Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 60: Nghiệp Hỏa Hồng Liên, Tiểu Thánh Tăn




Vong Đức?

Từ Hiền nghe pháp danh của hòa thượng, chân mày hơi nhướng lên như có vẻ bất ngờ, cuối cùng không nhịn được lẩm bẩm thành tiếng:

“Đại Đạo phế, hữu nhân nghĩa. Thất Đạo thì đến Đức, thất Đức thì đến Nhân, thất Nhân thì đến Nghĩa. Nếu vậy… Vong Nghĩa được Nhân, vong Nhân được Đức, mà vong Đức… thì đắc Đạo?”

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu nhưng thiếu niên tăng Vong Đức kia lại nghe được, y nhẹ giọng niệm một tiếng Phật hiệu, coi như thừa nhận cách lý giải của Từ Hiền là chính xác.

Có điều như vậy chỉ khiến hắn cảm thấy càng thêm quái dị, pháp danh của một hòa thượng lại có nguồn gốc từ lý niệm của Đạo gia, chẳng lẽ vị đại sư này định bắt chước một vị tông sư thích tập dưỡng sinh nào đó?

Vong Đức vẫn chưa học được【Tha Tâm Thông】nên không hề hay mấy ý nghĩ vớ vẩn của Từ Hiền, y lúc này đang dùng ánh mắt hiền từ nhìn Vạn Thiên Cừu, trong khi người sau lại lộ ánh mắt hoảng hốt xin tha với y, như thể tuổi của hai người nên trao đổi cho nhau mới hợp với khung cảnh này.

“Ngươi, ngươi chính là… Tiểu Thánh Tăng… Vong Đức?”

Lão Vạn run giọng hỏi lại để xác nhận, khi thấy Vong Đức gật đầu, tinh khí thần trên người lão chợt như bị vắt kiệt, trong thoáng chốc già càng già thêm, gần đất xa trời.

Nhìn về phía ấn ký hồng liên lúc sáng lúc tối nơi mi tâm của Tiểu Thánh Tăng, lão lúc này khác nào người thất hồn, gục đầu lẩm bẩm:

“Một đóa liên hoa ở giữa trán, tụ khắp chúng sinh nghiệp hồng trần…”

Chỉ hai câu, mười bốn chữ ngắn ngủi nhưng truyền khắp đại giang Nam Bắc, pháp danh của phương trượng Thiếu Lâm là gì có lẽ có người không biết, nhưng nhân sĩ võ lâm trong khắp cửu châu lại có mấy ai chưa nghe qua danh Tiểu Thánh Tăng?

Trong đó tất nhiên có Từ Hiền, hắn trước đó cũng chẳng phải nhân sĩ giang hồ.

Huyền Tàng mười sáu tuổi.

Đầu tháng giêng năm nay, trên trang đầu của ba tờ báo lớn đều có chung một một đề tựa tương tự như thế, nội dung là về cùng một người.

Tiểu Thánh Tăng Vong Đức, đệ tử quan môn đời này của một ngôi miếu nhỏ không có tiếng tăm gì gọi Ô Long Viện, năm nay tuổi tròn hai tám, thân mang thiên phú ngàn năm khó gặp, đạt đến tứ giai Khuynh Thế nhưng được đánh giá là không thua kém gì ngũ giai Nhập Thần:

【Nghiệp Hỏa Hồng Liên】

Người mang thiên phú【Nghiệp Hỏa Hồng Liên】thu thập nghiệp lực để gia tăng tốc độ tu hành, vĩnh viễn không ngừng cường hóa tinh khí thần tam bảo, đồng thời tăng mạnh uy lực của bất cứ thứ võ học gì mình sử dụng, có thể nói là “Tụ vô biên nghiệp lực, đúc vô thượng thần thông”.

Uy năng kinh thiên động địa như vậy, nhưng không thể xếp vào thiên phú Nhập Thần chính là vì một khuyết điểm chết người:

Người mang thiên phú này, thời thời khắc khắc đều phải chịu nỗi khổ “nghiệp hỏa phần tâm”, trong người như có một ngọn lửa thổi không tắt, dập không hết đang thiêu đốt từng li từng tấc da thịt, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, v.v… sự thống khổ không gì sánh được đó sẽ kéo dài mãi cho đến khi ý chí tan rã mà chết.

Tụ càng nhiều nghiệp lực, uy năng của thiên phú cũng càng mạnh, nhưng đồng thời người sở hữu thiên phú cũng phải ăn càng nhiều đau khổ từ “nghiệp hỏa phần tâm”.

Hơn nữa loại thiên phú này có tính bị động, tức là dù không chủ tâm hấp thụ thì nghiệp lực trong người ký chủ cũng sẽ tăng trưởng không ngừng.

Trong lịch sử, chưa từng có trường hợp nào ghi chép lại việc người sở hữu thiên phú này sống qua được mười năm, ngoại trừ Vong Đức.

