“Dưỡng Khí Tán, Dưỡng Khí Tán nhà làm, giá cả phải chăng, già trẻ không gạt!”
Cách quầy bí kíp võ công chỉ hai sạp hàng, một lão đầu ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, lão to giọng rao hàng, trước mặt chỉ trải một tấm bạt cũ kĩ, bên trên bày đủ các loại bình bình, lọ lọ, nhãn dán rõ ràng, trong đó lấy Dưỡng Khí Tán làm chủ lưu, nhưng cũng có các loại dược phẩm thông thường khác như Kim Sang Dược, Giải Độc Hoàn, v.v…
Tinh mắt nhận ra chiếc xe lăn làm bằng Tụ Linh Mộc của Từ Hiền, lại gặp Lý Tự Thành có bộ dạng tựa như hộ vệ theo sau, thấy hắn có ý định tiến đến quầy bí kíp, lão chợt “ầy” một tiếng, trong lòng đã nhận định rằng kẻ này chính là con em nhà phú quý mới ra giang hồ, chưa trải sự đời, thế là bèn cao giọng gọi:
“Công tử, bạch y công tử, sao không ghé qua sạp hàng của lão đầu xem thử, Dưỡng Khí Tán nhà ta bảo đảm chính tông, vô độc vô hại!”
Bạch y thì có không ít người mặc, công tử cũng có nhiều người, nhưng tại đoạn đường này thì chỉ có mỗi Từ Hiền mà thôi. Biết là gọi mình, hắn bèn quay lại nhìn lão đầu một cái, lắc đầu khẽ đáp:
“Lão trượng thứ lỗi, tại hạ không có nhu cầu mua đan dược.”
Lão đầu bán Dưỡng Khí Tán nghe vậy vẫn không từ bỏ, cười khì nói tiếp: “Vậy cũng xem qua thử một lần rồi mới quyết định chứ, biết đâu công tử sẽ đổi ý, mời tiếp lấy!”
Dứt lời liền ném một chiếc lọ cho Từ Hiền, tuy là sở hữu tu vi Hậu Thiên đỉnh phong, nhưng lão đầu này cũng chưa từng học qua thủ pháp ám khí nào, thế nên cú ném của lão hoàn toàn không có lực sát thương, Từ Hiền chẳng cần vận công, chỉ đơn giản đưa tay ra bắt lấy là được.
Đối với kẻ bán hàng mặt dày mày dạn như lão, Từ Hiền thật không biết nên nói gì cho phải. Lắc đầu cười khổ, hắn cũng không định mở lọ dược ra xem thế nào, chỉ muốn ném trả nó về cho lão, nhưng dòng chữ trên nhãn thuốc lại khiến động tác của hắn phải hoãn lại.
“Đừng Mua Bí Tịch, Có Trò Lừa”
Mặt không biểu tình, Từ Hiền mượn thiên nhãn soi qua Thiện Ác khí của lão, thế mà bất ngờ phát hiện Thiện khí của lão cũng không thua gì vị Cao đại hiệp đoản mệnh mà hắn từng gặp.
Nhẹ gật đầu một cái tỏ vẻ cảm tạ, Từ Hiền bất động thanh sắc ném chiếc lọ trong tay về cho lão, kế đó lại nói: “Tại hạ thật không có nhu cầu.”
Vừa dứt lời liền tiến đến quầy bí kíp võ công, bộ dạng gấp gáp như chẳng chờ đợi được nữa.
Lão già bán Dưỡng Khí Tán thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, dù sao hai người chẳng quen chẳng biết, lão có thể nhắc nhở đến thế đã là trượng nghĩa khó được.
“Bí tịch Trung Thừa Nhân cấp, kiếm pháp, chưởng pháp, nội công đều có, không bán kẻ nghèo đói, chỉ bán người hữu duyên!”
So với quầy Dưỡng Khí Tán chỉ có một tấm bạt, quầy bí kíp võ công quả thật xa hoa hơn nhiều, sạp gỗ trưng bày, có mái che, có bản hiệu, có ghế ngồi cho khách, kẻ rao hàng cũng chỉ là một người bình thường, vừa nhìn đã biết là do chủ sạp thuê tới.
