Hàn quang lúc ẩn lúc hiện, Lữ Phi Yến hoảng hốt bỏ chạy, nhưng việc nội lực hao hết hắn khiến vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được vòng phong tỏa của làn sương mù.
Làn sương này tựa như có trí tuệ, họ Lữ chạy đi đâu thì nó bám sát theo đó, một bước không bỏ, nửa bước không rời.
【Phi Hoa Phi Vụ Lai Khứ Vô Hình Kiếm】
Đây là tên của bộ kiếm pháp mà Từ Hiền dùng để lấy mạng Lữ Phi Yến, kẻ này hiện giờ đã sơn cùng thủy tận, đến cả tư cách làm đá mài đao cũng không còn, nên Từ Hiền không lấy hắn ra luyện tập【Toàn Chân Kiếm Pháp】mà thay vào đó, Từ Hiền muốn kiểm nghiệm thử uy lực của【Phi Hoa Phi Vụ Lai Khứ Vô Hình Kiếm】sau khi đạt tới trình độ Đăng Đường Nhập Thất ra sao.
Hoa Phi Hoa,
Vụ Phi Vụ,
Dạ Bán Lai,
Thiên Minh Khứ,
Xuân Mộng Kỷ Đa Thời,
Triêu Vân Vô Mịch Xứ.
Bộ kiếm pháp này hết thảy chỉ có sáu thức trên, biến hóa cũng không nhiều, nhưng lại lợi hại ở chỗ có thể tạo thành sương mù để che mắt kẻ địch, đồng thời ẩn giấu đi thân ảnh và khí tức của người thi triển, tu tập tới mức độ cao thâm có thể làm được “lai vô ảnh, khứ vô tung”, giết địch trong vô hình.
Kiếm thần chẳng thấy tăm hơi, thiên quân vạn mã thây phơi đầy đồng, đây chính là cảnh giới chí cao mà người sáng tạo ra【Phi Hoa Phi Vụ Lai Khứ Vô Hình Kiếm】truy cầu, mặc dù một bộ kiếm pháp chỉ có phẩm chất Tuyệt Phẩm rõ ràng xa xa không thể làm được điều đó.
【Phi Hoa Phi Vụ Lai Khứ Vô Hình Kiếm】kỳ thật là một môn kiếm pháp đánh trên thế thắng, yêu cầu của nó đối với thân pháp của người sử dụng rất cao.
Rõ ràng là võ học Tuyệt Phẩm, nhưng nếu thân pháp của ngươi vượt trội hơn so với đối thủ, vậy thì uy lực mà ngươi phát huy ra thậm chí có thể đạt tới mức độ của võ học Sử Thi.
Đó là bởi vì【Phi Hoa Phi Vụ Lai Khứ Vô Hình Kiếm】biến hóa không nhiều, nhưng người học kiếm lại có thể dựa vào làn sương mù và thân pháp của mình để sáng tạo biến hóa.
Cùng một chiêu Xuân Mộng Kỷ Đa Thời, nhưng địch nhân lại không biết ngươi sẽ xuất kiếm từ đâu, trái phải, trước sau, ngang ngực, trên đầu hay dưới bụng, đủ thứ phương vị, thế há chẳng phải nói là biến hóa không nhiều, nhưng thực chất lại có vô số biến hóa hay sao?
Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Từ Hiền khao khát đạt được một ngón thân pháp cao minh, mặc dù việc【Trục Nhật Thần Bộ】đề thăng đến trình độ Đăng Phong Tạo Cực có thể khiến hắn được giải cơn khát trong ngắn hạn, có điều cũng chỉ là trong ngắn hạn mà thôi.
Nhưng gác vấn đề này lại đã, bây giờ Từ Hiền hoàn toàn không có thời gian để lãng phí, bởi Lý Tự Thành sắp đuổi đến chỗ này rồi, nếu hắn muốn cướp quái thì hắn nhất định phải mau mau giải quyết Lữ Phi Yến.
