Theo lời của Trương đội trưởng, Vấn Tâm Sách và Khắc Diện Thư đều là bảo bối thần kỳ do lão đại của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ - Chấp Kiếm Đại Thống Lĩnh sáng tạo.
Dựa vào một loại yếu quyết tuyệt mật, các Huyền Kiếm Vệ có thể thông qua Vấn Tâm Sách để khảo vấn nhân sĩ giang hồ muốn nhập thành, biện rõ thật giả trong lời nói của họ, có thể xem là một môn【Cảm Tâm Quyết】công cộng, chỉ cần hiểu mật quyết thì ai cũng dùng được.
Khắc Diện Thư lại càng thần kỳ hơn, dựa vào loại chu sa đặc chế của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ, bất kỳ ai đã dùng nó để ấn dấu vân tay lên Khắc Diện Thư, chỉ cần kẻ đó dám giết người trong Hồng Lộ Thành thì nhất định sẽ bị quyển sách này phát hiện, hành tung cũng bị Huyền Kiếm Vệ nắm giữ, khó lòng chạy thoát.
Lúc hai quyển kỳ thư này vừa mới được sáng tạo ra chính là thời khắc huy hoàng của Huyền Kiếm Phủ, năng suất tróc nã hung phạm tăng cao đâu chỉ chục lần, khiến cho đại đa số ác nhân trong thiên hạ đều phải sợ mất mật.
Nhưng cũng chỉ được một thời gian mà thôi, bởi sau khi biết được công năng thần kỳ của hai quyển sách kia, bọn ác nhân giang hồ cũng không dại gì mà tiến nhập những nơi được thiết lập Huyền Kiếm phủ ty.
Hoặc nếu có thì cũng là những kẻ sở hữu thủ đoạn có thể đánh lừa được Vấn Tâm Sách và Khắc Diện Thư, ví dụ như tên ác bá Tiên Thiên tầng sáu đang giữ chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】của sư đồ Từ Hiền.
“…Đông Tây Nam Bắc, thành môn bốn phía đều có thiết lập trạm vấn tâm, mặc dù không thể đảm bảo trăm phần trăm sẽ không để lọt ác đồ nhập thành, nhưng nói chung cũng ngăn được tám, chín phần kẻ gian, hạn chế được rất nhiều phiền phức có thể xảy ra.”
Nhóm ba người vừa đi vừa nói vừa ăn, trong đó Trương đội trưởng nói nhiều nhất, Từ Hiền chú tâm lắng nghe nhất, Lý Tự Thành thì lại là kẻ ăn nhanh nhất.
Mỗi người cầm trên tay một gói cơm chiên hoàng kim, đây là Trương đội trưởng mời, theo hắn bảo thì mùi vị rất không tệ nên muốn để sư đồ Từ Hiền nếm thử.
【Đầu Bếp】cấp ba, đây là đánh giá mà Từ Hiền dành cho người chiên cơm, trình độ này tuy không phải ghê gớm gì, nhưng để đi ra bán hàng rong thì đúng là có thể kiếm đầy bồn đầy bát.
Hơn nữa người bán coi như cũng có lương tâm, quả đúng như quảng cáo, nguyên liệu mà hắn dùng cũng đều là hàng thật, tuy không quá tươi mới nhưng cũng không có vấn đề gì.
Nghe Trương đội trưởng giải thích sơ qua về Vấn Tâm Sách và Khắc Diện Thư, Từ Hiền bèn đặt ra vấn đề:
“Trương lão ca, đối với hành động này của Huyền Kiếm Phủ, Từ Hiền chỉ biết vỗ án tán dương. Nhưng tại hạ cũng có một nghi vấn, nếu hung phạm trà trộn vào thường dân để nhập thành thì làm thế nào mới phải? Cốt nghĩ so với tìm thủ đoạn đánh lừa hai quyển kỳ thư, việc giả làm bá tánh bình thường hẳn là dễ dàng hơn rất nhiều chứ?”
