Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 243: Hôm trước còn nở, hôm sau đã tàn




Một đêm không ngủ, quân vương phương Bắc thu hoạch tràn đầy, thiếu hiệp phương Nam túi quần trống rỗng, chênh lệch như trời với đất.

Mà nói là túi quần trống rỗng cũng không đúng, bởi mặc dù không thu thập được cái Tàng Vân Lệnh nào, nhưng Từ Hiền cũng giết được không ít ác nhân, ngoại trừ kiếm lời hơn ba trăm điểm Thiện Ác, số vòng “Trừng Gian Diệt Bạo” mà hắn đã hoàn thành cũng đi tới con số mười bốn.

Quan trọng hơn nữa là Từ Hiền cũng nâng tổng số ác nhân tiêu diệt được lên đến chín mươi chín, chỉ còn thiếu một là có thể đạt tới thành tựu “Trảm Bách Hung”.

Đối với danh hiệu cũng như thù lao có thể đạt được từ thành tựu này, Từ Hiền đặt kỳ vọng rất cao.

Vậy nên nhân lúc giờ Mão đã qua được một khắc, hắn liền gọi Lý Tự Thành thu xếp hành lý lên đường. Còn ba khắc nữa thì sẽ đến thời điểm【Tầm Hung Kính】quét hình, Từ Hiền đương nhiên muốn tranh thủ cơ hội này tìm tới tên ác nhân thứ một trăm.

Cốc cốc cốc!

Thiên Cơ Xa dừng trước cửa phòng Lý Tự Thành, Từ Hiền đưa tay gõ nhẹ lên cửa ba cái, chưa đến hai nhịp thở đã thấy cửa mở ra, gã đệ tử khai môn đang đứng ngay trước mặt mình.

“Chuẩn bị lên đường.”

Từ Hiền ung dung báo một tiếng, sau đó không đợi Lý Tự Thành đáp lại liền đưa bộ【Thiên Vân Bảo Y】đã được xếp gọn về phía gã, trong mắt không có bất cứ tiếc rẻ nào, chỉ bình thản nói rằng: “Tranh thủ mặc vào, xong thì mở cửa cho ta!”

“Vâng, tiên sinh.”

Lý Tự Thành ngu ngơ đáp lại, mặc dù không rõ vì sao đang sáng sớm tiên sinh lại ban y phục mới cho mình, nhưng gã tạm thời không hỏi ra, quyết định làm theo lời hắn trước rồi việc khác tính sau.

Ba bảy hai mươi mốt, không như đám tiểu thư khuê cát mỗi lần diện xiêm y đều hết sức rườm rà tốn thời gian, chỉ cần “soạt soạt” vài tiếng, Lý Tự Thành đã thay xong bảo y, mở cửa ra mời tiên sinh nhà mình vào, mặt đầy kinh hỉ bảo rằng:

“Tiên sinh, bộ quần áo này thật thần kỳ. Lúc đầu đệ tử còn cảm thấy hơi nhỏ, nào ngờ mặc xong lại hết sức vừa người. Trong lòng vừa sinh ra tâm tư, thế mà cả màu sắc lẫn kiểu dáng của nó đều biến đổi như ý đệ tử, quả thật, quả thật…”

“Chớ nói, ta đều biết.” Trên trán xuất hiện một vệt đen, Từ Hiền giơ tay ra chặn họng Lý Tự Thành, sau đó liền vô thẳng vấn đề, giảng giải cho gã biết nên sử dụng những công năng khác của【Thiên Vân Bảo Y】như thế nào.

“Thần hành gia tốc, ngươi chỉ cần…”

“Ngự không phi hành, tàng thân ẩn hình thì phải…”



Lại là một khắc đồng hồ trôi qua, chờ Lý Tự Thành đã làm quen sơ qua hết tất cả công năng của bảo y, gã và tiên sinh nhà mình bắt đầu đi xuống dưới lầu, không làm kinh động đến chưởng quỹ đang nằm ngủ sau quầy, trả chìa khóa phòng cho một tên tiểu nhị trực đêm rồi rời khỏi Hồng Phúc Lâu trong im lặng.