Sương trắng bao phủ quanh người, Lữ Phi Yến nhìn chăm chăm về phía Đông… ừm, hoặc nói chính xác hơn là nơi mà hắn cho là phía Đông, mắt không dám chớp dù chỉ một cái, bởi hắn vừa nhìn thấy một luồng hàn quang sắc lạnh hiện lên ở đằng ấy.
Chỉ là đáng tiếc…
Hoa Phi Hoa!
Phập!
Tại sau lưng Lữ Phi Yến, một lưỡi gươm màu trắng bạc vạch sương mà ra, một vầng trăng khuyết chợt hiện, dù họ Lữ đã phản ứng rất nhanh thì hắn cũng chỉ có thể giữ lại được tính mạng của mình, còn cánh tay phải thì đã rơi xuống đất, co giật vài cái rồi bất động hoàn toàn.
Máu đỏ phun trào, hòa vào trong sương, khiến một phần sương mù trông như hóa thành huyết vân, tạo thành cảnh tượng cực kì yêu dị.
Lữ Phi Yến còn chưa kịp gào thét thì đường kiếm tiếp theo đã xuất hiện ngay trên đầu hắn, cánh tay còn lại của họ Lữ cũng theo một chiêu Vụ Phi Vụ mà lìa khỏi bả vai.
“Làm ơn…” Thần sắc vô cùng kinh hoảng, Lữ Phi Yến muốn cầu xin tha chết, nhưng vừa mở miệng thì một tia kiếm khí vô cùng sắc bén đã tọt thẳng vào trong mồm, dễ dàng xoắn nát chiếc lưỡi của họ Lữ, khiến hắn không ngừng ọc ra máu tươi.
Tới mức này rồi, dù Từ Hiền có không làm gì thêm thì Lữ Phi Yến cũng sẽ chết dần chết mòn vì không ngừng mất máu, nhưng muốn thử nghiệm uy lực kiếm pháp thì cũng đã thử nghiệm, hắn lại không hề có thói quen hành hạ kẻ địch, vậy nên…
Một bóng đen chợt xuất hiện sau lưng Lữ Phi Yến, người sau dù không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được điều ấy. Trọng thương gần chết, mệnh đăng ảm đạm vô quang, dù là một cái xoay người thì họ Lữ cũng không còn đủ sức lực để làm.
Hắn gục người xuống, hai chân quỳ gập, đầu đập lên đất, ánh mắt vô thần, miệng ú ớ chẳng thành lời, tư duy lâm vào hỗn loạn, chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Bóng đen sau lưng tựa như hiện thân của tử thần, thần uy ập xuống, ép cho Lữ Phi Yến không thở nổi, toàn thân không còn chút nhiệt độ, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo như lọt vào cao nguyên nơi Tuyết Vực.
Trước khi rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, âm thanh cuối cùng mà Lữ Phi Yến nghe được chính là một câu nói, một câu nói nhẹ nhàng mà ẩn chứa sự lạnh nhạt tận cùng:
“Mong kiếp sau ngươi có thể làm một người tốt. À, ta quên mất, ngươi đã vĩnh thế bất siêu sinh, lại lấy đâu ra…”
Lữ Phi Yến không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, bởi trường kiếm trong tay Từ Hiền đã đâm xuyên qua ngực hắn, Hiệp khí kim sắc hoành hành trong tạng phủ, xoắn nát tâm mạch của họ Lữ, khiến hắn chết đến không thể chết thêm.
“…kiếp sau?” Nói cho dứt lời, Từ Hiền nhìn thi thể của Lữ Phi Yến, ánh mắt ngoài hờ hững cũng chỉ có hững hờ, đợi cho một loạt thông báo của hệ thống vang lên bên tai, hắn mới chịu rút ba thước thanh phong khỏi người kẻ địch.
Ngay lập tức, một luồng kim quang theo động tác thu kiếm của Từ Hiền mà bay ra khỏi người họ Lữ, bảy phần chui tọt vào trong không gian trữ vật của hắn, tìm đến【Hiệp Đạo Thiên Thư】và dung nhập vào nó, ba phần còn lại thì bay về phía Lý Tự Thành.