Trương đội trưởng nghe xong liền cười đáp: “Hắc hắc, Từ tiên sinh có điều không biết, thật ra so với vượt qua trạm vấn tâm, muốn lẫn trong đội ngũ thường dân vào thành lại khó hơn gấp vạn lần.”
“Ồ, nguyên nhân ở đâu, tại hạ xin được chờ nghe!”
“Từ tiên sinh có nghe qua Huyền Khí Thạch?” Không nói huỵch toẹt ra một lần, Trương đội trưởng giả vờ bí hiểm hỏi Từ Hiền một câu.
Nhưng thấy Từ Hiền khẽ lắc đầu biểu thị không biết, lão Trương cũng không tiếp tục treo khẩu vị của hắn, chậm rãi giải thích:
“Huyền Khí Thạch tuy là một loại kỳ thạch, nhưng bản thân nó lại không có giá trị sử dụng quá cao. Theo ta được biết, độ cứng của nó chỉ tương đương đá xanh bình thường, ngoại hình cũng thua kém đá hoa cương, số lượng thì ít mà còn không dễ khai thác, chỉ có một loại diệu dụng khá gân gà là diễn sinh huyền tướng.”
“Đương nhiên, huyền tướng ở đây chỉ là giả mà thôi, trông thì đẹp chứ không có giá trị thực chiến. Theo đó, chỉ cần truyền nội lực vào Huyền Khí Thạch, nó sẽ tự động diễn sinh ra một loại huyền tướng ngẫu nhiên, hoàn toàn không liên quan gì đến sở học của người truyền khí, vậy nên đến cả giá trị tham khảo cũng không có. Tuy nhiên…”
Nói tơi đây, trên mặt Trương đội trưởng chợt hiện lên vẻ sùng bái, giống hệt như lúc hắn nói về Vấn Tâm Sách và Khắc Diện Thư vậy.
“…đại thống lĩnh chính là thần nhân vậy, có thủ đoạn hóa hủ hủ vi thần kỳ! Lấy Huyền Khí Thạch đến trát một lớp ở của thành, dựa vào đống gân gà đó, lão nhân già ngài ấy lại sáng tạo ra một loại tân trận pháp có thể phân biệt được ai là người tập võ, dù cho có dùng các loại dị pháp che giấu khí tức cũng vô dụng.”
“Lợi hại như thế?” Từ Hiền chợt ngoái đầu nhìn lại thành môn phía xa.
“Khà khà…” Nở nụ cười đầy tự hào, lão Trương đến sát bên cạnh Từ Hiền, thấp giọng nói với hắn:
“Để lão Trương nói cho Từ tiên sinh ngươi biết một bí mật nhỏ. Sở dĩ thu liễm khí tức cũng vô dụng, đó là bởi vì trận pháp không cảm ứng khí tức mà cảm ứng nội lực. Cũng như đặc tính của Huyền Khí Thạch nhưng được cải tiến một bậc, trận pháp do đại thống lĩnh sáng tạo sẽ tự động sinh thành huyền tướng khi có người thân mang nội lực dám bước vào.”
“Cho nên chỉ cần tu thành nội khí, trừ phi có biện pháp di dời công lực, hoặc là trực tiếp tán công, bằng không thì đừng hòng giả dạng thường dân vào thành.”
Từ Hiền nghe xong liền thay Trương đội trưởng nói ra câu này, hơn nữa qua lời của lão Trương, biết về Vấn Tâm Sách, Khắc Diện Thư, biết về trận pháp ở cửa thành, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng vị Chấp Kiếm Đại Thống Lĩnh kia đã để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc.
Không ít người từng nói hắn là kỳ nhân dị sĩ, nhưng theo Từ Hiền thấy thì vị đại thống lĩnh này mới phải, mình thì đáng là gì.
“Đại thống lĩnh của quý phủ, quả thật có đại năng vậy!”
