Ngồi trên Thiên Cơ Xa, Từ Hiền dùng tay trái đỡ thái dương, ánh mắt không có tiêu cự, chín phần tinh thần tập trung hết vào cái Tàng Vân Lệnh trong không gian trữ vật, bắt đầu tính toán xem kế tiếp nên xử lý thế nào với nó.
Nếu Cá Chép – Từ Hiền tạm gọi tên chủ nhân thật sự của cái Tàng Vân Lệnh này là Cá Chép – đã nghĩ kế đưa nó cho Lang Nha Lão Tổ, vậy chắc hẳn kẻ này cũng có thủ đoạn để theo dõi được hành tung của lão.
‘Là thông qua Tàng Vân Lệnh sao, nếu thế, khả năng cao là hắn đã động tay chân với nó, chỉ là vô sắc vô hình, cho nên không thể nhìn thấy? Rương chứa đồ liệu có thể ngăn cách được hay không…’
Lâm vào trầm tư, Từ Hiền cúi đầu nhìn lên sàn, chỗ mà hắn đã nhặt cái Tàng Vân Lệnh lên. Không biết nghĩ gì, hắn chợt khom người thấp xuống, lấy tay áo chà chỗ đó thật mạnh, thật mạnh.
【Thiên Vân Bảo Y】có công năng “thanh khiết bất nhiễm”, Từ Hiền không tin là đồ chơi của Cá Chép kia có phẩm chất còn cao hơn Sử Thi, chống lại được bảo y của mình.
Nhưng dù là như vậy, Từ Hiền vẫn cảm thấy không được đảm bảo lắm, bởi thế giới này tồn tại một thứ còn phi lý hơn cả võ công là Kỳ Công Dị Thuật.
‘Ta có lẽ nên vứt nó đi thì hơn… hoặc là, hủy nó?’ Ý nghĩ này vừa nảy lên, Từ Hiền không chút chần chờ, lấy cái đe nhỏ ra từ trong tay áo, tinh thần bắt đầu tiến vào trong【Thiên Công Phường】, không nhanh không chậm bước đến Luyện Thiết Phòng.
Đứng trước lò luyện dung nham, Từ Hiền dùng một ý niệm để Tàng Vân Lệnh xuất hiện trong tay mình, đương lúc hắn muốn ném nó vào trong dòng dung nham nóng hừng hực trước mặt, một thông báo nhiệm vụ chợt bật lên che đi tầm nhìn của hắn, cũng khiến hắn ngừng lại động tác của mình.
‘Ngươi có thể đừng nhảy ra phá bĩnh nữa được không?’ Nhắm mắt than thở, Từ Hiền hạ tay xuống, quyết định xem nội dung nhiệm vụ trước rồi mới phán đoán xem nên hành động thế nào.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Thiên đạo hiệp giả, vô úy vô kỵ
Bảo vật trong tay, vì lo sợ kẻ thù chưa biết mà e ngại trốn tránh, sao đáng là bậc trượng phu?
Yêu cầu: Từ thời khắc này cho đến lúc Vân Tiêu Kiếm Hội mở ra, thu thập càng nhiều Tàng Vân Lệnh càng tốt, không giới hạn phẩm chất, số lượng.
Thù lao:
+ Lượng lớn danh vọng.
+ Đẳng cấp nghề【Hiệp Giả】↑
+ Chiết khấu vòng quay Đại Hiệp Thiên Luân.
+ Điểm Thiện Ác nhận được cho Tàng Vân Lệnh cấp Hậu Thiên: 100/ cái (SL hiện tại: 5)
+ Điểm Thiện Ác nhận được cho Tàng Vân Lệnh cấp Tiên Thiên: 1.000/ cái (SL hiện tại: 0)
+ Điểm Thiện Ác nhận được cho Tàng Vân Lệnh cấp Huyền Tàng: 10.000/ cái (SL hiện tại: 1)
+ Manh mối tội ác của Tàng Vân Kiếm Trang.