Thiên Hồ tới có bao nhiêu rầm rộ, Từ Hiền đi có bấy nhiêu lặng thầm, tựa như cách mà hắn chọn cho Thiên Hồ Hiệp dùng đao, Từ tiên sinh dùng kiếm vậy.

Tam Quốc Đao Thức, có Tam Quốc Diễn Nghĩa danh truyền thiên hạ, Toàn Chân Thất Kiếm, có Đạo gia tu hành thanh tĩnh vô vi.

Lăn bánh trên con đường đầy sỏi đá, tận hưởng sương sớm, đón ánh hừng đông, Từ Hiền nghe Lý Tự Thành hỏi Đông hỏi Tây, hỏi tại sao sư đồ hai người lại xuất phát sớm như vậy, tại sao lại tặng bộ y phục thần kỳ này cho gã, v.v…

Từ Hiền đáp được vài câu, sau thấy cũng phiền, chợt nhớ đến chuyện bản thân mình muốn tăng giờ dạy học của Lý Tự Thành, thế là bèn kể cho gã một câu chuyện ngụ ngôn tên “Bộ quần áo mới của hoàng đế”.

Dạy học có rất nhiều loại, dạy võ công đương nhiên cũng nằm trong đó.

【Giá Y Thần Công】hôm qua tiến cảnh Đại Thành, Từ Hiền bây giờ hoàn toàn không cần bí kiếp mà vẫn có thể truyền miệng cho Lý Tự Thành, nhưng hắn chẳng có ý định làm như thế.

【Long Tượng Bát Nhã Công】chủ tu ngoại kình, về tu luyện nội khí không có gì đặc biệt, cũng nhờ vậy mà người tu luyện Long Tượng Công có thể kiêm tu nội công tâm pháp khác không cần e ngại xảy ra xung đột, cho nên Lý Tự Thành hoàn toàn có thể yên tâm tu tập【Giá Y Thần Công】mà chẳng phải sợ xuất hiện vấn đề.

Nhưng càng là như vậy, Từ Hiền lại càng sẽ không để cho Lý Tự Thành tu luyện tâm pháp khác, bởi thứ mà 【Long Tượng Bát Nhã Công】cần là thời gian, là sự chuyên nhất.

Đối với tiến độ luyện công của tên đồ đệ bảo bối nhà mình, Từ Hiền đương nhiên theo sát từng li từng tí, nắm rõ trong lòng.

Lý Tự Thành tu luyện Long Tượng Công, từ tầng một đến tầng hai chỉ mất ba, bốn ngày.

Từ tầng hai đến tầng ba chỉ mất nửa tháng.

Nhưng từ tầng ba lên tầng bốn đã mất tận một tháng.

Từ tầng bốn đến tầng năm lại tiêu tốn càng nhiều thời gian, mất hơn hai tháng mới có thể tu thành.

Mặc dù có thể nói là thần tốc, mười Kim Luân Pháp Vương cũng không so được, nhưng dựa theo tính toán của Từ Hiền, trong trường hợp lý tưởng nhất thì Lý Tự Thành cũng phải mất hơn trăm năm mới có thể đạt tới Long Tượng tầng mười ba.

Dù cho sinh mệnh lực của võ tu có vượt xa phàm nhân, nhưng cũng không thể nào sánh nổi cái được gọi là thọ nguyên của người tu chân, Kim Đan tám giáp, Nguyên Anh ngàn hai gì gì đó.

Cho nên【Long Tượng Bát Nhã Công】đã đủ cho Lý Tự Thành luyện cả đời, hơn nữa còn là tuyệt phối với thiên phú【Lực Khả Bạt Sơn】của gã.

Trừ phi gặp phải bình cảnh, hoặc là Lý Tự Thành đạt được kỳ ngộ gì đó rút ngắn thời gian luyện công, nếu không đừng nói【Giá Y Thần Công】, dù là【Dịch Cân Kinh】hay【Trường Sinh Quyết】,【Cửu Dương Thần Công】hay【Chiến Thần Đồ Lục】, Từ Hiền cũng sẽ không để gã chuyển tu.

Từ “Bộ quần áo mới của hoàng đế” cho đến “Lợn cưới áo mới”, từ “Công chúa Bạch Tuyết” cho đến “Vịt con xấu xí”, thời tiết sáng nay không biết có phải thích hợp để kể chuyện cổ tích hay không mà Từ Hiền kể liền một mạch mấy truyện, có câu chuyện Lý Tự Thành từng nghe ở Bạch Long Trấn, cũng có câu chuyện thì chưa.