Trước sạp lúc này đang có một gã thanh niên tu vi Hậu Thiên ngũ trọng ngồi chọn lựa bí kíp, vẻ mặt đắn đo suy nghĩ, ánh mắt tràn đầy bối rối, rõ ràng là không biết chọn sao cho thích hợp.
Vào lúc này đáng lý phải có người đứng ra tư vấn cho gã thanh niên, nhưng khổ nỗi kẻ rao hàng chỉ là một người bình thường, nào biết gì để mà tư vấn?
Gặp sư đồ Từ Hiền tiến tới chỗ này, gã thanh niên giống như tìm được chỗ xuống nước, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ, mặc dù sạp hàng thừa sức cho bốn người cùng lúc dàn hàng ngang lựa chọn.
Thiên nhãn lại lướt qua, thấy gã thanh niên này cũng có chút Thiện khí, nhờ【Tọa Vong Kinh】mà cảm nhận được khí huyết dồi dào trong người gã, Từ Hiền chợt bảo:
“Chuyên tâm tu luyện thứ hiện có cho tốt rồi hẵng nghĩ đến cái sau này cũng không muộn. Chờ tới Hậu Thiên lục trọng, võ học cũng đến bình cảnh, nếu được thì thử xem công phu quyền cước có thích hợp hay không, các loại công phu luyện thể cũng rất đáng để tham khảo. Mạnh chỗ nào thì tập trung chỗ đó, khiến nó cường càng thêm cường, giai đoạn đặt nền móng thì cứ lo đặt nền móng, sao lại nghĩ đến đại môn phải có màu gì, hậu viện phải trồng cây chi?”
Trong lời nói của Từ Hiền không nhắc đến bất kỳ kẻ nào, nhưng nghe tới “Hậu Thiên lục trọng”, gã thanh niên lập tức biết hắn đang nói với mình.
Những điều mà Từ Hiền vừa nói hoàn toàn chẳng có gì cao siêu, chỉ là một vài gợi ý, nhắc nhở thông thường, nhưng rơi vào tai gã thanh niên lại như kim khẩu ngọc ngôn, khiến gã như được thể hồ quán đỉnh, linh đài thông suốt.
Mặt đầy cảm kích, lòng có kính nể, cho rằng gặp được cao nhân, gã thanh niên lập tức khom người chắp tay bái Từ Hiền, âm thanh khó giấu sự mừng rỡ: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối cảm kích bất tận, nhưng vãn bối một nghèo hai trắng, không biết lấy gì để báo đáp ơn chỉ điểm của ngài, chỉ xin được theo hầu bên cạnh, chẳng biết có được hay không?”
[Nghề văn hóa【Lão Sư】thăng lên cấp 9]
Tiếng thông báo của hệ thống cũng không thể lấy đi sự chú ý của Từ Hiền, hắn chẳng thể ngờ được gã thanh niên này lại bạo dạn đến thế, không quen không biết, mới gặp lần đầu, được chỉ điểm đôi câu mà đã đòi theo hầu này nọ.
Nom tuổi hắn so với Từ Hiền còn lớn hơn, thế mà mồm gọi tiền bối, miệng xưng vãn bối không chút gượng gạo, quả thật không kém cạnh gì hai huynh đệ Tư Mã, Âu Dương.
Hắn nào có biết, hành động của gã thanh niên tưởng như đường đột, nhưng thực chất lại ẩn chứa rất nhiều suy tính.
Đối với gã thanh niên mà nói, có thể nhìn thấu cảnh giới của gã, lại còn đưa ra chỉ điểm xác đáng, ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên.
Thường nghe vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, nhưng Từ Hiền nhìn qua chỉ chừng hai mươi, trẻ tuổi bậc này, rõ ràng là tiền đồ vô lượng, hơn nữa bản thân gã thanh niên cũng tự nhận một nghèo hai trắng, không có gì để hắn lợi dụng, vậy nên gã có thể xác định một chuyện là Từ Hiền chỉ thuận miệng đề điểm chứ không ôm mục đích gì khác.
Nhớ lời mẹ dạy: Muốn ôm đùi phải thừa dịp sớm, nay gặp một người vừa nhìn đã biết là cao nhân trẻ tuổi, hơn nữa bản tính rộng rãi, không tiếc chỉ dạy người xa lạ, gã còn không tranh thủ cơ hội xin theo há chẳng phải ngu xuẩn quá sao?
