Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 66: Sông dài cuồn cuộn chảy về Đông




Một sát na, một vĩnh hằng, một thế giới, một cành hoa.

Một giấc chiêm bao một đời người, tỉnh lại mới biết ta là ta.

Từ Hiền chợt mở mắt ra, hắn không còn là Ngụy quốc vương thượng, chỉ là Từ tiên sinh của Bạch Long Trấn.

Thiên Thư Kỳ Cảnh lần này mặc dù không thể hóa thân thành Bào Đinh, nhưng Từ Hiền lại cảm giác được thứ võ học mà mình vừa lĩnh ngộ lại không thua kém gì【Trục Nhật Thần Bộ】, thậm chí còn có phần hơn.

‘Nhưng cớ sao Văn Huệ Quân nghe lời Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh, nhưng thứ ta lĩnh ngộ chỉ là đao pháp?’

Từ Hiền thầm đoán già đoán non, vẫn không quên dùng ý niệm đề danh cho quyển bí tịch mới của mình.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】

Loại hình: Võ học

Phẩm chất: Hi hữu

Dĩ thần ngộ, bất dĩ mục thị.

Võ học nhập đạo, loại hình đao kỹ, được sáng tạo bởi võ tu Hậu Thiên ngũ trọng Từ Tiên Hiệp khi tham ngộ hình ảnh Bào Đinh giải ngưu.

【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】không có đao chiêu, chỉ có đao kỹ, thần hiệu của nó có thể phụ trợ cho tất cả mọi loại đao pháp trên đời, uy năng tinh diệu ở chỗ có thể lấy yếu thắng mạnh, dùng tổn thất thấp nhất để đổi lấy hiệu quả cao nhất.

Kẻ học đao này, ngạo thị thiên hạ.

Trên thế gian này, hết thảy địch nhân đều là những con bò đang đợi làm thịt, khác nhau ở chỗ dễ mổ hay khó mổ mà thôi.

Đệ nhất đoạn – Ngoại Nhược (Cần cảnh giới Dung Hội Quán Thông):

Bỏ đi sự phụ thuộc vào thị giác mà mượn cái thần để lĩnh hội, cảm nhận điểm yếu của địch thủ. Ngoại Nhược có thể bộc lộ các điểm yếu bên ngoài cơ thể kẻ địch, một khi đánh trúng có thể hoàn lại chín thành chín nội lực và thể lực tiêu hao.

Đệ nhị đoạn – Nội Nhược:???

Đệ tam đoạn – Tạo Nhược:???

Võ Căn: Tiến độ thông thạo của tất cả võ học thuộc về đao đạo được tăng thêm 3 thành, tăng thêm 2 thành uy lực của đao pháp.

*Chú: 【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】Hi Hữu chỉ có đệ nhất đoạn, muốn hoàn thiện cần tiếp tục tham ngộ, tiềm năng đạt đến Sử Thi.

__________________________________________________________________

Từ Hiền chọn học【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】, ngay sau đó trong đầu hắn ngoại trừ một ít đao thuật trụ cột ra thì toàn là các loại cảm ngộ huyền ảo, tinh thâm khó hiểu, một chiêu nửa thức đao pháp cũng không có.

Một con dao bầu chợt xuất hiện nơi tay trái, thân Từ Hiền thẳng như cây tùng, hai mắt dần nhắm lại, lòng không tạp niệm, hơi thở sâu lắng.

Trên người hắn bỗng toát ra một loại khí tức huyền diệu khó tả, khí thế đột nhiên trở nên sắc bén vô song.

Chỉ một con dao bầu nơi tay, thiên địa này lại không có gì không thể chém đứt.

Choang!

Trong đầu Từ Hiền chợt vang lên âm thanh như có gì đó vỡ nát, nơi thức hải tối đen như mực bất thình lình xuất hiện một vệt ngắn màu đỏ, mỏng như sợi chỉ, tưởng lầm là tơ hồng.

Lúc này, ý chí của hắn bỗng hóa thành một lưỡi dao sắc, lấy tốc độ nhanh như chớp giật mà bổ dọc theo sợi tơ hồng kia.

Cùng lúc đó, đao trong tay Từ Hiền chợt vung lên.

Vụt một tiếng, gian nhà tranh chợt chìm vào bóng tối, bởi lẽ sợi bấc của ngọn nến đang cháy đã bị hắn một đao chém đứt, hoàn toàn chẳng hề chạm vào phần sáp bên dưới.

