Thấy Ngô Háo muốn rút roi ra, tay Từ Hiền đã giơ lên ngang ngực.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để lộ việc hai chân mình không còn bại liệt.
Nhưng chân khí trong người chỉ vừa chuyển tới cổ tay, Từ Hiền liền thấy sắc mặt Ngô Háo và Liễu Tư Tài đồng loạt đại biến, dù cho lão ẩu già đời như Triệu bà bà cũng không ngoại lệ.
Từ Hiền mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu.
Hắn nào có biết, lúc này Ngô Triệu Liễu ba người chỉ cảm thấy toàn thân mình rét lạnh, tóc gáy dựng đứng hết cả lên, sau lưng giống như đang có một con hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm họ vậy.
Không những thế, tam ác còn có cảm giác nhói nhói ở yết hầu, tựa như đang bị thứ móng vuốt sắc bén nhất thế gian này chĩa vào, chỉ cần khẽ động là có thể phá thịt mà vô, chọc thủng thực quản của bọn họ.
Ngô Háo và Triệu Thất Hoa còn đỡ, Liễu Tư Tài vốn đang mang thương thế vô cùng nghiêm trọng, sao lại chịu nổi loại cảm giác áp bách đó, cầm cự chưa được năm hơi đã khụy xuống đất, cảm giác đau đớn của hai cánh tay cũng không sánh được sự khó thở của hắn lúc này.
Họ Ngô, họ Triệu đổ mồ hôi lạnh, hai người nhận ra được một điều, nếu đứng yên tại chỗ thì không sao, nhưng chỉ cần muốn tiến một bước về phía Từ Hiền, cảm giác áp bách kia liền truyền tới, bóp chặt trái tim hai người, nắm quyền sinh sát tuyệt đối trước bọn họ.
‘Bà bà ta đây sống đến già vẫn còn hồ đồ. Có cao thủ bậc này làm hậu thuẫn, bạch y công tử này tất nhiên không phải tìm được bí tàng gì mà là dựa vào sở học trong nhà.’
Thân hình Triệu Thất Hoa bắt đầu run lẩy bẩy, lúc này mới đúng bộ dáng cần có của một lão phụ nhân. Mụ và Ngô Háo nhìn nhau, cả hai đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Hai người hối hận vô cùng khi không nghe lời của Liễu Tư Tài, hắn quả nhiên là chuột tinh, tuy cực kì nhát gan nhưng lại biết nên làm sao giữ được sinh mạng.
Lúc bấy giờ, Từ Hiền dù tài trí hơn người cũng không thể hiểu nổi phản ứng của bọn họ có hàm ý gì.
Hắn chỉ thấy Triệu Ngô hai người sắc mặt tái mét, lộ vẻ căng thẳng tột cùng, dậm chân tại chỗ chẳng có hành động gì.
Sau đó Từ Hiền lại càng khó hiểu hơn khi Triệu bà bà rụt cổ lại, mặt đầy kính cẩn giống như đang nghe người nào nói gì đó, sắc mặt lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trở nên mừng rỡ khôn xiết, Ngô Háo cũng không khác mấy mụ ta.
Rồi sau đó…
Chỉ thấy hai người như được đại xá, vái lạy lung tung như đang cảm tạ thần Phật rồi liền ôm Liễu Tư Tài bỏ chạy, từ đầu chí cuối chẳng dám ngó ngàng gì đến Từ Hiền.
Sấm to mưa nhỏ, đầu voi đuôi chuột.
Thái dương phá mây đen mà xuất hiện, Từ Hiền loáng thoáng thấy ở đằng xa có thân ảnh yểu điệu quay người bước vào hẻm nhỏ, hắn chỉ kịp nhìn rõ một phần chân váy màu trắng.
‘Hóa ra là nàng ta.’ Lòng thầm cảm tạ, Từ Hiền đã biết vì sao gian nhân kinh sợ bỏ chạy.
Thu bi sắt vào trong không gian trữ vật, Từ Hiền ngoắc tay gọi Lý Tự Thành, đưa chút bạc vụn cho gã, đoạn nói rằng:
“Đến gửi quầy xiên nướng giúp ta, nhân sĩ giang hồ đập phá đồ vật không cần trả tiền, chúng ta lại không được như thế.”
