Người mà Từ Hiền vừa gặp chính là vị thanh niên thuộc Hồng Anh Hội đã xuất hiện ngoài thành môn ban nãy, trông điệu bộ tự nhiên của hắn, ra vào Huyền Kiếm Phủ mà không cần người dẫn đường, không khó để Từ Hiền có thể nhận ra rằng vị thanh niên này chính là khách quen của phủ ty.
Hành động tiếp theo của Trương đội trưởng cũng chứng thực suy đoán này của Từ Hiền, chỉ thấy lão Trương chợt cười ha hả hô rằng: “Tần huynh đệ lại có tin tức gì mới sao?”
Trái với lão Trương, chỉ thấy vị thanh niên kiếm khách được gọi là Tần huynh đệ kia mặt đầy nghiêm túc, miệng không nụ cười, chắp tay chào hỏi, trầm giọng mà rằng: “Trương đại nhân, Tần mỗ đã bàn giao tin tức cho phó thống lĩnh đại nhân, thứ cho ta không thể nói ngươi biết.”
‘Thú vị.’ Từ Hiền ở một bên im lặng không nói tiếng nào, ánh mắt mang theo ý cười nhìn một màn này.
Mặc dù chỉ đối đáp hai câu ngắn ngủi, nhưng hắn lại nhận ra một chuyện khá buồn cười là so với Trương đội trưởng, vị Tần huynh đệ kia càng giống người của công môn, ngược lại thì bản thân lão Trương càng giống người thuộc bang phái giang hồ.
Lão Trương đương nhiên không biết ý nghĩ này của hắn, chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn họ Tần, nói: “Ngươi vẫn luôn cứng nhắc như vậy, ta chỉ là nói câu chào hỏi mà thôi, có cần phải thế không?”
Vị thanh niên họ Tần kia nghe xong chỉ gật đầu một cái, trên gương mặt tuấn tú mà cương nghị không có chút dao động nào, chỉ thản nhiên bảo rằng: “Nếu Trương đại nhân đã có công sự tại thân, Tần mỗ cũng không làm phiền thêm, ta xin đi trước!”
Vừa dứt lời liền chuyển mắt nhìn sang sư đồ Từ Hiền, chắp tay gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó long hành hổ bộ bước ra khỏi cửa phủ ty, dáng vẻ rất là quyết đoán, trong ba hơi đã đạp khinh công đến cuối phố, tựa hồ còn nhiều chuyện bận bịu chưa xong, không có thời gian đâu mà tám nhảm với Trương đội trưởng.
Người sau thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ: “Tên này vẫn luôn khó chơi như vậy.”
Sau đó liền đưa tay hướng về phía đại môn, bảo với Từ Hiền rằng: “Từ tiên sinh, mời!”
Từ Hiền gật đầu một cái, lấy khoảng cách nửa thân vị cùng Lý Tự Thành bám sát bước chân của Trương đội trưởng, đồng thời từ tốn hỏi lão Trương: “Trương lão ca, kẻ vừa rồi là ai? Trông bộ dạng giống như không phải Huyền Kiếm Vệ?”
Trong lúc hỏi chuyện, Từ Hiền cũng không quên quan sát cảnh vật bên trong phủ ty.
Phải nói là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, bên trong và bên ngoài của Huyền Kiếm Phủ tựa như hai thế giới khác nhau.
Lối đi trải đá đều tăm tắp, các hành lang uốn lượn giấu mình sau bóng trúc nghiêng, hồ nước chảy xuôi dưới cây cầu gỗ nhỏ, trên hòn non bộ có chú rùa già phơi nắng, bàn trà cờ vây, gỗ trạm phượng rồng, lầu các tinh xảo, u tĩnh tươi mát, rộng rãi thoáng đãng, quả thật không thua kém gì các trang viên quyền quý bậc nhất.
“…tên kia chính là cửu đương gia của Hồng Anh Hội, người xưng… thiết tâm thiết diện thiết kiếm phong, Tam Thiết Hiệp Khách, Tần Tử Kính. Vừa qua hai mươi, tuổi trạc Từ tiên sinh ngươi, chiến tích huy hoàng nhất là lấy tu vi Hậu Thiên thập nhị trọng đánh chết một tên ác tặc Tiên Thiên tầng ba, là thanh niên tài tuấn chấn danh Diêu Hành lẫn mấy phủ xung quanh.”
