Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 54: Thiên Hồ Lập bẫy trừ tam ác




Ngô Háo đưa tay vào vũng máu nhặt lấy chiếc hộp gỗ, các đầu ngón tay nhiễm lấy máu tươi nhưng y không hề để ý đến.

Có thể kích hoạt nhiệm vụ Trừng Gian Diệt Bạo, máu qua tay y còn ít sao?

Bật nắp hộp ra, Ngô Háo nhìn thấy bên trong có một đồng xu màu cổ đồng, bề mặt khắc hình một thanh kiếm đâm xuyên qua đụn mây.

Chính là nó, Tàng Vân Lệnh.

Triệu Thất Hoa thấy trong hộp là Tàng Vân Lệnh, lòng thầm kinh ngạc.

Tự nhiên lại có một thi thể ở đây, hơn nữa kẻ giết người cũng không lấy Tàng Vân Lệnh đi, mụ cứ tưởng đây chỉ là một cái bẫy, nào ngờ bọn họ thật sự đạt được nó dễ dàng như thế?

Lòng đa nghi của Triệu bà bà giảm dần, nhưng chẳng mấy chốc…

“AAAA!!!”

Tiếng hét thảm của Ngô Háo vang lên, ngay khi y vừa chạm vào Tàng Vân Lệnh để lấy nó khỏi hộp.

Mặt trên của đồng xu hoàn toàn không có một vết bụi nào, nhưng mặt dưới của nó lại được trát đầy một lớp bột phấn, thứ mà có thể ăn mòn cả thân thể lẫn y phục của Ngô Háo và không để lại chút cặn bã nào.

【Hóa Thi Phấn – Hiệp】

Sự nghi ngờ của Triệu Thất Hoa là chính xác, đây thực sự là một cái bẫy, cái bẫy do Từ Hiền thiết lập.

Thi thể kia là của một tên Sát Thần môn đồ xui xẻo bị hắn cố ý tìm đến, giết người lấy xác làm vật dẫn dụ bọn Ngô Háo.

Lúc phát hiện Triệu Ngô hai người là kẻ đánh trọng thương Lý Phú Sinh, Từ Hiền đã lờ mờ đoán được mục đích của họ khi xuất hiện tại Bạch Long Trấn, không ngoài việc tìm kiếm Lý Phú Sinh và đoạt lấy Tàng Vân Lệnh trên người y.

Chẳng những như vậy, hắn còn nhìn thấy được thứ khiến cho Triệu Tiểu Hổ đột nhiên xông ra giữa đường.

Một con chuột lang.

Từ Hiền sẽ chẳng nghi ngờ gì thêm nếu con chuột ấy không thể hiện tốc độ hoàn toàn siêu việt đồng loại của nó, hoàn toàn có thể sánh ngang bảy thành tốc độ tối đa của hắn.

Dị thú là hai từ mà Từ Hiền có thể nghĩ tới.

Không những vậy, hắn nhận ra rằng tuy nó chạy đến từ phố Tây, nhưng khi ngang qua ngã tư đường lại ngoặt sang phố Bắc, vậy nên mới tạo cơ hội cho đồng học Tiểu Hổ nhìn thấy, mục đích tính của nó rất rõ ràng.

Nhớ tới lúc Ngô Triệu hai người vừa xuất hiện, họ đã gọi Liễu Tư Tài là Liễu chuột tinh, khiến Từ Hiền liên tưởng đến việc con chuột kia có thể thuộc sở hữu của họ Liễu.

Theo cách bọn họ nói chuyện với nhau, rất dễ dàng để nhận là ba người này cung một giuộc với nhau.

Giang hồ lấy võ đạo vi tôn, loại tiểu tốt như Liễu Tư Tài lại dựa vào thứ gì mà ngồi chung mâm với Hậu Thiên thập nhất trọng tinh thông hai môn võ nghệ như Ngô Háo, càng đừng nói đến hảo thủ Hậu Thiên thập nhị trọng như Triệu Thất Hoa.

Nhân sĩ võ lâm thường nói đạo nghĩa, nhưng được mấy ai thực sự coi trọng?

Lại có bao nhiêu người chỉ nói cho có, mục đích chủ yếu nhằm tô son nạm ngọc cho mình, huống hồ còn là loại đại gian đại ác như bọn Liễu Tư Tài.