“Vâng, tiên sinh.” Lý Tự Thành kính cẩn nghe theo, chạy đến quầy xiên nướng bỏ bạc vào trong cái thau đựng than, không bận tâm việc vị đại thúc chủ quầy cần bao nhiêu thời gian để biết có bạc trong ấy.
Sau đó gã liền quay trở lại đẩy Từ Hiền sang phố Đông.
Từ Hiền tất nhiên không biết đệ tử nhà mình vừa chơi lầy với chủ quầy xiên nướng, khi xe lăn ngang qua lò rèn nhà Lý Tự Thành, hắn bèn khoát tay bảo rằng:
“Ngươi cũng vào nhà đi thôi, không cần quản việc của ta.”
Lý Tự Thành nghe vậy liền gấp: “Như thế sao được, đệ tử…”
Từ Hiền lại đưa tay lên ngắt lời gã:
“Tự Thành! Ngươi vừa rồi tuy chỉ theo bản năng vung quyền, nhưng chắc hẳn cũng nhận ra nó có khác biệt gì. Lần đối chiến đầu tiên sao có thể thiếu cảm ngộ? Tranh thủ vào nhà vận công minh tưởng, ngẫm lại chi tiết trong đó đi thôi.”
“Chớ quên ước nguyện ban đầu khi ngươi cầu ta truyền dạy bản lĩnh, cũng chớ quên vừa rồi ngươi đã cứu Tiểu Hổ thế nào. Là tiễn một người hoàn toàn khỏe mạnh như ta về nhà quan trọng, hay là tinh nghiên võ nghệ, có được bản sự bảo vệ mọi người mới quan trọng?”
Hơn nữa bọn ác nhân vừa bị Hứa phu nhân dọa sợ, chắc hẳn sẽ không dám bén mảng trở lại, cho nên Bạch Long Trấn lúc này mới là nơi an toàn.
Nếu Lý Tự Thành theo hắn rời trấn, vậy thì không chắc.
Từ Hiền không nói lý do này cho tên đệ tử, nhưng gã cũng đã bị những lời trước đó của hắn đả động, ngoan ngoãn nghe theo.
Thấy gã đã vào nhà, Từ Hiền bèn tự thân vận động, đẩy xe lăn ra khỏi tiểu trấn.
Thái dương đã quay lại soi sáng thế gian, nhưng gió lạnh vẫn còn vờn theo bánh xe gỗ của hắn.
“Nhờ có Hứa phu nhân, Từ tiên sinh đã xong chuyện với các ngươi, nhưng với Thiên Hồ…”
Trên đường về nhà, Từ Hiền mặt không lộ chút cảm tình, hắn lẩm bẩm gì đó trong miệng, tay phải chợt xuất hiện một chiếc mặt nạ, ánh mắt đặt lên bộ hắc phục trong không gian trữ vật.
“…chuyện này chưa xong.”
…
Khuya hôm ấy, dọc theo bờ Ngạn Thủy, ba bóng người xuất hiện trong bóng tối, kẻ trước người sau thi triển khinh công, tốc độ không phải quá mau lẹ, giống như đang bám theo thứ gì đó.
Nếu nhìn kỹ lại, đó chẳng phải chuột tinh Liễu Tư Tài, tiểu ngô công Ngô Háo và lão yêu bà Triệu Thất Hoa hay sao?
Lúc này chỉ thấy Ngô Triệu hai người vẫn mang bộ dạng như lần đầu lộ diện, chỉ có Liễu Tư Tài là khác biệt, hai cánh tay của hắn đã được băng bó kỹ càng, nẹp chặt vào người trông khá buồn cười, giống như một con mộc nhân biết di động vậy.
Ban trưa vừa trọng thương, đến tối đã nhảy nhót như thường, này chỉ có thể quy công cho võ đạo thần kỳ.
Chítt! Chít!
Có tiếng chuột kêu ríu rít trong đêm, định thần lại chỉ thấy trước mặt ba người có một con chuột mang nước lông vàng sẫm đang chạy như điên, cái đầu nhỏ ngó nghiêng khắp nơi.
Đó chính là con Truy Tung Thử của Liễu Tư Tài, cũng vì nó mà hắn mới bị gọi là chuột tinh.
