Nghe Trương đội trưởng nói xong chính sách mới mà cũng không mới của triều đình, Từ Hiền mới biết chuyện gì đang xảy ra, nói như thế nào đây nhỉ, chuyện này liên quan đến một vấn đề khá vĩ mô là sự gia tăng dân số.
Theo tấu sớ mà Hộ bộ thượng thư dâng lên cho hoàng đế đương triều, nhờ quốc vận phồn thịnh, quốc thái dân an, nhân khẩu Đại Xương những năm gần đây có dấu hiệu tăng đột biến, trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng về lâu về dài tất sẽ phát sinh tệ nạn.
Đại Xương đến nay đã tồn tại được sáu trăm năm, cơ nghiệp to lớn, chiếm ba phần lãnh thổ thiên hạ, nhưng từ thời thái tổ chiếm ba phần, đến nay là năm Thuần Minh thứ tư vẫn chiếm ba phần, quốc thổ chẳng hề mở rộng mà nhân khẩu ngày một gia tăng, tất có xu thế lâm vào cảnh đất chật người đông.
Nói là đất chật người đông cũng không đúng, bởi nhân khẩu Đại Xương phần lớn tập trung ở Tiền Châu và phía Nam Binh Châu, các vùng còn lại thì lại khá là thưa thớt, nhất là khu vực các quận, phủ thuộc phía Nam, Tây Nam, Đông Nam Giả Châu, dân sinh thưa thớt, kinh tế lạc hậu, còn rất nhiều nơi không người ở.
Triều đình Đại Xương hiển nhiên cũng đã lên kế hoạch khai thác tiềm lực của những nơi này, ví dụ như Long Đằng Bao thị cho mở rộng đại lý Giang Hồ Nhật Báo đến tận biên thùy Đông Nam, chuyện này chưa hẳn chỉ là ý muốn đơn phương của Bao thị, liệu trong đó có tác động của Trường An hay không vẫn là một ẩn số đáng suy ngẫm.
Phát triển kinh tế các vùng lạc hậu để kích thích bách tính chuyển di đến đó an cư lạc nghiệp đương nhiên là đại kế lâu dài, nhưng tiểu kế ngắn hạn cũng không thể thiếu, vậy nên Thuần Minh Đế còn ban xuống một số chính sách khác.
Ví dụ như một hộ chỉ được đẻ tối đa hai con, nếu dám vượt qua thì hoặc là bị tịch thu một nửa gia sản, hoặc nếu quá nghèo thì một là đàn ông trong nhà bị bắt tòng quân ra trận, hai là bị đày đi khai hoang, chờ qua vài chục năm mới được thả về, hình phạt có thể nói là cực năng.
Một chính sách khác là khuyến khích bá tánh hỏa táng nếu trong nhà có thân nhân qua đời, lấy hũ cốt để thờ thay vì đắp mộ, dựng nghĩa trang. Làm như vậy có thể tiết kiệm được không ít diện tích đất làm nghĩa địa để sử dụng cho mục đích khác.
Đương nhiên, chính sách này không ép buộc con dân Đại Xương phải làm theo, chỉ là nếu như chịu hỏa táng, kẻ nào nhà có người chết có thể đến chỗ quan phủ để nhận một số bạc “an ủi”, thế nên cũng được không ít bình dân hưởng ứng.
‘Hạn chế đất nghĩa địa thật sự hữu dụng sao?’ Từ Hiền tự hỏi. Hắn tuy có tài Trạng Nguyên, nhưng dù sao cũng chỉ biết lý luận suông, đàm binh trên giấy, chưa từng xuất sĩ làm quan, thế nên đối với quyết sách của triều đình vẫn khá mông lung.
‘Ta bây giờ là người trong giang hồ, nào còn dính dáng gì đến hoạn lộ, cần chi đau đầu vì mấy chuyện này.’ Tự giễu cười một tiếng, hắn bèn trỏ về phía dòng người qua lại trên đường, hỏi Trương đội trưởng rằng:
“Trương lão ca, tại hạ thấy bách tính trong thành không phú thì quý, dù là kẻ bình dân áo vải, mua thịt mua cá đều không chút nhíu mày, đến cả son phấn, trang sức cũng dám móc túi chi tiêu, hẳn là không vì cái gọi là bạc an ủi kia mà chịu hưởng ứng chính sách của triều đình chứ, còn dẫn tới tiệm quan tài ế hàng?”