“Tiên sinh, lợn cưới áo mới, đệ tử nhớ người đã kể một lần rồi, chẳng phải là muốn khuyên người ta sống ở đời nên biết khiêm nhường hay sao?”

“Vậy Tự Thành ngươi thấy hai nhân vật trong câu chuyện này có gì đáng học hỏi không?”

“Bản tính của họ thích khoe khoang như vậy, Tự Thành chỉ thấy đáng khinh mà thôi.”

“Vậy ngươi không thấy, một người có thể đứng mãi một chỗ từ sáng đến chiều chỉ để chờ khoe áo mới, vì đạt thành mục tiêu đề ra mà có thể kiên nhẫn tới vậy, há chẳng đáng học hỏi?”

“Cái này…”

“Đương nhiên, kiên nhẫn là tốt, nhưng bị động chờ đợi lại chưa chắc đã hay. Câu chuyện này còn dạy cho ngươi biết một đạo lý, nếu không chủ động xuất kích, kẻ mà ngươi có thể chờ đến chỉ là một tên hãm… hám lợn mà thôi.”

“Hóa ra là thế, Tự Thành thụ giáo. Vậy thưa tiên sinh, trong câu chuyện vịt con xấu xí, ngoại trừ việc vịt con xấu xí có thể trở nên đẹp đẽ bởi vì nó vốn là thiên nga, liệu còn có đạo lý nào khác chăng?”

“Tất nhiên là có. Hôm nay các ngươi khinh rẻ ta, ngày sau ta để các ngươi với cao không nổi, nếu vịt con xấu xí có thể mở miệng nói chuyện, nó nhất định sẽ nói câu này với bọn gà, vịt bắt nạt mình lúc nhỏ. Câu chuyện này nhắc nhở ngươi, muốn kết bạn phải thừa lúc người ta còn là vịt con xấu xí, đừng chờ họ lớn lên rồi, lúc đó họ chỉ thiết làm bạn với thiên nga mà thôi.”

“Cuộc đời vô thường, ngươi làm sao biết được tiểu ăn mày lưu lạc trên đường hóa ra lại chính là Hoàng Dung, tiểu hòa thượng dung mạo xấu xí lại chính là con của trụ trì Thiếu Lâm? Chờ tiểu ăn mày quay lại làm Hoàng Dung, nàng chỉ còn biết đến Tĩnh ca ca, chờ tiểu hòa thượng bộc lộ thân phận, huynh đệ của hắn cũng chỉ có Nam Viện đại vương, Đại Lý thế tử.”

“Tiên sinh, Hoàng Dung là ai? Trụ trì Thiếu Lâm chẳng phải hòa thượng ư, hòa thượng làm sao lại có con?”

“Hoàng Dung sao, muốn nói đến nàng thì trước tiên phải bắt đầu từ Ngưu Gia thôn, nơi mà hai họ Quách Dương kết mối thâm giao khắng khít.”

“Tiểu đào vô chủ tự khai hoa, yên thảo mang mang…”

Từ Hiền ngâm chưa được nửa bài thơ tứ tuyệt liền ngưng bặt, Lý Tự Thành cũng lớn giọng hô to:

“Tiên sinh! Đằng trước có nhiều người chết quá!”

Chẳng cần Lý Tự Thành nhắc nhở thì Từ Hiền cũng đã thấy, hơn nữa hắn cũng nhận ra người chết là ai.

Đoàn người của Cố thị gia tộc.

Cả đoàn mười ba người không một ai sống sót, dù là ngựa thồ cũng đang nằm trong vũng máu, chỉ mỗi mình Cố tiểu thư là không rõ tung tích, e rằng cũng lành ít dữ nhiều.

Thần thái chuyển từ tùy ý sang ngưng trọng, Từ Hiền biết mình sắp có một phen bận rộn.

Liếc nhìn đồng hồ hệ thống, thấy cũng đã sát giữa giờ Mão, chỉ cần kẻ giết người chưa chạy quá xa, hắn tin rằng bản thân có thể bắt lại được hung thủ.