Những thông tin trên xuất hiện sớm nhất tại Phong Vân Nguyệt San, chẳng lâu sau đó thì Võ Lâm Thời Đại và Giang Hồ Nhật Báo cũng xuất hiện bài đăng giống gần tám phần, bị nghi ngờ là sao chép.

Vạn Thiên Cừu nào có tâm trí lo vấn đề tranh chấp bản quyền của ba tờ báo lớn, trên mặt lão lúc này chỉ còn lại vẻ sợ hãi, dùng ánh mắt cầu xin, van nài Vong Đức:

“Tiểu Thánh Tăng… không, thánh tăng. Xin ngài, xin ngài rủ lòng từ bi, tha cho lão đầu nhất thời ngu muội này một mạng, ta nhất định sẽ lập bài vị trường sinh của ngài để mỗi ngày kính cẩn thờ cúng, ta xin thề với trời từ nay về sau sẽ cố gắng hành thiện tích đức.”

Bộ dạng hứa hẹn của lão trông không khác gì đám nhỏ ở học đường, lúc mà chúng hứa không tái phạm nữa với Từ Hiền khi phạm lỗi, vậy nên dù đang Tọa Vong hồi khí thì hắn cũng không nhịn được nở nụ cười khinh khỉnh, suýt nữa tự phá trạng thái vật ngã lưỡng vong.

Nhưng Vạn Thiên Cừu làm gì còn hơi sức bận tâm đến tiếng cười của hắn, lão lúc này chỉ quan tâm đến mạng sống của mình:

“Xin ngài, cầu xin ngài hãy cho ta cơ hội chuộc tội! Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Ta đã quay đầu rồi, ta đã phóng hạ đồ đao, ta muốn lập địa thành Phật, xin hãy cho ta cơ hội!”

Từ Hiền vội vàng xua tan tạp niệm, lòng lại nghĩ thầm: ‘Dám lấy lý luận của Phật gia để bắt chẹt hòa thượng, lão Vạn a lão Vạn, trí khôn của ngươi dùng sai chỗ.’

Nụ cười trên mặt Vong Đức càng thêm hiền từ, dù trông niên thiếu trẻ tuổi, nhưng y thực sự có bộ dạng của cao tăng đắc đạo.

Lúc này chỉ gặp Vong Đức niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, giọng nói nghe như đang than thở, có phần cảm giác thương xót cho nỗi khổ của chúng sinh, nhưng nội dung lời nói lại khiến Vạn Thiên Cừu hồn phi phách tán:

“Cõi Phật vốn nằm ở Tây phương cực lạc, thí chủ nếu đã thành Phật, tiểu tăng cũng xin hộ tống ngươi một đoạn đến gặp đức Như Lai.”

Trên mặt lão không còn chút huyết sắc, lắc đầu như điên, gào lên thảm thiết: “Không, không! Thánh tăng, xin hãy tha cho ta, tha cho ta! Ta đã biết sai, ta muốn sống tiếp để tẩy rửa tội nghiệt của mình, xin ngài giúp ta đi thánh tăng!”

‘Hòa thượng này rốt cuộc hung danh bậc nào, lại có thể dọa hạng đại gian đại ác như Sát Thần môn đồ sợ đến như vậy?’

Từ Hiền chợt sinh lòng hiếu kỳ, đoán già đoán non, hắn nghĩ rằng Ngô Tam Âm hẳn là biết được lai lịch của Vong Đức, chỉ là không rõ nên dùng mấy ván cờ đổi lấy thông tin từ vị lão kỳ si thì mới có lời.

Không biết Từ Hiền sinh sự tò mò với thân thế của mình, Vong Đức lúc này khẽ lắc đầu, nhìn thấy hắc vân cuồn cuộn đại biểu cho sát nghiệp sau lưng Vạn Thiên Cừu, y chỉ mỉm cười bảo rằng:

“Thí chủ sát nghiệp nặng nề, tiểu tăng không có bản sự hóa giải, chỉ có thể đưa ngươi đến cầu Địa Tạng Vương Bồ Tát. Đức Địa Tạng hứa nguyện muốn cứu độ hết thảy chúng sinh tội khổ, ngài ấy có thể giúp được thí chủ.”

Vong Đức vừa dứt lời, Từ Hiền liền thấy vị Tiểu Thánh Tăng này đưa tay chưởng nhẹ về trước, kình lực nhẹ nhàng như gió thoảng, tay cũng không hề chạm vào Vạn Thiên Cừu.

Nhưng ngay lập tức, hắn liền nhận thấy được sinh cơ của lão đã tắt ngúm, toàn thân cứng ngắc, tựa như đã chết từ rất lâu rồi vậy.

‘Võ học gì, kinh khủng như vậy?’