Người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch, gã thanh niên rõ ràng thấm nhuần tư tưởng này của các bậc tiền bối, nhưng muốn dựa vào đó mà đối phó Từ Hiền thì còn khuya mới được.
“Chuyện chẳng đáng là gì, các hạ không cần phóng đại lên như vậy. Lăn lộn giang hồ, bèo nước gặp nhau, lần đầu gặp gỡ cũng có thể là lần cuối chạm mặt, theo hầu gì đó chớ có nhắc đến, các hạ nếu có việc khác cần làm xin cứ tự nhiên, tại hạ cũng không nói lời tạm biệt.”
Nghe Từ Hiền nói vậy, thấy thái độ cự người ngoài ngàn dặm của hắn, gã thanh niên vẫn phát huy mặt dày thần công đến mức tận cùng, mỉm cười đáp lại:
“Đối với ngài thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đối với vãn bối thì đó là đại ân đại đức, sao có thể nói là phóng đại? Tiền bối, xin…”
Lời nói của gã thanh niên đến đây chợt dừng, không phải vì gã bí từ, mà bởi vì huyệt câm của gã đã bị Từ Hiền điểm trúng.
Nhìn nét mặt bối rối của gã thanh niên, Từ Hiền nhẹ giọng nói rằng: “Một canh giờ sau, huyệt đạo tự giải. Nếu các hạ vẫn chấp mê bất ngộ, tại hạ cũng không ngại khống chế ngươi rồi tống ra ngoài thành, xin chớ hoài nghi chuyện tại hạ có làm được hay không.”
Vừa dứt lời, Từ Hiền liền giơ cái Phủ Ngoại Lệnh của mình lên, cho gã thấy rằng hắn có quan hệ không cạn với Huyền Kiếm Phủ.
Gã thanh niên gặp vậy hoảng quá chừng, mặt dày thần công lập tức bị phế bỏ, cúi người bái Từ Hiền ba cái tỏ vẻ cáo lỗi rồi hớt hải chạy đi, đến cả quay đầu lại cũng không dám.
Từ Hiền thân là tiên sinh dạy học, sao lại không hiểu đạo lý được chiều sinh hư, vậy nên hắn cũng không dài dòng dây dưa, trực tiếp dùng hành động thiết thực ra uy hiếp, thế là đâu lại vào đấy.
Lắc đầu cười nhạt, chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, Từ Hiền lập tức đã vứt nó ra sau đầu, chuyển sang nghiên cứu các loại bí tịch được bày trên sạp.
So với các gian hàng xung quanh, diện tích của chỗ này thực sự quá lớn, lớn đến nỗi đằng sau sạp hàng thế mà còn có thể dựng lều.
Mới nãy Từ Hiền tiến vào trạng thái Tọa Vong, mục đích của hắn vốn không phải kiểm tra tình trạng khí huyết của gã thanh niên kia, mà là muốn dò xét khí tức của chủ nhân sạp hàng.
Tiên Thiên, đó chính là cảnh giới của người trong lều, còn tầng mấy thì cần trực tiếp gặp mặt mới biết được.
Dựa vào diện tích mà quầy bí kíp võ công chiếm dụng, địa vị của nó ở Hồng Lộ Nhai hẳn không thấp, nhưng cũng vì thế mà Từ Hiền mới không hiểu vì sao chủ sạp lại muốn bán bí tịch giả.
Phải, bí tịch giả, mặc dù chưa rõ thực hư, nhưng Từ Hiền tin là lão đầu kia không có động cơ gì để lừa mình, dù sao lão cũng không kinh doanh bí kíp võ công, đương nhiên không đủ cơ sở để nói là cạnh tranh thương nghiệp.
Thế là cầm lấy một quyển trục trên sạp, hắn ung dung mà rằng: “Bất Khuy Đao Pháp, giá cả thế nào?”
Từ Hiền vừa dứt lời, từ trong lều lập tức có âm thanh vọng ra: “Đao pháp nhập đạo, Hạ Thừa Thiên cấp, một ngàn hai trăm sáu mươi ba lượng bạc, miễn trả giá!”
~o0o~