‘Thần Long Giáo…’
La Sinh là Sát Thần môn chủ, nhân thủ dưới trướng Tiên Thiên như mây, Hậu Thiên như mưa, bản thân càng là tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Tàng cảnh, nhưng khi nghe đến thế lực hải ngại nơi Ly Vẫn Đảo kia, trong lòng vẫn sinh ra muôn phần kiêng kỵ.
Liếc nửa con mắt về phía Triệu Hác, La Sinh trầm giọng hô: “Đứng lên đi.”
Họ Triệu như được đại xá, chắp tay vái một cái rồi duỗi người đứng thẳng, đầu vẫn hơi cúi xuống để tỏ vẻ kính cẩn với bề trên.
“Nếu đã báo tin, vậy Ly Vẫn Đảo đã có hồi âm?”
Nghe môn chủ hỏi vậy, Triệu Hác lập tức thành thật đáp lại: “Bẩm môn chủ, theo tính toán thì vài ngày trước tin tức đã đến tay phân đà Trung Nguyên của họ, hẳn là không bao lâu nữa sẽ có động thái từ Thần Long Giáo.”
“Còn phải chờ sao…”
La Sinh chỉ nói mấy tiếng vu vơ nhưng họ Triệu lại thấy tâm can run rẩy, gương mặt bình phàm dưới chiếc mũ vành chợt hiện lên thần sắc âm tình bất định.
Sau một hồi, hắn lộ ra vẻ như đã quyết tâm một điều gì đó, cắn răng bảo rằng:
“Vậy thì không chờ Thần Long Giáo, thuộc hạ sẽ tự mình đến gặp… ả ta.”
Nói cho hết câu, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khó coi hơn cả khóc, hiển nhiên Triệu Hác cũng biết là hắn vừa đẩy chính mình vào chỗ chết.
May cho họ Triệu, La Sinh có vẻ như cũng tiếc rẻ tên thủ hạ như hắn, y khịt mũi một cái, giọng điệu khinh thường: “Gặp để làm gì, nhờ ả tiễn ngươi một đoạn về suối vàng sao?”
Triệu Hác nghe được, lòng thầm đại hỉ, ngoài mặt thì lại càng thêm lẫm liệt: “Vì môn chủ giải ưu, vì đại nghiệp bản môn, Triệu Hác dù bỏ cái mạng này có xá gì! Thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, xin môn chủ soi xét!”
La Sinh không nhịn được phì cười một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ: “Triệu đường chủ muốn cúc cung tận tụy? Được thôi, bổn tọa chiều theo ý ngươi, bây giờ lập tức đến chất vấn ả cho ta, sao dám cả gan cản đường Sát Thần Môn!”
“A…” Triệu Hác nghe vậy liền cả kinh thành tiếng, bất giác ngẩng đầu lên nhìn La Sinh, chỉ thấy người sau cũng đang ngước cằm nhìn xuống mình, tức khắc run sợ, cúi đầu thật thấp, cằm chạm đến ngực.
Nhẹ nhàng phun ra hai chữ “phế vật”, không chờ họ Triệu khua môi mua mép, môn chủ La Sinh nhép miệng như đang đọc thần chú, ngay sau đó liền có một bóng đen vụt qua, xuất hiện sau lưng Triệu Hác mà chính bản thân hắn vẫn không hề hay biết.
“Đêm dài lắm mộng, Thần Long Giáo mặc dù không dễ trêu nhưng chờ đại nghiệp thành công, bọn chúng cũng chẳng còn là cái thá gì.”
Vẻ cuồng nhiệt thoáng hiện qua ánh mắt La Sinh rồi biến mất, y gạt Triệu Hác ra khỏi tầm mắt của mình, hướng ánh nhìn về phương Bắc, trầm giọng bảo rằng:
“Triệu đường chủ, bổn tọa tạm thời ban cho ngươi một tên Sát Đồng, nhanh chóng giải quyết cho xong vấn đề của ngươi. Bảy ngày tới nếu không bù đắp đủ số, bổn tọa cũng không ngại biến ngươi thành huyết thực cho những kẻ có năng lực hơn lên thế chỗ.”
Phần trán ướt đẫm mồ hôi, Triệu Hác biết La Sinh nói được thì làm được, bởi trước đó chính bản thân hắn cũng được đề bạt thành đường chủ như vậy.
