bị thả mình xuống hầm, sau lưng hắn lại truyền đến âm thanh do các mảnh gỗ vỡ ra, kèm theo đó là tiếng sáo khi trầm khi bổng, lên xuống bất thường, khiến người ta sinh lòng kinh hãi, cảm giác quỷ mị khó lường.
Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, sao dám lưu lại đến canh năm?
Câu Hồn Khúc!
Điệu nhạc ghê rợn như vậy nhưng có vẻ như lại xua đi được nỗi sợ của ánh trăng, khiến nàng ló nửa khuôn mặt ra khỏi đám mây đen, dùng ánh sáng dịu nhẹ của mình soi rọi một thân hình đơn bạc.
Bạch y như tuyết, ba ngàn sợi tơ phiền não không gió tự lay, ánh mắt hờ hững, khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Chẳng phải Từ Hiền thì còn ai vào đây?
Thỏ khôn có ba hang, túi khôn của Từ Hiền dù chẳng to nhưng lại vừa đủ dùng, hắn đã nảy ra ý tưởng đào hầm trong nhà làm thủ đoạn đối địch, sao có thể chỉ làm một nắp hầm cho được.
Dáng vẻ của hắn lúc này trông quái dị mà lại có vẻ hòa hợp khó hiểu, nửa như kẻ tài tử văn nhân, nửa như tên đồ tể thô lỗ.
Chỉ gặp tay phải Từ Hiền cầm một chiếc sáo trúc nhỏ nhắn, bề mặt khắc họa tinh xảo, chiều dài chỉ bằng một nửa ống sáo thông thường.
Các lỗ trên thân sáo cũng khoét thiếu ba cái, muốn thổi được đủ âm như sáo bình thường chỉ có thể dựa vào sự thần kỳ của nội lực, âm sắc cũng kém hơn vài phần, nhưng thắng ở chỗ chỉ cần dùng một tay.
Tại sao Từ Hiền lại chế tạo ra cây sáo này, ai cũng có thể đoán ra.
Nhất tâm nhị dụng, hắn đã làm được.
Tay phải nâng sáo, tay trái nắm đao.
Thân dài hai thước bảy tấc, một màu đen huyền, chuôi cầm dài gần thước, có màu trắng bạc đối lập với thân đao, hai mặt được khắc tám chữ “Dám hỏi trời xanh, như nào tiên hiệp”, ngoài ra chẳng còn gì cả, đến phần che tay cũng không có.
Thân đao rộng cỡ bốn ngón tay, lưỡi đao không mỏng không dày, phần đầu gần như bằng phẳng, toàn thân đao chẳng có mấy độ cong, nếu không phải chỉ có một lưỡi thì rất dễ bị lầm tưởng là kiếm.
Rèn nên từ【Thiên Luyện Tinh Thiết】, nó là món vũ khí đầu tiên do chính tay Từ Hiền tạo ra, đao danh:
Phi Hiệp.