*Trừng phạt:
Nếu để thất lạc, hư hại bất cứ cái Tàng Vân Lệnh nào đã vào tay, nhiệm vụ tự động bị phán định thất bại, thủ tiêu tất cả thù lao trước đó, Danh Vọng hạ xuống một bậc.
**Chú: Thu thập càng nhiều, thù lao nhiệm vụ càng lớn, cấp độ nghề【Hiệp Giả】tăng càng cao.
***Nhắc nhở: Đại hiệp có thể tiêu 5000 Danh Vọng cải tiến【Tầm Hung Kính】thành đạo cụ nhiệm vụ.
__________________________________________________________________
Ánh mắt lướt qua, Từ Hiền chẳng mất bao lâu đã xem hết nội dung nhiệm vụ, mặc kệ thù lao hay nhắc nhở, thứ mà hắn để ý nhất chính là cơ chế lần đầu tiên xuất hiện của Hiệp Đạo Giang Hồ: Trừng phạt.
Mặc dù không phải thuộc dạng động một tí là đòi mạt sát, giật điện như một số hệ thống rẻ tiền nào đó, nhưng cái trừng phạt này không thể bảo là không nặng.
Hạ bậc Danh Vọng, đối với một kẻ vừa thu được không ít bảo bối Tuyệt Phẩm, Sử Thi từ vòng quay như Từ Hiền, hắn không cách nào chấp nhận được chuyện này.
Cho nên hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ vứt Tàng Vân Lệnh vào dung nham.
Từ Hiền thủ đoạn đa đoan, cho nên bản thân hắn mặc dù đề phòng, nhưng kỳ thực lại không quá e ngại Cá Chép kia.
Về thủ đoạn chém giết có【Tiên Thiên Đan】,【Tru Huyền Tán – Hiệp】làm đảm bảo, về năng lực bảo mệnh có【Thiên Vân Bảo Y】,【Côn Bằng Độ Hư Thuật】cao chạy xa bay, trừ phi là võ lâm thần thoại đến, nếu không hắn lại sợ qua ai?
Nhưng hắn biết bản thân không phải độc hành hiệp, bên cạnh mình còn có tên đệ tử khai môn Lý Tự Thành đi theo, gã vừa là trợ thủ đắc lực nhưng đồng thời cũng là mối vướng bận của hắn.
Đã đi đến tận đây, Từ Hiền đương nhiên không thể đuổi con trâu ngốc này về Bạch Long Trấn được, hơn nữa dựa theo tính cứng đầu của Lý Tự Thành, gã chịu quay về mới lạ.
Tính trước trường hợp xấu nhất, nếu mà Cá Chép kia lấy sinh mệnh của Lý Tự Thành ra làm uy hiếp, Từ Hiền chỉ có thể tìm cách giúp Lý Tự Thành bảo mệnh. Mà nói đến bảo mệnh…
Từ Hiền cúi đầu nhìn xuống bộ y phục trên người mình, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: ‘Ta còn mặc chưa được vài canh giờ đây, nhưng cũng chỉ đành như thế. Vì nhiệm vụ, vì lợi ích càng lớn hơn!’
‘Nếu có thể cộng hưởng Côn Bằng Thuật cho Tự Thành thì tốt rồi.’ Tự nhủ một câu, Từ Hiền liếc đến đẳng cấp của nghề【Lão Sư】trên giao diện nhân vật. Nó đã giậm chân tại cấp độ tám rất lâu rồi, cũng may là tiến độ thông thạo cũng đã gần đến điểm cuối, ước chừng chẳng bao lâu nữa là có thể lên đến cấp chín.
‘Không biết nếu lên đến cấp mười thì sẽ thế nào, mở rộng giới hạn thu đồ đệ sao? Hay là cho phép cộng hưởng thêm võ học?’