Lữ Phi Yến đã chết, vậy nên【Súc Cốt Công】lẫn【Niết Diện Thuật】đều mất đi tác dụng, hình thể của hắn được trả về bộ dạng vốn có, khuôn mặt thư sinh sau một hồi vặn vẹo cũng biến thành bộ mặt nom có phần hung ác của một gã đàn ông tuổi hơn năm mươi.
‘Hóa ra đây mới là chân diện mục của ngươi.’ Từ Hiền nhếch mép thầm nghĩ.
Sương mù chẳng biết đã tiêu tan từ lúc nào, cách đó hơn trượng, Lý Tự Thành chống côn mà đứng, ánh mắt có phần không cam nhìn đến chỗ cái xác nằm trên đất.
Cam hay quýt gì đó, Từ Hiền đều không để ý đến, hắn lúc này bắt đầu lục soát chiến lợi phẩm trên người Lữ Phi Yến, đồng thời phân ra một phần tinh thần để kiểm tra thông báo của hệ thống.
[Các hạ nhận được 999 điểm Thiện Ác]
Đây chính là điểm Thiện Ác mà Từ Hiền nhận được từ việc giết chết Lữ Phi Yến, so với Lang Nha Lão Tổ còn nhiều hơn không chỉ gấp đôi.
Nhưng cùng với một ngàn điểm Thiện Ác mà hắn có được sau khi tìm thấy một cái Tiên Thiên Tàng Vân Lệnh trên người họ Lữ, cả hai thứ ấy đều chỉ là món lời nhỏ.
Thu hoạch lớn nhất của Từ Hiền trong chuyến này chính là sau ba tháng trời, hắn cuối cùng cũng đã tự tay giết đủ một trăm tên ác nhân, giải tỏa Thành tựu: Trảm Bách Hung.
__________________________________________________________________
Thành tựu: Trảm Bách Hung
Các hạ tiêu diệt 100/100 kẻ có Ác khí cao hơn Thiện khí.
Thù lao:
+ Danh hiệu: Trảm Ma Hào Kiệt (Tất cả ngoại công chiêu thức được tăng một thành uy lực khi đối chiến với mục tiêu có Ác khí cao hơn Thiện khí)
+ Vật phẩm:【Mặt Nạ Da Người】x3 (Phẩm chất Hi Hữu, hạn sử dụng 90 ngày kể từ lần đeo đầu tiên)
+ Lượng lớn danh vọng.
+ Bản vẽ Kỳ Vật:【Tuyệt Tiên Kiếm】
Thành tựu kế tiếp: Tru Thiên Tặc
__________________________________________________________________
Trảm Ma Hào Kiệt xem ra chính là phiên bản nâng cấp của Trừ Ác Tiểu Hiệp Sĩ, hiệu lực tăng mạnh gấp đôi, mặc dù chỉ là thêm nửa thành, nhưng đối với Từ Hiền mà nói cũng là một tiến bộ không nhỏ.
Phần thưởng kế tiếp cũng không mới lạ chi, ngoại trừ phẩm chất càng tốt hơn, thời gian sử dụng càng dài hơn thì chẳng thay đổi gì thêm. Theo Từ Hiền đoán, hẳn là ngày nào thân phận của hắn chưa hoàn toàn bại lộ, vậy ngày đó hệ thống vẫn sẽ tiếp tục cung cấp【Mặt Nạ Da Người】cho hắn giả dạng Thiên Hồ Hiệp.
Phần thưởng thứ ba… Lượng lớn danh vọng, lượng lớn là bao nhiêu? Đối với loại thù lao hết sức mơ hồ này, Từ Hiền cũng chẳng còn hơi sức đâu phàn nàn, liếc qua một cái liền không thèm bận tâm đến nữa.
Còn về phần thưởng cuối cùng, sau khi xem qua giới thiệu sơ lược, Từ Hiền chỉ có thể nói:
Hiệp Đạo Giang Hồ… rất hào phóng!