Từ Hiền không sợ hãi, chỉ cảm thấy hiếu kỳ trước loại chưởng pháp mà Vong Đức sử dụng.

Nếu như nghe được thắc mắc của hắn, một vị đạo sĩ trung niên đang đạp mây cưỡi gió đến chỗ này chắc hẳn rất sẵn lòng trả lời, nói cho Từ Hiền biết đó là chiêu Sát Sinh Giới, một trong năm chiêu【Ngũ Giới Minh Tâm Chưởng】.

【Ngũ Giới Minh Tâm Chưởng】là một bộ chưởng pháp nhất đẳng của Ô Long Viện, thuộc hàng võ học Thượng Thừa Thiên cấp, sáng tạo dựa trên năm điều giới luật của Phật gia: Sát Sinh Giới, Thâu Đạo Giới, Tà Dâm Giới, Vọng Ngữ Giới và Ẩm Tửu Giới.

Tuy là ngoại công chưởng pháp nhưng lại có thể giúp người tu tập rèn luyện tâm tính, thật sự thần kỳ quá thay.

【Ngũ Giới Minh Tâm Chưởng】của Vong Đức có đến bảy chiêu, một chiêu gọi Vọng Ngữ Giới – Thiện Ý Hoang Ngôn, một chiêu gọi Sát Sinh Giới – Minh Vương Hàng Ma, hai chiêu này đều do y sáng tạo ra.

Đặc biệt Sát Sinh Giới – Minh Vương Hàng Ma đã có uy lực đạt tới mức độ Thượng Thừa Thánh cấp, vượt qua khỏi phẩm giai hiện tại của chưởng pháp, là dấu hiệu cho việc【Ngũ Giới Minh Tâm Chưởng】của Vong Đức đã tu đến cảnh giới thứ tám là Xuất Thần Nhập Hóa, một khi nói ra tất hù chết cả đống người.

Một trăm vị cao thủ Hậu Thiên thì có chín tám, chín chín người kẹt ở thập nhị trọng, không thể tiến giai Tiên Thiên.

Nguyên nhân là vì họ luyện cả đời cũng không thể khiến bốn môn võ học nhập đạo đạt tới cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh.

Mà trên Lư Hỏa Thuần Thanh còn có Đăng Phong Tạo Cực, Siêu Phàm Nhập Thánh rồi mới đến Xuất Thần Nhập Hóa, lại thêm võ học mỗi chênh một phẩm giai thì độ khó học tập lại gia tăng gấp bội.

Vong Đức năm nay lại chỉ có mười sáu tuổi đã luyện được chưởng pháp Thượng Thừa Thiên cấp đến Xuất Thần, đủ để thấy y tài tình cỡ nào.

Huống chi y đã đến Huyền Tàng, làm sao có thể chỉ tu mỗi một bộ chưởng pháp ấy cho được, nghĩ như vậy mới thấy càng thêm kinh khủng.

Từ Hiền gặp Vong Đức đã tiễn Vạn Thiên Cừu đến Tây thiên, hắn bèn thoát khỏi trạng thái Tọa Vong, sau đó liền gỡ mặt nạ xuống để tránh thất lễ.

Nhờ có vị Tiểu Thánh Tăng này mà hắn chẳng những không hao tốn điểm Thiện Ác, lại còn kiếm lời thêm 500, thật sự không biết làm gì để tỏ lòng cảm kích, thế là chỉ có thể hứa hẹn:

“Vong Đức đại sư, ân cứu mạng của ngươi, Từ Hiền xin ghi khắc trong lòng. Ngày sau nếu có điều cần trợ giúp, tại hạ nghĩa bất dung từ.”

Từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc, hiển nhiên là chân tâm thật ý, không phải nói suông.

Hồng liên tiêu tán, cà sa quét đất, thiếu niên tăng nhân xoay người lại, bao nhiêu ác niệm hóa thành không.

Từ Hiền bây giờ mới thấy rõ dung mạo của y, quả thật là vô cấu xuất trần, không hổ danh Tiểu Thánh Tăng.

Chợt hắn lại thấy Vong Đức mỉm cười nhìn mình, khẽ lắc đầu bảo rằng:

“A Di Đà Phật. Từ thí chủ quá lời, ngươi từ đầu chí cuối tim không trật nhịp, lòng không hoảng sợ, chắc hẳn là có biện pháp ứng đối, tiểu tăng chỉ là lo chuyện bao đồng, nào có ân huệ gì.”

Từ Hiền nghe vậy liền muốn phản biện, nhưng lại bị một tiếng cười từ xa cắt đứt, sau đó nghe có người lớn giọng trêu chọc: “Hòa thượng ngươi cũng tự biết mình thích lo chuyện bao đồng đấy, hớ hớ hớ!”

Vong Đức cũng cười: “Chó chê mèo lắm lông.”