Nghe tiếng kêu của Truy Tung Thử, họ Liễu trầm giọng bảo: “Nó đã tìm tới, rất gần rồi.”
Giọng nói chỉ có ba phần trung khí, còn lại bảy phần hư nhược, vậy mới biết Liễu Tư Tài cũng không thoải mái như cách hắn đang lướt đi trong rừng.
Hắn cũng muốn nghỉ ngơi nhưng không thể làm vậy, tính mạng của Liễu Tư Tài bây giờ phụ thuộc vào Ngô Háo và Triệu Thất Hoa, chỉ có thể nghe theo lời bọn họ mới là lựa chọn sáng suốt.
Lấy sói làm bạn, nguy trong sớm tối.
Vụt!
Vụt!
Vụt!
Nhóm ba người tăng tốc đuổi theo Truy Tung Thử, chẳng mấy chốc đã tiến vào một rừng cây rậm rạp.
Chít! Chíttt!
Theo tiếng kêu hưng phấn của Truy Tung Thử mà nhìn về phía Tây Bắc, Ngô Háo và hai người còn lại lập tức phát hiện một thi thể máu me đầm đìa sau gốc cây tùng, nằm sấp trên một phiến đá rộng, con chuột của Liễu Tư Tài liên tục nhảy nhót trước ngực xác chết.
Cạnh cái xác có một vũng máu to, tưởng chừng như phải rút hết máu trong thân thể một người ra mới có thể tạo thành.
Có vẻ như người này vừa chết đây thôi, máu chỉ hơi sền sệt chứ vẫn chưa đông lại.
Trong vũng máu có một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, nó chính là thứ khiến Truy Tung Thử hưng phấn như vậy.
“Xem ra Tàng Vân Lệnh ở trong hộp.”
Vẻ tham lam hiện lên trên mặt của Ngô Háo, y bắt đầu bước đến gần cái xác.
Triệu bà bà chống trượng mà đứng trên một tàn cây, im lặng không nói gì.
‘Khả năng có trá.’
Mụ thầm nghĩ như vậy, nhưng không hề nhắc nhở Ngô Háo một tiếng nào.
Cả bọn đều là kẻ ác nhân thất đức, bằng mặt không bằng lòng, có đạo nghĩa gì đáng nói?
Hơn nữa bản thân Ngô Háo cũng không cần Triệu Thất Hoa nhắc nhở, y lấy ra một cây thấu cốt đinh phóng thẳng về phía cái xác.
Phốc!
Mũi đinh đâm thẳng vào tim, nhập sâu hai tấc.
Khẽ gật đầu, Ngô Háo đầu lại, nhe răng nói với Liễu Tư Tài: “Bịt mồm con chuột của ngươi.”
Người sau nghe vậy, chu môi ra tạo thành một tiếng kêu khá đặc biệt, con Truy Tung Thử nghe thấy liền thoắt cái phóng trở về bên cạnh họ Liễu, chui vào trong áo của hắn.
Không gian chợt trở nên yên tĩnh, Ngô Háo nhắm mắt lại, nín thở tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Cũng như Triệu Thất Hoa, y mang trong mình một môn kỳ công dị thuật gọi là【Cường Giác Thuật】, xếp hàng Cửu phẩm.
【Cường Giác Thuật】chia làm năm loại, phân biệt cường hóa thị giác, khứu giác, thính giác, xúc giác và vị giác của người sử dụng.
Cái mà Ngô Háo học được là cường hóa thính giác, loại kỳ công này của hắn chỉ hữu dụng ở cảnh giới Hậu Thiên, đến Tiên Thiên thì biến thành đồ bỏ.
Bởi vì công dụng của nó là giúp thính giác của hắn đạt tới trình độ của Tiên Thiên cảnh.
Tập trung tất cả tinh thần để lắng nghe, nhưng ngoại trừ tiếng nước chảy nơi Ngạn Thủy, tiếng côn trùng, dã thú réo gọi nhau thì Ngô Háo không còn nghe được bất cứ dị thanh nào.
Chừng một chung trà sau hắn mới mở mắt ra, tâm thần đại định, chầm chậm tiến đến chỗ vũng máu để nhặt chiếc hộp.