Nói sơ qua lai lịch của Tần Tử Kính, Trương đội trưởng lại tí tởn bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu nói đến thanh niên tài tuấn, trong cùng thế hệ thì hắn vẫn thua Từ tiên sinh ngươi một bậc.”
Này không phải lão Trương cố ý nịnh họt mà hắn đang nói lời chân tâm, dù sao loại biến thái truy cầu cực hạn đột phá Tiên Thiên, lại có thể lấy cảnh giới Hậu Thiên thập nhị trọng giải quyết Sát Đồng tương tương Tiên Thiên đỉnh phong như Từ Hiền quả thật trăm năm khó gặp.
Trương đội trưởng có một loại sùng bái khó tả đối với Từ Hiền, nếu như nói sự kính phục mà hắn dành cho Từ Hiền lúc ở trong hầm mỏ bỏ hoang là sóng nước trên sông, thì lúc này đây nó đã trở nên cuồn cuộn như nước thủy triều.
Từ Hiền biết vấn đề ở đâu, còn chẳng phải do ảnh hưởng của Danh Vọng: Phong Mang Sơ Hiện?
Những chuyện mà Trương đội trưởng tiết lộ cho hắn trên đường tiến về phủ ty, dù không được xem là đại cơ mật thì cũng có thể coi là tiểu bí mật, nếu không phải có Phong Mang Sơ Hiện tác quái, lão Trương đời nào chịu nghe hắn hỏi gì đáp nấy.
Thế mới thấy, cái gọi là danh vọng này cũng không chỉ giúp Từ Hiền được lợi khi chơi vòng quay, nó còn có thể giúp hắn bớt được rất nhiều phiền toái khi hành tẩu giang hồ, dù là thu thập tình báo hay đối nhân xử thế đều rất tiện lợi.
‘Nếu mà danh vọng lại tăng cao vài bậc, có khi ta chỉ vào mặt Thuần Minh Đế bảo rằng hắn là con hoang cũng có người tin.’ Đùa một câu vô thưởng vô phạt, đương nhiên là trong âm thầm, Từ Hiền ngoài mặt thì lắc đầu đáp lại Trương đội trưởng:
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, một chiêu nửa thức còn chưa đánh qua, làm sao biết ai hơn kém ai một bậc?”
Sau đó liền đưa tay chỉ một vòng cảnh sắc của phủ ty, nghiêng đầu hỏi rằng: “Trương lão ca, quý phủ rộng lớn như vậy, hẳn là nhân số Huyền Kiếm Vệ tại phủ cũng rất nhiều chứ, nhưng sao nãy giờ tại hạ vẫn chưa gặp được vị nào?”
Ngoặt sang một chỗ hành lang, Trương đội trưởng bước chậm lại để song hành cùng Từ Hiền, dưới tác động của Phong Mang Sơ Hiện, hắn lại tiến vào trạng thái biết gì nói nấy:
“Nói nhiều cũng không nhiều mà nói ít cũng không ít. Để lão Trương nói Từ tiên sinh ngươi nghe, phủ ty tại thành này do một vị Huyền Kiếm Thống Lĩnh tọa trấn, hai vị phó thống lĩnh phụ tá, dưới trướng bọn họ là một đội mười hai người Huyền Giới Sư cùng hai mươi bốn tên Huyền Kiếm Đội Trưởng chờ phân phó, ta chính là một trong hai mươi bốn tên đội trưởng ấy.”
“Huyền Giới Sư có thể có tu vi Tiên Thiên, cũng có thể là Hậu Thiên, không đảm nhiệm chiến đấu, chức trách của họ là giám sát kết giới hộ thành. Mười hai Huyền Giới Sư chia ra thành ba đội, mỗi đội bốn người, kiểm soát kết giới ở thành môn tứ phương, cứ mỗi bốn canh giờ lại thay một đội, không ngừng không nghỉ.”
“Huyền Kiếm Đội Trưởng cũng có tu vi Tiên Thiên, dẫn đội mười người, tiểu đội cấu thành từ năm tên Huyền Kiếm Vệ Hạ Cấp, ba tên kiếm vệ trung cấp và một tên kiếm vệ cao cấp làm phó đội trưởng.”
Lại ngoặt qua một khúc hành lang khác, lão Trương tiếp tục nói:
“Từ tiên sinh hẳn là còn nhớ lão Lý chứ? Lần trước nhờ có ngươi chỉ điểm, chẳng những ta mà cả lão Lý cũng đạt đủ công huân để thăng chức đội trưởng. Chỉ là tên kia tự nhận ngu đần, cảm thấy trí tuệ của mình không đủ đảm đương chức trách dẫn đội, thế là liền trở thành phụ tá của ta, khặc khặc.”
