Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 55: Thiên Hồ Hiệp độc đấu song ác




Thần Mạch luận võ, nhiều năm chưa gặp.

Huyền Tàng quyết đấu, trời long đất lở.

Tiên Thiên đối chiến, nội lực vi vương.

Hậu Thiên đánh nhau, bất chấp thủ đoạn.

Võ đạo có thể thông thần, phàm lực có thể thông thiên, nhưng nếu chỉ dựa vào cảnh giới võ đạo, trình độ võ học mà xác định được mạnh yếu, vậy thì trên đời này đã không xảy ra nhiều tranh đấu đến thế.

So với Ngô Háo và Triệu Thất Hoa, Từ Hiền hoàn toàn ở thế hạ phong khi so cả về quân số lẫn chiến lực,【Đạn Chỉ Thần Thông】cảnh giới Dung Hội Quán Thông mặc dù uy lực tuyệt luân, nhưng đó cũng là thủ đoạn tấn công duy nhất mà hắn có, thật sự đơn điệu vô cùng.

Muốn chiến thắng hai kẻ này, Từ Hiền cần có sự trợ giúp từ ngoại lực.

Khi hắn vừa thoát khỏi trạng thái Tọa Vong, Ngô Háo ngay lập tức nghe ra có dị động.

Y và Triệu Thất Hoa cùng xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy một tên hắc y nhân đeo mặt nạ phóng ra khỏi bụi rậm.

Hắc y nhân đưa lưng về phía bọn họ, vận khinh công vọt đi, bộ dạng trông như là đang bỏ chạy.

Triệu Thất Hoa dậm chân tại chỗ, Ngô Háo nổi cơn thịnh nộ, cho rằng đó là kẻ hại mình mất một tay nên tức tốc đuổi theo, nhưng y rất nhanh lấy lại được lý trí, vừa tiến ba bước đã ngừng, răng nghiến ken két, trên mặt không giấu sự oán độc.

Phương thức dụ địch lộ liễu như vậy, cả y và Triệu bà bà đều dễ dàng nhìn ra.

‘Hắn có thể giấu diếm được đôi tai của ta, lẽ nào là Quy Tức Công?’

Ngô Háo thầm phỏng đoán năng lực của Từ Hiền, trong khi đó lại nghe Triệu bà bà nói: “Hậu Thiên ngũ trọng.”

Đúng là ngũ trọng bởi hắn chỉ vừa mới đột phá đây thôi, được vậy cũng nhờ【Trục Nhật Thần Bộ】đạt tới Giá Khinh Tựu Thục vào hôm trước.

Hắn đi chưa được bao xa liền quay lại, một lần nữa xuất hiện trước mặt ba người Ngô Triệu Liễu.

Từ Hiền giữ khoảng cách hơn sáu trượng, tay trái giấu ở sau lưng, giọng nói có phần trêu chọc, nhếch môi bảo rằng:

“Sao lại không đuổi theo, tại hạ có một bảo vật, chắc chắn khiến chư vị say đắm, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc đấy!”

Triệu Thất Hoa dập trượng xuống mặt đất một cái, khàn giọng hỏi: “Các hạ giấu đầu lòi đuôi, rốt cuộc có mục đích gì?”

Mụ hoàn toàn không thể hiểu được trò dở hơi Từ Hiền đang làm.

Từ Hiền khịt mũi cười một tiếng, giọng đầy ngạo khí đáp lại: “Mục đích của Thiên Hồ ta đây chính là… ái chà!”

Hắn không thể kiêu ngạo được lâu, bởi vì nhân lúc Triệu bà bà đánh lạc hướng Từ Hiền, Ngô Háo đã nương theo góc tối mà vòng sang cánh phải, bất ngờ phóng đến tiếp cận hắn, y ra chân như điện, dù cách xa hơn trượng nhưng kình phong đã ập vào mặt Từ Hiền.

Võ học nhập đạo, Hạ Thừa Thiên cấp, cảnh giới hiện tại Lư Hỏa Thuần Thanh,【Kinh Lôi Tam Cước】đệ nhất cước:

Lôi Đình Tập!

Từ Hiền dù nhãn lực siêu phàm, nhưng một cước này của Ngô Háo tới thật sự quá nhanh, định thần nhìn lại đã thấy lòng bàn chân của y cách ngực hắn chưa đến một thước, quả thật là cấp tốc như lôi đình tập kích.

Hắn vốn không biết,【Kinh Lôi Tam Cước】mặc dù là một trong hai tuyệt kỹ của Ngô Háo, nhưng thứ khiến y bị gọi là tiểu ngô công chính nhờ vào thứ tiên pháp hiểm độc khó lường của mình, Từ Hiền hẳn phải cảm thấy may mắn khi trước đó phế mất tay cầm roi của y.