Chỉ một đao,【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】đã đạt tới cảnh giới Đăng Đường Nhập Thất, tốc độ này còn nhanh còn hơn cả lúc hắn mới học【Trục Nhật Thần Bộ】.

‘Ngũ quan đình chỉ mà thần thì chuyển di, nương theo thiên lý. Khớp xương có kẽ hở mà dao thì lại mỏng, lấy cái bề mỏng của dao mà đưa vào thì rộng rãi có thừa… nguyên lai là vậy, xem ra ta thực sự có thiên phú dùng đao.’

Từ Hiền thầm nghĩ, này cũng là sự thật chứ không phải do hắn tự phụ, vừa mới học được【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】thôi mà hắn đã có chỗ thấu hiểu, tiến cảnh tăng lên tựa như ăn cơm uống nước, e rằng có thể đi trễ mà tới sớm, đạt đến Dung Hội Quán Thông trước cả khinh công Trục Nhật.

Nhớ giai đoạn đầu học【Đạn Chỉ Thần Thông】hắn còn có cảm giác gợn gợn trong lòng, thấy có vẻ hơi thiếu tự nhiên.

Dù là sau đó học【Trục Nhật Thần Bộ】do chính bản thân sáng tạo ra cũng không cho hắn xúc cảm gì quá lớn. Cảm giác như kiểu “à, cái này cũng được”, chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng khi dùng đao thì thực sự khác biệt, hắn cảm thấy như đao chính là một phần cơ thể, lúc vung đao chẳng khác gì đang vung vẩy cánh tay của mình, hoàn toàn thông thuận tự nhiên, trong lòng có một loại khoan khoái khó diễn tả thành lời.

‘Đáng tiếc, trước đây ta còn nghĩ đến việc trường kiếm bên hông, du tẩu chân trời. Nhưng thôi, nhưng thôi! Tạo hóa cho gì thì vui với đó, huống chi người khác học đao không học kiếm, học kiếm không học đao, chỉ vì sợ phân tâm dẫn đến hai thứ đều không tinh, nhưng ta có hệ thống nơi tay, lại ngại gì chuyện đó?’

Cất dao bầu đi, tâm tình hừng hực của hắn trong thoáng chốc đã bình phục lại như cũ, trong đầu thì tính toán con đường luyện đao sau này.

‘Giải Ngưu Tam Đoạn Thức… Nếu đã là mổ bò (giải ngưu) thì ắt không thể tu tập theo cách thông thường, xem ra ta phải tìm việc làm thêm.’

Giờ đã là giữa tháng chạp cuối năm, gần tới Nguyên Đán, nhu cầu tiêu thụ thịt gia súc của bách tính đều tăng cao, hắn cho rằng muốn tìm một công việc đồ tể ở lò sát sinh hẳn không phải quá khó.

Từ Hiền chuẩn bị sẵn tâm lý để đi mổ heo mổ bò, nhưng lúc này vẫn còn một thứ quan trọng hơn cả.

Đệ nhị điểm kim quang.

Xoắn nhẹ tóc mai một vòng, Từ Hiền trỏ tay vào thiên thư, không nhanh không vội.

Trước lúc hào quang bộc phát, hắn còn nghĩ thầm: ‘Chỉ mong lại là một bản võ học nhập đạo, tốt nhất là chỉ pháp.’

Chờ cho ánh sáng qua đi, Từ Hiền chợt phát hiện trạng thái của mình bây giờ khá đặc biệt.

Hắn chẳng những không hóa thân thành ai, mà ở thế giới này cũng hoàn toàn không có thân xác, tựa như một linh hồn thể nhưng cũng chẳng nhìn thấy được linh hồn của mình, nhưng lại có được thị giác thượng đế, nhìn xuống chúng sinh.

Chợt tinh thần như nhận được báo động, phúc chí tâm linh, hắn liền chuyển tầm mắt của mình về một nơi nào đó…

Sông dài cuồn cuộn chảy về Đông,

Bọt sóng vùi lấp kẻ anh hùng.

Đúng sai, được mất thành mây khói,

Trơ lại non xanh với ráng hồng.