Khi đạo nghĩa đã không còn đáng tiền, cũng là lúc lợi ích lên ngôi.

Liễu Tư Tài phải mang lại lợi ích cho hai người kia thì mới có thể kết phường tạo nghiệp với bọn họ.

Mà theo những gì thiên thư từng cho Từ Hiền thấy, Tàng Vân Lệnh chính là thứ lợi ích Triệu Thất Hoa và Ngô Háo theo đuổi.

Hắn tiếp tục tự hỏi, nếu Triệu Ngô cần kết hội với Liễu Tư Tài để chiếm đoạt Tàng Vân Lệnh, nhưng công phu của họ Liễu lại chẳng tăng được bao nhiêu chiến lực cho hai người, thế liệu có phải tác dụng của hắn là tìm kiếm Tàng Vân Lệnh?

Nghĩ theo hướng này, Từ Hiền có bảy phần tự tin là con chuột kia sở hữu năng lực để tìm kiếm đồ vật, cụ thể ở đây là Tàng Vân Lệnh.

Hắn khuyết thiếu kiến thức về kỳ trân dị thú, nhưng Từ Hiền lại biết một người rất có khả năng thông hiểu.

Lão học cứu thần thần bí bí, Ngô Tam Âm.

“Một con dị thú bộ dạng như chuột lang? Có thể có năng lực tìm đồ vật? Chủng loại chuột tầm bảo như vậy rất nhiều, phổ biến nhất thì có Truy Tung Thử, dù xa đến chân trời góc biển nó vẫn có thể tìm thấy được món đồ mà nó từng gặp qua. Nhưng năng lực của con chuột này rất hạn chế, một là tốc độ quá chậm, hai là rất dễ bị lừa, không có khả năng phân biệt thật giả, chỉ cần thấy giống là tìm đến.”

“Muốn hành hạ một con Truy Tung Thử rất đơn giản, ngươi chỉ cần bắt nó đi tìm ngọc trai, sau đó lại lấy thật nhiều viên có kích cỡ tương đương nhau đặt xung quanh nó, đảm bảo con chuột ấy chẳng bao lâu thì điên mất. Chủng chuột tầm bảo ấy thật quá kém, nếu ngươi muốn có thể tìm giống cao cấp hơn, ví dụ như ta có biết một lão già vô sỉ nuôi một con Phi Thiên Thử, nói cho ngươi nghe, con chuột ấy…”

Hai ván cờ của Từ Hiền đổi lấy được chừng mười câu nói của Ngô Tam Âm.

Lúc rời nhà lão, hắn chỉ có thể xoa mồ hôi trên trán mà tự nhủ rằng mình đã kiếm lời.

Chí ít thì Từ Hiền cũng xác định được con chuột của Liễu Tư Tài chính là Truy Tung Thử, như vậy câu hỏi tại sao nó lại chạy về phố Bắc cũng có lời giải.

Bởi vì mục đích của Truy Tung Thử là học đường ở hẻm Hướng Dương, nơi cuối cùng mà Tàng Vân Lệnh xuất hiện trước khi nằm trong không gian trữ vật của hắn.

Đã hiểu rõ đặc tính của Truy Tung Thử, Từ Hiền bèn tương kế tựu kế, thiết lập một cái bẫy để bọn người Liễu Tư Tài rơi vào.

Mặc dù bị Hứa phu nhân dọa một trận, nhưng hắn tin chắc ba người kia vẫn còn lảng vảng đâu đây.

Lòng tham không đáy, hạng gian tà như bọn chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ lợi ích, nhất là một thứ quý giá như Tàng Vân Lệnh.

Phán đoán của Từ Hiền là chính xác, vậy nên Ngô Háo đã trúng kế, y lúc này rất quyết đoán rút ra một cây chủy thủ chặt đứt bàn tay của mình.

‘Phản ứng rất nhanh, Tiêu Chiến Viêm không sánh được.’

Ẩn mình trong bóng tối là Từ Hiền hóa thân Thiên Hồ, dưới cái mặt nạ đồng thau, hai mắt của hắn hoàn toàn không có cảm xúc, đạm mạc vô tình như thượng thiên tiên thần coi rẻ chúng sinh.

Bọn Ngô Háo hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt đó, dù là Hậu Thiên thập nhị trọng như Triệu Thất Hoa cũng vậy.