Lão Trương nghe xong liền gật gù liên tục, dùng ánh mắt bội phục nhìn Từ Hiền mà đáp: “Từ tiên sinh quả nhiên tâm tư tinh tế, chớp mắt một cái liền phát hiện chỗ đáng nghi vấn.”
Sau đó tặc lưỡi một cái rồi lại nói tiếp: “Kỳ thật đúng như ngươi nói, đừng nói là bách tính Hồng Lộ Thành, dù là một ít dân nghèo vốn cũng không nguyện ý hỏa táng người thân, mặc cho số tiền an ủi kia có thể giúp cuộc sống của họ cải thiện kha khá. Nguyên nhân chân chính để phần lớn bách tính chịu hưởng ứng chính sách thật ra là nhờ Hỏa Thần Giáo.”
“Hỏa Thần Giáo? Môn phái giang hồ?” Từ Hiền thề rằng bản thân chưa từng gặp qua ba chữ này, dù cho là trong sách hay là trên báo chí.
Trương đội trưởng lắc đầu đáp lại: “Mặc dù trong giáo cũng có cao thủ võ lâm, nhưng Hỏa Thần Giáo cũng không hẳn là môn phái giang hồ, họ thật ra là một giáo phái tín ngưỡng, cũng như tên gọi, vị thần linh mà họ tôn thờ là Hỏa Thần, kinh điển truyền giáo gọi Thiên Hỏa Đạo Thư.”
“Theo đó, trong chương mười ba của thiên thứ nhất có ghi lại, người tin Hỏa Thần, được thần che chở, nhà có sự tang, nhất định hỏa táng, hồn về thần quốc, thần phụ ban ân, khí vận phơi phới, phúc ấm đời đời.”
Thuận miệng đọc lên một đoạn kinh văn có chút vần điệu, lão Trương bỗng cười một tiếng đầy khó hiểu, sau đó lại nói:
“Ban đầu Hỏa Thần Giáo cũng không thu nạp được bao nhiêu giáo đồ, chỉ là sau khi mấy lời đồn như có giáo đồ hỏa táng cha già xong liền ăn nên làm ra, hỏa táng mẹ già xong liền nhặt được châu báu, hỏa táng gia gia thì cháu trai đề danh bảng vàng, hơn nữa lại còn đều được chứng thực, dần dần có rất nhiều người tình nguyện nhập giáo, cung phụng Hỏa Thần làm tín ngưỡng duy nhất.”
“Cho dù không nhập giáo thì cũng rất nhiều người chịu đến miếu Hỏa Thần thắp nhang cầu bái, nhà có người thân qua đời cũng không xây mộ mà hỏa táng lấy tro cốt về thờ, vậy nên mới dẫn tới chuyện làm ăn của các tiệm quan tài dần trở nên ế ẩm.”
Trương đội trưởng còn nói, Hỏa Thần Giáo tuy phát triển cực nhanh nhưng thời gian giáo phái thành lập cũng chỉ cách đây không lâu, phạm vi truyền giáo chủ yếu tập trung ở một hai quận gần đây, chưa từng lan truyền đến Giả Châu, vậy nên Từ Hiền không biết cũng phải.
Nghe xong lời của lão Trương, Từ Hiền coi như biết được nguyên do vì sao tiệm quan tài lại lâm vào khốn cảnh, nhưng đồng thời hắn cũng sinh một thắc mắc khác.
“Trương lão ca, Hỏa Thần Giáo phát triển nhanh chóng, chiêu nạp nhiều tín đồ như vậy, lẽ nào triều đình không có động thái gì sao?”
Động thái gì là động thái gì? Câu hỏi của hắn khá nhạy cảm, nhưng lão Trương lại cười ha hả đáp rằng:
“Hắc hắc, không giấu gì Từ tiên sinh, Trương mỗ cũng từng có nghi vấn giống ngươi. Theo ta được biết thì từ lúc Hỏa Thần Giáo nổi lên tới giờ, thượng cấp chưa từng đề cập qua với bọn ta về vấn đề này, không hạ lệnh điều tra cũng không yêu cầu hạn chế hành vi truyền giáo của họ, chỉ bảo rằng ta chớ nên xen vào các hoạt động của Hỏa Thần Giáo.”