Cười rất là đắc ý, Trương đội trưởng cũng không quên ngó Đông ngó Tây đề phòng bị lão Lý nghe được, sau đó bổ sung thêm: “Đương nhiên, về mặt quyền hạn và bổng lộc vẫn là cấp đội trưởng, bằng không hắn còn khuya mới chịu ăn cái thiệt thòi này.”
Nhớ tới lão Lý hôm nay đang dẫn lính mới đi làm nhiệm vụ, không có ở trong phủ, nụ cười trên mặt lão Trương lại trở nên càn rỡ hơn trước.
Lý Tự Thành từ đầu đến giờ không nói tiếng nào, tựa như một bức tượng biết di động theo sát đằng sau tiên sinh nhà mình, thấy Trương đội trưởng cười hề hề đầy bỉ ổi, gã lập tức liên tưởng đến lão già điên mà mình từng gặp ở thôn bên cạnh Bạch Long Trấn, bèn dành cho lão Trương một ánh mắt thương hại.
Từ Hiền cũng cảm thấy bộ dạng này của Trương đội trưởng có chút thần kinh, hắn không ở trong hoàn cảnh nên không biết vì sao lão Trương lại có biểu hiện như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng phụ họa rồi kiên nhẫn chờ vị đội trưởng tân nhậm này nói tiếp.
Quả nhiên, thấy Từ tiên sinh có vẻ như không hiểu được niềm vui biến thái của mình, Trương đội trưởng cũng chẳng còn quá nhiều hứng để cười, bắt đầu tiến vào chính đề, trả lời câu hỏi ban nãy của hắn.
“Nhân số tới hai trăm mấy chục người, Từ tiên sinh ngươi nghe vào có vẻ cũng nhiều chứ? Nhưng cả Diêu Hành Phủ cũng chỉ có một chỗ phủ ty như thế này cùng một phân ty nữa mà thôi, tính đâu ra đấy vẫn chưa được sáu trăm người, nhưng phạm vi quản sự của chúng ta là cả một phủ, biết bao nhiêu huyện thành, thôn trấn cần giám sát.”
“Cho nên ngoại trừ Huyền Giới Sư thì chỉ có hai đội Huyền Kiếm Vệ ở lại chờ lệnh để phản ứng biến cố, số còn lại không phải làm công tác ở trạm vấn tâm thì cũng đi tuần sát các huyện, hoặc là nhận nhiệm vụ tróc nã hung đồ, một năm chưa chắc về phủ ty được mười ngày, thành ra nơi này mới quạnh quẽ như vậy.”
Nói tới đây, Trương đội trưởng chợt cất giọng than thở:
“Đãi ngộ của Huyền Kiếm Phủ rất cao, vậy nên ngưỡng cửa để gia nhập cũng không thấp, lúc nào cũng thiếu thốn nhân thủ. Nếu không phải có thế lực giang hồ như Hồng Anh Hội chia sẻ một phần gánh nặng, e rằng lão Trương ta lúc này cũng không có thời gian thảnh thơi nói chuyện với Từ tiên sinh ngươi.”
Sau đó lại gằn giọng, cười lạnh mà rằng: “Đáng tiếc, cũng chỉ có Hồng Anh Hội là hiểu được đại nghĩa. Hừ, đám bang phái giang hồ khác trong lòng thì sợ triều đình như chuột sợ mèo, ngoài mặt lại mắng bọn ta là ưng khuyển, không chịu hợp tác, rặt một lũ sâu mọt tàn hại bách tính.”
Từ Hiền nghe vậy, không bình luận gì, bởi hắn cho rằng không chỉ giang hồ mà cả triều đình cũng có sâu mọt, hơn nữa con nào con nấy mập ú, nguy hại gấp mười bọn ác nhân võ lâm.
“Chậc chậc” hai tiếng, gật gù tỏ vẻ an ủi lão Trương, hắn và Lý Tự Thành lúc này đã dừng chân trước một gian tiểu các gọi Nghênh Khách Đường.
Đi qua năm, sáu hành lang mới tới chỗ đón khách, đối với người thiết kế nên phủ ty, Từ Hiền ngoại trừ một chữ “phục” cũng không biết nói gì hơn.