Vừa nghĩ như vậy, ngọn lửa của người lái đò bỗng cháy lên dữ dội trong hắn, Từ Hiền quyết định bắt đầu từ ngày mai phải càng ra sức dạy dỗ Lý Tự Thành.
Đã có phương hướng xử lý, Từ Hiền tạm thời không tính toán đến những vấn đề xoay quanh Tàng Vân Lệnh nữa, bắt đầu kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ của mình, trước tiên là nhiệm vụ “Sát Nhân Đoạt Lệnh, Đó Là Ai?”, lúc Lang Nha Lão Tổ ngã xuống thì nó đã hoàn thành.
Điểm Thiện Ác, thăng cấp nghề, quyền lợi quay số hay danh vọng hư vô mờ mịt gì đó đều đã có, Từ Hiền chủ yếu là muốn kiểm tra xem manh mối tội ác của Tàng Vân Kiếm Trang là gì.
Một bức tranh, chỉ có vậy.
Phải, đúng nghĩa là manh mối, thứ mà Từ Hiền cầm trên tay chỉ đơn giản là một bức tranh vẽ lại chân dung toàn thân của một người, trình độ vẽ tương đương với nghề【Họa Sĩ】cấp sáu của hắn, sống động như thật.
Một vị hòa thượng tuổi chừng sáu, bảy mươi, cà sa lam lũ, mặt mày khắc khổ, chỉ còn một chân, tay trái chống nạn, tay phải cầm búa.
Ngoài ra chẳng còn gì khác, một chút giới thiệu đơn giản cũng không có, chỉ có mỗi hình ảnh hòa thượng.
Nhưng Từ Hiền không hề thất vọng, bởi hắn chợt nhớ tới một nhân vật tuy không hề liên quan đến, nhưng đã từng xuất hiện qua trong vụ án mạng của Cao Đoản Cung.
Độc Cước Đại Sư – người đã làm ra cái Tàng Vân Lệnh hàng giả cho vị hảo huynh đệ của Cao đại hiệp: Triệu Văn Trường.
Vừa nghĩ tới điểm này, Từ Hiền tức tốc lấy【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra khỏi tay áo, bắt đầu xem xét nhật ký phạm tội của họ Triệu.
Quả nhiên là thế, sau khi xem xong, Từ Hiền lập tức phát hiện hình tượng của vị Độc Cước Đại Sư mà Triệu Văn Trường đã gặp giống hệt như người trong tranh, chỉ có một khác biệt duy nhất, đó chính là gương mặt của lão.
Độc Cước Đại Sư ngoài đời thật có vẻ mặt từ bi, hiền hòa, người trong tranh thì ngoại trừ khắc khổ cũng chỉ có… căm hận?
Khoan nói đến chuyện đường nét gương mặt hoàn toàn khác nhau, chỉ xét riêng về thần thái thôi, sợ rằng chẳng ai nghĩ đây lại là cùng một người.
Ngoại trừ Từ Hiền.
‘Độc Cước Đại Sư có tạo nghệ rèn đúc cao siêu, trong khi Tàng Vân Kiếm Trang lấy năng lực chế tạo thần binh bảo giáp xưng hùng thiên hạ, đây chắc chắn không phải trùng hợp. Giữa bọn họ nhất định có mối liên hệ gì đó, chỉ không biết là bạn bè hay thù địch?’
Liếc nhìn người trong tranh, Từ Hiền chợt nghĩ, nếu tranh này không phải vẽ chân dung, mà vẽ lại nội tâm chân thật của Độc Cước Đại Sư thì thế nào?
‘Căm hận…’
Đối tượng mà lão hòa thượng này căm hận là ai?
‘Là kẻ khiến lão mất đi một chân hay sao?’
Dù là gì đi nữa, Từ Hiền biết chắc là bản thân phải tìm gặp vị đại sư này một lần. Trước tiên xem qua Thiện Ác khí của lão rồi mới có phán đoán tiếp sau.