Hắn một lần nữa quỳ gối trên đất, hồi đáp trong sự sợ hãi: “Thuộc hạ… nhất định không làm nhục mệnh! Chỉ là một Sát Đồng e rằng chưa đủ đảm bảo, sợ là cần phải…”
Họ Triệu nói đến đây chợt ngập ngừng do dự, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy La Sinh phản ứng, đánh liều ngẩng mặt lên nhìn thì chẳng còn gặp thân ảnh của môn chủ nhà mình đâu nữa.
“Môn chủ… AI?!”
Hắn vừa đứng dậy nhìn quanh thì bỗng điếng hồn, phát hiện sau lưng mình không biết từ lúc nào đã có một thân ảnh thấp bé chờ sẵn.
Chỉ thấy đó là một đứa bé trai cùng lắm bảy tám tuổi, y phục trên người rách rưới, bám đầy bụi đất, trông còn thua cả thằng ăn mày. Vẻ mặt của nó không có bất cứ cảm xúc nào, cứ trơ trơ ra đấy, hai tròng mắt đen kịt, khiến cho hốc mắt của nó giống như hoàn toàn trống rỗng trong đêm tối.
Trên người nó chẳng có một tí sức sống nào, trong tay cầm một cái lưỡi liềm rỉ sét coi như vũ khí, bộ dạng trông khá vô hại.
Nhưng họ Triệu biết, dù là có mười kẻ như hắn cũng đấu không lại một mình nó, đứa trẻ có bộ dạng vô hại này thật sự là một món vũ khí chết người.
Kỳ thật, theo Triệu Hác thấy thì một Sát Đồng Tiên Thiên thôi là đủ để xử lý Hứa phu nhân, hắn chỉ là muốn đề phòng biến cố nên mới thử xin môn chủ thêm một Sát Đồng nữa, được thì tốt mà không được cũng chẳng sao.
“Bạch Long Sứ, ngươi đã sẵn sàng để nhận lì xì chưa?”
Triệu Hác híp mắt cười gằn, vẻ gian tà và đắc chí hiển lộ rõ trên khuôn mặt.
‘Quan thiên chi đạo, chấp thiên chi hành, vũ trụ tại thủ, vạn hóa sinh thân…’ Hắn lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ từng học trong【Sát Lục Thần Đồ】, lập tức phát hiện giữa mình và Sát Đồng sinh ra một loại liên kết vô cùng huyền ảo, có thể chỉ cần một ý niệm là điều khiển được nó.
Triệu Hác lập tức ra lệnh cho Sát Đồng tiến về Bạch Long Trấn, nhưng không ngờ được thân pháp của nó tựa như quỷ mị, tới lui quá nhanh, chính bản thân hắn cũng không theo kịp, đành phải để nó giảm tốc độ lại chờ mình.
Hắn rủa thầm trong bụng: ‘Ngươi đi nhanh, hắn đi cũng nhanh, không biết vội như vậy làm gì, gấp gáp muốn đầu thai ư?’
Người mà Triệu Hác đang nói tới chính là La Sinh.
Có một điều mà họ Triệu không biết, môn chủ nhà mình vội vã như thế là do y cũng đang bị một tăng một đạo làm cho sứt đầu mẻ trán, cũng vì vậy mà La Sinh mới hối hả đốc thúc hắn mau mau bù đủ số lượng hài đồng, thậm chí không tiếc đắc tội Thần Long Giáo cũng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề.
…
Đại Vĩnh, Đấu Châu, từ đạo tràng của Toàn Chân Giáo ở Chung Nam Sơn chếch về Đông Bắc ba ngàn dặm, ở đấy có một ngọn núi nhỏ nhưng cảnh vật hữu tình, linh khí tinh khiết.
Võ Di Sơn, Hoàng Long Động.
Núi này đã nhỏ lại hẻm trở khó đi, không cẩn thận là té núi mất mạng như chơi, bá tính bình thường chỉ leo được một phần ba là hao hết thể lực, tinh thần hoảng hốt bỏ chạy trở về.