Nói tới đây, Trương đội trưởng liền lộ vẻ mặt bí hiểm, nở nụ cười ẩn ý nhìn Từ Hiền rồi nói: “Ý nhị trong chuyện này, hẳn là Từ tiên sinh có thể đoán được vài phần chứ?”
Từ Hiền nghe vậy không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi đáp lại lão Trương bằng một ánh mắt nửa như muốn cười nửa lại không, trong đầu thì nghĩ:
‘Hóa ra Hỏa Thần Giáo vốn thuộc về triều đình Đại Xương. Không thể không nói, Thuần Minh Đế kia chơi một nước cờ hay.’
Nếu có triều đình làm chỗ dựa sau lưng, vậy Hỏa Thần Giáo phát triển phi tốc cũng là điều đương nhiên. Khí vận phơi phới, phúc ấm đời đời, dựa vào quốc lực một nước, muốn tạo ra mấy thứ thần tích như vậy há chẳng dễ như trở bàn tay?
Từ Hiền cho rằng Thuần Minh Đế đi một nước hay, là vì tạo ra Hỏa Thần Giáo chẳng những có thể khiến chính sách hạn chế đất nghĩa địa được bách tính hưởng ứng, mà còn khiến Đại Xương dập tắt nguy cơ một thế lực nào đó mượn việc thu nạp giáo đồ để tạo phản.
Thay vì chờ người ta hô khẩu hiệu “phản Xương phục Diễn”, đợi Bạch Liên Giáo, Hắc Liên Giáo gì gì đó xuất hiện làm loạn, Thuần Minh Đế trực tiếp tiên hạ thủ vi cường, nắm trong tay một giáo phái để kiểm soát dân tâm, quả thật…
Được rồi, đây là nói nhảm, Đại Xương hiện giờ, quốc lực cường thịnh, làm gì có kẻ nào dám nhảy ra tạo phản? Mâu thuẫn xã hội phải trở nên gay gắt, dân không sống được thì mới có cửa cho dị giáo phát triển, bằng không…
Phản loạn một cuộc, triều đình dẹp yên một cuộc, khởi nghĩa mười cuộc, triều đình dẹp đủ mười cuộc, kẻ tạo phản nhất định chết không toàn thây, mối nguy hại chưa kịp lớn đã bị bóp chết.
Cũng bởi vậy mà Từ Hiền cảm thấy có phần khó hiểu với quyết định của Thuần Minh Đế, nếu chỉ vì để bách tính hưởng ứng chính sách hỏa táng mà hao tốn nhân lực, vật lực thành lập Hỏa Thần Giáo, ai nhìn vào cũng thấy là mất nhiều hơn được.
Thế là hắn chợt sinh ra một ý nghĩ hoang đường: Thuần Minh Đế ban bố chính sách kia không phải vì muốn hỏa táng để hạn chế đất nghĩa địa, mà hỏa táng chỉ vì… hỏa táng?
Nói rõ hơn, là vì một nguyên do sâu xa nào đó, vị thanh niên hoàng đế này muốn bách tính Đại Xương khi chết đi phải được hỏa thiêu?
“Tới rồi Từ tiên sinh!”
Âm thanh của Trương đội trưởng đánh bay những ý nghĩ quái dị trong đầu Từ Hiền, sư đồ nhà hắn cùng lão Trương lúc này đang ở trong một con phố vắng tại thành Đông, trước mặt là một tòa nhà cổ kính với mái ngói rêu phong, đại môn mở rộng, hai con sư tử đá nứt nẻ tọa trấn trước cửa, “Huyền Kiếm Phủ” chính là ba chữ được đề trên tấm biển cũ kĩ.
Từ Hiền không kịp bất ngờ với độ “nguy nga” của Huyền Kiếm phủ ty, bởi lúc này hắn để ý hơn đến vị thanh niên mặc hoa phục đang bước ra từ trong phủ.
‘Là hắn?’