Nhưng dù vậy, cước pháp của họ Ngô cũng đủ khiến Từ Hiền ăn một chầu no bụng.

Không có thời gian để né đòn, Từ Hiền tập trung vận kình vào tay phải, chân khí mãnh liệt như thiên lôi địa hỏa của【Giá Y Thần Công】sôi trào trong người hắn.

Đưa tay lên đỡ lấy cú phi thoái của Ngô Háo, một tiếng sét đánh đột ngột vang lên khi tay chân chạm nhau, cánh tay của Từ Hiền chịu một lực đẩy khổng lồ từ bàn chân của y, mặc dù nó bị thoái kình đạp ép vào lồng ngực nhưng hắn vẫn lông tóc không thương.

Có điều【Kinh Lôi Tam Cước】quả thật như cái tên của nó, Từ Hiền không ngờ trước được đòn Lôi Đình Tập sẽ tạo thành tiếng sấm ngay sát bên tai mình, cho nên hắn thoáng bị giật mình, kiến tạo sơ hở cho Ngô Háo tung cú đá thứ hai.

【Kinh Lôi Tam Cước】đệ nhị cước: Thiểm Lôi Tảo.

Ngay khi đòn Lôi Đình Tập bị cản lại, Ngô Háo lấy cánh tay đỡ đòn của Từ Hiền làm điểm tựa để giữ thân hình mình trên không trung trong thoáng chốc, đồng thời xoay người một trăm tám mươi độ, dùng chân còn lại đưa đưa ngược ra sau, quét thành một vầng trăng khuyết.

Quỹ tích của một cước này đi ngang qua thái dương của Từ Hiền, nếu không đón đỡ hoặc né tránh, mười phần chắc chín là hắn sẽ bị đá xuất huyết não và gãy cổ chết trong tích tắc.

Nhưng thân thể con người là một khối thống nhất, có lẽ vì vậy mà vết thương ở tay cũng ảnh hưởng đến tốc độ ra chân của Ngô Háo, khiến cước thứ hai của y không được thi triển mượt mà hoàn mỹ như tưởng tượng, khựng lại mất một nhịp.

Như thế là quá đủ để Từ Hiền định thần lại và phản ứng, chỉ thấy hắn đưa tay trái ngang qua mặt mình, không ra quyền hay ra chưởng mà co ngón giữa lại, kình lực tích tụ nơi đầu ngón tay, búng một phát thật mạnh vào phần gót giày cách thái dương chưa đến nửa tấc.

Võ học phẩm chất Hi Hữu, chưa rõ giai vị tương ứng với thế giới này là gì, nghi ngờ là võ học Thượng Thừa thậm chí Tuyệt Học, cảnh giới hiện tại Dung Hội Quán Thông:

【Đạn Chỉ Thần Thông】

Ầm!

Ngón tay và gót chân va chạm, tuy tiếng sấm vang lên làm Từ Hiền có cảm giác ong ong trong đầu nhưng lần này hắn đã có đoán trước nên chẳng hề bị giật mình, không ham phản công mà tức khắc lùi về đằng sau.

Gặp Ngô Háo bước chân lảo đảo lui lại, hắn cũng chẳng hề cảm thấy đáng tiếc khi không thừa cơ phản sát.

Bởi vì lúc này, Từ Hiền có thể cảm nhận được sát cơ tỏa ra trên người Triệu Thất Hoa.

Hắn đưa tay lên hất nhẹ tóc mai, giọng điệu ngả ngớn: “Chỉ mất một bàn tay mà thôi, thế mà lại muốn đá bay đầu tại hạ? Các hạ hung ác như vậy, chẳng trách chỉ có thể lấy một lão bà bà làm vợ…”

Đoạn Từ Hiền chỉ tay về phía Triệu Thất Hoa, sau đó liếc nhẹ Liễu Tư Tài một cái rồi nói cho dứt lời: “…còn đẻ ra một đứa con tật nguyền.”

Liễu Tư Tài ngũ tạng chỉ còn bốn, nghe hắn châm chọc chỉ giận mà không dám nói gì.

Ngô Háo lại không như vậy, mặc dù biết là Từ Hiền đang nói khích mình, nhưng thù mới hận cũ kéo tới, y chỉ muốn lập tức dùng Kinh Lôi đệ tam cước đá nát thanh quản của người đối diện mới hả lòng hả dạ.

Triệu Thất Hoa còn phẫn nộ hơn y, bởi vì Từ Hiền khiến mụ nhớ đến nỗi đau thuở hoa niên.