Thôn dân dưới núi thường hay rỉ tai nhau một lời đồn, nói về tung tích của vị tiên nhân thi thoảng xuất hiện trên đỉnh Võ Di, có ngườibảo rằng tiên nhân ấy vốn là một con rồng tu hành đắc đạo hóa thân mà thành, dùng thần thông đục đẽo nên một động phủ ngay trên vách núi cheo leo, đặt tên là Hoàng Long Động.
Vị tiên nhân ấy buổi sáng đạp cầu vòng lên chầu thiên cung, đến tối lại cưỡi trăng ngồi sao quay về động phủ, đồn rằng tiên danh Hoàng Long chân nhân, cũng không biết có phải thật hay chăng.
“Bần đạo xác nhận đó không phải sự thật, Hoàng Long chân nhân này chỉ là người trần mắt thịt, nào xứng được cái danh tiên nhân.”
Nếu mà họ có thể gặp mặt và hỏi người sống ở Hoàng Long Động về điều đó, chắc chắn sẽ nghe được câu trả lời này từ y.
Trên vách núi phía Tây của Võ Di Sơn đúng là có một động phủ nhỏ, cửa động lúc nào cũng mở ra, hướng về phía Chung Nam Sơn ở cách xa thiên lý.
Không gian trong động không phải quá rộng rãi, nhưng lại vừa đủ cho một người sinh hoạt thoải mái, nếu có môn nhân Thần Long Giáo ở đây ắt sẽ nhận ra một điều, rằng đường lối kiến trúc của Hoàng Long Động có vài phần tương đồng với Tiềm Long Sơn trên Ly Vẫn Đảo.
Trần động khảm bảy viên nguyệt quang thạch, tạo thành ánh sáng mờ mờ ảo ảo soi chiếu thân ảnh một vị đạo sĩ.
Thanh tâm tĩnh tọa, y đang rất là nghiêm túc tụng niệm Đạo kinh, mặt hướng ra ngoài cửa động.
Nhìn từ chính diện, chỉ thấy một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, bộ dạng già nua tưởng chừng đã tám chín mươi tuổi, vẻ mặt hiền hòa, không tranh với đời, mặc một bộ đạo bào rộng rãi màu vàng đất, tay kết Tử Ngọ ấn chắp ở trước bụng.
Để ý kỹ hơn, cổ tay của y có đeo hai chiếc hộ uyển màu vàng nhạt, bề mặt tựa như ngọc thạch, chạm trổ hình rồng, một chiếc có khắc hai chữ “Thổ Tú”, chiếc còn lại khắc hai chữ “Hoàng Long”.
Y chính là đệ nhị cao thủ của Thần Long Giáo, chỉ sau giáo chủ Tư Đồ Kim Lý, đồng thời cho đến lúc này cũng là Ngũ Hành Long Sứ duy nhất đạt tới cảnh giới Huyền Tàng: Hoàng Long Sứ, Hoàng Long chân nhân.
“…Thần thăng thượng giới, triều bái cao nhân. Công mãn đức tụ, tương cảm đế quân. Tụng đằng bất thối, thân đằng tử vân.”
Niệm hết phần cuối của bài Đạo kinh, Hoàng Long chân nhân chợt mở mắt ra, xuyên thấu màn đen, cho ngọn Chung Nam Sơn ở trời Tây một ánh mắt sâu xa khó hiểu.
Bần thần trong giây lát, y bỗng thở ra một ngụm trọc khí, tay chắp đạo quyết vái phía trước một cái, sau đó đứng dậy múa một bài quyền.
Quyền pháp không nhanh mà lại có phần thong thả, chậm rãi, một con hoàng long thuận theo thế tay của lão đạo sĩ mà uốn lượn thân rồng, lúc xuất sơn, lúc nhập hải, tuy là chậm ì ì nhưng lại cho cảm giác vững chãi như sơn.
Cách đó không xa, trên một chiếc bàn đá có đặt một phong thư đã mở, mặt ngoài loáng thoáng thấy mấy chữ “Thần Long Giáo”, “Sát Thần Môn”, “giáo chủ thân khải”, trông qua đoán chừng đã bị vứt ở đó mấy ngày.
Long ảnh tiêu tán, Hoàng Long chân nhân khẽ liếc đến bức thư, chợt lắc đầu thở dài.
“Tiểu Bạch à, Đại Hoàng bá bá cũng chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi.”