Ánh mắt của Từ Hiền bây giờ rơi vào trong một tòa đại điện gọi là Ôn Đức, ngoài trời lúc này đột nhiên nổi lên cuồng phong điện xẹt, chỉ thấy từ trên cao có một con thanh xà to lớn rơi xuống, lăn lộn trên ghế rồng khiến hoàng đế khiếp sợ ngã ngửa, nội thị vội vàng chạy vào cứu giá, đám quan lại thì cả kinh trốn chạy.

Trong giây lát, con rắn biến mất. Lúc này bỗng có mưa to sấm lớn, lại thêm mưa đá đổ xuống đến nửa đêm mới dứt, làm hư hại vô số nhà cửa.

Từ Hiền chợt cảm thấy tình tiết này có gì đó quen thuộc, nhưng hắn còn chưa kịp ngẫm lại thì tinh thần đã bị kéo đến một nơi khác, xuyên qua thời gian mà bắt gặp cảnh tượng động đất, sóng trào, cư dân vùng duyên hải gặp đại nạn này đều bị sóng lớn cuốn vào trong biển.

Sau đó liên tục các dị tượng kéo đến, gà mái hóa trống, có luồng hắc khí hơn mười trượng bay vào Ôn Đức Điện, cầu vòng hiện nơi cung cấm, núi lở không ngừng, đủ loại điềm gở.

Rồi Từ Hiền thấy có vị nghị lang gọi Thái Ung dâng tấu, giúp hoàng đế lý giải do đâu mà có những điềm ấy, lại bắt gặp mười tên hoạn quan quyền thế ngập trời xuất hiện với danh hào “Thập thường thị”, trong đó có kẻ tên Trương Nhượng còn được hoàng đế tôn xưng là “Á phụ”.

Đến đây nếu không nhận ra mình đang ở thế giới nào thì Từ Hiền cũng quá ngu xuẩn.

‘Tam Quốc Chí… không đúng, nhiều dị tượng như vậy, hẳn là Tam Quốc Diễn Nghĩa.’

Tầm mắt hắn lướt qua toàn cảnh thiên hạ, bắt gặp triều chính suy bại, dân tâm hỗn loạn, đạo tặc nổi dậy, đông đảo như ong.

‘Lẽ nào thiên thư định để ta quan sát hết thời kỳ tam quốc? Như vậy cũng được, coi như ta thử trải nghiệm cảm giác xem phim truyền hình của tiền kiếp, chỉ là không biết có thể lĩnh ngộ được võ học gì đây…’

Từ Hiền vừa nghĩ vừa nhìn Trương Giác vào núi hái thuốc, bất ngờ gặp một vị lão nhân bạch phát đồng nhan, được truyền cho ba quyển thiên thư gọi Thái Bình Yếu Thuật.

Kế tiếp chính là Đại Hiền Lương Sư danh truyền thiên hạ, tám chữ “thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập” cũng vang dội khắp nơi.

Sau đó lại đến cảnh tượng bách tính khắp nơi sống không nổi nữa, đeo lên khăn vàng, trở thành giặc khăn vàng trong mắt triều đình.

‘Ta bây giờ chẳng phải cũng là một tên giặc khăn vàng hay sao?’

Từ Hiền tự giễu mà cười, những tình tiết quen thuộc cũng dần dần hiện ra trước mắt hắn.

Kết nghĩa vườn đào, khăn vàng thất bại, Đổng Trác hoành hành, chư hầu xuất hiện, Lữ Bố hí Điêu Thuyền, đại chiến Hổ Lao, cuộc chiến Quan Độ, Giang Đông trỗi dậy, tam cố mao lư, Long Trung đối sách, Xích Bích phá Tào, Chu Du mất sớm, tam phân thiên hạ, tam anh tới số, Ngọa Long tận tụy, không thành kế đuổi Tư Mã, bệnh chết gò Ngũ Trượng, Quan Công hiển thánh, A Đấu vô năng, Đặng Ngải đi đường hiểm, Tư Mã đoạt chính, thiên hạ thống nhất.

Liên tiếp là những khung cảnh hùng vĩ, ầm ầm sóng dậy trình diễn dưới đôi thần mục của Từ Hiền.

Ban đầu, mỗi một tình tiết hắn còn ngâm cứu nghĩ suy, sau lại dần dần ít đi, cho đến cuối cùng đã hoàn toàn chết lặng, không còn cảm xúc gì.