Nhớ khi ấy, mụ vẫn là thiếu nữ thiện lương, đem lòng yêu một tú tài ở thôn bên cạnh, tưởng rằng là nhân duyên trời ban, ngờ đâu tú tài lòng lang dạ sói, lừa được tình yêu của Triệu bà bà rồi bán mụ cho một vị bằng hữu mở thanh lâu ở phương xa.

Kể từ lúc đó, Triệu Thất Hoa đâm ra hận hết thảy nam nhân trên đời này.

Tối độc phụ nhân tâm, sau khi Triệu bà bà may mắn học được võ công, thư sinh tú tài lỡ gặp phải mụ thì khó thoát tai kiếp, mấy chục năm qua đã nhuộm máu hơn ngàn sĩ tử, góp phần phá hoại nguồn nhân tài của triều đình Đại Xương.

Cũng vì chuyện năm xưa mà Triệu Thất Hoa thề suốt đời không gả, nay lại bị Từ Hiền vô tình xát muối vào nỗi đau, hơn nữa còn nói với thái độ miệt thị như thế, mụ làm sao nhịn nổi?

Một thứ ám khí có tạo hình kỳ lạ xuất hiện trong tay Triệu bà bà, trông nó khá nhỏ, đường kính chưa tới hai lóng tay, hình dạng như một đóa hoa có đến tận bảy cánh.

Mụ lấy ám khí của mình ra rất nhanh, nhưng tốc độ Từ Hiền lấy hàng của mình ra còn nhanh hơn, bởi lẽ hắn chỉ cần động một ý niệm trong đầu.

Một quả tiểu cầu rơi xuống lòng bàn tay của hắn, kích cỡ của nó cũng chỉ lớn hơn mấy viên bi sắt tầm ba phần, bề ngoài bị Từ Hiền dùng nhiều loại màu mực tô vẽ lên.

Chân khí Huyền Nguyên Thiên Cương Địa Sát chạy từ Đan Điền đến đầu ngón tay, mượt mà như nước chảy mây bây, cấp tốc như cuồng phong bạo vũ, khiến Từ Hiền xuất chỉ như thần, mất chưa đến nửa nhịp thở đã vận đủ kình lực búng tiểu cầu trong tay về phía Ngô Háo.

Đây là một trong các đòn chủ lực của hắn, nhưng thay vì nhằm vào kẻ mạnh nhất là Triệu Thất Hoa, Từ Hiền lại nhắm vào kẻ yếu hơn là Ngô Háo.

Người trước vẫn đang trong trạng thái toàn thịnh, nhưng người sau không những yếu hơn mà còn mang thương tích trên người, hiển nhiên là mục tiêu dễ ăn hơn.

Đánh chỗ yếu, né chỗ mạnh, quả hồng chọn mềm mà bóp, Từ Hiền dù chưa hề đến sa trường, nhưng kẻ từng ngày đêm đèn sách như hắn giỏi nhất là đàm binh trên giấy, mấy thứ binh thư lý luận suông này sao lại không biết cho được?

Tiếng xé gió vang lên, Ngô Háo thấy loại công phu đạn chỉ này rất quen thuộc, nhưng y vẫn chưa thể liên tưởng đến việc bạch y công tử lúc trưa và Thiên Hồ này là một người.

Cảnh giới khác biệt, khí chất khác biệt, hơn nữa một kẻ lành lặn, một kẻ tàn phế, rất khó để tin tưởng đó là cùng một người.

Ngô Háo bây giờ cũng không có tâm tư để suy đoán thân phận của Từ Hiền, y bận phải trao đổi chiêu thức với hắn.

Nói ra dài dòng, nhưng ngay khi Từ Hiền thực hiện động tác búng tay, Ngô Háo cũng đã nghĩ ra biện pháp đối ứng.

Nhanh như điện quang hỏa thạch, y lộn người một vòng tung gót từ sau ra trước với ý đồ tá lực đả lực, gậy ông đập lưng ông, đá thứ Từ Hiền búng ra quay ngược lại công kích hắn.

Đây chính là Kinh Lôi đệ tam cước: Cuồng Lôi Nộ.

Một cước này tuy không nhanh bằng hai cước đầu, nhưng thắng ở uy lực mạnh mẽ như thiên lôi thịnh nộ, là sát chiêu dứt điểm rất lợi hại.

Chỉ là khi chân Ngô Háo vừa tiếp xúc với vật Từ Hiền dùng công phu đạn chỉ búng tới, y liền nghe Triệu bà bà thét lớn: “ĐỪNG CHẠM VÀO!!”

~o0o~