Nghe Từ Hiền thán phục, trên mặt Trương đội trưởng liền lộ vẻ tự hào như thể hắn mới là người được khen vậy, cười khằng khặc nói thêm:
“Đó là chuyện đương nhiên. Từ tiên sinh ngươi biết không, thật ra trận pháp dò xét này còn được đại thống lĩnh cải tiến một lần nữa, nhưng nghe nói chi phí rất khủng khiếp nên chỉ được áp dụng ở Trường An.”
“Theo tiền bối trong phủ ty nói với ta, trận pháp ở cửa hoàng thành chẳng những có công năng dò xét mà còn có thể hút đi nội lực của kẻ vào trận, sinh thành huyền tướng có lực chiến không thua gì cao thủ Huyền Tàng thứ thiệt. Đáng tiếc, chẳng kẻ nào dám tới Trường An gây chuyện, vậy nên đây vẫn chỉ dừng lại ở lời đồn, thực hư chưa rõ.”
Từ Hiền nghe xong cũng thấy khó mà tin nổi, nhưng hắn cũng biết lời đồn chẳng thể nào từ không mà có, lòng thầm ghi lại chuyện này, sau đó hỏi ra một nghi vấn khác của mình:
“Trương lão ca, thành môn thủ vệ nghiêm như vậy, quả thật con ruồi khó lọt. Nhưng nếu có kẻ gian không đi đường chính, vụng trộm leo tường thành vào há chẳng phải là nguy rồi sao?”
Nghe vậy, Trương đội trưởng lại nở nụ cười bí hiểm, dang tay chỉ một vòng, sau đó mới nói: “Khặc khặc, nói đến chuyện này liền phải nhắc đến đại thống lĩnh lần nữa. Ban nãy ở ngoài thành, Từ tiên sinh ngươi hẳn là cũng nhìn thấy tinh kỳ cắm đầy trên tường thành chứ, đó thật ra là một phần của kết giới do lão nhân gia ngài ấy bố trí.”
“Bất kỳ kẻ nào, nếu chưa từng ấn vân tay trên Khắc Diện Thư mà dám vào thành, mặc kệ là khinh công cao siêu hay biết độn thổ, những Huyền Kiếm Vệ trấn giữ phủ ty sẽ lập tức phát hiện hành tung kẻ đó. Một khi bị bắt được, nhẹ thì tù ba năm, nặng thì bị phế võ công đày ra biên ải đào khoáng.”
Từ Hiền im lặng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt có hơi tối lại, hiển nhiên là bốn chữ “đày ra biên ải” gợi đến một số ký ức không mấy tốt đẹp của hắn.
Nhưng cảm giác tồi tệ này chỉ trong nhất niệm đã bị hắn dùng tâm trí cường đại nghiền nát, lúc đi ngang qua một cửa tiệm quan tài, nghe chủ tiệm rao đến khản cổ, Từ Hiền chợt lộ vẻ khó hiểu:
“Trương lão ca, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bắt buộc của đời người, dù là ở bất kỳ đâu thì ngày nào cũng sẽ có kẻ qua đời, tiệm quan tài vốn không bao giờ thiếu việc làm ăn mới phải, nhưng ta trông chủ tiệm có vẻ bức thiết muốn tìm khách hàng lắm, lại còn giảm giá quan tài? Không lẽ trong thành có rất nhiều tiệm quan tài cạnh tranh hay sao?”
Trương đội trưởng lắc đầu đáp rằng: “Nào có cạnh tranh gì, chủ yếu là vì hắn không bán được quan tài đó thôi, nói đến cũng là kẻ số khổ.”
“Quan tài không bán được?” Từ Hiền nhìn lão Trương với ánh mắt như muốn nói ngươi đùa ta chắc.
Lão Trương nhai nốt ngụm cơm chiên cuối cùng, lấy túi nước treo bên hông ngựa xuống uống rồi giải thích cho Từ Hiền: “Từ tiên sinh ngươi trước đó ở biên thùy, tin tức bế tắc nên không biết cũng phải, chuyện này nói đến phải bắt nguồn từ chính sách của triều đình…”