Họ Ngô giờ phút này chẳng hề giống như cái danh xưng tiểu ngô công của mình, Tàng Vân Lệnh bị y coi như rắn rết vứt ra xa, chẳng dám chạm tới nữa.

“Kẻ nào, mau cút ra đây!”

Ngô Háo hét toáng lên, thần sắc vừa oán độc vừa sợ hãi, việc mất oan một bàn tay đã khiến y đến gần biên giới của sự điên cuồng.

Triệu Thất Hoa không còn híp mắt nữa, hai con ngươi đục ngầu mở to quan sát tứ phương, tay phải siết chặt quải trượng.

Liễu Tư Tài giờ phút này run như cầy sấy, hắn tìm một cây đại thụ mà nép người vào, giống như làm vậy có thể an toàn hơn. Nếu có tranh đấu xảy ra, Ngô Triệu hai người chắc chắn sẽ không nhận được sự trợ giúp từ hắn.

Họ Liễu có thể tạm an tâm, Từ Hiền chưa từng để hắn vào trong mắt, ít nhất là trước khi Triệu Thất Hoa và Ngô Háo đền mạng.

Vũ lực là một thứ mê dược hảo hạng, nó có thể khiến tâm thái của một người bành trướng, khiến kẻ nhát gan sinh ra một thứ dũng khí giả tạo, biến các ý nghĩ đen tối vốn chỉ có trong tưởng tượng thành hiện thực.

Con chuột khoác da hổ lại tưởng mình là chúa sơn lâm, đâm ra sinh lòng hiếu sát tàn nhẫn.

Nhưng đến khi lớp da bị lột bỏ, nguyên hình của nó vẫn là một con chuột, nhút nhát và hèn mọn.

Người đời cứ nói tu luyện, tu luyện để mạnh lên.

Nhưng thế nào là tu luyện?

Tu tâm tính, luyện thần công.

Thân mang tuyệt học, võ nghệ cao siêu, chưa chắc là cường giả.

Nhưng tâm như đại hải, chí như cầu vồng, chắc chắn là cường giả.

Rõ ràng nhất có thể lấy hai đời bang chủ Cái Bang làm ví dụ.

Giả sử Kiều Phong mất đi võ công, y vẫn là thiên hạ vô song Kiều bang chủ, nhưng nếu Trang Tụ Hiền gặp cảnh như vậy, hắn chỉ còn là thiếu niên đáng thương Du Thản Chi.

Trước tu tâm, sau học võ, các bậc cao nhân thấu hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên người hữu duyên với họ thường là hạng tâm chí kiên định, thiên phú ngộ tính chỉ được xem là thứ yếu.

Liễu Tư Tài không phải cường giả, hắn chỉ là một con chuột.

Vậy nên sau khi hai tay bị phế, thứ mất đi không chỉ là vũ lực mà còn có dũng khí của hắn, một thứ dũng khí giả tạo được xây dựng trên việc tàn sát sinh mệnh vô tội.

Hắn đã không đáng để Từ Hiền bận tâm.

Phế được một tay của cao thủ Hậu Thiên thập nhất trọng như Ngô Háo, hơn nữa còn là tay thuận, Từ Hiền đã trừ bỏ năm thành chiến lực của y.

Năm thành còn lại, chính đang nằm ở cước pháp của Ngô Háo.

Triệu Thất Hoa bây giờ mới là mối bận tâm lớn nhất của Từ Hiền, mụ có tam tuyệt kiếm pháp, trượng pháp và ám khí, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chỉ thấy có quải trượng hiển lộ bên ngoài mà thôi.

Có điều Từ Hiền lại khẽ nhếch môi cười, bộ dạng như chẳng lo ngại gì.

‘Đêm còn dài, Hóa Thi Phấn cũng chỉ là đồ khai vị, món chính… sắp tới rồi.’

Một vật gì đó hình cầu lăn xuống tay áo của Từ Hiền, bị hắn tung hứng trong lòng bàn tay, sau đó lại thu vào không gian trữ vật.

Soát thi tìm chiến lợi phẩm luôn có thể khiến người ta phát hiện vài niềm vui bất ngờ.

Xào xạc, xào xạc!

Gió lạnh thổi qua, Liễu Tư Tài khẽ rùng mình, bản năng chuột cống khiến hắn cảm nhận được có thứ gì đó rất nguy hiểm đang tới gần.